Chương 601: Anh ta rốt cuộc là người đàn ông thế nào!
Chương 601: Anh ta rốt cuộc là người đàn ông thế nào!Chương 601: Anh ta rốt cuộc là người đàn ông thế nào!
Ánh sáng tím chói lòa, trong phút chốc đã tràn ngập cả hang đá, Tiêu Dương nhanh chóng lao về phía Quân Thiết Anh, nhưng lại bị một luông ánh sáng tím đẩy ngược về.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Tang căng thẳng nhìn phía trước, ánh sáng tím đang bao bọc lấy Quân Thiết Anh dường như đã đạt đến độ sáng chói lòa nhất, nó lấp lánh không thôi.
- Tôi cũng không biết!
Tiêu Dương nhìn chằm chằm về phía trước, nghiêm nghị lắc đầu. Nhưng hắn không dám lao tới, lực cản của luồng sáng tím đó đã đẩy ngược hắn lại, Tiêu Dương không biết nếu hắn cứ xông tới, liệu có làm bị thương Quân Thiết Anh hay không.
"Chắn chắn không sao đâu, chắn chắn là không sao đâu."
Tiêu Dương không ngừng nghĩ thầm, ánh mắt trở nên lo lắng. Với tố chất tâm lý của Tiêu Dương, rất ít việc có thể khiến hắn hoảng loạn, mà việc có liên quan đến tính mạng đại tiểu thư Thiết Anh Quân, lại là một trong số đó.
Tiêu Dương bỗng nắm chặt tay, bất thần, một tay hắn nắm lấy tay Diệp Tang, căng thẳng nhìn về phía trước. Bàn tay Diệp Tang hơi rụt rè, rồi không động đậy nữa, cứ để Tiêu Dương nắm. Cô cũng cảm nhận được rằng, bàn tay của hắn đang túa mồ hôi...
Tiêu Dương không dám chắc.
- Không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.
- Có lẽ là Tử Tiên Hoa trong cơ thể Thiết Anh đang phát huy công hiệu.
Huống hồ, đây là loại Thiên Tiên Hoa đặc biệt nhất. Trong lịch sử, chỉ có Kiếm Tiên mạnh nhất - Lý Thái Bạch đã từng uống nó.
Nghĩ tới đây, cô cắn môi, ánh mắt đầy đau khổ.
- Tang Tang sư muội, tôi...
Hắn cần một luồng sức mạnh để an ủi và làm điểm tựa cho hắn.
Tiêu Dương cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh, mồ hôi không ngừng túa ra trên trán hắn. Đúng lúc đó, một hương thơm nhà nhẹ bay tới. Tiêu Dương nghiêng mặt, phát hiện ra Diệp Tang đang giơ tay lau mồ hôi trên mang tai của hắn...
Ánh sáng tím vẫn đang lan ra, và lực cản của nó ngày một mạnh hơn. Tiêu Dương và Diệp Tang từng bước lùi về phía sau...
Diệp Tang giờ đây đang trở thành điểm tựa đó. Cô nhìn Tiêu Dương, rồi lại nhìn Quân Thiết Anh phía trước, ánh rất phức tạp. Cô thâm nghĩ, trong thế giới này, chỉ có Quân Thiết Anh mới có thể đứng ở vị trí sâu thắm nhất trong tâm hồn Tiêu Dương...
Bởi lẽ hai người đều chưa từng nhìn thấy người khác uống Tử Tiên Hoa.
- Anh nhìn kìa...
Diệp Tang nói nhỏ.
Tiêu Dương quay ra nhìn, nhãn đồng co lại. Tiêu Dương hơi giật mình, giờ hắn mới phát hiện ra mình đang nắm tay Diệp Tang mà không hề biết. Nhất định hắn đã nắm rất mạnh. Tiêu Dương vội bỏ tay ra:
Diệp Tang nhìn sang Quân Thiết Anh:
Diệp Tang căng thẳng lẩm bẩm.
- Chắc giờ nó đang chống cự lại Tử Tiên Hoa.
- Ánh sáng tím đang yếu dần đi.
- Vẫn là loại kỳ độc chí âm chí hàn đó.
Lại mười phút trôi qua, ánh sáng tím tắt hẳn.
Cơ thể của Quân Thiết Anh giờ đã đóng băng một nửa.
Tiêu Dương lao vào trong, nhanh chóng đi tới bên cạnh Quân Thiết Anh.
VùiI
Tiêu Dương hít vào một hơi thật sâu, quay mặt nhìn sang Diệp Tang, Diệp Tang gật đầu với hắn.
Tiêu Dương nắm chặt tay, nghiến răng nói:
Đột nhiên Diệp Tang lên tiếng.
- Yếu đi rồi!
Tâm trạng căng thẳng của Tiêu Dương càng trở nên bất an, thậm chí hắn có cảm giác không dám bước vào hang đá kia. Hắn sợ rằng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng không hay...
- Mong Tử Tiên Hoa có thể cứu được Thiết Anh.
Nửa giờ đã qua, Tiêu Dương vẫn nhìn chằm chằm vào cửa động.
Lại một lực đẩy mạnh mẽ nữa tràn tới, một tay Tiêu Dương nắm lấy Diệp Tang, hai người bay nhanh về phía cửa động, không còn nhìn thấy tình hình trong động nữa...
Âm!
Giờ đây, ánh sáng tím bao bọc cơ thể Quân Thiết Anh đã hoàn toàn biến mất, và băng giá trước đó cũng không còn nữa. Vẻ mặt của cô hồi phục lại sắc thái bình thường, hai mắt nhắm chặt, nhịp thở đều, như đã ngủ say vậy.
- Thiết Anh không sao rồi!
Diệp Tang vui mừng nói.
Tiêu Dương nhanh chóng giơ tay bắt mạch cho Quân Thiết Anh. Một lát sau, vẻ mặt của hắn nửa mừng nửa lo, hơi chau mày, nói:
- Loại kỳ độc chí âm chí hàn vẫn chưa biến mất.
Diệp Tang kinh ngạc, nhìn gương mặt của Quân Thiết Anh:
- Nhưng...
- Tạm thời, đại tiểu thư không sao.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nói:
Một cái ôm không lời...
Một tình yêu trải qua sinh tử, hoạn nạn, càng trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Giờ đây, dường như dù trời long đất lở, biển cạn sông khô cũng không còn quan trọng nữa. Hai trái tim đang quấn lấy nhau, hai người đều đang lắng nghe nhịp đập trái tim của đối phương.
Một cái ôm thật chặt!
Tiêu Dương nhìn thẳng vào Quân Thiết Anh, nở nụ cười.
Người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh lại là Tiêu Dương, việc đầu tiên cô nhớ đến là sự an uy của Tiêu Dương.
Tiêu Dương biết rằng, người có thể để lại loại kỳ độc nghịch thiên này trong cơ thể Quân Thiết Anh nhất định không phải hạng xoàng. Nhưng nếu như một ngày nào đó, sức mạnh của Tử Tiên Hoa không thể áp chế nổi kỳ độc chí âm chí hàn nữa... thì dù hắn có phải sức tàn lực kiệt, cũng phải lấy được thuốc giải cho cô ấy.
- Đại tiểu thư... Đại tiểu thư...
Tiêu Dương quỳ xuống, nhẹ nhàng gọi.
Khoảng mười tiếng sau, làn lông mi cong của Quân Thiết Anh động đậy, mắt cô từ từ mở ra.
Sau giấc ngủ vùi, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là bóng hình của người cô luôn nghĩ tới.
Thật hạnh phúc biết bao.
- Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh cất lời, ánh mắt lo lắng:
- Anh không sao chứ?
- Cùng lắm thì ta sẽ đoạt thuốc giải từ tay Thần Tiên Môn!
Tiêu Dương gật đầu, quay mặt sang nhìn Quân Thiết Anh, ánh mắt rất dịu dàng, hắn nhẹ nhàng nói:
Diệp Tang an ủi.
- Dù thế nào, Thiết Anh có thể qua được ải này, đã là tốt lắm rồi.
Tiêu Dương chau mày, đây sẽ là một tai họa ngâm!
- Giờ đây trong cơ thể cô ấy có hai luông sức mạnh. Một là loại kỳ độc chí âm chí hàn này, một loại khác là sức mạnh của Tử Tiên Hoa. Hiện tại, Tử Tiên Hoa đã khống chế được kỳ độc chí âm chí hàn, áp chế nó ở một góc. Và sức mạnh của Tử Tiên Hoa cũng canh chừng nó từng giờ từng phút, nhưng không thể diệt trừ nó hoàn toàn được.
Lúc này, ở một bên, cơ thể Diệp Tang run khẽ, cô cắn chặt môi. Một lát sau, Diệp Tang nhắm chặt mắt, như đang ngăn một thứ gì đó lại, ngay lập tức, cô lại mở mắt ra, ánh mắt không thể hiện cảm xúc gì. Cô chỉ nhẹ nhàng quay đi...
- Tang Tang!
Khi Diệp Tang đã bước ra ngoài được mấy bước, một âm thanh trong veo như chim Bách Linh vang lên.
Diệp Tang dừng bước, quay người lại, miễn cưỡng nở nụ cười:
- Tôi ra ngoài hái chút quả.
- Đâu cần cô đi hái chứ?
Quân Thiết Anh nhoẻn miệng cười, đôi má lúm đồng tiên như có sức mạnh làm tan băng giá vậy, nhẹ nhàng quay mặt sang Tiêu Dương.
Tiêu Dương lập tức hiểu ý, vội gật đầu: - Đúng vậy, hai cô gái đợi ở đây đi, tôi đi hái quả, tiện thể bắt mấy con thú về.
Tiêu Dương bay ra ngoài, biến mất ở phía bên ngoài hang đá.
Trong hang đá, Diệp Tang đứng trước mặt Quân Thiết Anh, trong lòng cảm thấy không biết nên làm thế nào, thậm chí tay cô cũng không biết đặt vào đâu. Ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn nàng như đang nhìn thấu tâm can cô vậy.
- Tang Tang, lại đây ngồi đi.
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng vẫy tay.
Nội tâm Diệp Tang rất hỗn loạn, không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh, nhưng cô vẫn bước tới bên cạnh Quân Thiết Anh. Vừa ngồi xuống, Quân Thiết Anh đã nhẹ nhàng nói:
- Tang Tang, cô thấy Tiêu Dương thế nào?
Nghe vậy, Diệp Tang chợt giật mình.
Một lát sau, môi cô khẽ động đậy, Diệp Tang hơi cúi đầu xuống:
- Anh ấy à? Anh ấy là thiên tài kiệt xuất trăm năm có một của mạch Kiếm Tôn chúng tôi, rất có tiềm năng...
- Tôi không nói đến bản lĩnh của anh ấy.
Quân Thiết Anh quay mặt, khẽ nở nụ cười:
- Tôi đang hỏi vê... bản thân anh ấy.
- Bản thân anh ấy?
Diệp Tang hơi căng thẳng, như sợ rằng Quân Thiết Anh đã nhìn thấu tâm can cô, cắn nhẹ môi rồi nói:
- Tôi... Tôi không tiếp xúc nhiều với anh ấy, tôi thấy... Anh ấy đối xử rất tốt với cô.
- Đúng vậy, anh ấy đối xử rất tốt với tôi.
Quân Thiết Anh ngước đầu lên, ánh mắt dậy sóng, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, đó chính là những ký ức trước kia...
- Lần đầu tiên gặp anh ấy, thật nực cười, anh ấy chạy từ nhà vệ sinh nhà tôi ra.
- Chính ngày hôm đó, trước mặt một người đàn ông khác, anh ấy nói với y rằng, tôi có thể đứng dậy, và còn đá cho tên đó một phát.
- Vì tôi, ngày đầu tiên nhập học, anh ấy đã đánh huấn luyện viên, đắc tội với lãnh đạo trường...
- Vì tôi, anh ấy không ngại đường sá xa xôi, đi tìm thuốc chữa đôi chân cho tôi...
- Vì tôi, anh ấy không ngại đắc tội với nhà họ Quân, càng không ngại đắc tội với những thế lực lớn mạnh hơn thế nữa...
*xkx*x*++*%
Quân Thiết Anh khẽ cười, lệ tràn ra khóe mắt:
- Anh ấy là một người như vậy, ấn tượng của anh ấy đối với tôi là một người rất thật! Anh ấy dám nói, dám làm, dám chịu.
- Mặc dù, có lúc, anh ấy làm một số việc dở khóc dở cười, hay nói những lời khiến người ta kinh ngạc. Nhưng không một ai có trái tim trong sáng như anh ấy, và không ai sáng suốt như anh ấy, luôn biết mình đang làm gì. - Anh ấy là một người đàn ông như vậy đó, là người đàn ông của Quân Thiết Anh tôi.
Giờ đây, trong ánh mắt của Quân Thiết Anh là sự kiêu ngạo và niềm hạnh phúc.
- Nhưng, cũng chính người đàn ông này, vê mặt tình cảm, anh ấy...
Quân Thiết Anh nở nụ cười khổ:
- Đối với rất nhiều cô gái, anh ấy giống như một viên nam châm, không ngừng phát ra lực hút khiến người khác muốn lại gần, và anh ấy dường như không bao giờ từ chối ai cải
Giương mặt Quân Thiết Anh lộ rõ vẻ bất đắc dĩ:
- Xung quanh anh ấy còn một vài hồng nhan tri kỷ có mối quan hệ mập mờ nữa.
Diệp Tang giật mình, nhìn Quân Thiết Anh, một hồi lâu sau, cô nói:
- Cô...
- Đương nhiên là tôi ghen chứ.
Quân Thiết Anh bĩu môi, rồi lại nhíu mày:
- Nhưng, tôi không nhắc đến điều đó, anh ấy cũng không hề tỉnh ra, cũng không hề biết ăn trộm thì phải giấu diếm, không hề! Không một chút nào! Anh ấy coi đây là một việc rất bình thường. Từ trong mắt anh ấy, không hề có sự chột dạ hay giấu diếm của một tên phụ tình. Tôi chỉ nhìn thấy sự thản nhiên, thản nhiên như không làm gì sai vậy.
Diệp Tang mở to mắt.
Nếu tìm người phụ nữ hiểu rõ Tiêu Dương nhất trên thế giới này, nhất định phải là Quân Thiết Anh.
Những lời của Quân Thiết Anh lúc này không những khiến Diệp Tang kinh ngạc, mà còn khiến nàng không hiểu tại sao cô ấy lại nói với mình, chẳng lẽ là đang ám chỉ mình sao?
Diệp Tang thầm cắn môi.
- Rốt cuộc anh ấy là người thế nào?
Quân Thiết Anh cuối cùng cũng nói lên câu nói cô đã giấu trong lòng rất lâu.
- Rốt cuộc anh ấy là người thế nào?
Diệp Tang cũng lẩm bẩm.
Hang đá trở nên yên lặng.
Diệp Tang nhìn Quân Thiết Anh, một lúc sau, mấy lần muốn nói lại ngừng, nàng cắn môi rồi nói:
- Thiết Anh...
- Tang Tang, tôi biết cô muốn nói gì.
Quân Thiết Anh đột nhiên cũng nghiêng mặt, cười với Diệp Tang:
- Tôi cũng biết việc giữa cô và anh ấy.