Chương 590: Đừng khóc
Chương 590: Đừng khócChương 590: Đừng khóc
Tiểu thiên trượng nhai.
Đây là bốn chữ mà Khấu Khấu Tôn Tọa không muốn nghe nhất, trong lòng nhất thời trâm xuống vài phần.
Nếu như tất cả mọi người đều đến tiểu thiên trượng nhai, chẳng phải sẽ dễ dàng phát hiện sơn động sao?
Một cảm giác bất an lan tràn khắp người Khấu Khấu Tôn Tọa. Vốn tưởng rằng hết thảy nằm trong lòng bàn tay, nhưng tin tức mà Bạch Độ Tôn Tọa mang đến, sự tự tin đó đã tan mất không còn sót lại thứ gì.
Thời khắc cuối cùng, chẳng lẽ lại còn xuất hiện biến cố?
Ánh mắt bốn vị Tôn Tọa nhìn chằm chằm vào Bạch Độ Tôn Tọa.
- Thiên địa kỳ quan gì?
Thiên Kiêu Tôn Tọa vội vàng hỏi.
Lướt nhanh như gió.
- Cầu vồng tử quang.
Vù! Vùi Vùi VùiI
Giống như một dải ruy băng màu tím giắt ngang chân trời, uốn lượn theo hình vòng cung trong mưa to, buộc trên tiểu thiên trượng nhai, tạo thành một hình ảnh tiên cảnh, khiến người khác nhịn không được phải nín thở.
Cầu vồng màu tím.
Hoa Tử Tiên xuất thế không chỉ một lần. Lần nào cũng mang theo những oanh động không giống nhau. Công hiệu của hoa Tử Tiên đối với Hóa Tượng tam thập biến hoặc dưới cũng đều hữu hiệu. Bởi vậy, có thể dẫn đến cường giả cũng là Hóa Tượng tam thập biến.
Bạch Độ Tôn Tọa nói:
- Là thật.
Một khắc này, hô hấp của tứ đại Tôn Tọa đồng thời ngừng lại, ánh mắt bắn ra tia lửa nóng bỏng.
- Phía trước tiểu thiên trượng nhai xuất hiện một cầu vông màu tím kéo dài mấy chục thước.
Chỉ trong vòng mấy hô hấp ngắn ngủi, trước mắt đã xuất hiện một cầu vồng màu tím xinh đẹp.
Trong lịch sử, lần gân nhất hoa Thiên Tiên xuất hiện, người đoạt được nó chính là Kiếm tiên tối cường Lý Thái Bạch. Rất nhiều người đoán rằng, Kiếm tiên tối cường Lý Thái Bạch có thể tạo thành một loại thân binh thông linh siêu việt là Kiếm tiên, nguyên nhân rất lớn là do ông ta đã dùng tính chất đặc biệt của hoa Tử Tiên. Cũng chính từ đó, hoa Tử Tiên còn được gọi là hoa Thiên Tiên.
Cơ hồ không chút do dự, thân ảnh tứ đại Tôn Tọa đồng thời khởi động, như tia chớp xẹt qua mưa to, bay nhanh đến tiểu thiên trượng nhai.
Ngoại trừ lần đó, không còn hoa Tiên Thiên xuất hiện nữa.
Ánh mắt tứ đại Tôn Tọa nóng lên, cả người run rẩy.
Nhưng hoa Tử Tiên có một tính chất đặc biệt, gọi là hoa Thiên Tiên.
Thành tiên. Hoa Thiên Tiên, cho dù nhân loại phải trả một cái giá thật lớn cũng phải có nó.
Bà vẫn đang có ưu thế hơn.
Hôm nay, cầu vồng màu tím lần thứ hai xuất hiện.
Không đến vạn bất đắc dĩ, bà không dám đối kháng. Không sai, thực lực của Lưu Tinh tông là mạnh nhất ở đây. Nhưng gió vẫn thổi bật rễ cổ thụ. Tam đại hộ long thế gia còn lại rất có khả năng vì bà cường đại mà liên thủ với nhau. Cứ như vậy, ưu thế thực lực của bà chẳng được tác dụng gì.
Mà dấu hiệu hoa Tiên Thiên xuất hiện chính là cầu vồng xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông.
- Một khắc cầu vồng tử quang biến mất chính là hoa Tử Tiên nở hết.
Mưa vẫn to như trước.
Cầu vồng màu tím dần dần biến mất.
Ánh mắt tứ đại Tôn Tọa nóng lên, nắm chặt nắm tay, trong lòng mặc niệm.
Nói về thực lực, Lưu Tinh tông mạnh nhất ở Tê Vân Phong này. Thực lực của bà lại cao hơn ba vị Tôn Tọa kia. Quan trọng chính là, bà biết vị trí của hoa Thiên Tiên.
- Làm bộ vô tình đến gần động khẩu kia. Một khi hoa Tử Tiên thành thục, lập tức vọt vào ngay.
Điều Khấu Khấu Tôn Tọa muốn làm chính là xuất kỳ bất ý.
Cầu vồng trước mắt giống như một cái thang xuất hiện trước mặt bọn họ. Chỉ cần thành công leo lên cái thang này, nhất định sẽ thành tiên.
Khấu Khấu Tôn Tọa nắm chặt tay.
- Bất luận kẻ nào cũng đừng hòng cướp được hoa Thiên Tiên trong tay bổn tọa.
Hấp dẫn cỡ nào chứ.
Bạch Lục Tôn Tọa đảo mắt nhìn qua ba vị Tôn Tọa, không tự chủ được nhìn về phía Khấu Khấu Tôn Tọa, chợt trầm giọng nói:
- Chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian, chia nhau tìm kiếm. Ai tìm được hoa Tử Tiên thì phải xem thiên ý.
Vù vù.
Không ít thân ảnh đang điên cuồng tìm kiếm trong mưa.
Trong lòng Khấu Khấu Tôn Tọa âm thâm cảm thấy may mắn, may là trước đó không ai biết đây là hoa Thiên Tiên. Nếu không, cường giả sẽ đến càng nhiều. Hiện tại, hoa Thiên Tiên sắp chín rồi. Cho dù có cường giả phát hiện cũng không kịp đến đây.
Đây chính là cơ hội tốt nhất cho bà một bước thành tiên.
- Mặc dù thực lực của Khâu Thành chẳng khác nào một con kiến hôi, nhưng bản lãnh thu liễm khí tức quả thật không sai. Bản tôn không cảm nhận được khí tức của y.
Khấu Khấu Tôn Tọa ra vẻ lơ đãng nhìn lướt qua chung quanh, ánh mắt cũng không hề liếc vê sơn động kia một chút. Bà biết, ba vị Tôn Tọa kia nhất định đang âm thầm quan sát bà.
Chỉ cần bà có chút nửa điểm khác lạ, sẽ khiến cho bọn họ chú ý ngay.
Âm.
Búa tạ Lưu tinh trong tay Khấu Khấu Tôn Tọa như tia chớp màu đen bổ xuống. Hô.
Tuyệt không cho phép.
Bởi vì khoảng cách cho đến lúc hoa Thiên Tiên thành thục còn chưa đến mười phút. Bà không biết bên trong huyễn cảnh đó có phòng ngự gì hay không. Nếu không kịp, một khi hoa nở hết, bị người bên trong hái mất, chính mình chẳng phải tiếc nuối cả đời sao.
Bà không thể bình tĩnh được nữa.
- Rõ ràng là một màn dây leo trải rộng mà, tại sao lại thành vách núi?
Ánh mắt Khấu Khấu Tôn Tọa mở to:
- Không thấy cửa động gì cả.
Hàn quang dũng mãnh bắn ra khỏi mắt.
- Là ảo cảnh.
Sắc mặt Khấu Khấu Tôn Tọa đại biến, trong lòng dâng lên một dự cảm không ổn.
Khâu Thành căn bản không biết tạo huyễn cảnh. Vì thế huyễn cảnh này tuyệt đối không phải do y bố trí. Nói như vậy, cửa động có hoa Thiên Tiên đã sớm bị người khác phát hiện. Khâu Thành đã bị giết chết, còn đối phương đã bố trí một huyễn cảnh bên ngoài.
- Đồ của bản tôn, ai cũng đừng hòng mơ tưởng cướp đi.
Một khắc này, Khấu Khấu Tôn Tọa căn bản không còn che giấu gì nữa.
Ánh mắt Khấu Khấu Tôn Tọa một lần nữa nhìn chăm chú về sơn động có hoa Thiên Tiên.
- Không đúng.
Ánh mắt Khấu Khấu Tôn Tọa ra vẻ lơ đãng nhìn về phía sơn động có hoa Thiên Tiên. Chỉ là lướt qua xong liền nhanh chóng dời đi. Nhưng, một lát sau, Khấu Khấu Tôn Tọa dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt đột nhiên trợn to vài phần.
Lúc này, Khấu Khấu Tôn Tọa càng thêm tỉnh táo. Thậm chí còn nghĩ đến con đường rời đi sau đó. Chỉ cần một khắc bà hái hoa lao ra, khẳng định sẽ lọt vào liên thủ của tam đại hộ long thế gia khác.
- Nhiều nhất chưa đến mười phút nữa, hoa Thiên Tiên sẽ thành thục.
Cầu vồng tử quang biến mất đã một nửa, mưa to vẫn tiếp tục duy trì.
Một tiếng nổ vang.
Như sấm rền, nhưng rồi lại hơn sấm rền.
Trong phút chốc, gần thiên trượng nhai, tâm mắt của mọi người đều nhìn sang Khấu Khấu Tôn Tọa.
Tầng thứ nhất huyễn cảnh của Diệp Tang đã bị phá.
- Thì ra...
Đám người Tinh Thân Tôn Tọa cũng nhìn sang, ánh mắt nhất thời mừng như điên:
- Trên thạch bích có người dùng huyễn cảnh che giấu.
Có cổ quái, đồng nghĩa với việc hoa Thiên Tiên rất có khả năng xuất thế chỗ đó.
- Nguy rồi.
Trong thạch động, sắc mặt ba người đại biến.
- Hay là bị phát hiện rồi? Diệp Tang cau mày, nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn đóa hoa Tử Tiên đang nở rộ, cánh hoa chớp động. Tầng khói nhẹ trong suốt càng lúc càng ít.
- Chỉ còn mười phút nữa thôi là hoa thành thục rồi.
Tiêu Dương cắn răng nói.
Mười phút cuối lại bị phát hiện.
Bên ngoài tập trung tứ đại hộ long thế gia, có thể kéo được phút nào hay phút đó.
Huống hồ, sau khi hoa thành thục, Quân Thiết Anh còn cần một nén nhang để hấp thu chất dịch.
Một nén nhang khoảng chừng ba mươi phút. Cộng thêm mười phút đợi hoa nở hết, Tiêu Dương cần đến bốn mươi phút.
Tứ đại hộ long thế gia và hơn mấy trăm người bên ngoài đánh sâu vào, hắn có thể chống đỡ được bốn mươi phút không?
Tiêu Dương không khỏi cười khổ. Đừng nói bốn mươi phút, khi tất cả tứ đại Tôn Tọa toàn lực đánh vào, bốn phút cũng chưa chắc trụ được.
Nhưng đã không còn lựa chọn nào khác.
Âm.
Lại một tiếng nổ vang, cả thạch động chấn động. Quân Thiết Anh không khỏi lảo đảo, cũng may mà Tiêu Dương lanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Lại thêm một huyễn cảnh bị phá.
- Làm sao bây giờ?
Diệp Tang vội la lên:
- Tiêu Dương, nếu cứ như vậy, bọn họ chỉ cần vài phút là đã phá hủy toàn bộ phòng ngự chúng ta bày ra.
- Cô hãy chiếu cố Thiết Anh.
Tiêu Dương trầm giọng nói, tay trái nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt toát ra thần sắc kiên quyết:
- Khi hoa Tử Tiên nở hết, cô lập tức đưa Thiết Anh đến đó, hấp thu chất dịch của hoa. Sau khi hấp thu xong, nhanh chóng rời đi bằng cửa động phía sau, không được lưu lại.
Sắc mặt Quân Thiết Anh trắng bệch:
- Tiêu Dương...
Tiêu Dương nhìn thanh kiếm trong tay, mỉm cười, giống như hôm nay không phải gặp tuyệt cảnh mà chỉ là một khiêu khích nho nhỏ, nói với Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, hãy ra ngoài đi, anh có thể chống đỡ được.
Một mình ngăn cảnh tứ đại hộ long thế gia cùng với mấy trăm cổ võ giả, không nghi ngờ chính là đi chịu chất.
- Không được.
Quân Thiết Anh cầm lấy tay Tiêu Dương, dùng sức lắc đầu:
- Tiêu Dương, chúng ta đi thôi. Hoa Tử Tiên không có cũng không sao. Bỏ đi thôi.
Ra ngoài chính là chịu chết. Quân Thiết Anh thà rằng một mình cô trúng độc mà chết.
- Đại tiểu thư.
Ánh mắt Tiêu Dương vô cùng kiên định:
- Lúc này, em nhất định phải nghe anh.
Quân Thiết Anh cắn chặt môi, hốc mắt đỏ lên.
Bốn mươi phút.
Chẳng lẽ muốn cô trơ mắt nhìn người mình yêu nhất phải kiên trì chống đỡ công kích của vô số cường giả trong vòng bốn mươi phút?
Chẳng lẽ muốn cô phải dùng tính mạng của người mình yêu nhất mới có thể giải khai được chất độc trong người?
Không.
Cô không muốn.
Nội tâm Quân Thiết Anh không ngừng rít gào, nắm chặt cánh tay Tiêu Dương. Cô hiểu rất rõ Tiêu Dương, chỉ cần có một tia hy vọng, Tiêu Dương nhất định sẽ mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cô.
- Đừng lo lắng.
Tiêu Dương nhẹ nhàng cầm lấy tay Quân Thiết Anh, mỉm cười. Một lát sau, tay phải dùng lực vung lên.
Bốp.
Tay Quân Thiết Anh cầm lấy tay Tiêu Dương lập tức bị gạt ra.
- Đừng khóc, anh nhất định sẽ còn sống trở về gặp em.
Tiêu Dương dứt khoát gạt tay.
Xoay người chạy ra ngoài.
Phía trước chính là long trời lở đất.
Quân Thiết Anh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng, nước mắt trào ra.
Nhưng cô kiên trì không cho nó rơi xuống.
- Anh ấy bảo, đừng khóc.