Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 574 - Chương 577: Tôi Là Người Không Biết Nói Chuyện

Chương 577: Tôi là người không biết nói chuyện Chương 577: Tôi là người không biết nói chuyệnChương 577: Tôi là người không biết nói chuyện

Một đêm tu luyện.

Tiêu Dương luôn nắm chặt mỗi một thời khắc gia tăng thực lực của chính mình. Ngoại trừ võ học của Kiếm Tôn nhất mạch, trọng điểm tất nhiên là Hám Đạo Thuật và Phong Kiếm.

Đây chính là con át chủ bài để hắn dựa vào.

Ngoại trừ cái này, chính là ngọn lửa "hoàng". Đây là thứ giúp hắn ngụy trang thành thuộc tính giả Hỏa.

Không ngủ đến sáng.

Mặt trời mọc hướng đông, ánh mặt trời lướt qua ngọn núi, chiếu xuống người Tiêu Dương.

Rắc rắc.

Tiêu Dương duỗi lưng, tiếng xương răng rắc vang lên.

Suốt buổi sáng, Tiêu Dương trong trang phục tiều phu tiếp tục hành tẩu đường núi. Vách đá, khe hở nham thạch, động khẩu... tất cả đều không bỏ qua.

Nơi này là doanh địa đóng quân của Lưu Tinh tông.

Hoa Tử Tiên đang mọc ở một chỗ nào đó.

Hơn mười người tay cầm búa tạ đứng chỉnh tề, xung quanh là không ít lều vải.

Hoa Tử Tiên nhất định phải tìm được.

Người nữ rất cao lớn, mập mạp, nhìn qua giống như một người khổng lồ, một tay cầm búa tạ hạng nặng. Lúc này, sắc mặt của bà ta ẩn chứa sự tức giận:

- Đã là ngày thứ hai rồi.

Ngoại trừ hơn mười người đứng thắng, phía trước còn có năm người đang ngồi, toàn bộ đều là Tôn Tọa.

Tiêu Dương đứng lên, ánh mắt quét qua xung quanh ngọn núi vài lần.

Tiêu Dương nắm chặt nắm tay.

Lúc này, trong một rừng cây.

Vô cùng tức giận.

Tiêu Dương không biết, hoa Tử Tiên đã sớm bị người ta phát hiện. Hơn nữa còn che lấp một cách bí mật.

Đã bao nhiêu năm rồi chưa từng phát sinh chuyện như vậy ở Lưu Tinh tông.

Chuyến này Lưu Tinh tông tổng cộng xuất động bảy vị Tôn Tọa. Đang có năm người ở đây, bốn nam một nữ, do nữ cầm đầu.

- Chỉ trong vòng một ngày, Lưu Tinh tông mất tích hơn hai mươi người, bao gồm cả hai vị Tôn Tọa. Đến bây giờ cũng không có tin tức.

- Có thể bọn họ tiến vào thâm sơn để tìm kiếm, không kịp trở vê?

- Thực lực của Lệ Độc Tôn Tọa và Tẩu Hồ Tôn Tọa đều rất mạnh. Hơn nữa còn có không ít phương thức để bảo vệ mình. Nhất là Lệ Độc Tôn Tọa, thực lực có kém một chút, nhưng một thân độc vật, người khác muốn giết ông ta cũng chẳng dễ dàng gì.

Bốn vị Tôn Tọa có chút chần chừ, một người trong đó nhịn không được liền lên tiếng:

- Khấu Khấu Tôn Tọa bớt giận. - Bảo các người tìm thì cứ tìm.

Nhưng trong hành trình tìm hoa Tử Tiên ở Tam Giác Vàng, trong vòng một ngày mất tích nhiêu người như vậy. Ngoại trừ số rất ít thi thể có thể tìm được, số còn lại thì không thấy đâu. Chết cũng không thấy xác. Mọi người cũng hiểu, những người mất tích này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

- Về phần cái thứ tôm tép, tiểu môn tiểu phái, tán tu khác, không cần quan tâm.

Khấu Khấu Tôn Tọa cười lạnh:

- Bây giờ đã là ngày thứ hai. Lần này đến Tam Giác Vàng, ngoại trừ Lưu Tinh tông chúng ta thì còn có Côn tông, Thần Tiên môn, Kích tông. Chúng ta cần phải tìm được hoa Tử Tiên trước bọn họ.

Một gã Tôn Tọa lập tức lên tiếng:

- Nghe nói tên Tiêu Dương chỉ là Hóa Tượng nhất biến, dưới sự hợp lực của Lệ Độc và Tẩu Hồ, sợ rằng đã...

- Bớt nói nhảm đi.

Khấu Khấu Tôn Tọa quát lớn:

Gã Tôn Tọa này không nghĩ đến, Lệ Độc Tôn Tọa lại là người chết nhanh nhất.

Cánh tay Khấu Khấu Tôn Tọa vung lên.

- Bản tôn nhận được tin tức từ Côn tông, giữa trưa hôm qua, Lệ Độc Tôn Tọa và Tẩu Hồ Tôn Tọa thư sát một người tên Tiêu Dương ở trong một rừng cây. Sau đó cả khu rừng bốc cháy, tất cả cùng nhau mất tích. Các người nghe bản tôn, trong lúc tìm kiếm hoa Tử Tiên, đồng thời lưu ý luôn hành tung của Tiêu Dương. Hắn chỉ là Hóa Tượng.

Ánh mắt Khấu Khấu Tôn Tọa lạnh như băng:

- Khấu Khấu Tôn Tọa, còn có một chuyện.

Một Tôn Tọa lên tiếng:

- Bạch Độ Tôn Tọa của Côn tông truyền đến tin tức, nói bên trong Tam Giác Vàng đang có một thế lực thân bí, chuyên ám sát người của hộ long thế gia, vô cùng có khả năng là sát thủ ngân y.

- Sát thủ ngân y?

Sắc mặt Khấu Khấu Tôn Tọa khẽ biến, đứng dậy:

- Chỉ trong vòng một hai năm đã xuất hiện một tập đoàn sát thủ chuyên xuống tay với đệ tử hộ long thế gia, rốt cuộc là ai?

Khấu Khấu Tôn Tọa trầm tư một lát, sau đó sẵng giọng nói:

- Quan Đức Diệu, Quan Đức Nguyệt.

- Xin Khấu Khấu Tôn Tọa xuống lệnh.

Khuôn mặt tươi cười của cô nhân viên có chút cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, mỉm cười gật đầu. Nhưng ánh mắt mang theo vài phần quái dị nhìn thoáng qua đóa hoa Tiêu Dương câm trong tay.

- Phòng 4022

- Làm phiên thông báo cho phòng 402. Cám ơn.

Cô nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi Tiêu Dương.

- Tiên sinh, xin hỏi ngài có đặt trước không? Tiêu Dương vui mừng, thi triển khinh công. Khoảng một tiếng sau, hắn đã rời khỏi Tam Giác Vàng, rất nhanh xuất hiện tại một ngã tư bên cạnh Côn Minh. Hắn tùy ý bước vào một cửa hàng quần áo, chọn thay một bộ trang phục khác, khôi phục lại diện mạo, sau đó mua một đóa hoa hồng thật đẹp rồi cất bước vào một khách sạn.

Ánh mắt Khấu Khấu Tôn Tọa nóng lên. Bà ta vất vả lắm mới xin tông phái dẫn đội đến đây. Nói cách khác, một khi hoa Tử Tiên tìm được, tất cả sẽ thuộc về bà ta.

Nhất định phải tìm được.

Giữa trưa.

Tiêu Dương vẫn không thu hoạch được gì, thân ảnh như mũi tên, rất nhanh rời khỏi chỗ sâu bên trong Tam Giác Vàng, cách xa dãy núi mà hoa Tử Tiên xuất hiện.

Đang đi trên đường.

Tiêu Dương vừa đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt không che giấu được sự vui mừng.

Ở sâu trong rừng, điện thoại di động đã khôi phục được tín hiệu, nhận được không ít tin tức.

Trong đó có một tin.

- Đã đến, đang ở tại khách sạn...

- Lập tức tìm kiếm xem hoa Tử Tiên ở chỗ nào. Nhớ kỹ, hoa Tử Tiên mới là trọng tâm.

Khấu Khấu Tôn Tọa phất tay:

- Còn nữa...

- Sát thủ thần bí đang giấu mặt chuyên chọn các đệ tử yếu kém để xuống tay. Hai người hãy mang theo tiểu đội của mình, cải trang thành đội viên bình thường, thu liễm khí tức, đợi địch nhân đến cửa. Ngân y sát thủ kiêu ngạo lâu như vậy, cũng đã đến lúc trả cái giá thật lớn rồi.

Khấu Khấu Tôn Tọa lạnh giọng nói:

Hai vị tôn chủ lập tức đứng dậy.

Tiêu Dương khó hiểu nhìn cô nhân viên lễ tân. Tiểu mỹ nữ này không ngừng nhìn hắn, chẳng lẽ đã bị vẻ đẹp trai nghiêng thùng nghiêng nước của hắn thu hút? Haiz, ai bảo hắn có số đào hoa chứ?

Suy nghĩ đúng là không biết liêm sỉ.

Tiêu Dương xoay người ấn thang máy lên lầu bốn.

- 401... 402. Chính là phòng này.

Tiêu Dương lẩm bẩm, ánh mắt nhìn trước cửa phòng 402. Trước cửa lúc này đang phủ đầy hoa hồng, hoa nào cũng đẹp, thậm chí trên sàn nhà còn được xếp hình trái tim bằng hoa hồng.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua đống hoa hồng dưới đất, rồi lại nhìn đóa hoa héo rủ trong tay mình, khóe miệng không khỏi co lại, hung hăng ném đóa hoa xuống đất, sau đó nhấn chuông cửa. Nhưng suy nghĩ một chút, lại ngồi xổm xuống, cầm lấy một đóa hoa hồng khác lên.

Trời đất chứng giám, đóa hoa này tuyệt đối không phải là đóa hoa héo rũ Tiêu Dương mua bên đường, mà là lấy ra từ đống hoa tươi dướt đất.

Cửa phòng hé ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Tang Tang sư muội, vài ngày không gặp, thực lực tiến bộ không ít. Người mở cửa chính là Diệp Tang.

Nghe xong, Diệp Tang chưa kịp lên tiếng đáp lại, Tiêu Dương đã tiện đà nói một chút:

- Cô thoạt nhìn cũng xinh đẹp lên rất nhiều.

Tiêu Dương nói xong liên bước vào phòng. Sắc mặt Diệp Tang đỏ lên, giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Dương, sau đó đóng cửa phòng lại.

Trên ghế salon, một bóng người xinh đẹp đã sớm đứng dậy, nhìn Tiêu Dương đi tới, khuôn mặt hiện lên má lúm đồng tiền, xinh đẹp đến động lòng người.

Đôi môi đỏ thắm, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng thiên ngôn vạn ngữ lại hóa thành một tiếng thở nhẹ.

- Tiêu Dương.

Trong giọng nói ẩn chứa hết thảy những gì mà cô muốn biểu đạt.

Ánh mắt phượng mâu của Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương. Cô biết, Tiêu Dương là vì trị độc cho cô mà từ Minh Châu đến Côn Minh. Vốn Quân Thiết Anh không biết tại sao, nhưng sau khi hỏi Diệp Tang mãi, cô cũng biết được đại khái.

Hoa Tử Tiên.

Hắn mạo hiểm cả tính mạng chỉ vì muốn hái một đóa hoa cho cô.

Quân Thiết Anh từ trong miệng Diệp Tang biết được Tiêu Dương tìm hoa Tử Tiên khó khăn đến dường nào. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Dương, cô muốn nói lời cảm kích hắn, muốn khuyên hắn đừng như vậy nữa, không muốn hắn mạo hiểm vì cô.

Nhưng cuối cùng vẫn chỉ gọi lên hai chữ tên của hắn.

Giữa hai người, có rất nhiều lời không cần phải nói.

- Đại tiểu thư, tặng cho em đấy.

Tiêu Dương mỉm cười tiến lên, đưa đóa hoa hồng trong tay đến trước mặt Quân Thiết Anh:

- Em xem, hoa này tươi lắm.

Quân Thiết Anh vui vẻ tiếp nhận đóa hoa từ trong tay Tiêu Dương, đưa lên mũi ngửi một cái:

- Thơm lắm.

- Hoa thơm hay là người thơm.

Lúc này, Diệp Tang ở bên cạnh chế nhạo, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hoài nghỉ hỏi:

- Tiêu Dương, hoa này của anh không phải tiện tay nhặt ngoài cửa đấy chứ?

Tiêu Dương làm bộ tức giận:

- Tôi mua bên ngoài đấy. Mà này, tại sao ngoài cửa lại có nhiều hoa hồng như vậy?

Nghe xong, Diệp Tang không khỏi mỉm cười:

- Đương nhiên là tình địch của anh đưa tới.

- Tình địch?

Trán Tiêu Dương nhăn lại.

- Còn nhớ người đã khiêu chiến anh ở liên minh thư họa, Lý Vấn không?

Diệp Tang nói: - Con của ông ta, Lý Văn Bác nhìn thấy Quân Thiết Anh vừa gặp đã thương. Lúc ở Minh Châu thì đuổi theo không bỏ. Quân Thiết Anh đến Côn Minh, anh ta cũng đi theo. Hoa hồng ngoài cửa là của anh ta đấy.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên. Khó trách cô nhân viên lễ tân nhìn đóa hoa hồng của hắn bằng ánh mắt kinh dị như vậy.

Diệp Tang vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.

- Tình địch của anh lại đến nữa đấy.

Diệp Tang trêu tức Tiêu Dương.

Tiêu Dương mở miệng:

- Để tôi đi mở cửa.

Sau đó bước nhanh đến.

Đập vào mắt hắn là một bó hoa hồng thật đẹp, phía sau bó hoa là một thân ảnh mặc bộ quần áo màu trắng, bê ngoài có ba phần tuấn lãng. Lúc này, Lý Văn Bác đầu tiên là sửng sốt, sau đó cau mày nhìn Tiêu Dương, hỏi:

- Anh là ai?

Tiêu Dương bật cười:

- Xin hỏi có phải Lý công tử không?

Người ta bảo không nên đánh vào mặt người đang cười.

Lý Văn Bác giật mình, rồi gật đầu.

- Nghe thấy đại danh đã lâu.

Tiêu Dương mỉm cười nói tiếp:

- Tôi là tiểu thư đồng của đại tiểu thư. Tôi là người không biết nói chuyện. Nếu có gì đắc tội, con mẹ nó, anh đến đánh nhau với tôi à?
Bình Luận (0)
Comment