Chương 600: Chữa thương trong núi
Chương 600: Chữa thương trong núiChương 600: Chữa thương trong núi
Diệp Tang nhắm mắt, thậm chí còn dùng tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng. Cô như thế nào cũng không nghĩ đến, khi cô mơ hồ mở hai mắt, cảnh tượng đầu tiên mà cô nhìn thấy lại là Tiêu Dương cởi trần, lại càng không nghĩ đến Tiêu Dương lại phản ứng như thế.
Nghe tiếng thét chói tai, Diệp Tang theo bản năng mà nói một câu "Tôi không phải cố ý".
Muốn xấu hổ cỡ nào thì có xấu hổ cỡ đó.
Sau khi Tiêu Dương thét lên, thấy Diệp Tang bịt hai mắt, bàn chân như tra mỡ, chuồn ra bên ngoài thạch động, bỏ lại một câu:
- Không sao. Tôi cũng không phải cố ý. Tôi ra ngoài tìm thảo dược chút.
Thanh âm Tiêu Dương dần dần đi xa.
Một lát sau, Diệp Tang nhẹ nhàng mở mắt, nhìn xuyên qua khe hở của ngón tay, thấy Tiêu Dương đã đi mất, lập tức thở ra một hơi, thả tay ra, thì thâm:
- Tại sao anh ấy lại xấu hổ như thế?
- Tôi không phải cố ý mà. .......
Miệng Tiêu Dương không ngừng lẩm bẩm:
- AI
- Làm sao bây giờ? Nếu bây giờ mà vào, nói không chừng sẽ bị Tang Tang sư muội một kiếm đâm chết.
Một lát sau.
- Mình đường đường là Trạng nguyên, dám làm thì phải có dũng khí đảm đương chứ.
Bên trong thạch động vô cùng ấm áp. Diệp Tang chưa phát giác ra, trạng thái của cô bây giờ cũng là lõa thể.
- Rốt cuộc mình có nên phản kháng không? Hay là không?
Tiêu Dương cởi trần đứng bên cạnh khe suối, từ trong thạch động phía xa truyền đến tiếng thét kinh thiên động địa.
Thần sắc nghỉ hoặc cúi đầu xuống, ánh mắt đột nhiên mở to đến cực điểm.
Tiêu Dương đứng bên ngoài thật lâu, hai tay cầm nắm thảo dược đã được hái, trên người không có áo, chỉ tạm thời dùng một đám dây leo màu xanh quấn lại, đặc biệt chọn thêm hai cánh hoa rất đẹp che hai núm vú trước ngực, nhìn qua chẳng khác nào dã nhân, uy vũ khí phách.
Trước mắt, Diệp Tang thông qua thuộc tính "huyễn" của mình, huyễn hóa ra một bộ quần áo xanh, hiện tại đang ngồi trên tảng đá. Thấy có người tiến vào, theo bản năng mà ngẩng phắt đầu dậy. Khi nhìn thấy Tiêu Dương trong trang phục dã nhân, sắc mặt đầu tiên là đỏ lên, sau đó không khỏi cười một tiếng.
Tiêu Dương rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn thoáng qua thạch động:
- Cô còn cười nữa à?
Chần chừ một chút, Tiêu Dương dứt khoát ngẩng đầu, thần thái khẳng khái bước nhanh vào thạch động:
Đi xuyên qua ngọn lửa phong tỏa thạch động.
Tiêu Dương ngây ngốc một hồi, nhất thời chưa kịp phản ứng. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tang, hắn còn tưởng rằng là gió lặng trước khi bão táp đến, không nhịn được dò xét một câu: Diệp Tang tận lực không đề cập đến chuyện mình bị lột quần áo. Kỳ thật cô cũng biết, sau khi thét lên chói tai, cô liền nhìn thấy một đống áo loang lổ máu bên cạnh, còn có thảo dược, chứng tỏ Tiêu Dương đã chữa thương cho cô. Và đó cũng là nguyên nhân áo trên người hắn cũng không còn.
Tiêu Dương vừa nghe càng khẩn trương. Thà Diệp Tang đánh hắn, chửi hắn tổng còn dễ chịu hơn so với việc yên lặng lúc này.
Diệp Tang dường như cũng hiểu được mình không nên cười, vội vàng dừng lại, sau đó liếc mắt trừng Tiêu Dương một cái, nói:
- Im.
Thấy Diệp Tang bật cười, Tiêu Dương có chút ngẩn ra.
- Tang Tang sư muội, cô không ngại tôi cởi quân áo của cô chứ?...
Tiêu Dương dừng lại, nhìn Diệp Tang dò xét:
Ngực Diệp Tang trở nên phập phồng. Tên này là hồ đồ thật hay là giả hô đồ?
- Hái thảo dược mà cũng lâu như vậy sao?
- Cô không cần ghi thù trong lòng rồi tùy thời trả thù chứ?
Vẻ mặt Tiêu Dương cầu xin nhìn Diệp Tang, khóc không ra nước mắt:
- Tang Tang sư muội, tôi biết, tôi cởi quân áo của cô là không đúng...
Sắc mặt Diệp Tang đỏ bừng, trong lòng cảm thấy rất vui. Cảm giác này không thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả được.
- Tôi còn có chuyện gì?
Diệp Tang nhìn Tiêu Dương, thản nhiên nói:
- Tang Tang sư muội, cô không có việc gì chứ?
Diệp Tang nhìn chằm chằm Tiêu Dương, rốt cuộc nhìn không được rít gào lên:
- Tôi sẽ giết anh.
Thân ảnh bay đến, Tiêu Dương thấy tình thế không ổn, lại chuồn khỏi sơn động.
- Hắc hắc, xem ra là không có việc gì.
Đứng ngoài cửa sơn động, Tiêu trạng nguyên tự cười một mình, nhìn lướt qua xung quanh, lập tức thi triển khinh công, nhanh chóng rời đi.
Ước chừng nửa tiếng sau, Diệp Tang đang khoanh chân ngồi chữa thương, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gió nhẹ. Khi mở mắt ra, đập vào mắt là nụ cười lấy lòng của Tiêu Dương:
- Tang Tang sư muội, nơi này hoang dã, chỉ có loại trái cây này lấp bụng thôi. Chịu khó chút nhé.
Diệp Tang liếc mắt nhìn Tiêu Dương, không khỏi bĩu môi nhưng vẫn đưa tay ra tiếp nhận:
- Anh làm gì vậy?
Diệp Tang gật đầu, đột nhiên nghi ngờ nhìn Tiêu Dương:
- Tang Tang sư muội, tình trạng sức khỏe của cô cũng không thích hợp để rời đi. Chi bằng chúng ta ở đây thêm hai ba ngày nữa. Hơn nữa, sợ rằng bên ngoài còn có người của hộ long thế gia. Nếu tôi mang hai người chạy đi, sẽ có phiền phức.
Tiêu Dương suy nghĩ, sau đó quay sang nhìn Diệp Tang: - Cô ấy còn ngủ ít nhất ba ngày nữa.
Tiêu Dương bây giờ chỉ có thể ký thác hy vọng vào đóa hoa. Nếu Quân Thiết Anh có thể nuốt chất dịch của hoa, nhất định có thể thanh trừ được độc tính chí âm, cũng không đến mức như bây giờ.
- Tôi cũng không biết chính xác trên người đại tiểu thư có biến hóa gì. Chỉ hy vọng đóa hoa có thể thanh trừ hàn độc trong cơ thể đại tiểu thư.
Tiêu Dương không chút khiêm nhường võ ngực:
- Đừng quên, tôi là Tiêu thần y nức tiếng trong ngoài đấy.
Căng thẳng trong lòng Diệp Tang được thả lỏng, nhìn Tiêu Dương một cái, không nhịn được hé miệng cười, sau đó vung tay lên. Một vầng sáng nhấp nháy, lá cây trên người Tiêu Dương biến mất, thay vào đó là một bộ quần áo khác.
Thuộc tính huyễn quả nhiên là thuộc tính thích hợp đi du lịch nhất luôn.
- Tôi không muốn nói chuyện với một dã nhân.
Diệp Tang nói một câu, sau đó quay sang nhìn Quân Thiết Anh:
- Tiêu Dương, Thiết Anh thế nào rồi?
- Hoa Tử Tiên này có chút đặc biệt.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự nghi ngờ, lắc đầu nói:
- Đương nhiên rồi.
Ánh mắt Diệp Tang hiện lên sự kích động.
- Thật không để lại sẹo không?
- Cũng may, hạ sốt rồi. Tang Tang sư muội, vết thương sau lưng cô còn phải đắp thêm vài lần thuốc mới có thể không để lại sẹo.
Lúc này, Tiêu Dương đặt tay lên mạch của Diệp Tang, một lát sau liên nói:
Diệp Tang kinh ngạc hỏi.
- Tại sao chúng ta lại tránh được sự truy sát của tứ đại Tôn Tọa?
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Nói đến thì đúng là may mắn. Có một vị tiền bối đến cứu chúng ta, nhưng lại không chịu tiết lộ tên.
Tiêu Dương tùy ý nói vài câu. Sự tồn tại của Tiêu tiên nhân, để Diệp Tang biết cũng không phải chuyện tốt, sợ rằng còn suy nghĩ nhiều thêm.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, dường như không tìm thấy đề tài thích hợp để nói tiếp, liền im lặng.
Diệp Tang nhìn thoáng qua Quân Thiết Anh đang ngủ say, đánh giá cả nửa ngày, ánh mắt hiện lên sự do dự, quay sang nhìn Tiêu Dương:
- Chuyện hôm nay, anh đừng để người thứ ba biết.
- Chuyện gì?
Tiêu Dương hỏi, nhưng lại cảm nhận được sát khí trong mắt Diệp Tang, đột nhiên hiểu ra, vội vàng gật đầu:
- Không nói, không nói, đây là bí mật nhỏ của chúng ta. Bí mật nhỏ của chúng ta.
Sắc mặt Diệp Tang không khỏi đỏ lên, cũng không nhìn Tiêu Dương nữa, ánh mắt lại hiện lên sự phức tạp.
Màn đêm phủ xuống.
Có thuộc tính Hỏa của Tiêu Dương, sơn động sáng sủa vô cùng.
Diệp Tang ngồi trên tảng đá, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài đã bị Tiêu Dương dùng lửa ngăn cách, nhưng vẫn để cho không khí thẩm thấu vào, không để cho sơn động quá ngột ngạt.
Bóng người chợt lóe, Tiêu Dương đã trở vê.
Diệp Tang vui mừng trong lòng.
- Thật là kỳ. Người của hộ long thế gia rút lui nhanh như vậy sao? Một người cũng không lưu lại.
Tiêu Dương dựa vào bóng đêm để đi điều tra ở khu vực thiên trượng nhai một lần nữa, phát hiện chẳng tìm được một bóng người nào.
Điều này quả thật làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Hắn có thể hiểu được vì sao Kích tông và Côn tông rời đi. Dù sao cũng là bị Tiêu tiên nhân cảnh cáo. Nhưng hai tông còn lại, thậm chí ngay cả thi thể không đầu của Bạch Lục Tôn Tọa nằm ở bờ suối cũng không ai phát hiện. Còn đệ tử trong tông thì hoàn toàn biến mất.
- Đêm nay xem ra là một đêm an bình rồi.
Tiêu Dương mỉm cười, mắt nhìn Diệp Tang, có chút muốn nói rồi lại thôi.
- Cô muốn nói cái gì?
Diệp Tang hỏi.
Tiêu Dương ho khan một tiếng:
- Tang Tang sư muội, đến giờ... thay thuốc rồi.
Sắc mặt Diệp Tang ửng đỏ, nhẹ giọng nói:
- Anh quay đầu sang chỗ khác đi.
Đợi Tiêu Dương xoay người đi, Diệp Tang mới xoay sang chỗ khác. Bây giờ cô không thể tùy tâm sở dục khống chế phạm vi thuộc tính huyễn của mình. Muốn đưa vết sẹo sau lưng ra, cô phải lộ hết toàn bộ phần lưng trước mặt Tiêu Dương.
- Dù sao cũng đã bị hắn nhìn qua.
Sắc mặt Diệp Tang lại đỏ bừng.
Nếu cô biết Tiêu Dương không ngừng xem, xem xong lại lau, lau xong lại sờ, sợ rằng sẽ liều mạng với Tiêu Dương.
Tiêu Dương quay đầu lại, thu hết tinh thần, tiện tay câm đống thảo dược, bắt đầu lần đắp thuốc thứ hai. ...
Yên tĩnh vượt qua hai ngày trong sơn động. Trong hai ngày này, Diệp Tang và Tiêu Dương sớm chiều ở chung, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Sự ăn ý giữa hai người cũng tăng lên không ít. Mỗi lần chữa thương, Diệp Tang cũng không còn căng thẳng như trước.
Cơ thể Diệp Tang rất nhanh khôi phục. Trong khu vực núi non trùng điệp của Tam Giác Vàng này, thỉnh thoảng lại bắt gặp tuấn nam mỹ nữ truy đuổi thỏ hoang hoặc trêu chọc nhau bên cạnh khe suối. Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ ba, sau khi Tiêu Dương đắp thuốc cho Diệp Tang một lần nữa, lúc hai người chuẩn bị ra ngoài tìm thức ăn, bỗng nhiên một luồng ánh sáng màu tím tăng vọt trong sơn động.
- Đại tiểu thư.
Tiêu Dương nhìn sang.