Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 589: Trời Mưa

Chương 589: Trời mưa Chương 589: Trời mưaChương 589: Trời mưa

Nghe tiếng thét kinh hãi của Diệp Tang, Tiêu Dương và Quân Thiết Anh đều quay sang nhìn.

Tiêu Dương phóng sang:

- Làm sao vậy?

Sắc mặt Diệp Tang có chút trằng bệch, chỉ vào phía sau hòn đá:

- Thi... thi thể.

Đồng tử Tiêu Dương nhẹ chấn động.

Bởi vì sợ kinh động đến đại tiểu thư, Tiêu Dương đã đốt thi thể của Phệ Hồn Vương, để cho y hôi phi yên diệt. Bây giờ Diệp Tang lại phát hiện một thi thể khác.

Nói cách khác, thạch động này chỉ sợ đã có người khác biết.

Diệp Tang nhìn thấy lệnh bài, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.

- Không sai.

Trên lệnh bài có khắc một cây búa màu đen, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.

Tiêu Dương hỏi.

- Quần áo của người này không phải là người của hộ long thế gia.

Đương nhiên, lệnh bài này là Khấu Khấu Tôn Tọa cấp cho Khâu Thành để trấn an.

Thần sắc Tiêu Dương khẽ biến, cất bước tiến lên phía sau hòn đá Diệp Tang đang ngồi.

Diệp Tang gật đầu, mắt nhìn thi thể:

Tiêu Dương thầm thở phào nhẹ nhõm. Ở Tề Vân Phong này, hắn kiêng ky nhất chính là thế lực của tứ đại hộ long thế gia. Ánh mắt Tiêu Dương nhanh chóng lướt qua thi thể, đột nhiên thấy túi tiền của người này có chút phồng lên, theo bản năng mà đưa tay sang lấy. Một lệnh bài của Lưu Tinh xông xuất hiện.

Là thi thể của Khâu Thành.

- Khối lệnh bài này có liên quan đến Lưu Tinh tông?

- Nói như vậy, Lưu Tinh tông vô cùng có khả năng biết được thạch động này.

- Không ổn rồi.

Hiện tại có hai trường hợp xuất hiện trong đầu Tiêu Dương.

- Người chết nhất định có thân phận là đệ tử hạch tâm của Lưu Tinh tông.

Thần sắc Tiêu Dương trầm xuống, ánh mắt lóe ra:

Quân Thiết Anh lẩm bẩm. Nếu là bình thường, chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Nhưng một khi bị cường giả đột kích, đừng nói là một nén nhang, cho dù một lần hô hấp cũng có khả năng phá hủy hết thảy.

Cô chỉ sợ người đàn ông này sẽ vì cô mà chất.

Quân Thiết Anh nhìn phía trước, lâm vào trâm tư.

Một bên, Quân Thiết Anh lắng lặng nhìn cổ thi thể. Lúc này, trái tim vốn bất an của cô ngược lại trở nên bình tĩnh. Hết thảy đều có người đàn ông kia che chở cho cô.

- Để tôi tạo thêm mấy huyễn cảnh. Một, đây là người mà Lưu Tinh tông phái đến trông coi thạch động. Lưu Tinh tông đã sớm phát hiện được thạch động này. Hai, đệ tử này của Lưu Tinh tông vừa mới phát hiện được thạch động, còn chưa kịp báo cáo thì đã bị Phệ Hồn Vương giết chết.

Sau khi Diệp Tang bày ra huyễn cảnh hai cửa động trước sau, Tiêu Dương cũng không nhàn rỗi, trực tiếp kết thêm một mê ảo trận bên ngoài. Khi tiểu đội tinh anh đi theo Lâm Tiểu Thảo học trận pháp Thiên Cơ phái, Tiêu Dương cũng học được một chút.

Nhưng trong tình huống này, có thêm một tâng phòng ngự thì vẫn tốt hơn.

Diệp Tang không chút chân chừ mà đứng dậy, thần sắc ngưng trọng vô cùng, đồng thời cũng cau mày. Thực lực của cô chỉ là Thật Khí Tam Vân chưa đại viên mãn. Huyễn cảnh mà cô bày ra, sợ rằng Khấu Khấu Tôn Tọa chỉ vung tay một cái liền phá vỡ.

Cô biết, hôm nay nhất định sẽ có nguy hiểm. Nhưng có Tiêu Dương bên cạnh, cô không sợ gì cả.

- Phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Tiêu Dương trâm giọng nói:

- Ưu thế của chúng ta bây giờ là đang ở trong thạch động. Có thể mượn thiên nhiên để che chắn. Cho dù Lưu Tinh tông có đến, cũng phải nghĩ biện pháp chặn bọn họ bên ngoài.

- Hoa Tử Tiên nở... một nén nhang.

- Chỉ mong...

Quân Thiết Anh yên lặng cầu khẩn:

- Hy vọng sẽ đến kịp.

4h chiều.

Sau khi Tiêu Dương hoàn thành hết thảy, bỗng nhiên trên đỉnh vang lên tiếng nổ lớn.

Bên trong ẩn chứa sức mạnh cường đại, khí tức hủy thiên diệt địa xuất hiện.

- Trời muốn mưa sao?

Lúc này, cửa động đã được phong tỏa hết thảy, nhìn không thấy sắc trời bên ngoài. Diệp Tang theo bản năng lắng nghe tiếng sấm nổ, cảm giác giống như sắp mưa đến nơi.

Trận bão tố này chung quy không thể tránh khỏi sao?

Diệp Tang nhìn thoáng qua bóng lưng Tiêu Dương phía trước, trong lòng không khỏi có tâm trạng không hiểu. Vì một đại tiểu thư, anh không tiếc đối kháng hào kiệt thiên đại. Cho dù thực lực của đối phương cường đại, anh cũng không cau mày lùi bước. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, anh có còn như vậy không?

Khi Diệp Tang đang phân vân vấn đề này, Tiêu Dương xoay người, mỉm cười nói với Diệp Tang:

- Tang Tang sư muội, đang nghĩ gì vậy?

Nói như vậy, hoa Tử Tiên sắp thành thục rồi.

Trời mưa.

Trời mưa.

Ánh mắt mang theo sự cuồng nhiệt.

Đám người đang tìm kiếm khắp nơi trên Tê Vân Phong ngược lại không trú mưa, lại còn điên cuồng tìm kiếm hơn.

Bên ngoài quả thật mưa to, nước mưa trong phút chốc bao phủ cả tòa Tề Vân Phong, đồng thời còn mang theo sấm sét thật lớn.

- Sau khi các người rời đi an toàn, tôi sẽ đi sau.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Yên tâm đi. Tôi biết cách bảo vệ bản thân. Nhưng Tang Tang sư muội, tôi muốn mượn kiếm của cô dùng một chút.

Kiếm của Tiêu Dương tối hôm qua đã lưu lại trên người Đức Diệu Tôn Tọa.

Diệp Tang không chút do dự đưa kiếm cho Tiêu Dương. Tiêu Dương nắm chặt thanh kiếm, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt xẹt qua chiến ý kiên định.

- Lưu Tinh tông, đến đây đi.

Bão táp có mạnh cách mấy cũng không làm Tiêu Dương lui vê sau nửa bước.

Rầm rầm.

Rầm rầm.

Diệp Tang hỏi.

- Vậy còn anh?

- Bây giờ trời mưa, là dấu hiệu hoa Tử Tiên sắp nở hết, tin rằng không bao lâu nữa nó sẽ phát ra thứ ánh sáng đẹp nhất. Tang Tang sư muội, đợi hoa Tử Tiên thành thục, sau khi đại tiểu thư hấp thu chất dịch xong, cơ thể nhất thời chưa tiêu hóa được sẽ bị hôn mê. Đến lúc đó, cô hãy đưa đại tiểu thư rời đi bằng cửa động phía sau. Lưu Tinh tông hẳn là không phát hiện vẫn còn một cửa động nữa.

Tiêu Dương nói:

- Tôi muốn nhờ cô hoàn thành một nhiệm vụ.

Nghe xong, Diệp Tang giật mình, vội vàng lắc đầu.

Dấu hiệu hoa Tử Tiên thành thục chính là mưa to kèm sấm sét. Chỗ nào mưa dày đặc, sấm sét rên vang thì chỗ đó hoa Tử Tiên có thể xuất thế.

Rất nhiều người phỏng đoán trong lòng, hơn nữa còn điên cuồng tìm kiếm. Có không ít người đã tiến vào khu vực tiểu thiên trượng nhai.

- Trời mưa rồi.

Trên đỉnh Tề Vân Phong, tứ đại Tôn Tọa vẫn đứng im như không có việc gì, cả người phóng ra nội khí, ngăn mưa bên ngoài.

Khuôn mặt Khấu Khấu Tôn Tọa vẫn bình thường như cũ.

Mặc dù ba đại Tôn Tọa khác đang kêm chế dã tâm, nhưng cũng có chút không đợi được nữa.

Trời mưa đại diện cho hoa Tử Tiên sắp thành thục.

Còn ba người thì ở lại đây tốn thời gian.

- Nếu Khấu Khấu Tôn Tọa đã sớm đem vị trí hoa Tử Tiên nói cho những vị Tôn Tọa khác của Lưu Tinh tông đi hái, ba người chúng ta ở đây sợ rằng trúng kế của Khấu Khấu Tôn Tọa.

Thiên Kiêu Tôn Tọa của Côn tông cau mày, truyên âm cho Tinh Thần Tôn Tọa của Kích tông.

Tinh Thần Tôn Tọa cũng cùng có suy nghĩ này.

- Xem ra, hoa Tử Tiên sẽ thành thục trong vòng một tiếng nữa. Bạch Lục Tôn Tọa của Thần Tiên môn lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Khấu Khấu Tôn Tọa.

Khấu Khấu Tôn Tọa mỉm cười:

- Bây giờ vẫn không có tin tức gì. Xem ra, hoa Tử Tiên xuất thế, không người nào có duyên đạt được.

- Khấu Khấu Tôn Tọa quả nhiên hào hiệp.

Khấu Khấu Tôn Tọa ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã có chủ ý.

Nếu không thể thoát khỏi ba lão hồ ly này, như vậy bà cứ kiên nhẫn mà chờ. Một khắc hoa Tử Tiên nở hết, bà sẽ vọt vào sơn động, hái được hoa Tử Tiên, rồi dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Ba người liên thủ, Khấu Khấu Tôn Tọa không thể địch nổi. Nhưng nếu toàn lực chạy thoát, Khấu Khấu Tôn Tọa không hề thua kém ba người kia.

Mưa to như trút xuống cả tòa Tề Vân Phong. Bên trong thạch động, không khí vẫn rất yên tĩnh. Ba người nhìn hoa Tử Tiên, phát hiện khói nhẹ đang dần dần biến mất. Ánh sáng màu tím phát ra từ đóa hoa càng lúc càng nhiều, đóa hoa thánh khiết càng thêm xinh đẹp.

Bao phủ cả tòa sơn động.

Cũng may mà cửa động đã được phong kín. Nếu không, sợ rằng người bên ngoài liếc mắt một cái liền nhìn ra được dị thường.

Lắng lặng chờ đợi.

Tiêu Dương và Quân Thiết Anh nắm chặt tay nhau, cố gắng truyền sức mạnh cho nhau.

Trong vòng phạm vi vài dặm tiểu thiên trượng nhai, mưa to tập trung nhiều nhất. Nước mưa như đại hồng thủy thi nhau trút xuống mặt đất.

- Hoa Tử Tiên xuất thế nhất định là ở gần chỗ này.

Thân ảnh chớp động, ánh mắt Đan Chính Bình như điện, tìm kiếm xung quanh. Trên thực tế, so với hoa Tử Tiên, ông càng thêm hy vọng nhìn thấy Tiêu Dương hơn.

Nhìn thấy hắn liên giết hắn.

Cũng giống như Đan Chính Bình, gần tiểu thiên trượng nhai có không ít người tiến vào. Thậm chí phía trên tiểu thiên trượng nhai đã có người tìm kiếm.

-- Mẹ nó, trời mưa đúng là lớn.

Bên trong thạch động, ba người đột nhiên nghe thấy ngoài cửa động vang lên thanh âm.

Ba người không khỏi giật mình, quay mặt nhìn sang.

- Cả tòa Tề Vân Phong này, gần tiểu thiên trượng nhai, mưa là lớn nhất. Hoa Tử Tiên nhất định xuất thế ở chỗ này. Nhưng cũng có ích gì đâu. Nơi này đều là rừng rậm. Nếu hoa Tử Tiên mọc ở một nơi bí ẩn, mà còn chưa đến một tiếng nữa, ai cũng tìm không được đâu.

- Thật sự đáng tiếc mà.

- Đừng nói nhiều nữa, bên này không có, qua bên kia tìm đi.

Thanh âm dần dân tiến xa.

Thần sắc ba gười càng thêm ngưng trọng.

Nghe hai người kia nói chuyện với nhau, hiện tại, tất cả mọi người đều tập trung tại vị trí tiểu thiên trượng nhai.

- Nếu có cao thủ trận pháp phát hiện dị thường... Diệp Tang cắn chặt môi.

Cái gì cần làm cũng đã làm, hiện tại chỉ có thể nhìn thiên ý.

Đỉnh Tề Vân Phong, bốn vị Tôn Tọa tâm tư khác nhau đều đứng thẳng. Đột nhiên, một thân ảnh bay nhanh đến. Chính là Bạch Độ Tôn Tọa của Côn tông.

- Có tin tức gì không?

Lúc này, Bạch Độ Tôn Tọa bước đến trước mặt Thiên Kiêu Tôn Tọa, trâm giọng nói:

- Bẩm Thiên Kiêu Tôn Tọa, gần tiểu thiên trượng nhai xuất hiện thiên địa kỳ quan.

Một khắc này, bao gồm Khấu Khấu Tôn Tọa vẫn luôn bình tĩnh, không khỏi biến đổi sắc mặt.
Bình Luận (0)
Comment