Chương 584: Trên trời dưới đất không ai có thể cứu ngươi
Chương 584: Trên trời dưới đất không ai có thể cứu ngươiChương 584: Trên trời dưới đất không ai có thể cứu ngươi
Giết Tiêu Dương.
Giết Tiêu Dương.
Giết Tiêu Dương.
Tiếng gầm như cơn hồng thủy ngập trời, ẩn chứa sức mạnh của Hóa Tượng tam thập biến, xé rách đêm tối, trong nháy mắt truyền khắp Thiên Trượng Nhai. Thậm chí thanh âm còn mang theo đá vụn bắn ra hơn mười dặm.
Giết Tiêu Dương.
Trong đêm lạnh, một bóng hình xinh đẹp run lên, nắm chặt đóa Mạn Châu Sa trong tay thêm vài phần, ánh mắt nhìn thẳng Thiên Trượng Nhai, nhưng nửa câu cũng không lên tiếng.
Nín thở, cầu khẩn.
- Anh nhất định phải trở vê.
Giết Tiêu Dương.
- Tiêu Dương là ai?
Nắm chặt nắm đấm.
- Tiêu Dương?
Hộ long thế gia Lưu Tinh tông.
Ánh mắt lúc này trở nên nóng bỏng.
Khuôn mặt Diệp Tang càng thêm trắng bệch. Tiếng hét lớn truyền đến tai cô, mang theo sức mạnh khiến linh hôn cô run sợ. Có thể tưởng tượng, người hô lên những lời này thực lực mạnh như thế nào.
Đương nhiên cũng có người nhận ra Tiêu Dương, trong đó có Mộc Cổ. Nghe xong, sắc mặt của y đại biến, thốt lên:
Lưu Tinh tông cùng với tam đại thế gia khác tề tựu tại Tê Vân Phong lại muốn giết Tiêu Dương.
Hơn nữa, phía trước còn có một câu.
Ba chữ lượn lờ bên tai khiến mọi người ngẩn ra.
Một khắc này, địa vị của tiền bối Tiêu Dương lại tăng thêm mấy cấp độ trong lòng Mộc Cổ.
Giết Tiêu Dương.
Nhưng hiện tại Khấu Khấu Tôn Tọa lại phát lệnh muốn giết tiền bối Tiêu Dương.
- Tiền bối? Chẳng lẽ là tiền bối thật sao?
Nói như vậy, trong trận chiến trong rừng cây, Tiêu Dương tiền bối chẳng những không có việc gì, ngược lại mất tích lại là Lệ Độc Tôn Tọa và Tẩu Hồ Tôn Tọa.
- Mộng nhi, Mộng nhị, gia gia rất nhanh sẽ báo thù cho con.
- Có phải là mày hay không?
- Kim đao có ở trên người ngươi hay không?
- Tiêu Dương, Tiêu Dương. Nhanh! Nhanh! Nhanh!
Mộc Cổ không nhịn được hít một hơi lãnh khí, âm thầm cầu khẩn.
- Không ổn rồi.
Một cơn lốc từ trên đỉnh đầu đè xuống, khiến Tiêu Dương cảm giác giống như có một ngọn núi lớn trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu của mình.
Vù.
Trong bóng đêm, một thân ảnh thì thào tên Tiêu Dương, cả người run rẩy, đứng bật dậy, sát khí nồng đậm trong đôi mắt, nhìn thẳng Tiêu Dương từ trong sơn động bay ra.
Vèo.
Thân ảnh Tiêu Dương bay nhanh vô cùng, giống như một đạo thiểm điện xẹt qua chân trời.
Khi bay được trăm thước, liên bay vút lên trên vách núi.
Ánh mắt Đan Chính Bình nhìn chằm chằm, nhất thời trở thành màu đỏ, nắm chặt nắm tay phát ra tiếng kêu răng rắc, rít gào trong lòng:
Ánh mắt xanh biếc của Phệ Hồn Vương lóe lên tinh mang;
- Tiêu Dương?
Trong một khu rừng rậm, Phệ Hồn Vương vẫn chưa ra tay. Y giống như một con độc xà, có cơ hội thì động, không có cơ hội thì không dám bốc đầu lên trước mặt Tôn Tọa của hộ long thế gia.
Trong lòng lập tức thất kinh.
Tiêu Dương ngẩng đầu, phía trên đỉnh đầu đang có một cây búa màu đen chẳng khác nào ngọn thái sơn đang áp xuống.
Khấu Khấu Tôn Tọa đã sớm chuẩn bị phục kích Tiêu Dương.
Thượng thiên, vô môn.
Tiêu Dương vội vàng quay đầu lại định chạy trốn.
Vù vù vù.
Trong thạch động, tứ đại Tôn Tọa của Lưu Tinh tông bất ngờ từ bên dưới xông lên, chặn giết Tiêu Dương.
Trước sau truy kích.
Hạ địa, vô lộ.
- Ngân y sát thủ.
- Người nào giết?
Ánh mắt Khấu Khấu Tôn Tọa trở nên sắc bén vài phần, hỏi lại từng chữ:
- Bọn họ... đã chết.
Nhưng ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên ngây ra, mắt nhìn Khấu Khấu Tôn Tọa, giống như lực tinh thần bị áp chế, hé miệng nói:
Lực kiếm đạo có khả năng trấn áp.
Mặc dù Khấu Khấu Tôn Tọa là Hóa Tượng tam thập biến, nhưng không phải Hóa Tượng Phụ Ảnh nào cũng có được sức mạnh kinh khủng như vậy, có thể đối kháng với sự tấn công của ba mươi Tôn Tọa hộ long thế gia. Hóa Tượng Phụ Ảnh lúc trước mang theo sức mạnh của Hóa Tượng Phụ Ảnh tam thập biến của bà.
Nói cách khác, nếu Khấu Khấu Tôn Tọa biến ảo ba mươi Hóa Tượng Phụ Ảnh, mỗi một phụ ảnh cũng chỉ mang theo sức mạnh 1/30 của bà. Nếu không, phụ ảnh nào cũng có sức mạnh Hóa Tượng tam thập biến, Khấu Khấu Tôn Tọa thật sự chẳng cần kiêng nể bất cứ người nào ở Tề Vân Phong này.
- Không phải Tiêu Dương tiền bối?
Sau khi Tiêu Dương dừng lại, Mộc Cổ nhìn sang, không phải là bộ dạng của Tiêu Dương. Nhưng nghĩ lại, có lẽ tiền bối dịch dung.
Khấu Khấu Tôn Tọa tận mắt nhìn Tiêu Dương thu hồi Hóa Tượng Phụ Ảnh, một chút hoài nghi cũng không có.
Thân ảnh to lớn lướt ngang, khí thế cường đại bức xuống Tiêu Dương:
- Trời cao không đường, địa ngục không cửa. Tiêu Dương, trả lời bản tôn một vấn đề.
Thanh âm như chuông đồng vang vọng, mang theo lực tinh thân áp bách.
Hư kiếm trong đầu Tiêu Dương rung lên, hết thảy trùng kích thức hải vô hình toàn bộ biến mất.
Bản thể và Hóa Tượng Phụ Ảnh chiến đấu đã hao phí năng lượng rất nhiều. Cho dù Khấu Khấu Tôn Tọa có tự tin đến mấy, cũng phải bảo tồn năng lượng của mình trong trạng thái tốt nhất, ứng đối cho trận đại chiến ngày mai.
Hóa Tượng Phụ Ảnh của Khấu Khấu Tôn Tọa nhanh chóng bị thu hồi.
Vù.
Một khắc này, trong mắt không ít người, Lưu Tinh tông chính là lão ưng bắt gà con.
Bốn vị Tôn Tọa bao vây chung quanh Tiêu Dương. Thực lực của người nào cũng cao hơn Tẩu Hồ Tôn Tọa.
Tiêu Dương lăng không bay được một trăm thước, thân hình vừa mới dừng lại đã tiến nhập vòng vây của Lưu Tỉnh tông.
Tiêu Dương theo bản năng mà trả lời.
Một luồng sát ý mênh mông từ người Khấu Khấu Tôn Tọa tràn ra, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:
- Ngươi có thể đi chết rồi.
Nói xong, Khấu Khấu Tôn Tọa vung tay lên.
Đức Diệu Tôn Tọa, Hóa Tượng thập nhất biến lao đến Tiêu Dương.
Búa tạ trong tay huy động.
Trong mắt Khấu Khấu Tôn Tọa, Tiêu Dương giống như một con kiến hôi, muốn giết thì giết.
- Giết hắn đi, giết hắn đi.
Ở một nơi nào đó trên Thiên Trượng Nhai, nội tâm Đan Chính Bình không ngừng rít gào, trợn to mắt.
- Không...
Mộc Cổ rống lên.
Khuôn mặt Đức Diệu Tôn Tọa trở nên dữ tợn, cấp bách huy động búa tạ, mang theo cơn lốc vù vù.
- Chết đi.
Lúc này, không ai cho rằng Tiêu Dương dưới áp lực ăn mòn lực tinh thần của Khấu Khấu Tôn Tọa còn có bất kỳ phản kháng gì.
Bao gồm cả Khấu Khấu Tôn Tọa. Khi Đức Diệu Tôn Tọa vung búa, bà đã quay người chuẩn bị rút lui.
Phòng bị của mọi người đều buông lỏng.
- Chính là lúc này.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, ánh mắt Tiêu Dương chợt lóe lên một tia sắc bén.
Thanh lợi kiếm trong tay hắn đột nhiên rút ra khỏi vỏ, một kiếm đâm thẳng, mang theo sức mạnh phá thiên. Kiếm quang sắc bén cắt vào đêm tối.
Nhất kiếm trùng thiên.
Leng keng.
Tiêu Dương toàn lực đâm ra một kiếm, chặt nhát búa của Đức Diệu Tôn Tọa trên đầu, bắn ra tia lửa.
Mượn thế cất cánh.
Dương kiếm ngự phong.
Như rồng bay múa.
Xông tận mây xanh.
Hết thảy phát sinh chỉ trong nháy mắt. Mọi người nghe bên tai có tiếng leng keng. Tốc độ của Tiêu Dương đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, như tia chớp xông lên vách núi.
Tốc độ như vậy còn nhanh hơn so với khi hắn đột phá đến mấy lần.
Là tốc độ do phong kiếm mang đến.
Tiêu Dương chấp kiếm, ngộ ra được sự huyền bí của phong kiếm. Tốc độ hẳn phải nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Toàn lực chạy trốn.
Vù.
Lưu quang tận trời.
Đức Diệu Tôn Tọa bị chấn động lui về phía sau, ánh mắt hiện lên sự khiếp sợ.
Những vị Tôn Tọa còn lại, bao gồm Khấu Khấu Tôn Tọa, cũng chưa kịp phản ứng lại.
Khi Khấu Khấu Tôn Tọa bừng tỉnh, thân ảnh Tiêu Dương đã vượt ngoài trăm thước. Với tốc độ của Tiêu Dương hiện tại, chỉ sợ chính bà cũng vô lực đuổi theo.
- Khốn kiếp.
Khấu Khấu Tôn Tọa nổi giận quát lớn.
Lại mắc lừa nữa.
Chỉ trong một đêm, bà ta đã mắc lừa Tiêu Dương hai lần.
Thân phận hai người cách nhau quá xa, đối với Khấu Khấu Tôn Tọa mà nói thì chính là một sự sỉ nhục lớn lao.
- Khấu Khấu Tôn Tọa, xin lỗi tôi không thể phụng bồi.
Tiêu Dương thoát khỏi phạm vi khí thế của Khấu Khấu Tôn Tọa, âm thâm thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải Khấu Khấu Tôn Tọa nhất thời khinh thường, không cần chờ đến ngày mai, đêm nay hắn chỉ sợ sẽ phải chiến một trận ác liệt rồi. Tốc độ dâng cao, chưa gì đã lên đến đỉnh núi.
Nhưng đẳng sau, dị biến lại xuất hiện.
Bốp.
Giữa không trung, một trường tiên to như mãng xà đánh ra.
Một tiếng vang rúng động cả linh hồn.
Trường tiên linh hoạt, giống như con rắn nhe răng nanh sắc bén, hàng nghìn hàng vạn roi ảnh như bài sơn đảo hải đánh xuống đầu Tiêu Dương.
Xu thế rất mạnh.
Không kiêng nể gì.
Khuôn mặt Tiêu Dương đột biến, cắn răng, thân hình hạ xuống hơn mười thước, né tránh roi ảnh công kích.
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, Khấu Khấu Tôn Tọa và các Tôn Tọa khác của Lưu Tinh tông đã chay đến.
Một đạo roi ảnh đã đẩy Tiêu Dương vào tuyệt cảnh lần nữa.
- Haha, Khấu Khấu Tôn Tọa, đây xem như là nhân tình bản tôn cho ngươi.
Trên vách núi, Bạch Lục Tôn Tọa của Thần Tiên môn cười ha hả.
So với nhân tình của Khấu Khấu Tôn Tọa, tiểu nhân vật nhỏ bé thấp kém trước mặt hiển nhiên không đáng Bạch Lục Tôn Tọa để vào trong mắt. Dù sao cũng chỉ là tùy ý nhấc tay. Huống chi, hoa Tử Tiên rất có khả năng đã bị Khấu Khấu Tôn Tọa phát hiện. Nếu mình tạo mối quan hệ tốt, chung quy sẽ có lợi.
- Bản tôn sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này.
Khấu Khấu Tôn Tọa lãnh đạm nói, ánh mắt băng hàn nhìn Tiêu Dương, tràn ngập sát khí:
- Chỉ là Hóa Tượng nhất biến, thế mà vẫn có thể chống đỡ được uy áp tinh thân của bản tôn. Xem ra, trên người ngươi có cất dấu bí mật.
Tiêu Dương thở ra một hơi, nắm chặt trường kiếm trong tay.
Thần sắc ngưng trọng.
Khấu Khấu Tôn Tọa sẽ không mắc lừa lần nữa.
- Thân Tiên môn.
Tiêu Dương nghiến răng thâm mắng, trong lòng đem tổ tiên mười tám đời của Bạch Lục Tôn Tọa ra chà đạp. Nếu không phải ông ta, hắn đã chạy sớm từ ba kiếp rồi.
- Nhưng không sao.
Khấu Khấu Tôn Tọa nhìn Tiêu Dương giống như nhìn người đã chết:
- Bí mật của một người chết, bản tôn không có hứng thú. Đêm nay, ở Thiên Trượng Nhai này, trên trời dưới đất sẽ chẳng có ai cứu ngươi đâu.