Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 592 - Chương 596: Tích Thủy Xuyên Thạch! Ảm Đạm Tiêu Hồn

Chương 596: Tích thủy xuyên thạch! Ảm đạm tiêu hồn Chương 596: Tích thủy xuyên thạch! Ảm đạm tiêu hồnChương 596: Tích thủy xuyên thạch! Ảm đạm tiêu hồn

Tay phải Tiêu Dương cầm kiếm, nước mưa nhỏ xuống mũi kiếm, bị gió thổi qua, rơi xuống mặt đất.

Nội tâm tràn ngập sự không cam lòng.

Mặc dù kiếm quang của hắn sắc bén, nhưng lại đâm không thủng phòng ngự cuối cùng của Bạch Lục Tôn Tọa.

Mắt nhìn hàng vạn giọt mưa rơi xuống mặt cỏ, ánh mắt giống như phá vỡ không gian ngăn cách, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp đang nằm trên bãi cỏ.

Gió nổi lên, thổi qua gương mặt Tiêu Dương.

Gió ôn nhu mang đến tưởng niệm cùng bất đắc dĩ.

Gió vô ảnh vô hình, là tình cảm không thể bắt được.

Gió, như oán như khóc, mang đến cho Tiêu Dương một sự ảm đạm.

- Vạn lý truy hồn tiên.

Bốp.

- Xem ra, ngươi đã buông tha cho việc chống cự.

Như sấm sét xuất hiện.

Phong Kiếm thức thứ hai, Ảm nhiên tiêu hồn dường như đã hình thành.

- Kết thúc rồi.

Nếu như có thể dùng gió thổi ngược thời gian quay trở lại, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép cô gái này gục trên vai hắn, và nói một câu: Hãy đợi em thêm một ngàn kiếp nữa.

Trong chớp mắt, Thiên Kiêu Tôn Tọa của Côn tông đột nhiên căng thẳng, cánh tay nắm chặt trường côn không nhịn được run lên.

Tiêu Dương nhìn màn mưa, ánh mắt lộ vẻ tang thương, quan sát sự luân hồi sự vật qua vạn thế giới.

Gió thổi qua, linh hôn buồn bã.

Bạch Lục Tôn Tọa không chút do dự, trường tiên màu vàng xẹt qua màn mưa.

Trường tiên màu vàng truy kích.

Bạch Lục Tôn Tọa cười rộ lên. Nhìn thần thái "thất thân" của Tiêu Dương, nhất thời cười to. Cho dù bị Tiêu Dương đánh nát Thiên xà phệ tâm khiến cho ông ta bị thương nhẹ, nhưng vẫn còn đủ sức giết Tiêu Dương.

Kim tiên như xà, đánh sâu vào yết hầu của Tiêu Dương, như muốn xuyên thủng cổ họng của hắn.

Dường như đang cố nén ý định muốn ra tay.

Tinh Thần Tôn Tọa âm thầm lắc đầu. Một roi này, Tiêu Dương không thể tránh thoát.

- Đây là...

Tiêu Dương cảm nhận được gió thổi tới, thân ảnh đột nhiên chuyển động, vừa cương quyết, lại vừa dung nhập trong gió. Một thân ảnh không có ý thức bị gió thổi đi, dễ dàng tránh được công kích của kim tiên.

Kim tiên như sấm sét không ngừng vang vọng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.

Kim tiên vung lên một trận kình phong. Ánh mắt Bạch Lục Tôn Tọa rúng động mãnh liệt, nhiều hơn chút là một sự kiêng ky. Thậm chí ở sâu trong nội tâm còn có cảm giác bất an. Nếu cứ như vậy, Tiêu Dương rất có khả năng tạo thành bất lợi cho ông ta.

Hai mắt Tiêu Dương vẫn vô thần nhìn mưa như trước.

Hư kiếm trong đầu, lực kiếm đạo kịch liệt bay lên. Từng chiêu từng thức lặp lại thành hình.

Thần sắc Tiêu Dương bị vây trong một trạng thái cổ quái. Ánh mắt đờ đẫn, buồn bã, thân ảnh cứ như liễu bị dập trong gió.

Giống như gió.

- Phong, đến...

Tốc độ huy roi và kỹ xảo của Bạch Lục Tôn Tọa đã đạt đến cực hạn.

Nhưng điều khiến cho Bạch Lục Tôn Tọa phát điên lên chính là, thân ảnh nhìn qua giống như thất thần lại vô hình vô ảnh như gió. Công kích của ông ta không làm hắn mảy may bị thương.

- Chuyển động này hoàn toàn vô thức, giống như gió không thể bắt.

Một khắc này, tất cả các Tôn Tọa đều bị chấn động.

Bốp, bốp, bốp.

- Tâm cảnh của hắn đã xảy ra biến hóa gì thế? Tại sao lại có thể bước vào cảnh giới như vậy?

- Quy về hỗn độn, thiên địa không còn cảnh giới.

Phong Kiếm thức thứ hai, Ảm Nhiên Tiêu Hồn.

Nhưng cho dù Phong Kiếm thức thứ hai thành hình cũng không nhất định có thể công phá được phòng ngự cuối cùng của Bạch Lục Tôn Tọa.

Đồng thời, trong đầu Tiêu Dương, một số chữ phù triện bắt đầu chuyển động.

Theo lực kiếm đạo gia tăng, giác ngộ của Tiêu Dương đối với kiếm đạo cũng đột nhiên tăng mạnh. Hám Đạo Thuật tâng thứ hai, Tích Thủy Xuyên Thạch dần dần rõ ràng hơn trong đầu.

Tích Thủy Xuyên Thạch.

Tích Thủy đại diện cho yếu đuối.

Nham Thạch đại diện cho chắc chắn.

Lấy giọt nước yếu ớt xuyên qua nham thạch chắc chắn là điều mà Tiêu Dương muốn nhất hôm nay.

Mưa vẫn thẳng tắp rơi xuống. Bên cạnh dòng suối, rất nhiều hòn đá trải rộng. Ánh mắt Tiêu Dương xuyên qua màn mưa, nhìn thấu nham thạch, càng không ngừng diễn hóa hình ảnh trong đầu.

Thấy một kiếm Tiêu Dương cắt tới, gương mặt Bạch Lục Tôn Tọa hiện lên sự trêu tức.

Chỉ cần ông ta tập trung nội khí phòng thủ, Tiêu Dương sẽ không có hy vọng thủ thắng.

- Đáng thương cho cái lực trí nhớ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết công kích của ngươi căn bản không phá được phòng ngự của bản tôn?

Bạch Lục Tôn Tọa khinh miệt, cười rộ lên, nhìn Tiêu Dương với vẻ thương hại:

Kiếm quang Tiêu Dương huy động, thân ảnh trong khoảnh khắc như tia chớp lao đi.

- Bạch Lục lão cẩu, chịu chết đi.

Bà biết được nhiều hơn so với Bạch Lục Tôn Tọa. - Có thể tiến vào cảnh giới hỗn độn vô vật, quả thật là cơ duyên rất lớn. Chỉ tiếc là...

Khấu Khấu Tôn Tọa cười lạnh:

- Trạng thái như vậy không có khả năng duy trì mãi. Chờ đến một khắc ngươi tỉnh lại, đó chính là giờ chết của ngươi.

Khấu Khấu Tôn Tọa nắm chặt cây búa trong tay.

Ước chừng chưa đến ba phút.

Tiêu Dương tỉnh lại.

Hai mắt mở ra, xuyên thủng thiên địa, liếc thẳng về phía Bạch Lục Tôn Tọa.

Ánh mắt ẩn chứa sát khí dày đặc.

Thân ảnh Bạch Lục Tôn Tọa đứng cách Tiêu Dương năm thước. Còn Khấu Khấu Tôn Tọa ở bên cạnh thì lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Lúc này, Bạch Lục Tôn Tọa đột nhiên ngừng tấn công. Công kích này tiêu hao nội khí rất nhiều. Nếu cứ không ngừng công kích như vậy, chỉ bằng ngừng lại mà quan sát, khôi phục sức mạnh, sau đó phát động công kích mạnh hơn.

- Thật khó tin.

Trường tiên màu vàng điên cuồng đánh ra, sự khiếp sợ trong lòng Bạch Lục Tôn Tọa càng lúc càng nhiều. Ông ta đã không đánh trúng được Tiêu Dương.

Ánh mắt Tiêu Dương nhắm lại.

- Tích thủy xuyên thạch chính là tâng thứ hai của Hám Đạo Thuật.

Vèo.

Kiếm quang chợt lóe.

Thần sắc Tiêu Dương vẫn lạnh lùng vô cùng. Hư kiếm đột nhiên xoay tròn.

Gần như trong tích tắc, toàn bộ lực kiếm đạo đều quất vào một khoảng không.

Lực kiếm đạo cần cho Hám Đạo Thuật tâng hai có thể giúp cho Tiêu Dương sử dụng một lần trong thời gian ngăn.

Một lần đủ để giết Bạch Lục lão cẩu.

- Tích thủy xuyên thạch.

Không khí đột nhiên rúng động.

Kiếm khí mãnh liệt, một luồng lực kiếm đạo vô hình như giọt nước xuyên thấu qua.

Âm.

Lực xuyên thấu kinh khủng.

Chỉ một thoáng, ý thức trong đầu Bạch Lục Tôn Tọa giống như bị đâm thành một lỗ.

Cả người chấn động.

Cánh tay cầm trường tiên theo bản năng mà buông xuống.

Giống như rơi vào tay giặc.

Tỉnh mang bắn ra từ mắt Tiêu Dương. Chính là lúc này.

Kiếm như gió vung lên.

Cả không gian trong khoảnh khắc tràn ngập khí tức tang thương.

- Phong Kiếm thức thứ hai, Ảm nhiên tiêu hồn.

Vù vù vù.

Một kiếm chỉ vào yết hầu của Bạch Lục Tôn Tọa, không một tiếng động nhưng lại ẩn chứa sức mạnh không tồi.

Phụt.

Một đạo máu tươi văng lên.

Trong màn trời đây mưa, một tâng máu tươi văng lên, liền nhanh chóng bị mưa gội sạch.

Một đầu người xẹt qua một quỹ tích thật đẹp, rơi cái cộp xuống khe suối. Nhất thời bị nước trong khe suối đẩy đi, vô tung vô ảnh.

Khắp bầu trời chỉ còn lại tiếng nước mưa.

Bịch.

Tiêu Dương vô lực ngã xuống mặt đất, đầu nặng vô cùng. Lực kiếm đạo tiêu hao quá nhiều, khiến cho hắn không còn sức lực.

Mũi kiếm trên tay phải chống xuống mặt đất.

Tiêu Dương chậm rãi giương mắt, nhìn một thi thể không đầu ngã xuống đất.

Cười.

Rốt cuộc hắn cũng đã giết được Bạch Lục lão cẩu.

Báo thù cho một roi mà Diệp Tang phải chịu.

Tiêu Dương dùng hết sức đứng dậy, thoáng chút lảo đảo.

Hắn biết, giết Bạch Lục Tôn Tọa xong, nguy hiểm vẫn chưa hết.

Bởi vì còn có một người còn nguy hiểm hơn Bạch Lục Tôn Tọa tồn tại.

Nhưng đối với Tiêu Dương mà nói, có thể giết được một người thì tốt một người.

Nếu không có sự giác ngộ đồng thời giữa Phong kiếm và Hám Đạo Thuật tầng thứ hai, một con chó Bạch Lục Tôn Tọa đã đủ giết hắn rồi.

Lúc này, ánh mắt ba vị Tôn Tọa đang có mặt rúng động không thôi.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương một kiếm chém bay đầu Bạch Lục Tôn Tọa.

Một kiếm vô thanh vô tức rốt cuộc có uy thế gì kinh khủng?

Ba vị Tôn Tọa nhìn không ra công kích của Hám Đạo Thuật.

Hám Đạo Thuật, độc nhất vô nhị.

- Bạch Lục đã chết dưới kiếm của Tiêu Dương.

Tinh Thần Tôn Tọa lẩm bẩm:

- Sợ rằng đầu lâu của ông ta nhất định là chết không nhắm mắt.

- Kiếm Tôn nhất mạch trăm năm không xuất hiện. Hôm nay vừa xuất hiện là kinh người như vậy. - Hắn nhất định phải chết.

Khấu Khấu Tôn Tọa đã cảm nhận được một khí tức cực kỳ nguy hiểm lan tràn khắp người, không nhịn được mà rùng mình một cái.

Bà có dự cảm, nếu không trừ người này, trong tương lai nhất định sẽ mang đến một cơn ác mộng cho hộ long thế gia.

- Đi chết đi.

Khấu Khấu Tôn Tọa không hề cho Tiêu Dương một chút cơ hội nào. Vừa ra tay, búa tạ màu đen đã mang theo uy thế kinh khủng oanh kích xuống.

- Hủy diệt chi chùy.

Khí tức hủy diệt lan tràn.

Ngay lúc này, Tiêu Dương đã không còn lực phản kháng, thân ảnh chỉ theo bản năng mà lui về phía sau mấy bước, cảm giác đầu nặng vô cùng, thân ảnh ngã ngồi trên mặt đất, giương mắt nhìn theo cây búa tạ mang theo sức mạnh hủy diệt bay nhanh đến.

Vô lực ngăn cản.

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm phía trước, muốn triệu tập chút sức mạnh cuối cùng, nhưng lại không thể tránh được. Sau một phen kịch chiến, năng lượng cả người gần như đã trút hết.

- Chết, chết, chết.

Sát ý trong mắt Khấu Khấu Tôn Tọa dữ tợn đến cực điểm.

Vù.

Chỉ mành treo chuông.

Ánh mắt Tiêu Dương trợn to, nắm chặt kiếm trong tay.

Bỗng nhiên, trong thiên địa, dưới mưa to như trút, đột nhiên một cự chưởng cao mấy trượng quỷ dị xuất hiện phía sau Khấu Khấu Tôn Tọa.
Bình Luận (0)
Comment