Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 580 - Chương 583: Giết Tiêu Dương

Chương 583: Giết Tiêu Dương Chương 583: Giết Tiêu DươngChương 583: Giết Tiêu Dương

Chàng không về, thiếp có thể ngủ sao?

Trong lời nói mang theo sự lo lắng cho người mình yêu mến.

Quân Thiết Anh không biết võ, càng không thể tham gia vào cuộc chiến. Nhưng tâm của cô sáng như gương. Tiêu Dương không có nói rõ, tuy nhiên cô biết hành động tối nay của Tiêu Dương là vì hoa Tử Tiên.

Hoặc tay không mà về, hoặc sẽ bị mất mạng.

Nguy hiểm vạn phần.

Tiêu Dương là người đạo nghĩa không thể chùn bước. Hơn nữa đã đi đến giờ này rồi mà vẫn chưa trở về. Thế nhưng, trên Tê Vân Phong hiện tại đang truyên đến thanh âm chiến đấu kịch liệt.

Quân Thiết Anh sao lại không lo, không sợ?

Cô sợ hắn không thể vê.

Quân Thiết Anh cúi đầu, nhìn đóa hoa đỏ như máu, nhẹ nhàng nói:

- Hay còn gọi là Bỉ Ngạn hoa.

- Đây là hoa gì vậy?

Diệp Tang ngẩn ra.

Ánh mắt Diệp Tang hiện lên sự lo lắng, mắt nhìn Thiên Trượng Nhai của Tề Vân Phong. Chỉ là cô không giúp gì được. Tiêu Dương là Hóa Tượng nhất biến còn không ứng phó được, cô có đến cũng không giúp gì được cho hắn.

- Đóa hoa duy nhất trong Minh giới.

Diệp Tang nhìn Quân Thiết Anh, khẽ cắn môi. Cô và Quân Thiết Anh tiếp xúc một thời gian, trong lòng biết rất rõ, Tiêu Dương chiếm một vị trí không ai có thể so sánh được trong lòng Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh khẽ cười, dường như tâm hồn đang đắm chìm trong một cảnh giới đặc biệt.

Tâm mắt nhẹ thu hồi, rơi xuống hai tay Quân Thiết Anh.

Không chỗ nào không có gió núi thổi qua. Những sợi tóc của cô gái cũng lung lay theo gió.

- Hoa Mạn Châu Sa.

- Hoàng tuyền vi hoa, dẫn hồn chi hoa, nhất thiên niên khai, nhất thiên niên lạc.

Diệp Tang hỏi. Cô cảm giác Quân Thiết Anh rất coi trọng đóa hoa đỏ như máu trong tay.

Cô mỉm cười sỉ ngốc, giống như đang thổ lộ với Diệp Tang, cũng giống như đang nói với mình.

Đầu ngón tay tinh tế ôn nhu vờn quanh đóa hoa màu đỏ.

- Bỉ ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến, tình bất vi nhân quả, duyên chú định sanh tử. (Bỉ ngạn hoa, một ngàn năm hoa nở, một ngàn năm hoa tàn, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau, tình bởi vì nhân quả, sinh tử do duyên định sẵn)

- Chúng ta luân hồi vô số kiếp để đổi lấy nhân duyên kiếp này.

- Ta hỏi Phật, dùng một ngàn lần gặp nhau thoáng qua ở kiếp trước để đổi lấy một lần gặp nhau ở kiếp này; dùng một ngàn lần gặp nhau ở kiếp trước để đổi lấy một lần quen biết ở kiếp này; dùng một ngàn lần quen biết ở kiếp trước để đổi lấy một lần yêu nhau ở kiếp này, được không? Bên cạnh, ánh mắt Diệp Tang ngoại trừ sự rúng động thì không còn suy nghĩ gì khác.

- Đá Tam Sinh ngàn năm làm bạn, đứng nhìn từng mối lương duyên của trần gian.

Cô nhắc đến chuyện xưa, tựa hồ như nhắc đến chuyện của chính mình.

- Mạn Châu Sa hoa có một truyền thuyết. Người qua Quỷ Môn Quan sẽ đi trên con đường Hoàng Tuyên. Trên đường Hoàng Tuyền có rất nhiều loại hoa này, nhìn từ xa giống như một tấm thảm máu được trải dài vô tận đến Vong Xuyên hà. Bên cạnh Vong Xuyên hà có hòn đá Tam Sinh, trên đó có khắc bốn chữ to: Tảo Đăng Bỉ Ngạn. Ở đó có thể khắc lên tên người mà mình yêu nhất.

Cô cầm Mạn Châu Sa hoa, không phải là nguyên rủa, mà là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu Tiêu Dương chết, cô nhất định sẽ kết thúc tính mạng của mình. Có hoa Bỉ Ngạn trên tay, nhất định có thể mang linh hồn của hai người đến Hoàng Tuyền, một lần nữa bắt đầu kiếp luân hồi buồn chán.

Cô không sợ ngàn ngàn luân hồi, chỉ sợ giống như hoa và lá Bỉ Ngạn, sinh ra không bao giờ gặp nhau.

Ngàn ngàn luân hồi chỉ đổi lấy tình yêu kiếp này. Khi người yêu có nguy cơ chết bất cứ lúc nào, cô lại hỏi Phật có thể qua ngàn luân hồi nữa để gặp nhau, quen nhau, yêu nhau nữa hay không. Cô sợ kiếp này mất đi, Vĩnh viễn sẽ không còn nữa.

- Ta hỏi Phật nhân duyên là gì, Phật nhắm mắt "cả đời phải gặp một lần'.

Linh hồn cũng rúng động theo.

Hoa Bỉ Ngạn thường nở vào mùa hè. Bây giờ là tháng Mười, tìm được một đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ như máu khó khăn đến cỡ nào.

Diệp Tang giống như nhìn thấy một thân hình cô độc đang tìm kiếm hoa Bỉ ngạn trong nội tâm của mình.

- Phật chỉ cười mà không nói.

- Nếu như anh ấy thật sự xuống địa ngục, linh hồn rời khỏi anh ấy đến tìm tôi. Tôi và anh ấy sẽ cùng nhau đi trên con đường Hoàng Tuyền đầy hoa Bỉ Ngạn đỏ như máu.

Quân Thiết Anh lẩm bẩm:

- Mạn Châu Sa hoa, dẫn hồn chỉ hoa.

Quân Thiết Anh trải qua nhiều chuyện, tâm trạng đã nhạt đi rất nhiều. Nhưng lúc này, cô thật sự không bình tĩnh được. Những thanh âm chém giết, rít gào không ngừng quanh quẩn bên tai cô.

- Tang Tang...

Quân Thiết Anh quay người lại:

- Tại sao anh ấy còn chưa trở về?

Diệp Tang đột nhiên có cảm giác thất thố.

Cô phải trả lời như thế nào đây?

Diệp Tang cảm giác, nội tâm Quân Thiết Anh lúc này yếu ớt chưa từng có, giống như pha lê có thể bể bất cứ lúc nào.

Gió núi thổi qua, lạnh thấu xương.

Im lặng.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Dương hít một hơi khí lạnh.

Một khi cường giả hội tụ, cuộc chiến dừng lại, Khấu Khấu Tôn Tọa muốn tiêu diệt Hóa Tượng Phụ Ảnh của hắn quả thật dễ như trở bàn tay. Những con át chủ bài bảo vệ tính mạng cũng chỉ có bản thể mới sử dụng được. Còn Hóa Tượng Phụ Ảnh bây giờ lại rất yếu.

Một luồng khí tức nguy hiểm đến cực độ khiến Tiêu Dương nhảy dựng lên.

Nói cách khác, Khấu Khấu Tôn Tọa đã đến.

Cường giả của hộ long thế gia đến rồi.

Bên trong sơn động, sắc mặt Tiêu Dương đại biến.

Cuộc chiến vẫn rất kịch liệt. Công kích của các Tôn Tọa tam đại hộ long thế gia vẫn dày đặc, không cho Khấu Khấu Tôn Tọa có cơ hội hô ngừng. Huống chi, đám Tôn Tọa đang đỏ mắt đánh nhau, cho dù Khấu Khấu Tôn Tọa có lên tiếng cũng không làm nên chuyện gì.

Điên cuồng công kích.

Một lát sau, phía trên Thiên Trượng Nhau, tứ đại Tôn Tọa xuất hiện.

- Toàn bộ dừng tay.

Một thanh âm mang theo sức mạnh sư tử hống vang lên.

Giống như sấm sét lóe sáng.

Trong khoảnh khắc, mọi người đang giao chiến liên cảm thấy lỗ tai của mình ong ong, thực lực yếu đi, thậm chí lỗ tai còn chảy máu.

Thần sắc kinh hãi, thân ảnh đang giao chiến đều thụt lùi.

- Tiêu rồi.

Âm, ầm, ầm.

Chân trời, ánh trăng càng lúc càng yếu. ...

Diệp Tang không tự chủ được, đưa tay cầm lấy cánh hoa.

Gió lạnh thổi qua, một cánh hoa màu đỏ trong đóa hoa Mạn Châu Sa trong tay Quân Thiết Anh đột nhiên bay đi theo gió.

- Tiêu Dương, vì đại tiểu thư của anh, nhất định phải còn sống trở về.

Diệp Tang nhìn vê phía Tê Vân Phong, trong lòng mặc niệm:

Thần sắc ngưng trọng vô cùng.

- Không thể ngồi chờ chết.

Tiêu Dương không thể kéo dài mãi.

Hơn nữa, tiếng hét lớn bên ngoài cũng đã mang đến cho Tiêu Dương cơ hội duy nhất.

Trong sơn động, rất nhiều Tôn Tọa cũng dừng tay.

Công kích tràn ngập sơn động trong khoảnh khắc liên biến mất.

Chạy trốn.

Tiêu Dương không chút do dự, thân ảnh như gió, giống như một đạo lưu quang nhắm thẳng động khẩu.

Hắn chỉ cần thời gian nửa hô hấp.

Nhưng nửa cái hô hấp này đối với Tiêu Dương mà nói sao mà dài quá.

Trong nháy mắt hắn lướt nhanh đến cửa động, một luồng sức mạnh phía sau đã ép lại.

Hóa Tượng Phụ Ảnh của Khấu Khấu Tôn Tọa. Bên trong sơn động, cũng chỉ có bà ta mới không bị ảnh hưởng bởi tiếng rống.

Một chưởng thật lớn oanh kích xuống.

Tiêu Dương mở to hai mắt, đột nhiên nghiến rắng, xoay người đánh ra song chưởng nhanh như thiểm điện.

- Thần tiên cửu thức, đệ cửu thức, thiên địa trọng sanh.

Thiên địa trong nháy mắt giống như dung hợp lại, chưởng ảnh như mang theo theo tất cả sức mạnh của bạch y Tiêu Dương, ra sức nghênh đón một chưởng này của Khấu Khấu Tôn Tọa.

Nếu muốn lao ra khỏi thạch động, nhất định phải chống đỡ được một chưởng vô cùng cường đại này.

Tiêu Dương không còn sự lựa chọn nào khác.

Trong nháy mắt Hóa Tượng Phụ Ảnh xoay người, bản thể Tiêu Dương dùng tốc độ nhanh nhất bay vút ra ngoài, như lưu tinh chạy về phía thạch động.

Âm.

Âm, ầm.

Trong khoảnh khắc chưởng ảnh của hai người chạm nhau, liền nổ tung.

Khí lưu vô cùng cường đại đánh xuyên qua sơn động. Từng cục đá bắn ra, giống như có người dùng hỏa dược nổ tung. Trong khoảnh khắc, tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.

Nương theo tiếng nổ mạnh, một thân ảnh bạch y bay ra.

Không phải đối chưởng cùng một cấp độ.

Khi song chưởng đụng vào nhau, một luông sức mạnh mênh mông đánh sâu vào ngũ tạng lục phủ.

Trong chớp mắt, Tiêu Dương âm thầm cảm thấy may mắn.

May mà không phải bản thể. Nếu là bản thể lọt vào phạm vi công kích của sức mạnh này, sợ rằng sẽ bị vỡ lục phủ ngũ tạng mà chất.

Không thể không nói, Khấu Khấu Tôn Tọa khống chế sức mạnh rất tinh diệu. Nhưng như vậy lại cứu Hóa Tượng Phụ Ảnh của Tiêu Dương một mạng. Bởi vì Hóa Tượng Phụ Ảnh không có ngũ tạng lục phủ, cho dù bị phá hủy, chỉ cần Hóa Tượng Phụ Ảnh không bị đánh nát là được. Khấu Khấu Tôn Tọa đem lực công kích tập trung vào ngũ tạng lục phủ của Tiêu Dương, tương đương với việc tha cho Tiêu Dương một mạng.

Cho dù Hóa Tượng Phụ Ảnh bị công kích này làm hao tổn, nhưng chung quy vẫn còn tốt hơn so với việc bị đánh nát.

Điều này cũng nhờ vào tính đặc biệt của Hóa Tượng Phụ Ảnh của Tiêu Dương.

Không giống người bình thường.

Khấu Khấu Tôn Tọa dây dưa hắn lâu như vậy nhưng cũng không nhìn ra "Tiêu Dương" trước mặt bà ta cũng chỉ là một Hóa Tượng Phụ Ảnh. Bởi vì Hóa Tượng Phụ Ảnh Tiêu Dương quá giống người thật.

Vèo.

Trong nháy mắt thân ảnh bạch y Tiêu Dương bay ngược, một bên vách núi, một thân ảnh nhanh chóng lao đến, ý thức rơi vào người Hóa Tượng Phụ Ảnh:

- Quay về.

Chỉ cần bản thể và Hóa Tượng Phụ Ảnh đến gần một khoảng cách nhất định thì có thể dễ dàng thu hồi vào cơ thể. Sau khi hoàn thành hết thảy, Tiêu Dương không chút do dự, như lưu tinh bay về hướng khác. Nơi này không nên ở lâu.

- Thì ra chỉ là một Hóa Tượng Phụ Ảnh.

Khấu Khấu Tôn Tọa nhìn thấy rõ ràng, lửa giận trong mắt nhất thời dâng cao.

Bà ta lại bị một Hóa Tượng Phụ Ảnh của một thằng ranh Hóa Tượng nhất biến trêu đùa.

Bà ta nhìn không ra là Hóa Tượng Phụ Ảnh.

Nổi giận.

Hoặc có thể nói là thẹn quá hóa giận.

Thanh âm của Khấu Khấu Tôn Tọa trong phút chốc vang vọng bầu trời đêm.

- Lưu Tinh tông hộ long thế gia nghe lệnh, giết Tiêu Dương.
Bình Luận (0)
Comment