Chương 597: Tiêu tiên nhân
Chương 597: Tiêu tiên nhânChương 597: Tiêu tiên nhân
Một cự chưởng thật to đột nhiên xuất hiện trong màn mưa.
Vừa giống ảo giác, vừa chân thật.
Cự chưởng này giống bàn tay khổng lồ của Như Lai Phật Tổ ở Tây Thiên, ẩn chứa sức mạnh khiến thiên địa biến sắc.
Mưa ngừng lại.
Bị bàn tay màu vàng thật lớn này uy áp không thể đến gần.
Ánh mắt Tiêu Dương mở to, nhìn bàn tay màu vàng to lớn xuất hiện đằng sau Khấu Khấu Tôn Tọa, còn cao hơn bà cả một cái đầu.
So với đằng sau, thân hình vốn to lớn của Khấu Khấu Tôn Tọa đột nhiên nhỏ đi rất nhiều.
Tinh Thần Tôn Tọa và Thiên Kiêu Tôn Tọa ngạc nhiên nhìn bàn tay màu vàng xuất hiện, ánh mắt trợn to. Linh hồn của hai người đều đồng thời cảm giác lạnh run.
Âm! Âm! Âm!
Sau đó trở nên yên tĩnh vô cùng.
Âm.
Tan xương nát thịt. .......
Búa tạ trong tay Khấu Khấu Tôn Tọa thế như chẻ tre đè xuống Tiêu Dương.
Khủng bố như vậy sao?
Lạnh run phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn.
Ngay cả không khí cũng như ngừng trôi. Chưởng ảnh màu vàng thật lớn vẫn sừng sững trong thiên địa. Uy áp kinh khủng này khiến người ta cảm thấy mình chỉ là một con kiến yếu ớt đến cực điểm.
Lúc này, bàn tay màu vàng đột nhiên chớp động, lòng bàn tay đè xuống.
Tựa hồ cảm giác thiên địa biến thành biển rộng mênh mông, còn mình là con thuyền trên biển rộng, tùy thời có thể bị cắn nuốt.
Huyết vụ văng đây trời.
Từng thanh âm hít lãnh khí vang lên.
Bất ngờ đánh xuống đầu Khấu Khấu Tôn Tọa. Một khắc này, Khấu Khấu Tôn Tọa như con diều đứt dây bay ra ngoài, văng mất búa tạ trong tay. Sau đó bên trong cơ thể phát ra tiếng vang ầm ầm.
Chủ nhân của bàn tay màu vàng này rốt cuộc có cảnh giới như thế nào?
Lúc này, Tiêu Dương cũng nhịn không được mà cảm thấy yết hầu khô khốc, hai mắt mở to, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Khấu Khấu Tôn Tọa, cảnh giới Hóa Tượng tam thập biến, lại bị một cự chưởng hư ảo màu vàng đánh cho nát bấy, hài cốt không còn.
Bổn tiên?
Một thanh âm uy nghiêm vang vọng trong thiên địa.
"Tiên" đối với người cảnh giới tam thập biến như bọn họ là cảnh giới xa xôi đến cỡ nào. Ngay lúc này, bàn tay màu vàng từ từ xoay tròn, lòng bàn tay đối diện với Tinh Thần Tôn Tọa và Thiên Kiêu Tôn Tọa. Trong phút chốc, sắc mặt hai đại Tôn Tọa không khỏi biến đổi, trong lòng trầm xuống.
Hai người vội vàng khom người.
Tiêu Dương cảm giác, bàn tay màu vàng này không cần tốn nhiều sức cũng có thể làm cho Khấu Khấu Tôn Tọa tan xương nát thịt. Cho dù ngón tay chặn xuống, sức mạnh cũng đủ cho hắn chết một trăm lần.
- Bất luận các ngươi có ân oán với Kiếm Tôn nhất mạch hay không, nhưng bổn tiên nói cho các ngươi biết, thân phận Tiêu Dương là người của Thiên Tử Các Viêm Hoàng ta, hiểu chưa?
Thanh âm hư ảo vang dội, chấn triệt linh hồn:
- Chuyện hôm nay, trừ hai tiểu oa nhi các ngươi, bổn tiên cũng không hy vọng có người thứ ba biết.
Nhưng không hề có ý niệm trốn chạy. Có chạy trốn cũng vô dụng thôi.
Phía sau Tiêu Dương có "Tiên" làm chỗ dựa.
Hai người âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi bọn họ sinh ra nửa điểm sát ý với Tiêu Dương, sợ rằng lúc này cũng sẽ giống với Khấu Khấu Tôn Tọa, trực tiếp bị tan xương nát thịt.
- Xin tiền bối cứ chỉ dạy.
- Hai tên tiểu oa nhi, bổn tiên niệm tình các ngươi không có ý định sát hại Tiêu Dương, cũng không muốn lấy tính mạng của các ngươi. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ một việc.
Chủ nhân của bàn tay màu vàng này là cảnh giới "Tiên".
Tiên.
Trong tích tắc, Tinh Thần Tôn Tọa và Thiên Kiêu Tôn Tọa đều cảm giác quả thật thiên địa đang xoay chuyển xung quanh mình, trong lòng bỗng cao hứng vô cùng.
Thanh âm rung động màng tai của hai người.
Hai người vội vàng gật đầu.
- Cút đi.
Bàn tay màu vàng giương lên. Trong phút chốc, hai đại Tôn Tọa bị chưởng phong thổi bay, giữa không trung liền lộn người một cái, nhanh chóng bay đi, cũng không dám quay đầu lại.
- Tiên nhân! Thiên Tử Các.
Lúc này, Tiêu Dương cũng rúng động, nhìn bàn tay màu vàng trước mặt. Hắn biết, người tự xưng là bản tiên này không phải là người thật, mà là một phụ ảnh do người nào đó huyễn hóa ra. Chỉ là, Tiêu Dương không nghĩ đến, người cứu hắn một mạng lúc này lại là tiên bối của Thiên Tử Các.
Tiêu Dương cố gắng đứng dậy, hơi lảo đảo một chút, nhìn bàn tay màu vàng phía trước, chắp tay khom người:
- Văn bối Tiêu Dương, đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.
Bàn tay màu vàng đột nhiên phát ra tiếng cười thật to, trong tiếng cười không hề có sự uy nghiêm, trong khoảnh khắc biến ảo thành ảo giác của một người đàn ông trung niên nho nhã, đứng trước mặt Tiêu Dương, hai mắt ôn hòa nhưng ẩn chứa quang mang thâm thúy:
Ông chỉ muốn báo đáp một ân tình thôi. Có lẽ trong lòng ông, cứu một lần đã đủ hoàn lại rồi.
- Yên tâm đi, nếu hoa Thiên Tiên đã bị cô gái này ăn, bổn tiên cũng không so đo. Chậc chậc, phúc của cô gái này không cạn. Nhưng họa phúc tương hề... Tiêu Dương, hãy cố mà tu luyện. Thực lực của ngươi bây giờ còn rất kém. Đắc tội hộ long thế gia, sau này ngươi sẽ gặp phải khiêu chiến rất nhiêu. Bổn tiên chỉ có thể cứu ngươi một lần, chưa chắc có thể cứu lần thứ hai.
Người đàn ông bật cười, khoát tay nói:
Tiêu Dương căng thẳng trong lòng.
- Vốn bản tiên còn tưởng rằng có thể đến lúc hoa Thiên Tiên...
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua rồi lắc đầu:
Tiêu Dương ngẩn ra, không rõ cho lắm. Nhưng hắn cũng không tùy tiện hỏi.
- Nhận lấy.
Cổ tay người đàn ông rung lên, một đạo lưu quang xuất hiện. Tiêu Dương đưa tay ra, bắt được một cái bình sứ.
- Trong bình có đan dược giúp ngươi khôi phục thực lực và cứu mạng của cô bé kia.
Người đàn ông lãnh đạm nói.
Nghe xong, Tiêu Dương mừng như điên, nắm chặt bình sứ.
Cứu Diệp Tang một mạng.
Điều này đối với Tiêu Dương mà nói mới chính là thiên đại ân tình.
- Về phần cô gái còn lại...
Báo ân?
- Bản tiên chỉ muốn báo đáp một ân tình mà thôi.
Thanh âm đột nhiên mang theo vài phần cảm khái:
- Thiên phú của ngươi cực kỳ khác biệt. Đương nhiên, bản tiên cứu ngươi cũng không vì nguyên nhân này.
Tiêu Dương giật mình. Nhưng thực lực của vị tiền bối trước mắt cao thâm khó lường, nhìn thấu được lực kiếm đạo của hắn cũng chẳng có gì lạ.
- Thú vị, thú vị, chỉ là cảnh giới Hóa Tượng nhưng lại hiểu được lực kiếm đạo. Chưa từng có ai làm được điều này.
Cuối cùng, ánh mắt người đàn ông trung niên không nhịn được nhìn Quân Thiết Anh vài lần. Một lát sau liền nhẹ nhàng lắc đầu, thân ảnh bắt đầu mờ nhạt.
Trong không khí quanh quẩn tiếng cười của ông:
- Tiêu Dương, ta chờ một ngày gặp lại ngươi.
Tiêu Dương nhìn theo thân ảnh biến mất, bước về phía trước hô một tiếng:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối.
- Ta cũng họ Tiêu........
Ta cũng họ Tiêu.
Thanh âm quanh quẩn trong không khí. Khi thanh âm kia biến mất, mưa to vốn bị ngăn cách liền rơi xuống như trút, đánh xuống người Tiêu Dương.
- Tiêu tiên nhân...
Tiêu Dương bừng tỉnh, vội vàng quay người, lê thân hình nặng nề bước đến bên cạnh hai cô gái. Lúc này, nước mưa đã làm mặt cỏ ướt nhẹp. Vết thương sau lưng Diệp Tang đã trở nên bây nhây. Nếu không có bảy cây ngân châm của Tiêu Dương giữ lại một hơi cho cô, sợ rằng lúc này Diệp Tang đã đi xuống Hoàng Tuyền rồi.
Còn khuôn mặt Quân Thiết Anh thì vô cùng bình thản, giống như một tiên nữ đang ngủ say. Một luồng sức mạnh vô hình tràn ngập cơ thể. Mặc dù nước mưa rất lớn, nhưng vẫn không làm ướt người cô.
Tiêu Dương cũng không chần chừ, vội vàng nhét bình sứ vào trong túi, đem hết sức người vác hai cô gái lên vai, từng bước một đi dọc theo dòng suối.
Trận chiến này vô cùng thảm thiết.
Quá trình, kết quả cũng nằm ngoài dự liệu của Tiêu Dương.
Nếu không có Tiêu tiên nhân xuất hiện, sợ rằng hắn đã chết từ lúc nào rồi.
Nhưng tổn thất của Lưu tinh tông vẫn lớn hơn nhiều, đã có vài vị Tôn Tọa chết trong tay Tiêu Dương. Khấu Khấu Tôn Tọa thì bị Tiêu tiên nhân thần bí một chưởng đánh chất.
Tất cả khí tức máu tanh cũng biến mất trong màn mưa.
Tiêu Dương kéo lê thân hình từng bước một đi tới. Đầu hắn rất nặng, nhưng hắn biết mình không thể dừng lại.
- Tang Tang sư muội không kiên trì được bao lâu nữa, phải tìm được một chỗ trú mưa mới được.
Tiêu Dương cắn răng, đi thêm được mười phút, rốt cuộc cũng tìm được một sơn động.
Sơn động không rộng lắm, nhưng đối với Tiêu Dương mà nói thì đã đủ lắm rồi. Cả người luôn ra khí lực từ tận tâm can, cất bước tiến vào sơn động.
Đầu tiên là đặt Quân Thiết Anh nằm một chỗ khô ráo.
Tiêu Dương cảm giác sức mạnh của mình đã tiêu hao đến cực hạn, khó khăn buông Diệp Tang xuống, lập tức móc bình sứ ra, một tay mở nắp.
Một hương thơm mê người xông vào Tiêu Dương.
Tinh thần rung lên.
Tiêu Dương vội vàng dốc ra một viên thuốc màu trắng tinh khiết, to bằng một hạt đậu phộng.
Mùi thơm lan tràn cả sơn động.
Tiêu Dương nhét viên thuốc vào miệng Diệp Tang. Cảm nhận được khí tức yếu ớt của cô, Tiêu Dương vô cùng khẩn trương. Chờ một lát, Diệp Tang vẫn không có gì thay đổi.
- Vô dụng sao?
Sắc mặt Tiêu Dương vô cùng bi thảm, tay chân lạnh lẽo.
Ở sơn động này, nếu đan dược không có hiệu quá, tính mạng của Diệp Tang có Đại La Kiêm Tiên cũng vô ích thôi.
- Tại sao lại vô dụng vậy? Tiêu tiên nhân không có khả năng lừa mình?
Tiêu Dương lẩm bẩm, mắt nhìn Diệp Tang, đột nhiên mở to hai mắt, sau đó dùng tay vạch miệng Diệp Tang ra.
Viên thuốc vẫn còn nằm trong miệng của cô.
Trong trạng thái hôn mê, cô không nuốt đan dược được.
Tiêu Dương cau mày, sau đó cắn răng chạy ra khỏi sơn động, dùng tay vốc một nước ít trong khe suối bên cạnh rồi ngậm trong miệng, sau đó xoay người trở lại sơn động. Nhìn Diệp Tang, thở ra một hơi trong lòng, môi Tiêu Dương chạm vào đôi môi Diệp Tang.