Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 575 - Chương 578: Mang Theo Mỹ Nữ Lên Núi

Chương 578: Mang theo mỹ nữ lên núi Chương 578: Mang theo mỹ nữ lên núiChương 578: Mang theo mỹ nữ lên núi

Tình địch?

Tiêu Dương nhìn thấy một tên gia hỏa ngay cả tiểu bạch kiếm cũng không đáng gọi, một chút uy hiếp cũng không có. Đại tiểu thư làm sao mà để mắt được.

Bịch.

Tiêu Dương nói xong, trực tiếp đóng cửa lại, bĩu môi xoay người.

Lúc này, hai cô gái không khỏi hé miệng cười. Ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương nhu tình đến cực điểm. Biểu hiện vừa rồi của Tiêu Dương chính là ghen.

- Tiêu Dương, anh không sợ nói như vậy anh ta sẽ gọi người đến đánh anh sao?

Diệp Tang cười ha hả.

Tiêu Dương lại bĩu môi:

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên lần nữa.

Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.

Diệp Tang thu hồi nụ cười:

Diệp Tang khoát tay chặn lại.

Quả thật, đừng nói là Tiêu Dương, ngay cả hai cô gái cũng không để Lý Văn Bác ngoài cửa vào mắt.

Sắc mặt Lý Văn Bác vô cùng giận dữ.

- Một tên như vậy, tới một người tôi bóp chết một người. Đến một đôi tôi đá chết một đôi.

- Đúng là phiền phức mà.

- Nhưng nói thì nói như vậy, Lý Văn Bác này thật sự không thể bóp chết được.

Hai cô gái đều mỉm cười.

- Ngày nào anh ta cũng tặng hoa hồng. Tôi và Quân Thiết Anh xem như không nhìn thấy. Dù sao đã không chấp nhận anh ta, lại càng không để anh ta đến gần.

Chỉ số thông minh quá thấp.

- Cha của anh ta, Lý Vấn là người phụ trách thi đấu liên minh thư họa lần này ở Minh Châu. Vốn Sơn Hà Thư Họa của chúng ta đã đắc tội với ông ta một lần. Bây giờ thêm mồi lửa Lý Văn Bác nữa, sợ rằng ông ta sẽ nghĩ biện pháp làm khó Sơn Hà Thư Họa chúng ta.

- Lý công tử, Đại tiểu thư nhà tôi nói, mời anh trở về.

Tiêu Dương lắc đầu, xoay người bước đến mở cửa.

Tiêu Dương vừa mới nói xong câu kia, Lý Văn Bác đứng ngây cả cả một phút đồng hồ mới phản ứng trở lại. Người này thoạt nhìn giống như lấy lòng y, câu cuối cùng lại mắng y. Phương thức mắng chửi khiêu khích như vậy khiến Lý Văn Bác có chút phản ứng không kịp.

- Tôi vừa mới nói tôi là người không biết nói chuyện. Nếu có chỗ nào đắc tội... anh có phải điếc hay không, muốn ăn đòn à?

- Tôi vừa mới nói cái gì?

Lý Văn Bác ngẩn người. - Thằng ranh, mày vừa mới nói cái gì?

Tiêu Dương tát thêm một cái, bíu môi nói:

Tiêu Dương mỉm cười nói.

- Lý công tử.

- Lý công tử.

- Đừng nói mấy cái lời thoại cũ rích đó nữa.

Lý Văn Bác tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Khuôn mặt nóng lên, rống to:

- Mày dám đánh tao? Mày biết tao...

Bốp.

Tiêu Dương suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu:

Đối với tên gia hỏa như vậy, ngoài đánh y ra, Tiêu Dương nghĩ không ra biện pháp nào khác.

Mặc dù có Diệp Tang ở bên cạnh bảo vệ, Lý Văn Bác không thể đến gân Quân Thiết Anh nửa phần. Nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, có cẩn thận mấy cũng có thể có sơ sót. Như vậy sẽ hối hận không kịp.

Tiêu Dương bước ra ngoài, giương tay tát một cái vào mặt Lý Văn Bác.

Trong một căn phòng, mấy bóng người mặc trang phục vệ sĩ vọt ra, vội vàng nâng Lý Văn Bác dậy.

Một cái răng của Lý Văn Bác bị Tiêu Dương đánh rớt, lúc này đang nổi trận lôi đình, tức giận rít gào:

- Dạy cho nó một bài học. Đánh cho chết, có gì tao sẽ chịu trách nhiệm.

Nghe xong, mắt đám vệ sĩ liền lộ hung quang, hét lớn một tiếng, người nào cũng xông vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương khẽ lắc đầu, thân ảnh lách sang một bên, ra quyền như gió. Một quyền là đánh trúng một người. Chỉ một lát sau, trên hành lang không còn ai đứng nổi.

- Lý công tử.

Tiêu Dương mỉm cười bước đến chỗ Lý Văn Bác.

Hai tròng mắt Lý Văn Bác trợn to như muốn lồi ra, không còn phản ứng, bị Tiêu Dương võ vai, nhất thời sợ đến kêu to vài tiếng.

Nhiều vệ sĩ như vậy cũng đánh không lại hắn. Lý Văn Bác biết, hôm nay y đã giãm phải cây đinh rồi.

- Đột phá rồi.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:

- Tiêu Dương, anh...

Đang nói, ánh mắt Diệp Tang nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cảm giác có chút khác biệt, nhất thời cả kinh:

- Đối phó với một đám gia hỏa như vậy mà còn liều chết liêu sống? Anh xem anh...

Diệp Tang bĩu môi:

- Anh còn không biến cho tôi?

Lý Văn Bác vội vàng ba chân bốn cảng bỏ chạy. Tiêu Dương phủi phủi tay, cũng không thèm liếc mắt nhìn đám vệ sĩ đang lăn lộn dưới đất, trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng. Lúc này, hai cô gái đang ngồi trên ghế salon. Diệp Tang bưng một tách trà nóng, mỉm cười nói:

- Tốc độ của anh chậm quá. Tôi và Thiết Anh đã uống hai chén trà rồi đó.

Lời nói vừa dứt, cổ tay Diệp Tang đột nhiên run lên, tách trà nóng trong tay ném về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhanh tay tiếp nhận tách trà, nhấp một ngụm, than thở:

- Trà ngon.

Sau đó ngồi xuống ghế salon, ánh mắt ai oán nhìn hai cô gái:

- Tôi ở bên ngoài liêu chết liều sống, các người còn có tâm tư ở đây uống trà?

Tiêu Dương nói:

Lý Văn Bác nhất thời sợ đến ôm mặt, lui về sau mấy bước.

AI

- Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, nếu có gì đắc tội...

Tiêu Dương mỉm cười:

- Lý công tử.

Diệp Tang im lặng không nói.

Thiên phú của Tiêu Dương khiến cô chết lặng.

- Vạn Pháp có đi cùng hai người không?

Tiêu Dương hỏi.

- Anh ấy nói quay vê Kiếm tông.

Diệp Tang thở ra một hơi.

- Được rồi, nếu vậy thì chúng ta xuất phát.

Tiêu Dương đứng lên.

- Xuất phát?

Quân Thiết Anh ngẩn ra:

- Đi đâu?

- Bên trong Tam Giác Vàng.

Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh:

- Đại tiểu thư, hai ngày này chắc em phải chịu khổ một chút rồi.

Quân Thiết Anh lắc đầu.

- Muốn Thiết Anh vào đó?

Diệp Tang cau mày. Cô nhận được tin báo lại từ Kiếm Tôn nhất mạch, nên biết được tình huống bên trong Tam Giác Vàng. Hiện tại Tam Giác Vàng rất nguy hiểm, còn Quân Thiết Anh thì lại trói gà không chặt, đi vào chẳng phải chịu chết sao?

- Tiêu Dương, chúng ta vào đó tìm hoa Tử Tiên, sau đó mang nó ra cho Thiết Anh không phải tốt hơn sao? Tiêu Dương lắc đầu, trầm giọng nói:

- Hoa Tử Tiên có hai cánh, một cánh rất có công dụng đối với việc trị liệu hàn độc chí âm trong cơ thể đại tiểu thư. Nhưng hiệu quả thế nào, tôi không dám cam đoan. Nhưng tôi biết, hoa Tử Tiên còn có thứ quan trọng hơn đối với đại tiểu thư rất nhiều.

- Thứ gì vậy?

Diệp Tang lập tức hỏi.

- Dịch từ thân hoa.

Tiêu Dương trầm giọng nói:

- Nếu đại tiểu thư hấp thu chất dịch từ thân hoa, phối hợp với cánh hoa, tôi có mười thành nắm chắc sẽ chữa được cho đại tiểu thư. Nhưng, chất dịch từ thân hoa phải được hấp thu trước khi hoa Tử Tiên bị hái. Nếu hoa đã hái xuống rồi, chất dịch sẽ tự động biến mất.

Đây chính là nguyên nhân Tiêu Dương mạo hiểm đem Quân Thiết Anh vào trong Tam Giác Vàng.

Kỳ độc trong cơ thể Quân Thiết Anh có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Tiêu Dương tuyệt đối không cho phép một quả bom nổ chậm tồn tại trên người đại tiểu thư.

- Đã như vậy chúng ta cùng nhau vào núi.

Diệp Tang đứng lên, không nói nửa câu.

- Tang Tang sư muội, trước khi vào núi, cô còn có một nhiệm vụ.

Tiêu Dương mỉm cười nói.

Diệp Tang liếc mắt nhìn Tiêu Dương:

- Lại muốn tôi thay hình đổi dạng chứ gì? Đúng là không biết bên trong anh có đắc tội với đại nhân vật nào hay không?

Tiêu Dương cười khổ. Trực giác của phụ nữ đúng là chuẩn.

Thuộc tính huyễn của Diệp Tang còn cao minh hơn thuật dịch dung của hắn rất nhiều.

- Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta chỉ còn một ngày rưỡi nữa thôi.

Tiêu Dương nói:

- Lập tức xuất phát ngay đi.

Hai cô gái gật đầu.

Ba người nhanh chóng đi xuống cầu thang. Quân Thiết Anh tự nhiên nắm cánh tay Tiêu Dương, khiến cô nhân viên lễ tân thừ người ra, nhìn bọn họ bằng ánh mắt khó tin.

Trong lúc ba người Tiêu Dương rời đi không lâu, trước cửa khách sạn vang lên tiếng còi cảnh sát. Một đám cảnh sát mặc chế phục bước nhanh vào. Lý Văn Bác cũng đi theo sát đằng sau, nổi giận đùng đùng phóng thẳng lên lầu bốn.

Cha của y có giao tình với Cục trưởng cục cảnh sát ở đây. Nghe Lý Văn Bác báo án, lập tức mang theo cảnh sát chạy đến. Kết quả chẳng có ma nào ở lại.

Xế chiều, giao giới Tam Giác Vàng và Viêm Hoàng, một nam hai nữ xuất hiện.

- Tang Tang sư muội, đến lượt cô đó.

Tiêu Dương vừa nói xong, cổ tay Diệp Tang khẽ đong đưa vài cái. Qua một lát, khuôn mặt Tiêu Dương biến thành gương mặt của một người trung niên. Diệp Tang và Quân Thiết Anh cũng thay đổi hình dáng, nhìn qua giống như thiếu phụ ba mươi.

Tiêu Dương không khỏi âm thâm cảm thán. Đẹp chính là bản tính của phụ nữ. Cho dù dịch dung thì cũng phải dịch dung cho đẹp.

- Ngọn núi có hoa Tử Tiên cách nơi này rất xa. Hơn nữa còn phải trèo đèo lội suối.

Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói:

- Đại tiểu thư, để anh mang em đi.

Quân Thiết Anh ngẩn ra, sau đó cảm thấy thân hình của mình nhẹ bãng, khống chế hướng gió bay vút đi. Mà bên hông cô đang có một bàn tay to lớn ôm trọn.

Một khắc này, Quân Thiết Anh cảm nhận được cô giống như đã trở thành tiên nữ, phiêu diêu theo gió bay đi.

Diệp Tang nhìn hai thân ảnh phía trước, ánh mắt không khỏi hiện lên sự hâm mộ, nhưng nhất thời tỉnh lại, vội vàng lắc đầu, lập tức thi triển khinh công theo sát Tiêu Dương.

Với thực lực của Tiêu Dương, cho dù có mang theo Quân Thiết Anh cũng chẳng ảnh hưởng gì. Tốc độ nhanh như chớp. Nếu không phải vừa bay vừa đợi Diệp Tang, chỉ sợ đã sớm đến ngọn núi đó rồi.

Ước chừng nửa tiếng sau đã đến khu vực ngọn núi có tử khí thăng thiên. Tiêu Dương đột nhiên ngừng lại, hai chân đáp xuống một cành cây đại thụ. Lúc này, bên dưới đang có vài đạo nhân ảnh đang vội vã chạy đến. Một người trong đó nói một câu nhất thời khiến Tiêu Dương sợ hãi.

- Nhanh một chút đi. Nghe nói hoa Tử Tiên đã bị Lưu Tinh tông tìm được rồi. Hiện tại, tất cả các anh kiệt đều tập trung tại Tê Vân Phong.
Bình Luận (0)
Comment