Chương 598: Ngân y nhân
Chương 598: Ngân y nhânChương 598: Ngân y nhân
Nước suối từ trong miệng Tiêu Dương nhẹ nhàng thẩm thấu qua làn môi có chút tái nhợt của Diệp Tang.
Bờ môi chạm nhau, mang đến cảm giác mềm mại đến cực điểm. Nhưng lúc này Tiêu Dương không hề có chút tạp niệm. Hắn chỉ mong Diệp Tang có thể nuốt được viên thuốc do Tiêu tiên nhân để lại.
Một lát sau, Tiêu Dương nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Hắn cảm thấy đan dược đã trôi qua cổ họng của Diệp Tang.
- Nhất định phải có công dụng.
Tiêu Dương nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được nhớ lại hình ảnh Diệp Tang chắn trước người hắn.
Trường tiên màu vàng đánh xuống.
Mang theo khí tức đoạt mệnh.
Nếu không phải trên người Tiêu Dương mang theo ngân châm, nếu không có kỳ châm Quỷ Y Thất Khấu Châm, Diệp Tang sẽ không đợi được đến lúc Tiêu tiên nhân đến cứu.
Lúc này, dường như có một luồng ánh sáng màu trắng bao quanh lục phủ ngũ tạng của Diệp Tang, mang theo khí tức sinh mệnh nông đậm, từ từ tu bổ ngũ tạng lục phủ cho cô.
Tiêu Dương nắm chặt tay, trong lòng nhớ kỹ thiên đại ân tình của người này.
- Có tác dụng rồi, có tác dụng rồi.
- Đan dược của Tiêu tiên nhân quả nhiên là cực phẩm.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Nhưng sẽ có...
Tiêu Dương đặt tay lên mạch Diệp Tang, mày cau lại.
Mặc kệ Tiêu tiên nhân có phải vì báo ân mà cứu hắn hay không, hắn đã xác định mình nợ người ta một ân tình lớn. Nếu có cơ hội, nhất định hắn sẽ báo đáp.
Một lát sau, Tiêu Dương đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt ẩn chứa sự vui mừng tột độ.
Với thực lực của Diệp Tang, căn bản sẽ không chống đỡ nổi một kích Hóa Tượng tam thập biến của Bạch Lục Tôn Tọa. Nó gần như phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô. Giờ phút này đúng là ngàn cân treo sợi tóc.
Sự căng thẳng trong lòng Tiêu Dương đã giảm xuống một nửa. Nếu cứ tiếp tục như vầy, Diệp Tang nhất định sẽ có cơ hội sống sót.
Tiêu Dương rút tay khỏi mạch tượng của Diệp Tang, một cảm giác vô cùng mệt mỏi dâng lên trong lòng.
Không ức chế được sự kích động.
Một chiêu "Tích thủy xuyên thạch" dường như đã tiêu hao hết lực kiếm đạo của hắn, làm cho đầu óc của hắn như đeo chì. Sau đó, hắn lại càng không tiếc điều động toàn bộ nội khí, tập trung vào Phong Kiếm thứ thứ hai "Ám nhiên tiêu hồn".
Nếu người ngoài biết được suy nghĩ này của Tiêu Dương, sợ rằng sẽ không nhịn được mà cười giễu cợt. Người ta đường đường là tiên nhân, còn hắn chỉ là một thằng ranh Hóa Tượng, báo đáp cái quái gì chứ?
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự tự tin. Hắn vô cùng chờ mong một ngày nào đó sẽ gặp lại Tiêu tiêu nhân.
Tiêu Dương cảm giác có một luồng sinh cơ thật lớn đang nổ mạnh trong yết hầu của hắn. Trong khoảnh khắc, ý thức giống như chìm vào thức hải, dễ chịu vô cùng.
Tiêu Dương trút ra viên đan dược màu trắng trong bình sứ bỏ vào trong miệng. Đan dược vào miệng, một mùi thơm khiến cả người Tiêu Dương run lên, lập tức nuốt vào.
Bên ngoài sơn động, mưa vẫn như trút nước. Khe suối nhỏ đã trở thành dòng suối lớn, âm ầm đánh vào nham thạch. Không ít nham thạch bị đánh vỡ trôi đi.
Vì muốn cứu Diệp Tang, Tiêu Dương vẫn cắn răng chống đỡ. Bây giờ đã xác định sinh mạng của Diệp Tang không còn nguy hiểm, cả người Tiêu Dương giống như không còn khí lực nữa.
Sau khi dừng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy được sự khiếp sợ trong mắt của nhau, âm thầm thở ra một hơi. Tránh bị bàn tay màu vàng cướp đi một mạng, chính là may mắn của cả hai.
Một kiếm giết chết Bạch Lục Tôn Tọa.
Không ai có được tiên nhân ở đằng sau làm chỗ dựa. Cho dù là hộ long thế gia, tiên nhân cũng rất ít khi xuất hiện. Căn bản là họ không màng thế tục.
Tiêu Dương không thể chọc vào.
Bắt đầu từ lúc này, trong đầu hai người đều đồng thời xuất hiện một ý niệm.
Ngã ngồi trên mặt đất, cảm giác mệt mỏi tràn khắp người.
Tiểu thiên trượng nhai, người của tứ đại hộ long thế gia vẫn yên lặng chờ đợi.
Vù vù.
Giữa không trung, hai đạo thân ảnh xuất hiện. Tinh Thần Tôn Tọa và Thiên Kiêu Tôn Tọa.
Âm.
Tiêu Dương không biết đan dược mà hắn uống có tên là "Sinh linh đan", mức độ trân quý của nó có thể khiến cho một cường giả Phản Vũ trông thấy mà thèm. Bởi vì đan dược này còn có một cái tên là "Cứu mệnh đan". Cường giả bị nội thương nghiêm trọng, chỉ cần còn giữ lại được chút hơi, đan dược này sẽ có đến 99% cứu sống được.
Đan dược mang lại sinh cơ bắt đầu tu bổ bên trong cơ thể Tiêu Dương. Trong sơn động, ba bóng người đồng thời ngủ say, khiến không khí cực kỳ yên tĩnh.
Mí mắt Tiêu Dương càng thêm nặng nề. Một lát sau, hai mắt tối sâm, nhất thời hôn mê.
- ĐI.
- ĐI.
Hai người tự trở vê phía của mình, cũng không nói nhảm, trực tiếp vung tay hạ lệnh.
- Xin hỏi hai vị Tôn Tọa.
Ở một bên, một Tôn Tọa của Thần Tiên môn nhịn không được lên tiếng hỏi:
- Không biết Bạch Lục Tôn Tọa của Thần Tiên môn chúng tôi ở đâu?
- Còn Khấu Khấu Tôn Tọa của chúng tôi nữa.
Tinh Thần Tôn Tọa vừa rời đi, đột nhiên quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Bản tôn khuyên các ngươi nên lập tức rời đi. Bọn họ chết hết rồi. Dây trói quăng ra, trong phút chốc biến thành một cái võng sắc bén, bay thẳng đến.
Vù, vù, vù.
Trên người ngân y nhân phóng ra khí tức rét lạnh vô cùng, bao vây toàn bộ đệ tử của hai đại hộ long thế gia.
Bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều ngân y nhân.
†r
Mọi người nhất thời kinh hãi.
Lúc này, bỗng nhiên một trận hàn ý bao trùm lại.
- Ngươi có tư cách gì mà quan tâm?
Lúc này, Thiên Kiêu Tôn Tọa quát lớn, ánh mắt mang theo sự kiêng ky, nhìn thoáng qua khu vực núi non, sau đó lạnh lùng nhìn hai đại hộ long thế gia:
- Đừng nói bản tôn không nhắc nhở các ngươi. Nếu các ngươi muốn giữ mạng, tốt nhất nên rời đi. Chúng †a đi thôi.
Thiên Kiêu Tôn Tọa khoát tay, đám người Côn tông lập tức bay nhanh đi. Còn đệ tử Kích tông do Thiên Kiêu Tôn Tọa dẫn đầu cũng đã nhanh chóng biến mất.
Hai đại hộ long thế gia còn lại nhìn nhau, có chút không biết làm thế nào.
Nhất là đệ tử Lưu Tinh tông.
Trận chiến này trôi qua, những đại Tôn Tọa mà Lưu Tinh tông phái đến Tam Giác Vàng gần như toàn quân bị diệt. Bây giờ ngay cả thủ lĩnh nòng cốt cũng không có, ai cũng không dám xuất ra chủ ý.
Mọi người có chút do dự nhìn vào sâu trong khu vực rừng núi, âm thâm phỏng đoán xem rốt cuộc có thế lực gì kinh khủng đang tồn tại, lại có thể làm cho Khấu Khấu Tôn Tọa và Bạch Lục Tôn Tọa chết đồng loạt như thế.
Nước mưa mang theo gió lạnh.
Người lên tiếng hỏi lúc trước không nhịn được lại hỏi thêm một câu.
- Là ai giết bọn họ?
- Thực lực của Khấu Khấu Tôn Tọa rất mạnh.
- Đã chết? Làm sao có thể?
Người của hai đại hộ long thế gia nhất thời giật mình, thân sắc biến hóa.
Đã chất.
- Có địch tập kích.
- Đừng để bọn chúng bao vây.
Dưới sự suất lĩnh của một số vị Tôn Tọa, đệ tử hai đại hộ long thế gia bắt đầu phản kích lại ngân y nhân vây công.
Dây trói đầy trời hình thành một thế trận xoắn giết. Đao phiến trên sợi dây không chỗ nào không có, điên cuồng lấy mạng đệ tử của hai nhà.
Không có Tôn Tọa cường đại ở đây, đệ tử của hai nhà bị hãm trong đại trận, mặc cho người ta chém giết. Ra sức chống cự, nhưng vẫn có từng đạo thân ảnh ngã xuống. Thi thể đều rớt xuống tiểu thiên trượng nhai.
Thanh âm chém giết thảm thiết vô cùng.
Cho dù sát thủ ngân y thần bí và cường đại, người của hộ long thế gia bị vây chặt, nhưng trong thời khắc cuối cùng vẫn bộc phát được sức mạnh cường đại, thành công đột phá vòng vây, chạy nhanh về các phía.
Một số ít người phá tan được vòng vây của ngân y nhân, biến mất trong khu vực núi non trùng điệp. Những người còn lại đều không ngoại lệ, toàn bộ bị ngân y nhân treo cổ, thi thể vứt xuống tiểu thiên trượng nhai.
Giết chóc trong mưa to, không hề có chút mùi máu tươi.
Sau khi cuộc chiến chấm dứt, ngân y nhân không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt, chỉ lộ ra ánh mắt đầy sát khí, nhanh chóng rời đi, hình thành những điểm màu bạc phía chân trời. ...
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua. Mưa to do hoa Thiên Tiên mang đến cho Tam Giác Vàng rốt cuộc cũng sắp dừng lại. Một không khí tươi mát hơn lan tràn. Phong cảnh của tiểu thiên trượng nhai vẫn mê người như cũ. Nhưng ai có thể nghĩ đến ở nơi này trong vòng một ngày đã có mấy trăm thi thể rơi xuống.
Vực sâu dưới đáy tiểu thiên trượng nhai có một cánh rừng u ám. Trong rừng, xương trắng chất đống, không biết là của thú rừng hay là của những người buồn tình nhảy xuống tự vẫn. Ngoại trừ những thứ này thì đều là thi thể đây máu chất đống như núi, u ám vô cùng.
Không khí u lãnh tràn ngập. Bỗng nhiên, trong thi thể chất đống như núi đó có một sự động đậy.
Nhẹ nhàng run lên.
Sau đó ngừng lại, không nhúc nhích tiếp.
Một lát sau, thi thể lại động đậy.
Âm.
Trong khu rừng đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng nổ.
Một thân ảnh đây máu đẩy bay những thi thể bên trên, nhảy dựng lên.
Khuôn mặt dữ tợn, khí tức suy yếu.
Đan Chính Bình.
Ông ta bị Khấu Khấu Tôn Tọa đánh một chưởng rơi xuống vách núi.
Nếu là Đan Chính Bình bình thường đương nhiên chết là không thể nghi ngờ. Nhưng Đan Chính Bình hôm nay đã thoát khỏi phạm trù con người.
Ông ta là một con rối, ngũ tạng lục phủ đã sớm bị Vô Song Vương cải tạo. Cho dù có bị Khấu Khấu Tôn Tọa đánh cho một chưởng, bất quá cũng chỉ hôn mê. Khi tỉnh lại, liền phát hiện trên người mình chất đống thi thể.
- Đây là nơi nào?
Đan Chính Bình hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tứ đại Tôn Tọa đồng thời ra tay, không ít người đều bị giết chết.
Một chưởng Khấu Khấu Tôn Tọa đánh lên người ông ta. Còn công kích của Bạch Lục Tôn Tọa thì đánh về phía Tiêu Dương.
Chuyện kế tiếp, Đan Chính Bình không biết. - Tiêu Dương.
Ánh mắt Đan Chính Bình lộ ra thần sắc điên cuồng, ánh mắt nhất thời tối sầm:
- Tiêu Dương, ngươi khẳng định chết chắc rồi.
- Ta sẽ tìm thi thể của ngươi, sau đó bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
Đan Chính Bình điên cuồng tìm kiếm thi thể Tiêu Dương.
Lúc này, trong sơn động yên tĩnh, tay Tiêu Dương nhẹ nhúc nhích, dần dần tỉnh lại.