Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 582 - Chương 585: Danh Tiếng Của Tiêu Dương

Chương 585: Danh tiếng của Tiêu Dương Chương 585: Danh tiếng của Tiêu DươngChương 585: Danh tiếng của Tiêu Dương

Trong giọng nói ẩn chứa sát ý muốn giết Tiêu Dương.

Tiêu Dương không chết, cơn giận Khấu Khấu Tôn Tọa sẽ khó mà xẹp xuống, mặt mũi của Lưu Tinh tông sẽ khó mà vấn hồi.

- Giết hắn.

Sấm rền rơi xuống.

Khấu Khấu Tôn Tọa mắt lạnh nhìn Tiêu Dương. Bà sẽ không phạm một sai lầm hai lần. Lúc này, bà tuyệt đối không cho Tiêu Dương có cơ hội chạy thoát.

- Giết.

Tứ đại Tôn Tọa bao vây Tiêu Dương, ánh mắt bắn ra sát ý, nhất là Đức Diệu Tôn Tọa. Bản thân ông ta là Hóa Tượng thập nhất biến, nhưng lại bị tên tiểu tử này đẩy lui. Cho dù nguyên nhân là do khinh địch, nhưng đó cũng là một sự sỉ nhục đối với Đức Diệu Tôn Tọa.

Vù.

- Đúng là vẫn còn lực đánh trả.

Cảnh tượng này khiến cho Tôn Tọa thủ lĩnh của tam đại thế gia phải giật mình.

Một kiếm xảo diệu hóa giải công kích búa tạ của Đức Diệu Tôn Tọa.

- Chẳng lẽ là tán tu lánh đời?

Tiêu Dương vội vàng thối lui, trường kiếm trong tay vung lên. Kiếm quang bắn nhanh ra, kiếm ý như thủy triêu nghênh đón chùy ảnh của Đức Diệu Tôn Tọa.

Cách đây không lâu, người sử dụng kiếm nhiều như cá diếc sang sông.

Búa tạ trong tay ông ta vung lên đầu tiên, đập xuống Tiêu Dương.

- Đã lâu rồi chưa từng gặp qua cao thủ biết sử dụng kiếm như vậy.

Leng keng.

Chùy ảnh trùng điệp, trải rộng khắp Thiên Trượng Nhai.

- Tiêu Dương này từ đâu xuất hiện vậy?

Hiển nhiên, Tiêu Dương lúc này đã không sử dụng võ học có liên quan đến Kiếm Tôn nhất mạch.

Những người đang đứng xem cuộc chiến trên Thiên Trượng Nhai không khỏi thầm than trong lòng.

Kiếm quang, chùy ảnh.

Tinh Thần Tôn Tọa của Kích tông không khỏi cảm khái một câu.

Trải qua một trăm năm, cứ như thế mà tàn lụi.

Đức Diệu Tôn Tọa thi triển thập bát vũ phong chùy, uy lực còn mạnh hơn Tẩu Hồ Tôn Tọa.

Thập bát vũ phong chùy.

- Không thể để cho ông ta thi triển được.

Đối phó với Tiêu Dương, nếu như phải cần đến mấy Tôn Tọa thực lực vượt qua Hóa Tượng thập biến, như vậy không khỏi quá để mắt đến hắn rồi. Đệ thấp thất vũ.

Sinh tử giao phong, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đến lúc gay cấn nhất. Đức Diệu Tôn Tọa đối phó Tiêu Dương, ba vị Tôn Tọa còn lại thì ở một bên, tùy thời ra tay. Nhưng trong mắt bọn họ, bọn họ không cần ra tay.

Kỳ thật, biểu hiện hiện tại của Tiêu Dương cũng đủ khiến người chung quanh phải sợ hãi.

Công kích bình thường đã không thể ngăn cản, càng thêm không thể ngăn cản Đức Diệu Tôn Tọa xuất kích Thập bát vũ phong chùy liên tục.

Tiêu Dương cảm giác công kích bên người ngày càng dày đặc.

Đức Diệu Tôn Tọa càng đánh càng hung mãnh. Mỗi một đệ tử của Lưu Tinh tông, phàm là sử dụng búa tạ, giống như trời sinh thân lực, trong khoảnh khắc bao trùm Tiêu Dương trong phong bạo.

Tiêu Dương vừa trốn tránh công kích của Đức Diệu Tôn Tọa, cổ tay vừa run lên. Từng đạo kiếm quang tinh diệu bắn ra, phản kích Thập bát vũ phong chùy của Đức Diệu Tôn Tọa.

Thập bát vũ phong chùy, một khi khởi động, từng chùy nối tiếp từng chùy, ngưng tụ khí thế, có uy năng áp bách không gian.

Đệ thập vũ.

Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Dương gặp phải.

Lúc này, Tiêu Dương không cho rằng hắn có thể giết sạch mấy trăm người ở đây.

Khi đó, Tiêu Dương đã thuận lợi giết chết Tẩu Hồ Tôn Tọa.

Trong trận đánh với Tẩu Hồ Tôn Tọa, Tiêu Dương đã khiến cho Tẩu Hồ Tôn Tọa một hơi thi triển mười tám chùy. Với công kích như vậy, hắn đã phải xuất ra thân pháp Thiên thu giai nhân.

Trong mắt người khác, hắn chỉ là Hóa Tượng nhất biến, còn Đức Diệu Tôn Tọa là Hóa Tượng thập nhất biến, quả thật không cùng một đẳng cấp.

- Tiêu Dương đêm nay chết chắc rồi. Chỉ xem là hắn có thể giấy giụa được bao lâu thôi.

- Không sai.

Vù vù vù.

Thân ảnh Tiêu Dương kéo ra ba đạo tàn ảnh, nhưng trong nháy mắt đã bị vũ phong chùy đánh nát.

- Phải dùng thử nó xem sao.

Trường kiếm trong tay Tiêu Dương đột nhiên lóe ra vô số quang mang quỷ dị. Trường kiếm màu bạc bắn ra hàn quang bức người. Kiếm thế đột nhiên tăng vọt gấp mấy chục lần.

Lúc này, không khí phảng phất như nhất thống sơn hà.

Hàng nghìn hàng vạn kiếm ý.

Quái kiếm khách không môn không phái. Mặc dù kiếm thuật cao siêu, nhưng lại không thuộc Kiếm Tôn nhất mạch.

- Tuyệt học một đời của quái kiếm khách?

Ánh mắt Khấu Khấu Tôn Tọa lóe lên hàn quang:

- Thiên thu vạn đại.

Hơn nữa còn oanh kích chính diện. Một tiểu tử Hóa Tượng nhất biến lại bức một Hóa Tượng thập nhất biến phải thối lui.

Kiếm danh, Thiên thu vạn đại.

Kiếm quang bồng bềnh như hồ nước, trong khoảnh khắc bao trùm bạo phong thập bát vũ phong chùy mang lại.

Hàn ý kích thẳng nội tâm Đức Diệu Tôn Tọa.

Lạnh lẽo.

Vũ phong chùy nhất thời ngừng lại.

- Phá.

Kiếm quang như hoa tuyết bao trùm xuống, trong phút chốc áp chế toàn bộ bạo phong của thập bát vũ phong chùy. Thân hình Đức Diệu Tôn Tọa lui nhanh về phía sau.

Bức lui.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, không thể tin được.

Khi Tiêu Dương ở trong ngôi mộ cổ ở Bất Quy Lộ đã may mắn có được một bộ kiếm pháp tuyệt diệu ghi trên vách tường.

Thiên thu vạn đại kiếm.

Một kiếm xuyên thủng thời không.

Một kiếm vượt qua cả xuân thu.

Một kiếm kéo nát một mảnh không gian.

- Thiên thu vạn đại.

Cho dù Khấu Khấu Tôn Tọa có chút rúng động, nhưng thần sắc vẫn hờ hững vô cùng:

- Bản tôn đã sớm đoán được trên người ngươi có bí mật. Thì ra đã học được tuyệt học độc môn của quái kiếm khách. Nhưng đêm nay, ngươi nhất định phải chết.

Cái nhìn của Khấu Khấu Tôn Tọa như muốn xuyên thủng Tiêu Dương. Hết thảy đều nằm trong sự khống chế của bà.

- Trên trời dưới đất, không ai có thể cứu được ngươi.

Lúc này, Đức Diệu Tôn Tọa là người nói câu đó. Ánh mắt ông ta bắn ra hàn quang. Búa tạ xuất ra năng lượng cường đại.

Liên tục bị bại hai lân, Đức Diệu Tôn Tọa chỉ có thể giết Tiêu Dương mới giải hận được.

- Hóa Tượng Phụ Ảnh. Cửu long tỏa vân trận.

Đức Diệu Tôn Tọa đã xuất ra át chủ bài của mình. Chín Hóa Tượng Phụ Ảnh xuất hiện.

Tư thái của rông.

Chín con rông gầm lên một tiếng, đằng vân giá vũ bay đến Tiêu Dương.

- Không ai cứu tôi, tôi tự mình cứu mình.

Tiêu Dương nhìn khí thế hung mãnh của Đức Diệu Tôn Tọa, sát ý trong mắt càng dày hơn.

- Trời muốn tiêu diệt tôi, tôi sẽ đạp trời. Ông muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi không thể giết ông sao?

- Để tôi xem, trên trời dưới đất này có ai có thể cứu ông? Phút chốc, sát khí trong mắt Tiêu Dương bắn ra, sức mạnh cả người tập trung trong kiếm quang.

Thấy Đức Diệu Tôn Tọa toàn lực công kích, Tiêu Dương chẳng những không sợ, ngược lại còn dâng cao ngạo khí trong lòng.

Ngự kiếm như dung nhập trong gió. Trong phút chốc Tiêu Dương như tiến nhập vào trạng thái của phong kiếm.

Ta là gió, gió là ta.

Trong tay ta có kiếm, kiếm của ta trong gió. Kiếm là gió, gió là kiếm.

Ba người dung hợp, chẳng phân biệt được lẫn nhau.

Lúc này, Cửu long tỏa vân trận đã hoàn toàn bao vây Tiêu Dương.

- Người này chết là không thể nghi ngờ.

- Đại cục đã định.

- Cửu long tỏa vân trận của Đức Diệu Tôn Tọa, cho dù là tôi cũng không nắm chắc sẽ phá được.

Nhưng không ai biết, trong mắt Đức Diệu Tôn Tọa giờ phút này đã xuất hiện sự thất kinh. Tiêu Dương bị vây trong trận, Cửu long tỏa vân trận mang đến cơn lốc cuồng bạo, nhưng dường như chẳng có chút ảnh hưởng đối với hắn.

Trong lòng Đức Diệu Tôn Tọa có dự cảm không yên. Lúc này cũng không còn bất kỳ do dự gì nữa.

- Cửu long giảo sát.

Hét lớn một tiếng, chín con rồng rít gào, mang theo sát chiêu cực mạnh.

Bên trong Cửu long tỏa vân trận, Tiêu Dương bỗng nhiên mở to mắt, tiếng cười tùy ý vang vọng, giống như hết thảy trước mắt hắn chỉ là mây khói.

- Rồng muốn giết ta, ta sẽ giết rông.

Tuyên ngôn này quanh quẩn Thiên Trượng Nhai.

Còn người nghe thì không kịp có bất cứ vẻ mặt gì.

Kiếm trong tay Tiêu Dương đã huy động.

Bất động thì thôi, một khi đã động thì nhanh như thiểm điện.

- Phong kiếm đệ nhất thức.

Tiêu Dương ngự kiếm, từng chữ một ngạo nghễ vang vọng.

Theo gió mà bay đi.

- Nhất thiểm như điện.

Vù.

Nhưng lại giống như thiên lôi oanh tạc.

Tia chớp xé rách màn đêm, từ một khe hở vô cùng nhỏ của Cửu long tỏa vân trận, một kiếm xuất động.

Phong vân biến sắc.

Tuyệt học Phong kiếm Tiêu Dương tự nghĩ ra, lần đầu tiên biểu diễn trước mặt mọi người.

Màn biểu diễn này đã làm Tiêu Dương "nổi tiếng".

Một khắc ghi trong lòng, cả đời không thể quên. Một kiếm kinh thiên, bất luận kẻ nào cũng không bắt được quỹ tích. Khi thân ảnh dừng lại, mũi kiếm đã xuất hiện sau lưng Đức Diệu Tôn Tọa. Chuẩn xác mà nói, là từ trước ngực đâm vào, xuyên ra đằng sau.

Một kiếm xuyên tim, khiến cho Đức Diệu Tôn Tọa đang thi triển công kích cực mạnh, kỳ vọng đối phương tử vong, nhưng mình lại tử vong trước.

- Đã nói rồi mà, trên trời dưới đất không ai cứu được ông đâu.

Thanh âm của Tiêu Dương vang lên bên tai Đức Diệu Tôn Tọa khi đang còn chút ý thức cuối cùng. Ánh mắt Đức Diệu Tôn Tọa trợn to, sinh cơ biến mất.

Đây là cảnh tượng kinh thế hãi tục.

Cả Thiên Trượng Nhai yên tĩnh không một tiếng động.

Nhưng Tiêu Dương cũng không để cho người Lưu Tinh tông thời gian phản ứng, thậm chí trường kiếm trên người Đức Diệu Tôn Tọa cũng không kịp rút ra, một chưởng đánh ra ngoài, thi thể Đức Diệu Tôn Tọa văng về phía đám Tôn Tọa của Lưu Tinh tông, đồng thời Tiêu Dương mượn lực bay thẳng ra ngoài.

Nếu phía trước đã không còn đường, lựa chọn duy nhất của Tiêu Dương chính là vách núi.

Con đường chạy thoát duy nhất.

Vù.

Thân ảnh cấp bách lao xuống.

- Đuổi theo.

Khấu Khấu Tôn Tọa phản ứng lại, tức giận quát lớn.

Tam đại Tôn Tọa lao xuống một lượt. Trong nháy mắt, một luồng lửa lớn cực nóng vọt thẳng lên, uy thế kinh người. Tam đại Tôn Tọa cả kinh rút lui.

- Hahah.

Dưới vách núi vang lên tiếng cười cuồng tiếu.

- Hộ long thế gia, Lưu Tinh tông, cũng chẳng có gì hơn.

Cũng chẳng có gì hơn

Cũng chẳng có gì hơn

Cũng chẳng có gì hơn

Thanh âm quanh quẩn, càng lúc càng xa.
Bình Luận (0)
Comment