Chương 592: Hoa nở nên hái
Chương 592: Hoa nở nên háiChương 592: Hoa nở nên hái
Lúc này, ở tiểu thiên trượng nhai, khí thế phô thiên cái địa như sóng triều lao đến Tiêu Dương.
Ngoại trừ hộ long thế gia, cũng chỉ có Tiêu Dương là người ngoài, đương nhiên sẽ khiến người khác chú ý.
Đặc biệt, vừa rồi hắn còn tránh được công kích của Bạch Lục Tôn Tọa.
Người này nhìn qua thô kệch, nhưng lại có thể tránh thoát được một cách dễ dàng.
Vù! Vùi Vùi VùiI
Tứ đại Tôn Tọa đứng theo hình vòng cung, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Dương.
Hoa Thiên Tiên sắp thành thục rồi.
Chướng ngại bên ngoài đã được thanh trừ hết, chỉ còn lại một người cuối cùng.
Bạch Lục Tôn Tọa bay lên cao, một roi biến ảo. Giữa không trung, roi ảnh giống như sóng triều, điên cuồng lao đến Tiêu Dương. Hơn nữa, khí tức mênh mông của Bạch Lục Tôn Tọa đã bao phủ Tiêu Dương, không cho hắn có chỗ né tránh. Còn roi ảnh thì không chỗ nào là không có.
Mà Tiêu Dương phải đối mặt chính là bốn vị Hóa Tượng tam thập biến.
Tên kiếm khách trước mặt đã khiến ông mất hết mặt mũi.
Chênh lệch giữa Hóa Tượng nhất biến và tam thập biến là rất xa.
Sức mạnh chênh lệch nhiều như vậy, Tôn Tọa đều là một kích giết chết địch nhân. Thế nhưng Bạch Lục Tôn Tọa lại thất bại.
Lúc này, Tiêu Dương liền điều động ngọn lửa "hoàng" để hộ thể.
- Bạch Lục Tôn Tọa, đừng nói với chúng tôi là ông đang cố ý hạ thủ lưu tình đấy nhé.
Bốp.
Sắc mặt Bạch Lục Tôn Tọa không khỏi co rút lại.
Khấu Khấu Tôn Tọa khinh miệt nói.
Đối mặt với khí thế khiến người ta hít thở không thông như vậy, sắc mặt Tiêu Dương biến đổi, nghiến răng, điều động sức mạnh toàn bộ. Nhưng dây trường tiên giống như có mắt, cứ tập trung vào Tiêu Dương.
Âm.
- Hừ, giết hắn cũng như giẫm chết một con kiến thôi.
Bên trong thạch động kịch liệt rung chuyển.
Mặc dù Tiêu Dương xuất kiếm, nhưng roi thế càng thêm quỷ dị, trực tiếp rơi xuống trước người Tiêu Dương.
Thân ảnh bị một roi đánh bay, va mạnh vào vách núi.
Đây chính là sự chênh lệch về thực lực.
Mưa vẫn to bên ngoài. Vách núi bị đụng tạo thành một cái động lớn.
Bạch Lục Tôn Tọa căn bản không thèm liếc nhìn gã kiếm khách, ánh mắt quay sang phía thạch động.
Hoa Thiên Tiên sắp thành thục rồi. Còn sống?
Sắc mặt hai cô gái trở nên trắng bệch, dường như mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
Trán Bạch Lục Tôn Tọa cau lại, ánh mắt nhất thời bắn ra sát khí.
Kiếm quang nhanh như điện chớp đâm thẳng về phía trước.
Dựa vào cơ thể Hóa Tượng nhất biến lại có thể chịu được một roi của Bạch Lục Tôn Tọa?
Nhưng...
Âm.
Một lúc sau, một tiếng nổ từ bức tường vang lên. Một đạo kiếm quang nhanh như thiểm điện đâm thẳng đến Bạch Lục Tôn Tọa.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người không khỏi kinh hãi.
Vừa mới đối mặt đã thảm bại.
Giết hắn giống như giãm một con kiến.
Bạch Lục Tôn Tọa lạnh lùng nhìn. Ông ta tin rằng, một roi này đánh xuống, kiếm khách kia chết là không thể nghi ngờ.
Bạch Lục Tôn Tọa xuất chiêu đã đánh trúng Tiêu Dương, bất quá cũng chỉ tốn vài giây. Mấy giây còn không chống đỡ nổi, làm sao trụ được ba mươi phút cuối cùng?
Đánh không chết kiếm khách, đây chính là khiêu khích tính nhẫn nại của ông ta.
Chẳng khác nào đánh vào mặt ông ta
Bạch Lục Tôn Tọa nói giết Tiêu Dương như giãm con kiến, nhưng con kiến này lại không chết.
Trường tiên lại huy động lên.
Âm.
Quá mạnh.
Căn bản không thể phản kích.
Một ý niệm dâng lên trong đầu Tiêu Dương, thân hình lại bị đẩy lui vê phía sau.
Nếu không có ngọn lửa "hoàng" hộ thể, sợ rằng dưới hai roi này, Tiêu Dương đã sớm chết rồi.
Bên trong sơn động, hai cô gái cũng đồng thời nhìn hoa Tử Tiên.
Bất cứ một người nào cũng có khả năng làm khó dễ.
Tứ đại hộ long thế gia nhìn nhau, lập tức trở nên cảnh giác.
Từ lúc hoa thành thục cho đến khi tan biến chỉ còn nửa tiếng.
Bởi vì Tiêu Dương đã bố trí một tâng mê ảo trận, mọi người không biết bên trong sơn động còn có hai cô gái. Nếu không, sớm đã điên cuồng công kích vào trong.
Ai có thể xông vào sơn động, khi đó có thể hái được hoa Thiên Tiên một cách dễ dàng.
- Không hiểu tại sao hắn lại điên cuồng như vậy? Với thực lực như hắn có thể lấy được hoa Thiên Tiên sao?
Khuôn mặt Tiêu Dương lạnh lùng vô cùng, cầm kiếm lăng không mà đứng, cả người ướt sũng nước mưa, máu chảy dọc từ ngực xuống, cảm giác đau nhức lan khắp toàn thân. Công kích bình thường, căn bản vô lực phản kháng.
Tiêu Dương có con át chủ bài, Nhất niệm hám hồn của Hám Đạo Thuật, có lẽ sẽ sinh ra chút ảnh hưởng đối với Bạch Lục Tôn Tọa. Nhưng Tiêu Dương cũng không muốn nhanh như vậy đã thi triển. Hiện tại cũng chỉ mới bắt đầu, hoa Tử Tiên cũng sắp thành thục rồi. Còn hắn thì phải chống đỡ thêm nửa tiếng nữa.
Hắn muốn tận lực kéo dài thời gian.
Mưa to giàn dụa, ánh sáng màu tím biến mất.
Hoa Thiên Tiên đã thành thục.
Thành thục rồi.
Rất nhiều ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn vê phía cửa động.
- Nhưng, dưới uy áp của Bạch Lục Tôn Tọa, hắn ngay cả cơ hội phản kích cũng không có. Sớm muộn gì cũng phải chết thôi.
- Mạng người này cũng lớn quá đi. Đánh mãi không chất.
Lúc này, tất cả mọi người chung quanh đều trợn mắt há mồm.
Tiêu Dương một lần nữa xuất hiện.
Vù.
Nhưng cho dù là vậy, ngực Tiêu Dương vẫn truyên đến cảm giác nóng rát. Quần áo trước ngực đã mơ hồ thấm máu. Ngọn lửa hoàng bảo vệ ngũ tạng lục phủ và những yếu huyệt quan trọng, nhưng không cách nào ngăn cản hoàn toàn công kích của Bạch Lục Tôn Tọa.
Khói trắng trong suốt đã hoàn toàn biến mất. Ánh sáng tím phát ra càng thêm hoàn mỹ, chiếu sáng cả sơn động. Đồng thời, một giai điệu thiên tiên tấu vang trong thiên địa. Đóa hoa độc nhất vô nhị trên thế gian đã xuất thế.
Diệp Tang nhanh chóng dẫn Quân Thiết Anh nhảy lên vách núi.
- Thiết Anh, thời gian quan trọng, mau chóng hấp thu chất dịch của hoa.
Đối với Tiêu Dương bên ngoài mà nói, mỗi một giây đều phải đánh đổi bằng tính mạng.
Quân Thiết Anh có chút chần chừ:
- Tang Tang, nếu để Tiêu Dương ăn hoa Tử Tiên này vào, có thể trợ giúp anh ấy vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt không?
Diệp Tang lắc đầu:
- Bất cứ người nào dùng hoa Tử Tiên xong, đều lâm vào trạng thái ngủ say. Lâu thì bảy ngày, chậm thì ba ngày mới tỉnh. Hiện tại Tiêu Dương, mỗi một giây một phút đều không chờ được. Thiết Anh, đừng suy nghĩ nhiều quá. Tiêu Dương đang dùng tính mạng của anh ấy đổi lấy ba mươi phút cho cô.
Dùng tính mạng đổi lấy ba mươi phút.
Chính là để cứu mạng Quân Thiết Anh.
Mi mắt Quân Thiết Anh run lên, bàn tay nhẹ nhàng chạm đến cánh hoa màu tím.
Đột nhiên, Quân Thiết Anh dùng sức...
Nhổ tận gốc hoa Tử Tiên.
Diệp Tang giật mình, khuôn mặt thất sắc, nhìn chất lỏng màu tím chảy ra rồi biến mất, không thể tin được nhìn Quân Thiết Anh. Hai mắt Quân Thiết Anh vẫn sáng bừng:
- Anh ấy không chịu nghe lời tôi rời đi, tôi chỉ có thể làm như vậy.
Như vậy, Tiêu Dương sẽ không cần chống đỡ ba mươi phút đồng hồ.
Nhưng cho dù là vậy, cô rất có khả năng sẽ bỏ mình vì không giải được độc.
Cô không hối hận.
Tiêu Dương dùng tính mạng đổi lấy ba mươi phút cho cô, cô cũng có thể dùng tính mạng để bù vê.
- Tình yêu không chỉ nỗ lực của một bên.
Quân Thiết Anh quay sang nhìn Diệp Tang:
- Tang Tang, hãy mau thông báo cho Tiêu Dương quay lại.
Diệp Tang nhìn Quân Thiết Anh, không biết nên nói gì đây.
Muốn không kinh động người bên ngoài mà thông báo cho Tiêu Dương là không thể nào. Diệp Tang chỉ có thể âm thầm vận nội khí, giọng nói thanh thúy vang vọng ra ngoài.
- Thiết Anh đã hái hoa Tử Tiên rồi.
Thanh âm rõ to, trong một thoáng đã truyền đến tai Tiêu Dương và tứ đại Tôn Tọa.
- Bên trong thạch động còn có người?
Trong khoảnh khắc, tứ đại Tôn Tọa bắn ra hàn quang mãnh liệt.
Ánh mắt thoáng chốc nhìn về cửa động:
- Thì ra vẫn còn một tâng trận pháp che lấp khí tức.
Tứ đại tôn tọa không dò ra được khí tức của người nào trong sơn động nên không biết.
Thần sắc Tiêu Dương càng thêm rúng động.
Đã hái xuống?
Đã hái xuống?
Đầu Tiêu Dương như muốn nổ tung. Đây là tin tức mà hắn không muốn nghe thấy nhất.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để cho hắn suy nghĩ. Bạch Lục Tôn Tọa trong phút chốc đã công kích liên tiếp. Roi ảnh đầy trời giống như muốn cắn nuốt Tiêu Dương.
Đồng thời, thân ảnh của tam đại tôn tọa khác cũng đều cấp bách lao đến sơn động.
Không thể để bọn họ đi vào.
Lúc này, Tiêu Dương nắm chặt trường kiếm trong tay, không thể nhẫn nại được nữa.
Một kích toàn lực.
Đối mặt với roi ảnh đầy trời, hư kiếm trong đầu Tiêu Dương đột nhiên kịch liệt xoay tròn.
Cách không nhất chỉ.
Nhất niệm hám hồn.
Âm ầm ầm.
Roi ảnh bất ngờ nổ tung. Đồng thời, Bạch Lục Tôn Tọa cảm giác đầu của mình có chút chấn động. Mặc dù chấn động rất nhỏ, nhưng khiến cho động tác của ông ta theo tiềm thức mà bị kêm hãm.
Phong kiếm thức thứ nhất. - Nhất thiểm như điện.
Kiếm quang cắt nước mưa, nghênh hướng phía trước.
Một kiếm này cũng không đâm vào bất cứ một vị Tôn Tọa nào mà là hướng vào trong sơn động.
Tiêu Dương muốn lợi dụng tốc độ của phong kiếm để ngăn cản tam đại Tôn Tọa đang vọt vào sơn động.
Vù.
Giống như tia chớp lóe qua.
Vượt qua ba vị Tôn Tọa, một đầu chui vào.
- Tốc độ của hắn nhanh như vậy sao?
- Tên phế vật Bạch Lục này, thế mà không ngăn cản được hắn.
Khấu Khấu Tôn Tọa thâm mắng trong lòng, đồng tử co rụt lại. Thân ảnh lóe như điện này khiến bà nhớ đến một người.
- Là Tiêu Dương. Khốn kiếp. Kiếm khách kia là Tiêu Dương dịch dung.
Khấu Khấu Tôn Tọa nhìn thân ảnh Tiêu Dương biến mất trong mê ảo trận, sát ý bùng phát trong mắt.
- Phá trận.
- Phá trận.
Âm.
Sơn động lay động.
Lúc này, Tiêu Dương tiến vào trong sơn động, nhìn Quân Thiết Anh trước, chỉ thấy trên hai tay cô là đóa Thiên Tiên, ánh sáng màu tím tuyệt đẹp lóe ra từ nó, chẳng khác nào má lúm đồng tiền của tiên nữ.
- Đại tiểu thư, tại sao em...
Tiêu Dương phát hiện mình chưa kịp nói lời nào, linh hồn lại rúng động.
Quân Thiết Anh nhẹ vuốt cánh hoa, mắt nhìn Tiêu Dương:
- Hoa nở thì nên hái.
Hoa nở thì nên hái ngay, đừng chờ hoa rụng rồi chỉ bẻ được mỗi cành.
Vài chữ, không cần nhiều lời.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Dương hít một hơi thật sâu, cả người khẽ run.
Âm.
Sơn động một lần nữa lay động.
Lại thêm một trận pháp bị phá.
- Chỉ còn lại một trận pháp Thiên địa độn cuối cùng.
Diệp Tang nói.
- Chúng ta đi.
Tiêu Dương ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Quân Thiết Anh.