Chương 595: Không cam lòng
Chương 595: Không cam lòngChương 595: Không cam lòng
Một tiếng trống làm tinh thân hăng hái thêm. Tiêu Dương không muốn cho Bạch Lục Tôn Tọa một chút cơ hội để thở. Và đây cũng chính là cơ hội của hắn.
Cơ hội phản kích.
Hàn mang bạo phá mưa to, đè ép Bạch Lục Tôn Tọa.
Phía sau, một trận cuồng phong mang theo khí tức bạo liệt lao đến.
Một đám mây đen đột nhiên ngưng tụ thành một vòi rồng, càn quét hết thảy.
Trọng chùy hóa ảnh.
Khấu Khấu Tôn Tọa lựa chọn ra tay từ phía sau.
Bà nắm bắt thời cơ rất chuẩn. Bà ta nhìn ra được Bạch Lục Tôn Tọa đang bị Tiêu Dương gắt gao áp chế, ra tay cũng không có bất kỳ do dự. Bất luận một truyên nhân Kiếm Tôn nhất mạch nào cũng đáng chết.
Thân ảnh Tiêu Dương chợt hiện, trường kiếm trong tay giơ lên. Một trận kiếm khí hướng đến không gian búa tạ bổ ra.
- Hủy diệt chi chùy.
Hắc chùy quét ngang không gian, phát ra chấn động kịch liệt. Màn mưa giống như bị bổ thành hai nửa, nước mưa không thể tiến vào. Cả không gian tràn ngập khí tức hủy diệt.
Mũi chân Tiêu Dương khẽ điểm vào khối đá bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy lên. Kiếm quang hình lưỡi hái bổ ra, từ từ kéo lên kiếm ý sắc bén.
Dưới cổ uy áp cường thế này, Tiêu Dương không thể không rút kiếm lui về phía sau, thân ảnh chợt lóe. Lúc này, công kích của búa tạ đã đến.
Phía trước, Tinh Thần Tôn Tọa và Thiên Kiêu Tôn Tọa đều thừ người ra nhìn cảnh tượng trước mặt.
Búa tạ đè xuống, Tiêu Dương cảm nhận được một luồng khí tức khiến người khác hít thở không thông tràn ra cả người.
Cánh tay phải Khấu Khấu Tôn Tọa run lên, sức mạnh mênh mông bắt đầu khởi động.
Phù.
Cũng là Hóa Tượng tam thập biến, nhưng thực lực của Khấu Khấu Tôn Tọa lại cao hơn Bạch Lục Tôn Tọa. Búa tạ của bà đánh xuống, xu thế mạnh hơn Bạch Lục Tôn Tọa vạn phần. Một chùy đủ để thiên địa biến sắc.
Một tiếng nổ vang.
Tuy vẫn còn cách Hóa Tượng tam thập biến bọn họ một khoảng cách khá xa, nhưng dựa vào Thanh Liên kiếm ca huyền ảo, vẫn có thể đè bẹp được Bạch Lục Tôn Tọa tam thập biến.
Không gian nhanh chóng chuyển dời, bức Tiêu Dương lui về sau.
Tiêu Dương thật kinh khủng.
Kịch chiến.
Một khắc truy kích Tiêu Dương, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến, thân hình gầy yếu đó lại có thể bộc phát tiềm lực kinh người như vậy. Dùng tốc độ như tên bắn từ Hóa Tượng nhất biến lên Hóa Tượng thập nhất biến. - Mặc dù chúng ta không biết vì sao những hộ long thế gia kia lại liên thủ tiêu diệt Kiếm Tôn nhất mạch, nhưng giữa bọn họ nhất định là có cừu hận không thể giải. Hiện tại đã không còn liên quan đến hoa Thiên Tiên nữa rồi.
- Nhưng hắn chưa chắc đã có thể sống đến lúc đó.
- Kiếm Tôn nhất mạch từng là người đứng đầu trong hộ long thế gia. Mặc kệ thế nào, ta cũng không thể ra tay với truyền nhân Kiếm Tông kế thừa Thanh Liên kiếm ca được. Nhưng Lưu Tinh tông và Thần Tiên môn, cũng không phải là người mà tông môn ta có thể trêu chọc.
- Người này ngang trời xuất thế như vậy, rất có thể là một trong những người gầy dựng lại Kiếm Tôn nhất mạch.
Khí tức hủy diệt tràn ngập không gian. Búa ảnh không chỗ nào là không có, đè ép Tiêu Dương.
Thanh Liên kiếm ca thật kinh khủng.
Ông ta lại bị áp chế?
Lúc này, Bạch Lục Tôn Tọa đã hồi khí được một chút, mắt nhìn chăm chú thần sắc của Tiêu Dương, mang theo phẫn nộ mãnh liệt.
Tựa hồ có chút kiêng ky Thanh Liên kiếm ca của Tiêu Dương, Khấu Khấu Tôn Tọa không hề chừa chút không gian thở dốc nào cho hắn.
Thiên Kiêu Tôn Tọa nhẹ giọng nói.
- Hai bên đều không thể ra tay, chỉ có thể chờ xem cuộc chiến.
- Tiêu Dương có thể tránh thoát được một kiếp này hay không, còn phải xem tạo hóa của hắn.
Từ lúc Tiêu Dương thi triển Thanh Liên kiếm ca, ánh mắt Thiên Kiêu Tôn Tọa đã xuất hiện biến hóa. Thậm chí biến hóa này ngay cả Tinh Thần Tôn Tọa cũng không nhìn ra. Mặc dù nói là khoanh tay đứng nhìn, nhưng cánh tay nắm chặt trường côn của Thiên Kiêu Tôn Tọa lại có chút run rẩy, dường như không nhịn được muốn ra tay.
Tinh Thần Tôn Tọa thở dài.
Tinh Thần Tôn Tọa nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trước mắt, lãnh đạm nói:
Thiên Kiêu Tôn Tọa ngập ngừng hỏi.
- Tinh Thần huynh, vậy chúng ta...
- Ngươi chết cho bản tôn.
Bạch Lục Tôn Tọa dữ tợn rống lên một tiếng, cánh tay dồn dập dao động.
- Hóa Tượng Phụ Ảnh, thiên xà phệ tâm.
Vèo, vèo, vèo.
Từng đạo xà ảnh từ trong cơ thể Bạch Lục Tôn Tọa bắn ra ngoài.
Hóa Tượng Phụ Ảnh của ông ta là rắn.
Tiếng rắn rít gào vang vọng, thoáng chốc, ba mươi xà ảnh bay đến Tiêu Dương. Khi xà ảnh đến gần, Khấu Khấu Tôn Tọa thấy thời cơ đã đến, thân ảnh thối lui. Nhất thời, ba mươi xà ảnh bao vây Tiêu Dương, phun ra một luồng hắc vụ.
Xà ảnh trở nên quỷ dị, trong nháy mắt xông thẳng đến Tiêu Dương.
Một luồng khí tức âm lãnh lan tràn ra. Dù sao thì tuyệt đối không thể để Tiêu Dương chạy thoát.
Lúc này, Khấu Khấu Tôn Tọa lắng lặng ở bên cạnh mà nhìn, nắm chặt búa tạ trong tay, không dám khinh thường.
Cánh tay Bạch Lục Tôn Tọa nhanh chóng chớp động, điên cuồng công kích.
- Tại sao lại như vậy? Chỉ là Hóa Tượng thập nhất biến, chẳng lẽ có thể dựa vào một đóa hoa sen mà đối kháng với một kích toàn lực của ta sao?
Hắc xà một lần nữa công kích, nhưng vẫn bị hoa sen hộ thể ngăn được.
Trong thời khắc nguy hiểm, Tiêu Dương quyết định thật nhanh, lăng không khoanh chân nhắm mắt. Một nửa đóa hoa sen trong suốt xuất hiện dưới chân Tiêu Dương, nổi lên ánh sáng màu xanh nhạt, bảo vệ cơ thể của hắn.
Bạch Lục Tôn Tọa dữ tợn quát.
Không chỗ nào trốn.
Tiêu Dương cả kinh trong lòng. Xung quanh đều là độc xà phát ra khí tức băng hàn, tùy thời có thể cắn nuốt hắn.
Không thể tránh né. Mỗi một không gian xung quanh đều bị phong kín. Thiên xà phệ tâm là một trận pháp. Tiêu Dương chưa kịp tránh đã bị vu hãm trong trận pháp này rồi.
- Các con, cắn hắn đi.
Bạch Lục Tôn Tọa gào thét.
Khè khè khà.
Hắc xà xuất động, mang theo tia chớp quang hàn, độc dịch bay ra cùng với những răng nhanh bén nhọn.
- Tạo Hóa Liên Hoa.
- Bất luận thiên phú của ngươi có yêu nghiệt đến đâu, khi bị thiên xà nuốt tâm, chết là không thể nghỉ ngờ.
Tiêu Dương ngẩng đầu, phía trên đang có một luồng hắc vụ đè xuống.
Tuy nhiên, trên đỉnh đầu lại vang lên thanh âm rít gào của rắn.
Nhưng lúc này hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, không đợi xà ảnh tập hợp, thân ảnh đã dồn dập lướt đi.
Một khắc này, trong đầu Tiêu Dương nhớ đến hàn độc chí âm trong cơ thể Quân Thiết Anh, không khỏi chấn động. Chẳng lẽ, ở Thần Tiên môn quả thật có người luyện được võ học này?
Thần Tiên môn, khí tức âm lãnh.
Chỉ là một đóa hoa sen, cố gắng mấy cũng không trụ lâu như vậy được. Nhưng đóa hoa sen này của Tiêu Dương lại dung hợp ngọn lửa "hoàng", khiến cho kết cấu bên ngoài càng thêm chắc chắn.
Tuy vậy, dưới làn sóng công kích của Bạch Lục Tôn Tọa, Tiêu Dương đã có chút chống đỡ không nổi.
- Phải phá trận thôi.
Tiêu Dương nhắm mắt, cố gắng giúp cho mình duy trì thanh tỉnh. Muốn triệt hồi Tạo Hóa Liên Hoa để phá trận, nhất định phải một kích trúng đích. Nếu không, khi bị Thiên xà phệ tâm đánh sâu vào, hắn chưa chắc có thể chống đỡ được.
- Hóa Tượng Phụ Ảnh là hắc xà hư ảo. - Làm sao để phá trận?
Tiêu Dương nhắm chặt mắt.
Âm, ầm.
Âm.
Thân hoa sen kịch liệt rung động, không thể kiên trì quá lâu.
- Chết, chết, chết.
Bạch Lục Tôn Tọa giống như điên cuồng tấn công.
- Làm cách nào để phá trận?
Tiêu Dương vẫn lặp đi lặp lại câu hỏi.
Đột nhiên, ánh mắt mở ra, có chút dở khóc dở cười:
- Tại sao lại phá trận?
Hắn cứ mãi nghĩ đến làm cách nào tìm được sơ hở của trận pháp, mà không nghĩ đến Hóa Tượng Phụ Ảnh của Bạch Lục Tôn Tọa chỉ là năng lượng hư ảo.
Hám Đạo Thuật.
Ánh mắt Tiêu Dương chợt lóe, quang mang màu xanh đột nhiên biến mất.
Bạch Lục Tôn Tọa nào buông tha cho cơ hội tốt như vậy. Trong thời gian ngắn, ba mươi con hắc xà đồng thời bắn nhanh.
Tiêu Dương đã không còn chỗ để ẩn nấp.
- Chấm dứt đi.
Bạch Lục Tôn Tọa quát lớn.
Lúc này, thanh hư kiếm trong đầu Tiêu Dương chấn động. Một luồng lực kiếm đạo phóng ra, trải rộng cơ thể Tiêu Dương. Một ý niệm dưới lực kiếm đạo của Tiêu Dương bắn ra ngoài.
- Phá.
Âm ầm ầm.
Ba mươi con hắc xà bị một luồng lực kiếm đạo vô hình ép nát bấy.
Bạch Lục Tôn Tọa nhất thời cảm thấy kịch chấn, thân ảnh ngã lui vài bước.
Phản kích của Tiêu Dương một lần nữa khởi động.
- Nhất niệm hám hồn.
Sau khi đạt đến Hóa Tượng thập nhất biến, việc nắm chắc tâng thứ nhất Hám Đạo Thuật của Tiêu Dương càng thêm thành thục. Một ý niệm nặng nề oanh kích vào đầu Bạch Lục Tôn Tọa.
Nếu trong đầu Bạch Lục Tôn Tọa là một ngọn núi không thể rung chuyển thì Hám Đạo Thuật của Tiêu Dương giống như một khối thiên thạch, bí mật mang theo lực đè ép thật lớn, nhanh chóng nện vào ngọn núi.
Thanh âm ầm ầm nổ tung.
Mặc dù ngọn núi không bị phá hủy, nhưng vẫn bị đánh sâu vào.
Bạch Lục Tôn Tọa có chút thừ người ra, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ.
Khôi phục thanh tỉnh. - Lực công kích tinh thân thật khủng khiếp.
Bạch Lục Tôn Tọa cảm thấy tim mình đập nhanh lên. Khi ý niệm này dâng lên trong đầu, liền bỗng nhiên phát hiện, phía trước đã không còn thân ảnh của Tiêu Dương mà là một đạo thiểm điện bổ tới.
Phong Kiếm thức thứ nhất, Nhất thiểm như điện.
Vù.
Leng keng.
Một kiếm đâm thẳng.
Kiếm quang đánh trúng Bạch Lục Tôn Tọa, nhưng giống như đâm phải tấm kim loại.
- Cái gì?
Sắc mặt Tiêu Dương đại biến.
Bạch Lục Tôn Tọa nhất thời cười rộ, trường tiên màu vàng tiếp tục vung lên:
- Ngươi cho rằng chỉ dựa vào Hóa Tượng thập nhất biến của ngươi thì có thể lấy mạng của bản tôn sao? Thủ đoạn của ngươi nhiều thì thế nào? Không thể nào phá được phòng ngự của bản tôn đâu.
Thực lực cách nhau quá lớn, mà Bạch Lục Tôn Tọa lại toàn lực phòng ngự.
Phá không được.
Không thể phá vỡ.
Thân ảnh Tiêu Dương thối lui về phía sau, ánh mắt che giấu sự rúng động.
Tràn ngập sự không cam lòng.
Rõ ràng đã có cơ hội giết chết ông ta, nhưng bởi vì không phá được phòng ngự của ông ta mà bị ép lui về phía sau.
Mưa to một lân nữa rơi xuống người Tiêu Dương. Thân ảnh Tiêu Dương bay ngược lên, nương theo xu thế mưa gió mà đến.
Gió nổi lên, Tiêu Dương không tự chủ được mà nghiêng mặt, nhìn về phía một bóng hình xinh đẹp đang nằm trên mặt cỏ. Gương mặt của người này đã chuyển sang màu trắng.
Mặc cho mưa gió quất vào.
Hình ảnh này đột nhiên dừng lại.
- Tang Tang sư muội, tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ giết được Bạch Lục lão cẩu.
Tiêu Dương thẩm nhủ, khuôn mặt co rút, nội tâm không ngừng lặp đi lặp lại một câu.
Không cam lòng! Không cam lòng.