Chương 599: Tôi không phải cố ý
Chương 599: Tôi không phải cố ýChương 599: Tôi không phải cố ý
Thoải mái.
Đây là cảm giác đầu tiên khi Tiêu Dương tỉnh lại, giống như cá gặp nước. Một nguồn năng lượng mênh mông chảy tràn khắp lục phủ ngũ tạng.
Sinh linh đan đối với việc trị liệu nội thương quả thật có công dụng đoạt thiên tạo hóa.
Lúc này, nội khí tiêu hao trong cơ thể Tiêu Dương đã khôi phục lại toàn bộ. Tiêu Dương lập tức khoanh chân ngồi xuống. Một hơi vận khí, ánh mắt Tiêu Dương không khỏi cả kinh.
- Hóa Tượng thập ngũ biến?
Cảnh giới của hắn tăng thêm mấy cấp độ.
Thanh hư kiếm vẫn thong thả xoay tròn. Lực kiếm đạo vẫn ở cảnh giới trung kỳ, nhưng so với trước thì củng cố không ít.
- Hám Đạo Thuật tâng hai,"Tích thủy xuyên thạch" cũng không thể dễ dàng sử dụng.
Sau lưng là vết thương do trường tiên lưu lại, huyết nhục vô cùng ghê gớm.
Đứng ở góc độ Diệp Tang, bất cứ cô gái bình thường nào cũng không muốn trên lưng mình có một vết sẹo dữ tợn như vậy.
- Đúng là khờ mà.
Tiêu Dương cau mày. Mặc dù đã giữ lại được tính mạng của Diệp Tang, nhưng nếu như không xử lý vết thương sau lưng, sợ rằng sau này sẽ lưu lại một vết sẹo thật lớn.
Tiêu Dương lấy ra bình sứ. Bên trong bình sứ còn khoảng bảy tám viên thuốc màu trắng. Đây chính là đan dược mang trên người, là bảo vật cứu mạng.
- Nóng quá.
Tiêu Dương nhớ lại cảnh tượng lúc trước. Mặc dù uy lực của một chiêu này rất cường đại, nhưng với lực kiếm đạo hiện tại của hắn, sử dụng một lần sẽ hôn mê ngay, khó mà tái chiến được nữa.
- Chỉ là...
Tiêu Dương nhét vào trong túi, ánh mắt liếc nhìn Quân Thiết Anh đầu tiên. Cô vẫn ngủ như cũ, cả người lờ mờ ánh sáng màu tím, có vẻ rất thần thánh. Ánh mắt tiếp tục đảo qua Diệp Tang, Tiêu Dương không khỏi có cảm giác đau lòng.
Không thể cứ mỗi lần sử dụng đều có Tiêu tiên nhân đến tặng thuốc.
- Linh đan này có tác dụng rất lớn đối với nội thương, không biết ngoại thương có tác dụng gì không.
Bị trọng thương, lại nằm trong mưa to lâu như vậy, cho đến bây giờ cả người lại ướt đẫm.
Tiêu Dương không nhịn được lắc đầu, một lát sau liên thừ ra. Quân áo của cô bị nước mưa thấm ướt, bùn đất dính hết vào người cô.
Làm sao mà không sốt chứ?
Tiêu Dương có chút chân chừ. Nửa ngày sau mới nhẹ nhàng đụng vào Diệp Tang.
Tiêu Dương cả kinh, lập tức đặt tay lên trán Diệp Tang. Một cảm giác nóng phỏng tay truyền đến.
Hít sâu một hơi, hai tay Tiêu Dương duỗi về phía trước, dùng sức xé phần áo sau lưng của cô. Hắn đặt thảo dược bên cạnh, sau đó vung tay lên, một ngọn lửa màu xanh bắn ra, phong kín cửa động lại. Nhất thời, độ ấm trong sơn động tăng lên.
- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
- Vết thương phải được xử lý kịp thời. Còn có quần áo rách nát ướt đẫm này nữa.
Tiêu Dương kềm chế tâm trạng, động tác trong tay nhanh hơn nữa. Sau khi rửa sạch vết thương, tấm vải trong tay hắn cũng biến thành màu đỏ.
Tiêu Dương cau mày, lấy ra ngân châm, nhanh chóng đâm vào các yếu huyệt của Diệp Tang.
Tiêu Dương liều mạng nhai nát nhúm thảo dược. Khi nó biến thành một màu trong suốt thì đắp vào lưng Diệp Tang
Thuốc này phải được nhai nát, sau đó trộn với thuốc, rồi đắp sau lưng Diệp Tang.
Tiêu Dương bỏ nhúm cỏ vào miệng nhai thật kỹ. Một mùi thối tràn trong khoanh miệng, nhưng thần sắc của hắn vẫn không thay đổi, vẫn tiếp tục nhai thuốc.
Tiêu Dương có chút chần chừ, cắn răng một cái, nhanh chóng chạy ra ngoài. Một lát sau, Tiêu Dương xuất hiện, hai tay cầm một ít thảo dược.
Trong lòng Tiêu Dương không ngừng mặc niệm, nhưng lau chùi cơ thể Diệp Tang, làm sao mà không cẩn thận chứ. Vạn nhất đụng phải vết thương của cô thì làm sao?
Thời gian từng chút một trôi qua. Xung quanh vết thương của Diệp Tang đã được hắn lau chùi sạch sẽ. Lúc này, vết roi từ cổ chạy xuống hông lại càng thêm chói mắt, khiến Tiêu Dương không nhịn được mà có chút đau lòng.
- Cũng may mà Tang Tang sư muội đang hôn mê. Bằng không thì khó mà chịu được.
Tiêu Dương thở ra một hơi, nhẹ nhàng đỡ Diệp Tang lên, đưa lưng về phía hắn.
Bùn đất cũng chỉ dính bên ngoài, rất nhanh được lau sạch. Trong quá trình lau, Tiêu Dương cẩn thận như đang lau một khối ngọc quý. Mỗi lần một chỗ được lau sạch, đều lộ ra da thịt bóng loáng. Cảnh tượng đánh sâu vào thị giác như vậy khiến Tiêu trạng nguyên nhịn không được huyết khí dâng lên.
Trong sơn động không có tấm vải nào. Tiêu Dương cũng không chút do dự, cởi áo mình xuống, xé một miếng rồi bắt đầu lau từ cổ Diệp Tang trở xuống.
Hắn cẩn thận không để quần áo chạm vào vết thương. Lúc này, vết thương sau lưng Diệp Tang vừa có máu lẫn bùn. Nếu không xử lý ngay, sợ rằng sẽ sốt không ngừng.
Từ từ cứng lại.
Sau khi hoàn thành hết thảy, Tiêu Dương cũng không nghỉ ngơi. Cái này chỉ là xử lý vết thương sau lưng cho cô. Còn cô bây giờ đang bị sốt, cả người ướt đẫm.
Tiêu Dương thở ra một hơi, lại xé tiếp một mảnh vải, bước đến trước mặt Diệp Tang, nhẹ nhàng lau khuôn mặt của cô.
Nội tâm vẫn không ngừng mặc niệm "phi lễ chớ nhìn". Nhưng một mỹ nhân ngồi trước mặt, lại còn lau chùi cơ thể cho cô, muốn trong lòng không có tạp niệm không phải là chuyện dễ làm.
Chỉ là lau mặt thôi thì không sao, nhưng lau xuống dưới...
Mặt Tiêu Dương đỏ lên, huyết khí lại dâng cao, làm hắn vội vàng đè xuống, âm thâm mắng mình một hơi "Cái tên câm thú Tiêu Dương này, Tang Tang sư muội xả thân cứu mày. Trong đầu mày lại toàn suy nghĩ biến thái. Nhưng mà... thánh nhân cũng không thể duy trì tâm vô tạp niệm được”. Hít sâu, hít sâu.
Tiêu Dương tự nhủ:
- Dù sao Tang Tang sư muội cũng chưa tỉnh lại. Mình cứ xem cô ấy là pho tượng mỹ nữ là được.
- Tôi đã chết rồi sao?
Tiêu Dương giật mình, có cảm giác bị bắt quả tang khi ăn trộm.
Sắp tỉnh?
Phút chốc, một luồng nhiệt dâng lên, suýt chút nữa là hắn đã xịt máu mũi xuống người Diệp Tang. Trong lúc Tiêu Dương còn chưa kịp lau vết máu, lông mày của cô gái đằng trước nhẹ nhàng cau lại.
Đập vào mắt hắn là "ma quỷ" trước người Diệp Tang.
Ở trong sơn động, căn bản không phân biệt được ngày đêm. Sau khi hoàn thành một vòng xoa bóp, Tiêu Dương thở ra một hơi, xuất ra ngân châm, chuẩn bị châm cứu cho Diệp Tang lần nữa. Lúc này, ánh mắt rơi xuống người Diệp Tang...
Tiêu Dương càng hát càng hăng, giống như tỉnh thân hoàn toàn đầu nhập vào.
- Sờ đôi mày biếc thướt tha; Cong cong như vẽ khuôn ngà tươi xinh; Sờ lên phiến mắt gọi tình; Đen huyền trong sáng chân thành niềm thương,.......
- Sờ phần bụng dưới đầy vơi; Mượt mà mềm mại mắt rời chẳng xong...
- Sờ cặp mông nẩy săn cao; ướng lâng lâng sướng êm sao bông gòn; Sờ đùi non, chiếc đùi non; Ngon như quả bí chắc thon mát lành...........
Một hơi hát xong mười tám điệu mò, Tiêu Dương dường như vẫn chưa thỏa mãn, hát lại thêm một lần nữa.
Nhiệt độ trong sơn động vô cùng ấm áp. Một chàng thanh niên anh tuấn, mặt mỉm cười, cầm trong tay mảnh vải, vừa hát vừa lau chùi "pho tượng" lõa thể trước mặt hắn.
Mười tám điệu sờ độc nhất vô nhị trên thế gian đã được tái hiện qua bàn tay của Tiêu trạng nguyên.
Hắn không chỉ thuần túy lau chùi bùn đất trên người Diệp Tang, mà trong quá trình đó còn vận dụng phương pháp xoa bóp của Tiêu thị, làm giảm sốt cho cô.
Thời gian dần dần trôi qua.
- Cụ già nghe Thập Bát mò; Nhớ về tuổi trẻ đã sờ mỏi tay; Trai tân nghe Thập Bát này; Đêm ngày khao khát kiếm người giao duyên... Các ngươi trẻ nít nghe rồi; Chăm chăm tìm vợ để thời phủ phê.
Bài hát quả thật rất hợp với tình cảnh hiện tại.
Cái tên này đang hát chính là bài hát dân gian nổi tiếng "Thập bát mô - Mười tám điệu sờ'.
- Khua chiêng gióng trống tưng bừng, Chiêng dừng trống lặng để cùng nghe ta; Giải khuây câu hát ngân nga; Sờ mười tám điệu' ta ca vui đời.
Trong miệng không tự chủ được hát một ca khúc.
Tiêu Dương cố gắng phát huy tinh thân AQ chính truyện của mình.
Ý thức Diệp Tang có chút mơ hồ. Một khắc cô bị trường tiên đánh trúng, cô dường như đã thấy được con đường Hoàng Tuyền đen sâm với một hàng dài hoa Bỉ Ngạn.
Cô liều mạng muốn mở mắt. Rốt cuộc đến bây giờ, cô đã có thể mở ra.
Vừa mở mắt. -Á.
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Tiêu Dương bưng kín ngực, lớn tiếng hét âm lên, thoáng cái làm cho Diệp Tang kinh hãi, khuôn mặt phiếm hồng, vội vàng che mắt của mình, ngữ khí dồn dập.
- Tôi không phải cố ý. ...