Chương 587: Trừ phi ngươi có bản lãnh giết ta trong nháy mắt
Chương 587: Trừ phi ngươi có bản lãnh giết ta trong nháy mắtChương 587: Trừ phi ngươi có bản lãnh giết ta trong nháy mắt
Phù.
Thở ra một hơi, Tiêu Dương nhảy lên trên một tảng đá bên cạnh.
Sau khi nhảy xuống phía vực sâu, Tiêu Dương xác định không có người của Lưu Tinh tông đuổi theo, mới đến bên cạnh dòng suối tĩnh tọa điều tức, khôi phục thực lực. Trận chiến tối hôm qua đã hao phí nội khí của hắn rất nhiều. Nếu không phải đột nhiên tiến vào trạng thái giác ngộ Phong kiếm, hắn cũng không dễ dàng đánh chết Đức Diệu Tôn Tọa như vậy.
Hơn nữa, trước đó, Hóa Tượng Phụ Ảnh của Tiêu Dương đã bị Khấu Khấu Tôn Tọa đánh một chưởng.
Phải nắm chắc cơ hội khôi phục thực lực.
Tiêu Dương mở mắt, nhìn mây mù lượn lờ, nhẹ nhàng nói một tiếng:
- Có lẽ trời đã sáng.
- Không biết người của Lưu Tinh tông có còn ở trên hay không?
Tiêu Dương vừa đi vừa cẩn thận nhìn ngó bốn phía.
Tiêu Dương nhẹ nhàng bay đi. Bỗng bên tai truyền đến tiếng cười kích động.
Tiêu Dương đi dọc theo con suối. Hắn cảm giác, ngoại trừ việc trực tiếp xông lên vách núi, đi theo dòng suối hẳn sẽ có đường ra khác.
Tiêu Dương phát hiện, dòng suối này xuyên qua hai vách núi. Hơn nữa còn chảy xuôi vào các vách đá.
Tiêu Dương nhìn chung quanh, áng sáng không được tốt lắm, chỉ có khe suối nhỏ phát ra thanh âm:
Hoa Tử Tiên.
Tiêu Dương cũng không tùy tiện xông lên vách núi. Hắn đã kết tử cừu với Lưu Tinh tông, việc sắp đặt mai phục bên trên để hắn tự chui đầu vào lưới cũng chẳng có gì lạ.
- Hoa Tử Tiên. Hoa Tử Tiên...
- Không chừng hoa Tử Tiên ở đây thì sao?
- Tìm ở chỗ này thử xem.
Càng đi lên cao, địa hình càng hiểm yếu.
- Vừa rồi có thanh âm mà.
- Tỷ lệ hoa Tử Tiên mọc bên suối cũng không ít.
Tiêu Dương khẽ cau mày, nhìn chằm chằm xung quanh. Một lát sau, ánh mắt ngừng lại tại một khe suối nhỏ.
Ba chữ mơ hồ truyền ra.
Ánh sáng hiện lên trong mắt Tiêu Dương, thân ảnh thoáng cái ngừng lại, dựng tai lắng nghe. Nhưng lúc này lại không nghe được tiếng gì nữa cả.
- Hoa Tử Tiên.
Tiêu Dương nhẹ nhàng di chuyển hòn đá, hơn nữa còn ngăn không cho nước chảy vào, sau đó nhanh chóng tiến vào trong sơn động.
Lúc này, Phệ Hồn Vương vừa mới chặn cửa động thật cẩn thận bước đến, khóe môi nhếch lên: - Chỗ đó là...
Phệ Hồn Vương cười hắc hắc.
Vòng xoáy của nước ở khe suối này có chút khác với những địa phương khác.
- Thì ra là y, người đứng chót trong Thần bảng, Phệ Hồn Vương.
Sơn động này được chia làm ba. Hoa Tử Tiên mọc trên vách núi cao nhất. Cửa động mà Khâu Thành phát hiện là phía trước vách núi. Còn lối Tiêu Dương vào là một cửa vào nhỏ phía sau.
Y không biết bên trong sơn động đã có một người khác.
Thân ảnh Tiêu Dương chợt lóe, cẩn thận tìm kiếm một phen, bất ngờ phát hiện, dòng nước chảy của khe suối chảy đến một cửa động rất hẹp, bị một tảng đá đè lại. Cửa động rất ướt, chỉ có nước suối chảy vào.
- Hoa Tử Tiên là của bổn vương.
Vẫn còn không đến mười mấy tiếng, Phệ Hồn Vương tin rằng nhất định sẽ không có ai tìm đến nơi này.
- Không nghĩ đến hộ long thế gia xuất động quy mô, cuối cùng người tiện nghỉ nhất lại là mình.
Mới đi được vài bước, ánh sáng màu tím liền đập vào mắt.
- Trong sơn động có người.
Hắn vừa định lướt đến, nhưng đột nhiên dừng lại.
Tiêu Dương ngừng thở, ánh mắt hiện lên sự vui mừng.
Sát khí xẹt qua mắt Tiêu Dương.
Cường giả Thần bảng có ba mươi hai người. Mặc dù Phệ Hồn Vương xếp hạng cuối, nhưng thực lực không thể khinh thường. Tuy nhiên, Tiêu Dương nhất định phải có hoa Tử Tiên.
Đánh chết Phệ Hồn Vương.
Một ngân châm xuất hiện trong tay Tiêu Dương.
- Là ai?
Năng lực cảm giác của Phệ Hồn Vương cực kỳ nhạy cảm, thoáng chốc liền nhận ra sự khác thường.
Vù vù.
Hai cây ngân châm trong nháy mắt bắn ra, thẳng đến Phệ Hồn Vương.
Nhanh như thiểm điện.
Tiêu Dương có mười phần nắm chắc sẽ dễ dàng đánh chết Phệ Hồn Vương.
Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên, bất luận một công kích linh hồn nào, trước mặt Hám Đạo Thuật cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Công kích linh hồn?
Tiêu Dương khí định thân nhàn nhìn Phệ Hồn Vương. Lần công kích này là hắn thăm dò thực lực của Phệ Hồn Vương. Nói về cận chiến, Phệ Hồn Vương tuyệt đối không bằng Tiêu Dương. Cái mà Phệ Hồn Vương am hiểu chính là công kích linh hồn. Nhưng...
- Là ngươi? Tiêu Dương?
Định nhãn nhìn lại, sắc mặt Tiêu Dương biến đổi:
Thường nga thiết dược! Thất tiên trích tinh!
Thiên nữ chức nguyệt!
Nguyệt lão phủ cầm!
Ngọc đế thiên uy!
Công kích mãnh liệt, sơn động vốn đã hẹp, Phệ Hồn Vương không chỗ tránh, chỉ có thể giơ chưởng phản kích.
Âm.
Thân ảnh Phệ Hồn Vương bị đánh bay ra ngoài, lảo đảo vài thước, khóe miệng rỉ máu.
Bất ngờ nên không kịp đề phòng. Sóng công kích mãnh liệt của đối phương khiến y bị tổn thất nặng.
Chưởng ảnh vung lên, kiếm của Tiêu Dương vẫn còn trong cơ thể Đức Diệu Tôn Tọa, lúc này đánh nhau cũng chỉ có thể dựa vào song chưởng. Thần tiên cửu thức lập tức đánh ra. Hơn nữa còn một hơi đánh liên tiếp năm chưởng.
Vù.
Ngân châm đâm vào thạch động, phát ra hai tiếng nổ.
Âm ầm.
Phệ Hồn Vương cả kinh, trường bào màu đen vội phất ra.
Cường giả.
Thế sự kỳ diệu. Lúc còn ở Minh Châu, hắn vì sự truy kích của Phệ Hồn Vương mà trốn vào sông mới tránh thoát được một kiếp. Mà hành trình đến Tam Giác Vàng lần này đã làm cho hắn chính thức thoát thai hoán cốt, có vốn liếng để liều mạng với cường giả.
- Tiêu Dương, ngươi và ta đều vì hoa Tử Tiên mà đến, cần gì phải tranh ngươi sống ta chết.
Phệ Hồn Vương rất kiêng ky Tiêu Dương, trầm giọng nói:
- Một đóa hoa Tử Tiên đủ cho hai người dùng. Ta và ngươi mỗi người một nửa, ngươi thấy thế nào?
- Thật ra là một đề nghị không tồi.
Tiêu Dương mỉm cười.
Đột nhiên, một luồng ba động quỷ dị khiến người khác khó lòng phòng bị lập tức tiến vào trong đầu Tiêu Dương.
Trong lúc Phệ Hồn Vương đang nói chuyện, đột nhiên phát động công kích linh hồn mà y am hiểu nhất. Phệ hồn cầu đã sớm chuẩn bị lập tức bùng lên ánh sáng màu xanh biếc.
- Đi chết đi.
Ánh mắt màu xanh lục của Phệ Hồn Vương tương giao với ánh sáng của Phệ hồn cầu, dữ tợn gầm nhẹ.
- Ác quỷ thôn hồn.
Toàn lực công kích linh hồn.
Chẳng người nào nguyện ý chia xẻ bảo vật với người khác, Phệ Hồn Vương càng thêm không muốn. Khó khăn lắm mới phát hiện được hoa Tử Tiên, nào cam tâm chia cho Tiêu Dương một nửa chứ?
Huống chi, Phệ Hồn Vương cực kỳ tin tưởng vào lực công kích linh hồn của mình. Y tin khi Tiêu Dương bị đánh sâu, hẳn chết là không thể nghi ngờ. Âm.
Sức mạnh mênh mông oanh kích não Tiêu Dương.
Thật lòng mà nói, đây chính là công kích linh hôn mạnh nhất mà Tiêu Dương đã từng nhìn thấy. Thậm chí còn cao hơn cả công kích tinh thần của Khấu Khấu Tôn Tọa tối hôm qua. Phệ Hồn Vương chuyên tấn công bằng loại công kích này, còn Khấu Khấu Tôn Tọa chỉ dựa vào thực lực cường đại của mình để phóng thích lực tinh thần mà thôi.
Nhưng Phệ Hồn Vương đã dùng sai đối tượng rồi.
Thanh hư kiếm trong đầu Tiêu Dương rung lên, tất cả lực công kích tinh thân tan thành mây khói. Có thanh hư kiếm ở đây, có thể nói bất cứ một công kích tinh thân nào đối với Tiêu Dương, người tiến hành công kích nhất định sẽ gieo gió gặt bão.
- Cái gì?
Khuôn mặt Phệ Hồn Vương hiện lên sự hoảng sợ, nhìn khuôn mặt bình thường của Tiêu Dương, trong lòng nhấc lên một cơn ba động.
Không thể nào.
Tại sao Tiêu Dương một chút việc cũng không có?
Phệ Hồn Vương cảm giác linh hồn của mình bị công kích ngược trở lại, giống như có một đôi bàn tay vô hình trấn áp, không thể động đậy, không thể phản kháng.
Cả người chấn động.
Lúc này, Tiêu Dương nhẹ nhàng cười:
- Phệ Hồn Vương, công kích linh hồn của ngươi đúng là có cố gắng.
Nhìn Tiêu Dương mỉm cười mà Phệ Hồn Vương có cảm giác giống như thần chết đang đến gần, đồng tử co rụt lại, thầm thở ra một hơi, ngữ khí có chút không cam lòng:
- Tiêu Dương, nếu bổn vương không làm gì được ngươi, ngươi cũng giết không được bổn vương đâu. Hoa Tử Tiên, mỗi người một nửa.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Phệ Hồn Vương:
- Ta giết không được ngươi?
Thân ảnh Phệ Hồn Vương lui về sau vài bước, cảnh giác nhìn Tiêu Dương, chợt cười lạnh một tiếng:
- Có lẽ ngươi sẽ có năng lực giết ta. Nhưng trừ phi ngươi có bản lĩnh giết ta trong nháy mắt, nếu không, một khi ngươi động thủ lần nữa, bổn vương sẽ đánh vỡ sơn động này, lớn tiếng nói cho mọi người biết hoa Tử Tiên đang ở đây.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
Phệ Hồn Vương không sợ Tiêu Dương.
Về phần giết y? Phệ Hồn Vương tự hỏi Tiêu Dương không có bản lãnh này. Có thể trở thành cường giả trong Thần bảng, người nào mà không có át chủ bài bảo vệ tính mạng của mình. Phệ Hồn Vương có mười phần nắm chắc có thể chạy thoát khỏi tay Tiêu Dương.
Không đến vạn bất đắc dĩ, y vẫn muốn lấy hoa Tử Tiên.
Chia xẻ thì sẽ không được trọn vẹn.
- Tiêu Dương, ngươi cũng biết, hiện tại cả Tê Vân Phong đang điên cuồng tìm kiếm hoa Tử Tiên. Còn tứ đại hộ long thế gia ngươi lại càng không thể trêu vào.
Phệ Hồn Vương lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:
- Đừng tưởng rằng đêm hôm qua trốn thoát được thì có thể đối kháng với hộ long thế gia. Với nội tình của bọn họ, cho dù ngươi có một vạn người cũng phải hôi phi yên diệt thôi.
- Ngươi nói thật ra không sai.
Tiêu Dương trầm ngâm, sau đó mỉm cười nói với Phệ Hồn Vương:
- Nếu như ngươi lao ra ngoài kinh động mọi người, ta quả thật không có khả năng nuốt trọn hoa Tử Tiên. Nếu như vậy, ta chỉ có thể...
Tiêu Dương dừng một chút rồi nói tiếp:
- Giết ngươi trong nháy mắt.
Lời nói vừa dứt, Phệ Hồn Vương còn chưa kịp phản ứng lại, thanh hư kiếm trong đầu Tiêu Dương đột nhiên phóng xuất lực kiếm đạo.
- Nhất niệm hám hồn.
Âm! Âm! Ầm!
Một ngón tay hình thành thế công kích, hung hăng tấn công thẳng vào đầu Phệ Hồn Vương.
Trong nháy mắt, toàn bộ ý thức nổ tung. Thân ảnh Phệ Hồn Vương mạnh mẽ chấn động, thất khiếu chảy máu.
Máu tươi tràn ngập, thân hình Phệ Hồn Vương co quắp vài cái, hai mắt trợn trắng, ngã xuống sơn động lạnh như băng.
Phệ Hồn Vương cả đời phệ hồn, cuối cùng lại chết trong công kích linh hồn.
Trong những điều tăm tối, luôn có nhân quả báo ứng.
Hám Đạo Thuật vừa xuất hiện, ai dám tranh phong?
Một khắc này, Tiêu Dương một lần nữa cảm nhận được sự cường đại của Hám Đạo Thuật. Phệ Hồn Vương đã bị một chiêu Nhất niệm hám hồn giết chết.
- Nếu có thể thành công luyện được tầng thứ hai, sợ rằng ngay cả Khấu Khấu Tôn Tọa cũng có thể giết chất.