Chương 604: Lại dám động vào người của tôi?
Chương 604: Lại dám động vào người của tôi?Chương 604: Lại dám động vào người của tôi?
Ông trời có mắt!
Ông trời đúng là có mắt mài
Khuôn mặt Lý Văn Bác đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng, cất tiếng cười điên cuồng. Đây còn không phải là ông trời có mắt thì là gì nữa. Chính mình đau khổ tìm kiếm vài ngày, hận không thể lập tung cả nội thành Côn Minh lên cũng chỉ đều tìm cái tên khốn đánh mình một trận đau đớn xong liền biến mất kia.
Báo thù rửa hận!
Lý Văn Bác đã đổi một nhóm vệ sĩ, hơn nữa còn cố ý vì đối phó với Tiêu Dương mà bỏ giá tiên thật cao thuê vệ sĩ xịn.
Công ty bảo an Thánh Long, giá cả rất cao, mời ba tặng một, hàng chuẩn đúng giá.
Lý Văn Bác cắn răng một cái, mời luôn chín người, tặng thêm ba người thành mười hai vệ sĩ. Đám người này cao to như trâu bò, mạnh mẽ hiên ngang, đi khắp nơi tìm kiếm Tiêu Dương.
Nhưng mấy ngày nay Tiêu Dương và hai mỹ nữ như biến mất tăm mất tích trong biển người, Lý Văn Bác làm sao cũng không tìm ra, thậm chí còn thông qua lực lượng cảnh sát tìm kiếm mà vẫn không thu hoạch gì.
- Chậc chậc, hai người phụ nữ bên cạnh cái gã mặt trắng kia thật sự là cực phẩm đấy.
Hóa ra kẻ tình địch mấy hôm nay Lý công tử tìm kiếm lại là một tên mặt trắng.
Lập tức người đi đường xung quanh đều né xa. Chẳng qua đại đa số bọn họ đều đứng từ xa xa nhìn lại xem chuyện, hơn nữa còn có người rất sắc bén đoán ra được "nguyên nhân".
Vẻ mặt mười hai vệ sĩ lộ vẻ thoải mái, thậm chí còn mỉm cười, không quên ưỡn ngực lộ rõ phù hiệu công ty bảo an Thánh Long của mình ra, đôi mắt nhìn Tiêu Dương có vẻ coi thường.
Hiện tại thì vui rồi. Đối phó với kẻ dã man phải dùng biện pháp dã man nhất đáp trả.
Lý Văn Bác cười nanh ác nhìn Tiêu Dương.
Đúng Lý Văn Bác đang thất vọng chuẩn bị dẹp đường về phủ thì kết quả không ngờ trên đường lại nhìn thấy kẻ mình ngày nhớ đêm mong, không, là kẻ thù mà gã hận không thể uống máu ăn thịt.
Nhiệm vụ này đơn giản quá, tùy tiện khủy tay của ai trong trong mười hai người này cũng còn to hơn bắp đùi Tiêu Dương đói
Cánh tay Lý Văn Bác vung lên, lập tức mười hai vị vệ sĩ to khỏe ở phía sau lập tức vọt lên rất nhanh, cũng không ngại đây là đường lớn, đều vây quanh lấy Tiêu Dương.
Vừa gặp đã ghê tởm mài Mình đường đường là một công tử phụ trách Liên Minh Thi Họa tại Minh Châu, không ngờ lại bị một kẻ dã man đánh ngã trong hành lang khách sạn.
*xxk+**+*%
Thế này... Có phải là kiên quyết đuổi theo đòi... Ăn đòn à?
- Nhìn cảnh này nhất định là tranh phụ nữ rồi!
Nói thật, đối với Lý Văn Bác, thật ra Tiêu Dương cũng chẳng có tâm tình đánh gã. Cái loại mụn mủ như thế này, đánh gã còn là coi trọng gã.
- Tiêu Dương! Mày không ngờ phải không! Tiêu Dương thật sự bất đắc dĩ. Hắn đúng là không ngờ tới thật.
Dù sao gã cũng là chủ thuê, mười hai vệ sĩ này dù có không coi trọng Tiêu Dương nhưng cũng phải xông lên hết.
- Cùng tiến lên cho công tử, phế thằng ranh này đi! Cẩn thận một chút, hắn cũng có chút thực lực đấy, đừng khinh địch.
Lúc này, ở ngoài đám người, hai bóng người nhanh chóng bước tới.
- Lý công tử, cậu cũng đừng quên những lời tôi đã nói...
Một tiếng quát giận không cam lòng vang lên. Lập tức một bóng người còn nhanh hơn, lao vọt vào giữa đám vệ sĩ, nắm đấm vung lên vù vù, ẩn chứa sức mạnh mà đám vệ sĩ to cao này không thể nào sánh được.
Hắn vung khế tay:
- Giết, may là đánh ngang tay. Tôi cũng hạ sáu người.
Hai mắt tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn ngây ra, nhất thời nhìn hai người đột nhiên xuất hiện này giống như quái vật. Hai thanh niên nhìn qua chỉ mười mấy hai mươi tuổi, trông cũng không bắt mắt gì lắm, đương nhiên đây là chỉ nói về phương diện hình thể. Mặt hai người cũng như học sinh non nớt, chẳng ai ngờ nổi hai người này chỉ trong một phút đồng hồ, không chút áp lực đã hạ mười hai vị vệ sĩ cao lớn dũng mãnh của tập đoàn bảo an Thánh Long.
Trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, mười hai vệ sĩ đều nằm trên mặt đất rên rỉ.
Vẻ mặt Lý Văn Bác lập tức cảnh giác, lui lại phía sau vài bước, sau đó không chút do dự, vung tay:
Vùi! VùI
Một người trong đó vùng trường côn quét ngang, trong nháy mắt đã đánh ngã ba vệ sĩ.
- Móa! Tên khốn Lý Tiểu Phong cậu lại ra tay trước.
Lý Văn Bác vung tay chỉ trỏ như một vị tướng.
Tiêu Dương không ra tay, chỉ lôi kéo hai cô gái lui lại vài bước.
Điệu bộ thật cũng đủ khí thế, người bình thường thật sự có thể bị dọa tới hai chân xụi lơ rồi.
Khí thế hung hăng, gào thét bước mạnh chân xông tới.
Mặt Phong Dương đầy vẻ tươi cười, sau đó lập tức đi tới trước mặt Tiêu Dương, vẻ mặt cung kích gọi một tiếng:
- Sư phụ.
- Sư phụ.
Lý Tiểu Phong cũng vội vã đi tới.
- Sư phụ sao?
Tất cả mọi người vây xem nghe thấy lời này liên cảm thấy chấn động không thôi.
- Hai người này không ngờ lại là đệ tử của tên mặt trắng kia?
- Có thể là trường võ thuật đấy! Mau hỏi thăm xem là trường nào. Thằng con trai ngốc kia của tôi cũng phải đi theo học vài năm.
- Nhưng... nhỡ hắn dạy môn số học ở trường thì sao.
Hai người đi phía trước, Tiêu Dương nhìn họ, lông mày hơi nhíu lại. Hắn mơ hồ cảm thấy hai vị trước mắt này như có chuyện gì đang gạt hắn.
- Sư phụ, ở bên này.
Lúc này Lý Văn Bác và Phong Dương nhìn nhau, vẻ mặt dường như hơi khác lạ, nửa ngày sau mới đồng loạt gật đầu:
- Đưa tôi tới chỗ mọi người tập trung.
Tiêu Dương xua tay ngăn lại.
- Bỏ đi, loại giả rách này nhìn thôi cũng chướng mắt.
- Xem ra lần rèn luyện này đem lại thu hoạch rất lớn cho các cậu.
Thực lực của Lý Tiểu Phong sau khi chấm dứt thi đấu tinh anh là Hư khí thất vân tiền kỳ, trải qua đặc huấn tại Vũ Phong Quán và huấn luyện ở Tam Giác vàng, hiện tại đã là Hư khí bát vân tiên kỳ.
Mà Phong Dương lại càng không khiến Tiêu Dương thất vọng.
Lúc đầu có thực lực thấp nhất, Hư khí ngũ vân, sau khi Tiêu Dương truyền thụ bộ Đạp Tuyết Vô Ngân đầy đủ, thiên phú của gã lập tức được thể hiện ra, thực lực tăng vọt, từ chỗ xếp đáy tiểu đội tinh anh đã xông lên tới Hư khí thất vân hậu kỳ.
Trong mười người của tiểu đội tinh anh, trừ Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí ra, Tiêu Dương coi là kỳ binh quan trọng nhất trong thi đấu chính là Phong Dương.
Tính ngày tính tháng thì khoảng cách tới trận đấu với dự bị doanh đã còn chưa tới nửa tháng.
- Sư phụ, người này...
Lý Tiểu Phong giơ côn trên tay, có vẻ như còn chưa đánh đã tay, mặt nhìn chằm chằm vào Lý Văn Bác ở phía xa có đầy vẻ không lành.
Lập tức hai chân Lý Văn Bác run mạnh, ngã phệt xuống mặt đất.
Tiêu Dương nhìn Phong Dương và Lý Tiểu Phong trước mặt, không khỏi gật đầu hài lòng:
Lý Văn Bác có cảm giác đột nhiên tỉnh ngộ, oán hận trong lòng với Tiêu Dương tăng lên vài phần nhưng cũng không dám trêu chọc thêm nữa.
Ánh mắt lộ vẻ hối hận. Sao mình lại chọc phải nhân vật như vậy chứ. Đệ tử của hắn còn đánh giỏi như vậy. Hừ! Không ngờ còn nói là tiểu thư đồng bên cạnh Quân Thiết Anh, hóa ra là giả trư ăn thịt cọp. Bổn công tử hận!
Hai chân gã nhữn ra, ngay cả tâm tư xoay người bỏ trốn cũng không có nữa.
Lý Văn Bác ngây ra, đầu giống như bị sét đánh trúng đỉnh, nhất thời trống rỗng.
*xxk*k**
Đụng phải Phong Dương và Lý Tiểu Phong trên đường quả thật cũng là một chuyện bất ngờ.
Trên đường đi, Phong Dương vừa báo lại Tiêu Dương mọi chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi. Tiểu đội tinh anh dưới sự huấn luyện và dẫn dắt của Lâm Tiểu Thảo, quả thật đã kích chiến với Quả Cảm quân, cũng hoàn toàn thắng lợi vài trận!
Mỗi lần chiến đấu, tất cả mọi người trong Tiểu đội tinh anh đều có cảm ngộ và đề cao nhất định.
Rèn luyện trong lửa là thứ có thể kích thích tiêm lực con người nhất.
Cứ giằng co như vậy vài ngày, sau khi đấu trí đấu dũng với Quả Cảm quân, rốt cục khi Hắc Thủy quân kịp thời chạy tới, Tiểu đội tinh anh dĩ nhiên có thể đánh bại hoàn toàn Quả Cảm quân như kỳ tích. Bọn họ hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Dương giao cho thuận lợi.
- Sau đó chúng tôi thử liên lạc với sư phụ, chẳng qua...
Phong Dương dừng lại.
- Không thể liên lạc được.
Lúc nói chuyện, đồng thời ánh mắt của Phong Dương và Lý Tiểu Phong thỉnh thoảng nhìn Quân Thiết Anh và Diệp Tang bên cạnh Tiêu Dương. Bọn họ hoàn toàn có lý do tin rằng sư phụ mất tích khẳng định có liên quan với hai vị mỹ nữ đi theo này.
Chậc chậc. Nếu là mình thì cũng tình nguyện mất tích thôi!
Hai người bắt đầu phát huy trí tưởng tượng siêu quần của mình, ảo tưởng mấy ngày nay sư phụ đã làm gì.
- Là ở khách sạn phía trước.
Phong Dương dẫn đầu sải bước vào bậc đá trước cửa, xoay mặt nói:
- Lúc ấy chúng tôi không liên hệ được với sư phụ, liền quyết định tạm nghỉ ở bên này, yên lặng chờ tin của sư phụ. Ai ngờ...
Phong Dương đang nói lại dừng.
Lúc này Tiêu Dương không nhịn được nữa, cau mày hỏi:
- Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Tay Phong Dương vô thức nắm chặt lại, một lúc mới nói:
- Sư phụ, đi vào rồi chúng tôi lại nói tiếp đi.
Tiêu Dương dẫn hai cô gái đi theo hai người lên thẳng lầu hai. Lúc này mọi người của Tiểu đội tinh anh đã nhận được tin từ sớm, tập trung tại một gian phòng chờ đợi.
Phong Dương đẩy cửa vào, mọi người trong phòng lập tức đứng lên cả, nhìn về phía Tiêu Dương, vẻ mặt cung kính.
- Sư phụ.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn qua đám người, đồng thời gật đầu.
Á Kiệt, chấm dứt thi đấu tinh anh đạt Hư khí lục vân trung kỳ, hiện tại là Hư khí thất vân tiền kỳ.
Lưu Nguyên, trước là Hư khí thất vân trung kỳ, hôm nay là Hư khí bát vân tiền kỳ.
La Thiên Hồ, trước là Hư khí lục vân trung kỳ, hiện tại là Hư khí thất vân trung kỳ.
xxx
Thực lực mỗi một người trong Tiểu đội tinh anh đều có tăng trưởng bất đồng. Trong thời gian ngắn ngủi có thể đạt tới trình độ như vậy, trong lòng mỗi người Tiểu đội tinh anh đều biết, đây đều do một người ban tặng.
Sư phụ siêu cấp của bọn họ, Tiêu Dương!
Nếu không phải dưới sự dạy bảo của sư phụ siêu cấp Tiêu Dương, sợ rằng tiềm lực của đám người mình cũng khó được đào móc ra nhanh chóng như vậy.
Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua một hồi, đồng tử không khỏi co rụt khế, trái tim đập mạnh.
Thiếu mất năm người! Tâm mắt hắn đột nhiên trầm xuống vài phần, trâm giọng hỏi:
- Đám người Tiểu Thảo đâu?
Nghe thế, sắc mặt mấy người Tiểu đội tinh anh đều có vẻ hơi khó coi, ánh mắt không tự chủ được lộ chút phẫn nộ, nắm chặt nắm tay. Chỉ chốc lát sau, Phong Dương vẫn dứt khoát cất bước đi ra.
- Sư phụ, xin lỗi!
Ánh mắt Tiêu Dương hơi nheo lại, dự cảm chẳng lành trong lòng càng đậm hơn:
- Nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
- Huấn luyện viên Lâm...
Giọng Phong Dương âm trầm:
- Hiện tại ở bệnh viện.
Đôi mắt Tiêu Dương mở to, hầu như mang theo rống giận, rít gào lớn:
- Đừng có bà bà má má nữa. Nói mau! Hiện tại Tiểu Thảo sao rồi? Sao gã lại vào viện? Là ai gây ral
- Là Mục Thừall!
Giờ phút này dường như Phong Dương cũng không nén nổi kích động trong lòng, kêu lớn, ánh mắt tràn đầy đau khổ và không cam lòng, nói to:
- Là gã đột nhiên xuất hiện, muốn bắt sư huynh Kiều Trí và sư tỷ Linh Nhi đi! Huấn luyện viên Lâm đi ra ngăn cản, bị gã đánh thương!
- Sư phụ!
Ánh mắt Phong Dương đỏ bừng:
- Xin lỗi! Chúng tôi ăn bản không ngăn được Mục Thừa. Gã đã mang sư huynh Kiều Trí và sư tỷ Linh Nhi đi rồi.
Trong tích tắc này, đôi mắt Tiêu Dương lập tức xuất hiện vẻ nổi giận vô cùng, lạnh lẽo như băng.
Âm!
Một quyên đấm mạnh vào cửa phòng, cửa phòng liền bị đánh nát trong nháy mắt.
- Mục Thừa?
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh như băng, ẩn chứa vẻ giận dữ.
- Lại dám động vào người của tôi?
xkk%