Chương 603: Cuối cùng cũng bắt được rồi!
Chương 603: Cuối cùng cũng bắt được rồi!Chương 603: Cuối cùng cũng bắt được rồi!
Hèn gì Tiêu Tiên Nhân nói, Quân Thiết Anh có phúc rất lớn!
- Đại tiểu thư.
Tiêu Dương quay mặt nhìn sang Quân Thiết Anh, không suy nghĩ nữa, cố ức chế sự kinh ngạc trong lòng, trâm giọng nói:
- Em hãy tu luyện một vài câu khẩu quyết đi.
Tiêu Dương đọc một vài khẩu quyết nội khí tâm pháp, rồi bảo Quân Thiết Anh ngồi khoanh chân tu luyện.
Còn Tiêu Dương thì chăm chú quan sát Quân Thiết Anh, một tay đặt lên vai Quân Thiết Anh. Thời gian dần trôi, một luồng khí bay lên từ đan điên Quân Thiết Anh, nhưng Tiêu Dương chưa kịp mừng, luồng khí đó đã biến mất.
Cách tu luyện bình thường không có tác dụng gì đối với Quân Thiết Anh!
Tiêu Dương đã có kết luận, điều này có nghĩa là Quân Thiết Anh giờ đây đang dựa vào sức mạnh tuần hoàn trong máu để tự gia tăng thực lực, không có một công pháp tu luyện nào của thế giới hiện tại thích hợp với cô ấy.
Kết quả này vốn đã khiến Diệp Tang vui mừng. Nhưng giờ đây nhìn thấy tốc độ phát triển như tên lửa của Quân Thiết Anh, Diệp Tang và Tiêu Dương đều cảm thấy như nhận một đòn không nhẹ.
- Đại tiểu thư có được thực lực này đương nhiên là điều tốt.
- Thiết Anh, giờ cô đã là Hóa Tượng Nhị Biến, thực lực cao hơn hẳn tôi rồi.
Hậu quả khôn lường.
- Dù thế nào, lân này Thiết Anh đã do họa được phúc.
Quân Thiết Anh hiện tại dù có nội khí cũng không biết dùng.
Đan điền của cô ấy không tích trữ nội khí.
Trâm ngâm một lúc, Tiêu Dương gạt bỏ sự ưu phiền trong lòng, ngước mắt mỉm cười:
Diệp Tang mỉm cười, giọng nói mang theo sự ngưỡng mộ:
Diệp Tang cũng đã nhận ra điều này.
Tiêu Dương nhíu mày, không nói gì. Mặc dù đây thật sự là phúc, nhưng họa của Thiết Anh vẫn chưa dứt. Kỳ độc Chí Âm Chí Hàn vẫn đang nằm trong cơ thể cô ấy. Nếu đột nhiên nó phát tác vào một lúc nào đó...
Quân Thiết Anh ngước mắt cười:
Mặc dù Diệp Tang đã uống "Sinh Linh Đan", nhưng không tăng mấy tâng cảnh giới như Tiêu Dương. Phần lớn tác dụng của "Sinh Linh Đan" đã dùng vào việc chữa nội tương nghiêm trọng của lục phủ ngũ tạng cô. Giờ đây mặc dù thực lực của Diệp Tang tăng lên, nhưng cũng chỉ là Thực Khí Tam Vân Đại Viên Mãn.
- Em không học đâu, anh bảo vệ em là được rồi.
- Ít nhất có thể đề phòng được sự tấn công của Thần Tiên Môn. Đại tiểu thư, về sau anh sẽ truyền cho em một vài môn võ học phòng thân. Sau này nhất định em có thể trở thành cường giả thực sự.
- Tại sao phải trở thành cường giả?
Nhưng thực lực đâu quan trọng bằng tâm ý của người đẹp. Quân Thiết Anh không thích học võ, Tiêu Dương cũng không ép.
Đồng thời hắn truyền cho hai cô gái thân pháp tuyệt đỉnh của "Quý Phi Túy Tửu'".
Tiêu Dương ngây người, một lát sau mới cười khổ lắc đầu:
Ngày thứ tư, khi mặt trời vừa ló rạng, Tiêu Dương bước ra khỏi sơn động, vươn vai, nhìn hai cô gái đang vui đùa bên dòng sông, ánh mắt sáng lấp lánh, gương mặt cười rạng rỡ, dường như đã quên hết tất cả những u sầu trên thế gian này, bước vào con đường ẩn cư nơi hoang dã vậy.
Trong lòng đại tiểu thư, có sự bảo vệ tận tâm của tiểu thư đồng, học võ là một điều thừa thãi.
Có lẽ một ngày nào đó, hắn có thể dẫn theo người đẹp ẩn cư nơi đây, sống một cuộc sống của đôi uyên ương.
Tiêu Dương thầm xúc động, nhưng hắn không thể cứ ở đây mãi. Thế tục hồng trần còn rất nhiều việc đang đợi hắn xử lý.
"Những ngày tháng này thật thoải mái biết bao."
- Đại tiểu thư, dù em không thích học võ cũng phải làm quen với sức mạnh của mình chứ. Anh chỉ truyền cho em một môn thân pháp thôi, mỗi ngày em luyện một chút là được.
Mặc dù Diệp Tang đã từng học Quý Phi Túy Tửu, nhưng vẫn chưa học hết các khẩu quyết tâm pháp, nên không phát huy được sức mạnh thật sự của Quý Phi Túy Tửu.
Một người đàn ông hai người phụ nữ như những thần tiên, cùng thi triển thân pháp tuyệt đỉnh của Quý Phi Túy Tửu trên bãi cỏ bên bờ suối. Quân Thiết Anh rất thông minh, ngộ tính cũng rất tốt, cơ thể mới được Thiên Tiên Hoa tôn tạo rất mạnh mẽ, nên học được cả quá trình tu luyện Quý Phi Túy Tửu một cách rất dễ dàng.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, một ngày nữa trôi qua.
Với thể chất thần kỳ chưa từng có của Quân Thiết Anh bây giờ, nếu thật sự có một đại sư chỉ dẫn cô ấy học võ, Tiêu Dương tin rằng, thực lực của cô ấy sẽ rất kinh khủng.
Hang động đã bị một đòn của Quân Thiết Anh đánh đổ, nhưng trên vùng núi non trập trùng này có vô số những hang động như vậy. Ba người Tiêu Dương tìm một hang đá khác, sau khi đắp thuốc cho Diệp Tang, Tiêu Dương bèn thi triển "Quý Phi Túy Tửu" trước mặt hai cô gái.
Mỗi người có một ước mơ, như Diệp Tang, cô ấy không giống như Quân Thiết Anh. Nếu bảo cô ấy không được học võ thì còn khiến cô ấy đau khổ hơn là giết cô ấy.
Đại thiểu thư không thích học võ thì tôi sẽ bảo vệ cô ấy!
Trước mắt Tiêu Dương bỗng hiện lên một ước mơ.
Đột nhiên, hắn thấy một luồng khí lạnh bắn vào mặt, Tiêu Dương sờ lên mặt thì thấy nước, hắn bèn ngẩng đầu nhìn ra phía trước. Hai cô gái đang nhìn về phía này vừa cười thầm.
- Được, hai em được lắm, dám đánh lén anh à.
Tiêu đại gia lập tức lao ra như một hung thần, xắn ống tay áo lên, nhưng, mãi vẫn không xắn được, đó là do thuộc tính "huyễn" của Diệp Tang gây ra ảo giác.
Rít lên một tiếng, Tiêu Dương rảo bước về phía con suối.
Như một con sói lao về phía đàn cừu, bên bờ suối, tiếng nô đùa, tiếng hét vang lên.
Một chú chim nhỏ đang đậu trên cành cây bên bờ suối kêu chích chích rồi quay đầu bay mất, dường như chẳng muốn nhìn cảnh 18+ kia. Ba người nô đùa bên bờ suối, khiến Tiêu đại gia được lợi không ít. Ông trời không cho hắn một miếng đậu phụ để đâm đầu chết, mà giờ lại cho hắn cơ hội được ôm người đẹp cũng là tốt với hắn lắm rồi.
Ba người nằm lên trên bãi cỏ, nhìn bầu trời trong xanh phía trên đầu, không một bóng mây, ánh mặt trời buổi sớm dần chiếu xuống.
Tiêu Dương mỉm cười. Hắn bố trí nhiệm vụ này chính là để rèn luyện tiểu đội tinh anh một cách khốc liệt. Quả Cảm quân chính là một đối thủ không lớn cũng không nhỏ.
- Chậc, thật không ngờ, mấy tên nhãi này đã mang đến cho tôi một sự ngạc nhiên đáng mừng.
Trong mấy ngày gân đây, đội Quả Cảm quân bị một thế lực thần bí tấn công nhiều lần, không những thế, còn có người ngầm thông báo với Hắc Thủy quân nhân cơ hội này tấn công Quả Cảm quân để mở rộng địa bàn. Cuối cùng Quả Cảm quân không chống lại được, bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại một số tàn quân đang đóng ở Tam Giác Vàng.
Diệp Tang lập tức nói rõ chức danh của mình và gặp thủ lĩnh nơi đây, sau đó đã có được đáp án.
Nhưng khi ba người đặt chân đến địa bàn của Quả Cảm quân, Diệp Tang ngạc nhiên phát hiện rằng, giờ đây địa bàn của Quả Cảm quân đã trở thành lãnh địa của Hắc Thủy quân.
Tiêu Dương không quên rằng tiểu đội tinh anh vẫn đang luyện tập.
Tiêu Dương nói vậy, làm hai cô gái đều trầm tư một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Không thể ở đây cả đời được. Ít nhất, giờ vẫn chưa phải lúc.
Tiêu Dương còn có việc của mình.
Diệp Tang cũng có sứ mệnh của mình.
Quân Thiết Anh cũng phải tiếp tục chứng minh vận mệnh của mình cho nhà họ Quân thấy.
Đã đến lúc phải về rồi.
Không có gì phải thu dọn, hai cô gái cầm trong tay con chuồn chuồn tre mà Tiêu Dương bện cho họ hôm qua, mỉm cười bước khỏi nơi núi thẳm.
Làn gió nhẹ thổi tới, đây là lần đầu tiên Quân Thiết Anh không phải nhờ Tiêu Dương dẫn theo cô thi triển khinh công. Cảm giác nhẹ bẫng như mây này, đầu tiên khiến cô hơi sợ, sau đó dần quen. Hai cô gái như hai chú bướm xinh đẹp dang rộng đôi cánh bay lượn, bay khỏi chốn rừng sâu, khiến Tiêu trạng nguyên phía sau nhìn mà ngây người.
Trải qua trận đấu trong cơn mưa đó, thiết bị liên lạc của ba người đều đã hỏng hết, Tiêu Dương dẫn hai cô gái rời khỏi dãy núi Tề Vân Phong, rồi đi thẳng tới địa bàn của Quả Cảm quân.
- Chúng ta phải về rồi!
Diệp Tang chưa từng hối hận về việc liều mạng đỡ một roi đó. Có lẽ đây là phúc đến trong họa, đại nạn không chết, sau đòn đó, bốn năm ngày dưỡng thương ngắn ngủi dường như đã trở thành quãng hồi ức hạnh phúc nhất trong cuộc đời Diệp Tang.
Nhưng, cô mang trên lưng sứ mệnh nên không còn cách nào khác! Cô nào đã từng được trải nghiệm việc nô đùa thỏa thích cùng người mình yêu bên bờ suối như hôm nay, không cần suy nghĩ về bất kỳ việc gì. Trước kia, Diệp Tang không dám mơ tưởng về cuộc sống như thế này.
Từ nhỏ đến lớn, đầu óc cô chỉ được dồn nén sứ mệnh phục thù, ngày nào cũng chỉ biết khổ luyện! Trở thành sát thủ "Thiên Huyễn" nổi nhất thế giới, đổi lại là biết bao vong hồn đã nằm dưới kiếm của côi! Đối với một người thiếu nữ, đây là một hồi ức rất tàn nhẫn. Diệp Tang nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười khoan thai.
- Thật thoải mái.
Với Tiêu Dương, mặc dù tiểu đội tinh anh có làm theo mệnh lệnh của hắn đi khiêu chiến với Quả Cảm quân thì cũng không thể đánh đến trung tâm của chúng được. Không ngờ giờ đây họ đánh được hết cả đội Quả Cảm quân.
Tiêu Dương rất nóng lòng muốn gặp đám học sinh của mình.
- Có thể đánh bại Quả Cảm quân với thế chẻ tre như vậy, nhất định thực lực của mười mấy người đó cũng đã nâng cao không ít!
Tiêu Dương cũng là một người ưa thể diện, tiểu đội tinh anh do hắn dẫn đầu đương nhiên sẽ đánh bại đội quân dự bị của thiên tử.
Tuần tra một hồi ở gần địa bàn của Quả Cảm quân, thậm chí trở lại sơn động mà tiểu đội tinh anh bị tấn công trước đó, Tiêu Dương cũng không nhìn thấy những người của tiểu đội tinh anh. Cuối cùng, hắn chỉ còn cách dẫn theo hai cô gái rời khỏi vùng Tam Giác Vàng.
- Về đến thành phố, chúng ta mua chiếc điện thoại rồi liên lạc với họ.
Một người đàn ông và hai cô gái ra khỏi khu vực Tam Giác Vàng, lên ô tô vê Côn Minh. Trai tài gái sắc, mang theo hơi hướm của tự nhiên, làm rất nhiêu người phải nhìn theo.
Phần đông là ánh mắt ngưỡng mộ ghen ti.
Bởi lẽ ba người ngồi ở hàng cuối cùng của chiếc xe, người đàn ông tuấn tú đó ngồi ở giữa, hai cô gái ngồi hai bên. Dù là vẻ mặt, giọng nói, thậm chí là động tác, đều khoác lấy tay người đàn ông tuấn tú đó một cách rất tự nhiên, ngay lập tức khiến cho vô số người đàn ông trên xe tan nát cõi lòng.
Hai người họ đều là mỹ nữ hiếm gặp trên thế giới, vậy mà mỗi người khoác một bên!
Sau khi bị vô số đàn ông trên xe thầm trù ẻo mười nghìn lần, Tiêu Dương bước xuống xe một cách rất tự nhiên.
Đứng trên đường phố Côn Minh, Tiêu Dương hít vào một hơi thật sâu.
Hắn xúc động nói:
- Không khí ở thành phố thật sự khiến người ta nhớ nhung, hơi ô nhiễm nhưng mang theo hơi thở cuộc sống, thật khiến người ta thoải mái.
xkx*xx
Thiết Quân Anh và Diệp Tang nắm tay nhau, cùng bước xa tên này vài bước.
Giờ đây, trên đường phố có không ít ánh mắt thiếu thiện cảm đang đổ dồn về phía Tiêu Dương.
Một người phụ nữ trung niên chỉ vào Tiêu Dương thầm chửi:
- Đây nhất định là một tên con nhà giàu rửng mỡ, không khí ô nhiễm mà còn nói là tốt, chẳng ra làm saol
- Này chàng trai trẻ...
Một ông già tóc bạc kéo lấy Tiêu Dương, định dạy cho hắn một bài học làm người.
Vùi
Tiêu Dương kéo theo hai cô gái rồi chạy mất dép. Sau khi chạy qua mấy con phố, hai cô gái được một trận cười vỡ bụng, còn Tiêu Dương thì nhìn họ bằng ánh mắt u oán.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh vui vẻ. - Ôi trời! Cuối cùng cũng bắt được anh rồi!
Âm thanh rất vang, nghe giọng giống như vợ bắt được chồng mình đang ngoại tình vậy, ánh mắt đầy sự hận thù!
Nghe thấy tiếng người, ba người cùng quay người ra.
Tiêu Dương nhìn theo, miệng giật giật, ngán ngẩm nói:
- Cậu đến tìm tôi làm gì!
An