Chương 588: Chờ đến lúc hoa nở
Chương 588: Chờ đến lúc hoa nởChương 588: Chờ đến lúc hoa nở
Mặc dù Hám Đạo Thuật cường đại, nhưng không phải là không có hạn chế. Dựa vào tâng thứ nhất Nhất niệm hám hồn, Tiêu Dương đêm hôm qua cũng đã từng thử qua với Khấu Khấu Tôn Tọa. Có lẽ sẽ tạo thành chút ảnh hưởng với Khấu Khấu Tôn Tọa, nhưng muốn hoàn toàn công hãm linh hồn, với cảnh giới thi triển hiện tại của hắn thì vẫn còn kém một chút.
- Đáng tiếc mình vẫn chưa ngộ ra được tầng thứ hai của Hám Đạo Thuật.
Tiêu Dương lắc đầu cảm thán, quay đầu nhìn thoáng qua hoa Tử Tiên.
- Có chất dịch của hoa Tử Tiên, chất độc trong cơ thể đại tiểu thư sẽ có thể thanh trừ.
Tiêu Dương cố gắng ức chế sự phấn chấn trong lòng.
- Bây giờ đang là giữa trưa, cách giờ hoa nở hết cũng còn mấy tiếng.
Tiêu Dương bước đến cửa động đăng trước, cẩn thận bố trí lại một phen, sau đó mới lặng yên ra cửa động đằng sau, một lần nữa đẩy tảng đá lấp cửa động lại.
- Phải đưa đại tiểu thư đến đây.
Hưởng thụ cảm giác ấm áp tỏa ra từ lồng ngực.
- Đại tiểu thư, anh tìm được hoa Tử Tiên rồi.
Hai cô gái cả kinh.
Một lát sau, Tiêu Dương nhẹ nhàng ôm lấy hai vai Quân Thiết Anh, mỉm cười:
Sau khi tránh khỏi một số tâm mắt, Tiêu Dương lắc mình vào trong lều vải.
- Thật sao?
Tiêu Dương lướt đi như gió, nhanh chóng bay vút đến giữa sườn núi Tê Vân Phong. Trên đường đi nhìn thấy không ít người đang tìm kiếm hoa Tử Tiên. Nhưng Tiêu Dương vẫn cố gắng tránh né.
- Tìm được rồi?
- Là ai?
Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi, Tiêu Dương cũng không muốn gây rắc rối.
Lúc này, không khí vô cùng tình tứ.
Tiêu Dương gật đầu:
Sau khi nhìn thấy Tiêu Dương, Quân Thiết Anh lập tức đè nén sự kích động trong lòng, nhào vào lòng Tiêu Dương.
- Tang Tang sư muội, cô hãy dùng thuộc tính huyễn giúp tôi thay hình đổi dạng lần nữa. Bây giờ tôi giống như chuột chạy ngoài đường, bị người hô đánh.
Diệp Tang bên cạnh cũng kinh hãi, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng:
Mọi người đều đang điên cuồng tìm kiếm hoa Tử Tiên, hai cô gái cũng không ôm hy vọng quá lớn.
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát thôi.
- Được.
Vẫn còn không ít người buông tha cho việc tìm kiếm hoa Tử Tiên.
Cánh tay Diệp Tang thoáng một cái, Tiêu Dương biến thành một đại thúc thô kệch. - Ba vị không phải cũng đang khí định thân nhàn sao?
Diệp Tang nhìn Tiêu Dương. Cô đương nhiên nghe được chuyện tối hôm qua. Lá gan của tên này quá lớn, ngay cả Lưu Tinh tông của hộ long thế gia cũng dám khiêu khích.
- Khó có lúc Khấu Khấu Tôn Tọa có được tâm trạng như lúc này.
- Hoa Tử Tiên thì phải là người có duyên mới gặp được. Dù sao cũng đã có thủ hạ đi tìm. Tìm được hay không cũng phải xem ý trời.
Khấu Khấu Tôn Tọa nhẹ cười nói:
- Như vậy, hẳn không ai nhận ra anh là Tiêu Dương.
Đỉnh Tề Vân Phong, gió núi thổi qua. Bên cạnh một lều vải, bốn đạo thân ảnh đứng thẳng, quan sát dãy núi chập chùng bên dưới.
- Haha, Khấu Khấu Tôn Tọa quả nhiên có tâm trạng tốt. lúc này mà vẫn còn bình tĩnh thưởng thức cảnh đẹp của Tê Vân Phong.
Bốn người này là thủ lĩnh của tứ đại hộ long thế gia tập trung tại Tê Vân Phong.
Tiêu Dương nắm chặt tay Quân Thiết Anh:
Tề Vân Phong, giữa trưa, ánh mặt trời chiếu xuống, nướng chín mặt đất.
Vù! Vùi Vùi
Hoa Tử Tiên nở rộ vào lúc nào, không ai có thể đoán trước. Tiêu Dương đương nhiên hy vọng có thể mang Quân Thiết Anh đến đó, lắng lặng chờ hoa Tử Tiên nở.
Tinh Thần Tôn Tọa cao giọng cười:
- So sánh với, chúng tôi vẫn còn thua kém một bậc.
Khấu Khấu Tôn Tọa chỉ cười, không nói.
Bốn vị thủ lĩnh dường như vô tình thưởng thức phong cảnh, nhưng nụ cười lại mang hàm nghĩa khác nhau.
Nội tâm của Khấu Khấu Tôn Tọa hoàn toàn khác với biểu hiện bình tĩnh thể hiện ra bên ngoài. Khuôn mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng không ngừng mắng to. Đúng là ba gã hồ ly.
Khấu Khấu Tôn Tọa biết, ba vị thủ lĩnh Tôn Tọa của tam đại hộ long thế gia kia theo sát bà, trên thực tế chính là cùng một mục đích. Bọn họ hoài nghi bà đã tìm được hoa Tử Tiên.
Khấu Khấu Tôn Tọa vô cùng sốt ruột. Nếu cứ bị ba người này dây dưa mãi, sợ rằng khi mặt trời lặn, bà vẫn không thể thoát khỏi bọn họ mà đi hái hoa Tử Tiên.
Khi hoa Tử Tiên đã nở hết, trong vòng một nén nhang không hái, sẽ tự động biến mất.
Lúc này, ánh mắt ba người thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, ngầm hiểu.
Diệp Tang lên tiếng hỏi.
- Tiêu Dương, nơi này vẫn còn có một cửa động đi ra ngoài?
Một nén nhang, nói cách khác, từ lúc hoa Tử Tiên nở hết, cô phải ở lại đây trong vòng một nén nhang.
Tiêu Dương cẩn thận dặn dò Quân Thiết Anh nên làm thế nào.
- Nhớ, chỉ trong vòng một nén nhang thôi. Không được hái hoa Tử Tiên. Một khi hoa Tử Tiên bị hái, chất dịch đó sẽ tự động chảy xuống mặt đất. - Một nén nhang, em chia thành năm lần hút. Khi đó chất dịch trong hoa mới có thể được cơ thể của em hấp thu đầy đủ.
- Đẹp quá.
Hai cô gái giương mắt nhìn đóa hoa đang nở trên cao, ánh mắt không khỏi toát ra thần thái say mê, không tự chủ được bước lên vài bước. Cánh hoa màu tím nở rộ, chẳng khác nào má lúm đồng tiền của tiên nữ.
Tiêu Dương nắm tay Quân Thiết Anh nhảy lên.
Hai người xuất hiện bên cạnh đóa hoa.
- Đại tiểu thư, em xem.
Tiêu Dương chỉ vào cánh hoa:
- Bên trái hữu âm, bên phải hữu dương. Hiện tại, bên trên hai cánh hoa đang bao trùm một tầng khói nhẹ để bảo vệ cánh hoa. Trước khi hoa nở hết, khói nhẹ sẽ không tan đi. Bất luận kẻ nào cũng không thể phá hủy được hoa trước khi hoa nở hết.
Dừng một chút, Tiêu Dương chỉ vào chính giữa hai cánh hoa.
- Khi hoa Tử Tiên nở hết, khói nhẹ sẽ biến mất, hoa Tử Tiên thánh khiết sẽ bị trọc khí thiên địa ăn mòn, chỉ có thể duy trì được một nén nhang. Cho nên, đại tiểu thư trong vòng một nén nhang phải hút được loại chất lỏng ngọt bên trong nhụy hoa.
Ba người bước vào trong thạch động. Ánh sáng màu tím trong khoảnh khắc chiếu rọi khuôn mặt từng người.
Tiêu Dương hạ giọng, thả người nhảy xuống, sau đó vươn tay đỡ Quân Thiết Anh. Diệp Tang nhảy theo sau.
- Chính là ở chỗ này.
Thời gian thong thả trôi qua.
Ba vị Tôn Tọa đều đang đánh cuộc, hoa Tử Tiên đang ở trong tay Khấu Khấu Tôn Tọa.
Bây giờ xem ai nhẫn nại hơn.
Tiêu Dương ôm Quân Thiết Anh nhảy xuống, bước đến cửa động phía trước:
- Tôi đã kiểm tra qua, cửa động này đi ra, hẳn là vị trí bên hông tiểu Thiên Trượng Nhai của Tề Vân Phong.
Diệp Tang bước đến phía trước, cẩn thận kiểm tra tình huống cửa động đã được phong kín.
- Yên tâm đi.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Tôi đã cẩn thận che giấu rồi. Cho dù có người đứng trước cửa động, cũng không biết nơi này còn có một thạch động.
Tâm trạng của Tiêu Dương nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Vốn tưởng rằng cuộc chiến hôm nay sẽ ác chiến hơn cuộc chiến tối hôm qua rất nhiều.
Mục tiêu tối hôm qua của hắn chỉ là đào tẩu. Hôm nay, nếu thật sự muốn tranh đoạt hoa Tử Tiên, muốn hắn chính diện đối kháng với Khấu Khấu Tôn Tọa và những vị Tôn Tọa thực lực cường đại kia, phần thắng sẽ cực kỳ ít. Bây giờ, hắn thông qua Phệ Hồn Vương tìm được vị trí hoa Tử Tiên xuất thế, Tiêu Dương tin rằng, với tính cẩn thận của Phệ Hồn Vương, hẳn sẽ không nói cho người thứ hai biết thạch động này.
Diệp Tang gật đầu.
- Bây giờ đã là 2h chiều rồi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, khoảng ba bốn tiếng nữa hoa sẽ nở hết.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Diệp Tang nhìn quét bốn phía, trâm giọng nói:
- Tôi sẽ tạo thêm một ảo cảnh nữa trước cửa động này.
Thuộc tính huyễn của Diệp Tang có thể dễ dàng tạo ra nó.
Tiêu Dương và Quân Thiết Anh ngồi tựa lưng vào một vách tường. Rất nhanh Diệp Tang cũng đã làm xong hết thảy, đi đến một tảng đá khoanh chân mà ngôi.
Mọi thứ đã an bài xong, chỉ chờ hoa Tử Tiên nở hết.
Nhưng trong lòng Diệp Tang luôn cảm thấy bất an. Điều tức một lát, không nhịn được liền hỏi:
- Tiêu Dương, anh có cảm giác người của tứ đại hộ long thế gia sẽ tìm được cửa động này chiều nay hay không?
Quân Thiết Anh cũng quay sang nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương trâm ngâm một chút rồi nói:
- Có tôi ngụy trang cùng với huyễn cảnh của Tang Tang sư muội, cho dù bọn họ có dùng nhiều thủ đoạn cũng không dễ dàng tìm được nơi này.
- Nếu trước đó bọn họ đã tìm được hoa Tử Tiên rồi thì sao?
Quân Thiết Anh đột nhiên hỏi.
Nghe xong, Tiêu Dương và Diệp Tang đều giật mình, lập tức nhớ đến hành động khác thường của Lưu Tỉnh tông.
- Cũng có thể, chỉ là...
Tiêu Dương nhịn không được lắc đầu, cau mày nói:
- Nếu bọn họ đã biết được thạch động này, đến bây giờ bọn họ hẳn phải đến mới đúng.
Tiêu Dương không biết, người của Lưu Tinh tông biết vị trí của thạch động cũng chỉ có Khấu Khấu Tôn Tọa. Nhưng bà ta đang bị tam đại Tôn Tọa kia quấn chân, không thể thoát thân. Còn Khâu Thành phát hiện động khẩu trước đó đã bị Phệ Hồn Vương giết chết, mà Phệ Hồn Vương lại chết trong tay Tiêu Dương. Cho nên hắn mới băn khoăn như vậy.
- Không nên suy nghĩ nhiều quá.
Tiêu Dương thở ra một hơi, ánh mắt kiên định:
- Nếu đã thành công đi đến bước này, kế tiếp chúng ta nên an tâm chờ hoa Tử Tiên thành thục.
- Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh muốn nói rồi lại thôi:
- Anh hãy nói thật cho em biết, nếu như... nếu như người của tứ đại hộ long thế gia tìm đến anh giao chiến, anh có mấy phần nắm chắc sẽ ngăn cản được bọn họ?
Nghe xong, thân sắc Diệp Tang khẽ biến. Nếu tứ đại hộ long liên thủ, Tiêu Dương chẳng khác nào một con kiến bị giẫm dưới chân.
Nhất định.
Tiêu Dương giật mình, nhìn Quân Thiết Anh, cả nửa ngày sau mới mỉm cười, khẽ vuốt tóc cô:
- Đừng lo lắng, anh tự biết có chừng mực.
Không trả lời trực tiếp, chỉ nhẹ nhàng nói tránh qua.
Trong thạch động trở nên yên tĩnh.
Diệp Tang khoanh chân điều tức, đột nhiên cô cảm thấy bên cạnh có chút di động, không khỏi quay mặt nhìn.
- AI
Diệp Tang cả kinh, sắc mặt đại biến, kêu to lên.