Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 589 - Chương 593: Tiêu Dương Điên Cuông

Chương 593: Tiêu Dương điên cuông Chương 593: Tiêu Dương điên cuôngChương 593: Tiêu Dương điên cuông

Tiêu Dương như thế nào cũng nghĩ không ra tại sao Quân Thiết Anh lại lựa chọn như vậy.

Việc đã đến nước này, sẽ không còn con đường thứ hai.

Ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Quân Thiết Anh, nhanh chóng lao về phía một cửa động khác. Diệp Tang triệt hôi huyễn cảnh phong tỏa cửa động. Đợi sau khi Quân Thiết Anh và Tiêu Dương ra ngoài, liền bày thêm một tâng huyễn cảnh khác. Mặc dù tác dụng không lớn, nhưng có thể ngăn cản được chút thời gian.

Tốc độ của Tứ đại Tôn Tọa lúc này có thể nói là dốc hết toàn lực.

Tiêu Dương dựa vào Phong kiếm có thể trong thời gian ngắn bộc phát tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng không thể kéo dài mãi.

- ĐI.

Tiêu Dương ôm Quân Thiết Anh chạy về phía trước, còn Diệp Tang thì theo sát đằng sau.

Trong chớp mắt ba đạo thân ảnh rời đi, cả sơn động ầm ầm nổ tung.

Sự giận dữ tràn lên trong mắt bốn người. Bốn đại hộ long thế gia, nhưng lại để cho một tên tiểu tử Hóa Tượng nhất biến hái hoa Thiên Tiên đi mất.

Khấu Khấu Tôn Tọa phát hiện cửa động còn lại, tức giận đánh xuống một chùy.

- Không ổn rồi. Còn có lối ra khác.

- Chính là cửa động này.

Tứ đại Tôn Tọa gần như đồng thời lắc mình vào trong.

Bốn đạo thân ảnh bay vút ra.

Trận pháp Thiên Địa Độn đã bị phá.

Âm.

- Người đâu?

Vù vù.

Nếu còn để cho hắn chạy thoát, đó chính một sự mất mặt đến trắng trợn.

Thân ảnh lướt nhanh như gió.

- Hoa Thiên Tiên đã bị hái đi rồi.

Mưa vẫn như trút nước.

Vùi! Vùi Vùi Vùi

- Đuổi theo. Bọn chúng chạy không xa đâu.

- Tang Tang, chia nhau đi.

Tiêu Dương cũng không hy vọng bốn người kia không phát hiện hành tung của bọn họ. Bốn người đều là Hóa Tượng tam thập biến. Thực lực của một người cũng đủ nghiền nát ba người. Cho dù trời đang mưa to, nhưng khí tức của ba người cũng vẫn tiết ra ngoài.

- Cùng nhau đến thì cùng nhau trở về.

Nhanh. Cắn răng bay tiếp.

Tiêu Dương chạy dọc theo hướng dòng suối. Nước trong suối lúc này cũng chảy xiết hơn.

Lạnh vô cùng.

Sắc mặt Tiêu Dương chợt biến, hắn lơ đãng chạm vào cánh tay Quân Thiết Anh.

Bỗng nhiên.

Nhanh hơn nữa.

Vù vù vù.

Dùng hết năng lực trong người để bay, nhưng Tiêu Dương đã cảm nhận được phía sau đã có một luồng uy áp cường đại đang đến gần.

Trốn không thoát.

Tiêu Dương ôm thật chặt Quân Thiết Anh, quay sang la lớn với Diệp Tang:

Nhưng Diệp Tang không muốn rời đi một mình.

Chia nhau đi, hoa Tử Tiên trên tay Quân Thiết Anh, cô khẳng định sẽ không gặp nguy hiểm.

Diệp Tang ngẩn ra, cả nửa ngày cũng không trả lời, cắn răng tiếp tục sóng vai cùng với Tiêu Dương.

- Nguy rồi.

Tiêu Dương cúi đầu nhìn Quân Thiết Anh, chỉ thấy gương mặt Quân Thiết Anh nổi lên một tâng băng sương, khí tức vô cùng yếu ớt.

Chất độc trong cơ thể cô đã bạo phát.

- Cánh hoa chí dương của hoa Tử Tiên đã dẫn phát kỳ độc chí âm trong cơ thể đại tiểu thư.

Tiêu Dương lập tức ngừng lại.

Không thể đi được nữa. Nếu không, Quân Thiết Anh sẽ bị độc xâm lấn mà mất mạng.

Cũng may trên người Tiêu Dương lúc nào cũng có ngân châm. Hắn rất nhanh cắm vào những yếu huyệt trên người Quân Thiết Anh.

Uy áp cường đại càng lúc càng gần.

Nhưng Tiêu Dương không còn lựa chọn thứ hai. Hắn phải cứu Quân Thiết Anh.

Hô.

Một roi này thà rằng đánh vào người hắn.

Tiêu Dương đột nhiên cắn răng, khi cảm thấy không thể né tránh, liên dứt khoát quay người lại.

Phía sau là Quân Thiết Anh.

Cho dù Tiêu Dương có liều mạng trốn tránh, nhưng vẫn cảm giác roi ảnh rơi vào phía sau của mình.

Roi ảnh rơi xuống, uy lực càng thêm kinh thiên động địa.

Lúc này, Tiêu Dương đã cảm nhận được khí tức bức người đè xuống.

- Nhanh đi.

Tiêu Dương một tay ôm Quân Thiết Anh, thân ảnh lướt nhanh.

Phía sau đã truyền đến tiếng gào thét như núi.

- Vạn lý truy hồn tiên. Một trường tiên bổ ra trong mưa to, nhanh như điện chớp.

Uy năng cường đại lập tức bao phủ Tiêu Dương.

Tiêu Dương cõng Quân Thiết Anh trên lưng, chạy nhanh về phía trước, đồng thời hét lớn:

- Tang Tang, mau tránh ra.

Vù.

Trong phút chốc, cả người Quân Thiết Anh được một luồng ánh sáng màu tím bao trùm. Băng hàn trên người trong khoảnh khắc biến mất, đồng thời cảm thấy buồn ngủ, lập tức chìm vào giấc ngủ ngay.

Vào miệng liền tan ngay.

Tiêu Dương lập tức nhét viên đan dược vào yết hâu Quân Thiết Anh.

Tiêu Dương bất chấp nhiều như vậy, đoạt lấy đóa hoa trong tay Quân Thiết Anh, dùng sức lay động. Cánh hoa màu tím phóng xuất ra quang mang trong suốt. Chỉ một thoáng, hai luồng tử quang từ hai cánh hoa hòa cùng một chỗ. Một lát sau, khi tử quang biến mất, hoa Tử Tiên đã ngưng kết thành một đan dược màu tím.

- Hoa Tử Tiên dẫn phát hàn độc, nhất định cũng có thể tạm thời trấn trụ hàn độc.

Mưa to, cuồng phong, roi cường thế.

Bóng hình xinh đẹp.

Vù.

Trong lúc chỉ mành treo chuông, bên cạnh Tiêu Dương bỗng xuất hiện một bóng người , sau đó chắn trước người Tiêu Dương.

Ánh mắt Tiêu Dương chợt biến, một chữ "không" còn chưa ra khỏi miệng.

Hai mắt Diệp Tang nhìn thẳng Tiêu Dương, khuôn mặt mỉm cười.

Nụ cười phát ra từ nội tâm.

- Tôi cũng có thể vì anh mà chất.

Đương nhiên, câu nói này Diệp Tang chỉ có thể nói trong lòng.

Bịch.

Roi ảnh mang theo uy lực rất mạnh đánh vào sau lưng Diệp Tang.

Âm.

Thân ảnh Diệp Tang bị đánh sâu vào, đụng vào ngực Tiêu Dương.

Một lực phản chấn mạnh mẽ đẩy bay hai người.

Trong bão táp, hình ảnh như đứng lại.

Sau lưng, một cảm giác đau nhức ăn mòn, một nguồn năng lượng mạnh mẽ phá hủy lục phủ ngũ tạng.

Diệp Tang đã dùng hết sức lực, thò tay cho vào trong túi, móc ra một đóa hoa mạn châu sa đỏ như máu.

- Hoa Bỉ Ngạn, đóa hoa duy nhất trong truyền thuyết Minh giới.

- Hoàng tuyền vi hoa, dẫn hồn chi hoa, nhất thiên niên khai, nhất thiên niên lạc.

Thanh âm nhu hòa dần dần trở nên mơ hồ trong ý thức của Diệp Tang.

- Chúng ta đã tu đến quen biết nhau ở kiếp này. - Hãy đợi em thêm một ngàn kiếp nữa.

Giọng nói yếu ớt của Diệp Tang vang lên bên tai Tiêu Dương.

Đợi em thêm một ngàn kiếp nữa.

Tiêu Dương không nghe rõ câu nói này.

Còn một ngàn kiếp nữa thôi, chúng ta có thể yêu nhau rồi.

Ý thức Diệp Tang hoàn toàn mơ hồ.

- Tang Tang sư muội... Tang Tang...

Tiêu Dương rống lên.

Thanh âm rung chuyển trời đất.

Một khắc này.

Vùi! Vùi Vùi Vùi

Bốn đạo thân ảnh phá không mà đến.

Hai chân Tiêu Dương đáp xuống đất.

Ánh mắt thừ người ra, trong đầu quanh quẩn những chữ cuối cùng của Diệp Tang.

Đợi em thêm một ngàn kiếp nữa.

Tiêu Dương nhẹ nhàng đặt Quân Thiết Anh lên trên một bãi cỏ. Mưa to đã sớm làm ướt cả ba người. Giờ phút này, nước mưa như vuốt mặt Tiêu Dương. Một cảm giác lạnh lẽo chưa từng có lan tràn toàn khuôn mặt hắn.

Nhẹ nhàng buông Diệp Tang, đặt cô nằm bên cạnh Quân Thiết Anh.

Hưu!l Hưul Hưul Hưu! Hưu! Hưu! Hưul

Bảy ngân châm đồng thời hạ xuống.

Đâm thẳng vào bảy yếu huyệt trên cơ thể Diệp Tang.

Quỷ y thất khấu châm.

Giữ lại một hơi cuối cùng cho Diệp Tang.

- Không có việc gì đâu. Tang Tang sư muội, cô nhất định sẽ không có việc gì đâu.

Vù.

Bốn đạo thân ảnh lúc này đã bao vây Tiêu Dương.

- Hoa Thiên Tiên đâu?

Sắc mặt Khấu Khấu Tôn Tọa trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng quan sát ba người Tiêu Dương.

Lúc này, tử quang trên người Quân Thiết Anh đã biến mất. Bốn người cũng không biết hoa Thiên Tiên đã bị Quân Thiết Anh ăn.

Ánh mắt Bạch Lục Tôn Tọa trở nên băng hàn, tâm mắt như đao phóng rơi xuống người Tiêu Dương:

- Tên tiểu tử Tiêu Dương kia, ngươi giấu hoa Thiên Tiên ở chỗ nào? Lập tức nói ngay, nếu không sẽ chết không toàn thây.

Thanh âm chấn động bên tai Tiêu Dương.

Tiêu Dương quay đầu, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt của Quân Thiết Anh sang Diệp Tang, sau đó lại quay lại. Khuôn mặt của hai cô gái cứ như ảo ảnh đảo qua đảo lại trong đầu Tiêu Dương.

- Là lỗi của tôi, lỗi của tôi, lỗi của tôi.

Nội tâm Tiêu Dương không ngừng rít gào. Lúc này, hắn hận không thể hung hăng đánh vào đầu mình một cái.

Hai tay nắm chặt mặt cỏ, mười ngón cắm sâu vào.

- Che giấu! Vì sao phải che giấu?

Tiêu Dương không ngừng tự trách lương tâm mình.

- Kiếm Tôn nhất mạch làm con rùa đen rút đầu một trăm năm. Chẳng lẽ còn muốn rút đầu thêm một trăm năm nữa sao?

Tiêu Dương tự hỏi:

- Vì che giấu, mình không dám sử dụng võ học của Kiếm Tôn nhất mạch. Nếu vừa rồi... vừa rồi sử dụng thân pháp Quý phi say rượu, mình có thể tránh thoát được một roi. Và Tang Tang sư muội cũng có thể...

Nhưng bây giờ...

- Che giấu... che giấu cái rắm.

Tiêu Dương thống khổ ngửa đầu lên cười to. Thanh âm thẳng trời cao.

- Chiến. Đệ tử Kiếm Tôn chưa từng sợ chiến. Thái Bạch kiếm tiên chưa từng sợ chiến. Còn ta, Tiêu Dương, Tiêu trạng nguyên, há sợ chiến sao? Lúc này đây, vì sao không thống thống khoái khoái mà chiến một trận? Cho dù có chọc thiên thì có làm sao?

Nội tâm Tiêu Dương không còn rít gào. Hắn ngửa đầu, nước mưa rớt xuống gương mặt lạnh lùng. Sau khi Diệp Tang hôn mê, ba người cũng khôi phục lại diện mạo ban đầu.

Tiêu Dương đứng lên, thân ảnh như thanh thần kiếm sắc bén, hai mắt mang theo chiến ý điên cuồng.

Vù.

Mũi kiếm lợi hại trực tiếp chỉ vào Bạch Lục Tôn Tọa của Thần Tiên môn. Kiếm ý tràn ra, hai mắt màu đỏ nhìn thẳng Bạch Lục Tôn Tọa, rống thật to:

- Bạch Lục lão cẩu, có khí phách thì đánh một trận với Tiêu Dương ta. Có dám hay không?

Có dám hay không?

Có dám hay không?

Khuôn mặt dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, cả người giống như một ngọn núi lửa chờ bộc phát.
Bình Luận (0)
Comment