Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 573: Bại Lộ

Chương 573: Bại lộ Chương 573: Bại lộChương 573: Bại lộ

Nghẹn khuất.

Khuôn mặt Tẩu Hồ Tôn Tọa co quắp lại, đỏ lên.

Hai tay cầm búa tràn ngập sức mạnh, giống như có một ngọn núi lớn trước mặt, ông ta cũng có thể một chùy phá nát. Nhưng cái tên trước mặt rõ ràng còn yếu hơn một ngọn núi rất nhiều, ông lại không thể động thủ.

Ngực phập phồng vì phẫn nộ.

Hai lựa chọn.

Ông ta đường đường là Tôn Tọa của hộ long thế gia, lại bị một thằng ranh Hóa Tượng nhất biến đưa ra hai lựa chọn, bắt ông chọn một trong hai.

Bỏ qua cho hắn?

Tẩu Hồ Tôn Tọa không cam lòng, chết cũng không cam lòng.

- Câm miệng.

Trong rừng một mảnh yên tĩnh.

- Sư tôn, cứu con, cứu con.

Tiêu Dương không tránh né.

Kiếm tu độc hành là một trường hợp vua cũng thua thằng liều.

Mộc Cổ lẩm bẩm.

Không tha?

Ngoài khu rừng, đám người Côn tông đang đứng cách trăm thước, ánh mắt vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.

Nếu Tiêu Dương thuộc tông môn, tông phái nào đó, Tẩu Hồ Tôn Tọa căn bản chẳng chịu uy hiếp của hắn. Ngươi động đến đệ tử Lưu Tinh tông ta, ta sẽ diệt môn ngươi. Nhưng, Tẩu Hồ Tôn Tọa lại đụng phải một tên điên không sợ chết.

Như vậy, hơn mười đệ tử Lưu Tinh tông chết là không thể nghi ngờ, còn ông ta thì nhất định phải giết chết Tiêu Dương. Nếu không, theo như lời Tiêu Dương nói, Tam Giác Vàng núi non trùng điệp, có rất nhiều đệ tử Lưu Tinh tông đang truy tìm hoa Tử Tiên. Nếu để cho tên sát thần này bình yên rời đi, đối với đệ tử Lưu Tinh tông mà nói thì chính là một cơn ác mộng.

Tẩu Hồ Tôn Tọa rít gào lên, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Dư Giai biến sắc, nhưng rồi lại lắc đầu:

Thanh âm gã đàn ông mắt chuột mang theo sự tuyệt vọng, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

- Không thể nào. Tiền bối không có khả năng bị đánh bại nhanh như vậy.

- Tại sao lại yên tính như vậy?

- Không phải...

Y vốn đang ẩn núp trong rừng, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Độ Tôn Tọa đến, lập tức hoảng sợ tránh xa.

Không nghĩ ra.

- Tẩu Hồ Tôn Tọa, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? - Vừa rồi là thanh âm rít gào của Lệ Độc Tôn Tọa.

Tẩu Hồ Tôn Tọa nghiến răng, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ vô tận, cuống quýt hô lên, cố gắng đè ép tâm cảnh, nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói:

Nhưng trong rừng thật sự yên tĩnh, ngay cả những con chim bị kiếm khí của Tiêu Dương bắn trúng cũng không còn thấy bóng dáng.

Ông không thể không lo đến tính mạng của đệ tử Lưu Tinh tông.

Tẩu Hồ Tôn Tọa lựa chọn thỏa hiệp.

- Tiêu Dương, ngươi hãy nhớ kỹ lời của ta. Trong vòng ba ngày, nếu ngươi dám động đến một người của Lưu Tinh tông, bất luận chân trời góc biển, Lưu Tinh tông nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.

Bạch Độ Tôn Tọa cũng ngẩn ra, nghi hoặc không thôi.

Tiêu Dương dường như không chờ được, lợi kiếm trong tay nhẹ nhàng đẩy một cái. Trên cổ gã đàn ông mắt chuột lập tức xuất ra một tơ máu màu đỏ. Gã đàn ông mắt chuột liền kêu thảm lên, mở to đôi mắt:

- Không, sư tôn, cứu con, cứu con.

- Dừng tay.

Đồng thời, cũng nghi hoặc như người của Côn tông, còn có Phệ Hồn Vương đang đứng cách khu rừng vài trăm mét.

Phệ Hồn Vương không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể tĩnh mà xem biến.

Phệ Hồn Vương tự hỏi, nếu y bị phát hiện, Bạch Độ Tôn Tọa cũng sẽ ra tay đối phó y. Sau khi y bỏ chạy khoảng trăm thước, liền ẩn núp trong một ngọn núi, từ xa nhìn lại. Vốn trong rừng đang có không ít cánh chim bay lên, nhưng thoáng cái đã tĩnh mịch trở lại.

Bởi vì Bạch Độ Tôn Tọa có giao tình với Hồng Y Vương đang đuổi giết y.

Một chiêu này của Tiêu Dương trực tiếp uy hiếp được Tẩu Hồ Tôn Tọa.

Nhất là, dưới kiếm của Tiêu Dương lại là đệ tử của Lưu Tỉnh tông. Mặc dù Tẩu Hồ Tôn Tọa bình thường không tranh giành, nhưng đệ tử là do ông ta dẫn đến, cũng thân như con mình.

- Tẩu Hồ Tôn Tọa quả nhiên yêu quý đệ tử như con.

Tiêu Dương nhẹ nhàng thu kiếm.

Âm thầm thở ra một hơi.

Có thể trước khi tìm được hoa Tử Tiên mà tránh được một trận, hiển nhiên là rất tốt. Về phần việc Lưu Tinh tông sau này trả thù, Tiêu Dương cũng không nghĩ nhiều. Binh đến thì nước cản thôi.

Tiêu Dương thu kiếm, chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhưng cả người gã đàn ông mắt chuột đột nhiên run rẩy kịch liệt, chỉ một lát sau liền phun ra một ngụm máu tươi, ngã bịch xuống đất.

- Bảo nhi.

Tiêu Dương không khỏi cả kinh. Tốc độ của hắn đã rất nhanh, nhưng Tẩu Hồ Tôn Tọa tay cầm búa vàng mang đến cảm giác nặng nề cho người khác, nhưng hắn trong nháy mắt đã bị Tẩu Hồ Tôn Tọa đuổi theo.

- Tốc độ thật đáng sợ.

Một luồng cuồng phong trong khoảnh khắc nổi lên đằng sau Tiêu Dương, nghiêng trời lệch đất.

Vèo. Quả nhiên, sau khi thân ảnh Tiêu Dương lóe lên, tiếng gâm của Tẩu Hồ Tôn Tọa nhất thời vang vọng.

- Ta sẽ giết ngươi.

Độc tính này cũng không tính là quá mạnh, căn bản vô dụng đối với Hóa Tượng. Cho nên Tiêu Dương và Tẩu Hồ Tôn Tọa cũng không chú ý đến, cho đến khi gã đàn ông mắt chuột bị trúng độc mà chất.

Bịch, bịch.

Trong khu rừng, đệ tử Lưu Tinh tông còn lại trước sau ngã xuống.

Toàn bộ trúng độc.

- Không ổn rồi.

Tiêu Dương giật mình, cũng không chần chừ, thân ảnh bay nhanh ra khỏi khu rừng.

Đệ tử Lưu Tinh tông vừa chết, Tẩu Hồ Tôn Tọa sẽ không còn cố ky, nhất định sẽ phát tiết lửa giận lên người hắn.

Một cường giả như vậy, Tiêu Dương không muốn ngạnh kháng.

Quyết định thật nhanh, lập tức bỏ chạy.

Người đàn ông mắt chuột là trúng độc mà chết.

- Lệ Độc Tôn Tọa cả đời chơi với độc, cả người đều là độc. Thậm chí độc tố cũng ăn mòn thi thể của ông ta. Bây giờ ông ta đã chết, nhưng độc khí lại tràn ra từ người của ông ta.

Tiêu Dương nhìn chung quanh, ánh mắt rơi xuống người Lệ Độc Tôn Tọa, không khỏi hít một hơi khí lạnh:

- Đây là...

Tiêu Dương không khỏi sửng sốt, liếc mắt nhìn gã đàn ông mắt chuột, thân sắc trên gương mặt rõ ràng là trúng độc.

Ánh mắt Tẩu Hồ Tôn Tọa trợn to như muốn nứt ra, rống lớn một tiếng.

Đây chính là sự khác biệt giữa Hóa Tượng nhất biến và thập biến.

Nếu Tiêu Dương đạt đến Hóa Tượng thập biến, tốc độ sẽ càng thêm nghịch thiên.

Vù.

Tiêu Dương nhảy lên cao, khó khăn lắm mới tránh được một búa của Tẩu Hồ Tôn Tọa.

- Tiêu Dương, ngươi chạy không thoát đâu.

Sát ý ngập trời.

- Khó trách ông ta không sợ mình chạy thoát. Chỉ là kiêng ky tính mạng của hơn mười đệ tử trong rừng. Tốc độ của ông ta còn cao hơn cả mình.

Tiêu Dương chật vật trốn tránh công kích búa tạ. Không dùng thân pháp Quý phi say rượu, muốn tránh công kích như vậy là tuyệt không thể.

Vù vù vù.

Bóng dáng búa tạ bủa vây Tiêu Dương, thỉnh thoảng oanh kích vào thân cây. Từng gốc cây trong rừng không ngừng ngã xuống.

Nếu lúc trước đang là yên tĩnh, thì bây giờ là thanh âm huyên náo không ngừng vang vọng.

Tẩu Hồ Tôn Tọa nhất định phải giết chết Tiêu Dương.

Leng keng. Một kiếm của Tiêu Dương trong nháy mắt đụng phải búa tạ, lực phản chấn hùng hậu nhất thời khiến cánh tay Tiêu Dương tê rần.

- Quả nhiên chênh lệch rất nhiều.

Ánh mắt Tiêu Dương bắn ra chiến ý.

Trốn không thoát thì đánh thôi.

Búa nhanh.

Kiếm nhanh.

Không nói đến sức mạnh, chỉ so về tốc độ. Trên thực tế, nói về xuất kiếm, Tiêu Dương không thua kém việc xuất búa. Nhưng hắn thua ở sức mạnh.

Âm.

Thối lui.

- Thập bát vũ phong chùy.

Tẩu Hồ Tôn Tọa rống to.

Gió.

Trong rừng, cuồng phong cuốn đi tất cả. Tuyệt học của Tẩu Hồ Tôn Tọa lấy gió làm chính. Nếu không, tốc độ của ông ta cũng không nhanh như vậy.

Thập bát cuồng vũ.

Tốc độ và sức mạnh đều tương ứng tăng lên.

Quang mang màu vàng lóe ra từ cây búa. Thân ảnh Tiêu Dương cũng lúc ẩn lúc hiện.

Nhanh.

Nhanh hơn.

Nhất vũ.

Nhị vũ.

Tam vũ. ...

Thập vũ.

Tẩu Hồ Tôn Tọa công kích liên tục, giống như cả người không dùng hết sức mạnh, một hơi xuất ra mười tám thức phong chùy. Sức mạnh phong chùy gia tăng. Đến chùy thứ mười tám, Tẩu Hồ Tôn Tọa tự hỏi, cho dù là cường giả có thực lực cao hơn gấp ông ta mấy lần cũng chưa chắc tiếp được.

Hơn nữa, năng lực thập bát vũ phong chùy tập trung vào một mục tiêu sẽ rất mạnh. Một khi bị chùy đánh trúng, muốn thoát khỏi nó sẽ cực kỳ gian nan.

Tẩu Hồ Tôn Tọa đã xem Tiêu Dương như một đối thủ để đối phó, dốc hết sức mạnh. Ông ta không muốn giãm phải vết xe đổ của Lệ Độc Tôn Tọa.

Lúc này, Tiêu Dương đang đứng ở vị trí chính giữa của thập bát vũ phong chùy, thừa nhận uy áp càng lúc càng mạnh.

Thập tam vũ.

Thập tứ vũ.

Thập ngũ vũ. Tiêu Dương mở to hai mắt, trong lòng không nhịn được rít gào:

- Mẹ nó. Cố hết sức cũng không yên.

Nhưng, mắng thì mắng, trong lòng Tiêu Dương càng nhiều kiêng ky, thân ảnh như làn khói mà trốn tránh. Nhưng theo vũ điệu tăng lên, không gian trốn tránh càng ngày càng ít.

Uy áp cường đại khiến Tiêu Dương sắp thở không nổi.

- Đệ thập bát vũ. Cuông phong vũ.

Quát lớn.

Thập bát vũ phong chùy, võ học cường đại. Lực cánh tay Tẩu Hồ Tôn Tọa đang phát ra thức cuối cùng.

Cả cánh rừng như muốn bị thổi bay, cây cối bị chặt gây, cát bay đá chạy, thiên địa biến sắc.

Một khắc này, vũ phong màu vàng điên cuồng phóng đến Tiêu Dương.

- Biến thành thịt vụn cho ta.

Tẩu Hồ Tôn Tọa nhe răng cười.

- Đành phải vậy thôi.

Chỉ mành treo chuông, Tiêu Dương đột nhiên cắn răng, quang mang sắc bén lóe lên trong mắt, khí tức cả người thay đổi, thân ảnh trở nên hư ảo.

Vù vù vù vù.

Quý phi say rượu, thiên thu giai nhân.

Trong thời khắc nguy hiểm, Tiêu Dương theo bản năng mà thi triển thân pháp cực mạnh của mình. Hư ảo trải rộng khắp cả cánh rừng. Một thoáng sau thập bát vũ phong chùy đã mất đi mục tiêu công kích.

Lúc này, thân ảnh Tẩu Hồ Tôn Tọa bị kêm hãm, ánh mắt rúng động nhìn phía trước, phát ra tiếng kêu kinh hãi:

- Là Kiếm Tôn nhất mạch.
Bình Luận (0)
Comment