Chương 607: Ông đâu có bảo nhẹ tay thôi!
Chương 607: Ông đâu có bảo nhẹ tay thôi!Chương 607: Ông đâu có bảo nhẹ tay thôi!
Nguy hiểm!
Từ khi vào U Linh cốc, Lam Hân Linh luôn cảnh giác cao đề. Khi luồng sức mạnh to lớn đó lao đến cùng một luồng gió lạnh, Lam Hân Linh lập tức cảm thấy một nỗi sợ khủng khiếp đang lan khắp cơ thể, thanh kiếm trong tay run lên.
- Cẩn thận!
Trương Kiều Trí bên cạnh cũng cảm nhận thấy. Hai người là lực lượng nòng cốt của tiểu đội tinh anh, đã phối hợp nhuân nhuyễn sau trận đánh với Quả Cảm quân ở Tam Giác Vang. Gần như cùng lúc, hai người họ bay về cùng một phía, đồng thời, Trương Kiều Trí quay đầu gạt tay, một vài ngọn lửa lập tức bắn ra.
Âm!
Nổ ở phía sau.
Tiếng nổ này mở ra trận đánh tàn khốc ở U Linh cốc...
Dưới ánh sáng lờ mờ, ngọn gió lạnh thổi qua từng cơn, thành viên của đội đột kinh đã lên chiến trường, chiến đấu một cách kịch liệt. Các loại sức mạnh thuộc tính được tung ra, làm cho U Linh cốc trở nên sáng hơn.
Bóng người đang tấn công họ tỏ vẻ coi thường.
Quả cầu lửa bay ra lập tức nổ tung, từng luồng nhiệt lượng hình thành một bàn tay huyền diệu, đè vào bóng người đó, đồng thời, một ánh kiếm phá gió đánh tới.
Lập tức, cánh tay Trương Kiều Trí giơ lên.
- Liệt Hỏa Chưởng! Nổi
Một tiếng nói lạnh lùng buông ra, gió giật dội đến, mấy mũi tên gió bay nhanh như chớp, bắn vèo vèo về phía hai người Lam Hân Linh. Lập tức lại có một luông sức mạnh tỏa đến.
Một luồng máu bắn ra.
Bóng người Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí nhanh chóng rút vào bên cạnh một bức tường đá, dựa vào sự yểm trợ của bức tường đá để đối phó với kẻ địch.
Lam Hân Linh, đường kiếm lạnh lùng của Thiết Tâm Kiếm đã vung lên!
- Hỏal
- Hừ, không ngờ lại có hai tên oắt con với thực lực Thực Khí Nhất Vân, để tôi đối phó với chúng.
Trương Kiều Trí cười lạnh, bỗng nhiên cánh tay y rung lên.
Bóng người đó bị một kiếm đoạt mệnh.
- Hừ, ngọn lửa nhỏ như vậy cũng dám tung ra sao?
Sự kết hợp này, Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí không biết đã thực hiện bao nhiêu lần khi đối phó với Quả Cảm quân. Quả cầu lửa của Trương Kiều Trí nổ tung, gần như làm lòa thị lực của kẻ địch, và lực tấn công bất ngờ của đòn đó khiến kẻ địch không kịp đề phòng, còn Lam Hân Linh thì nhân cơ hội đó tấn công địch.
Vùi
Một tiếng hự. Ở cửa U Linh cốc, cũng đang đánh rất mãnh liệt.
Nhưng, rất nhanh, lại một sát thủ mạnh hơn cả tên Thực Khí Nhị Vân đó không biết chui từ đâu ra, lập tức tấn công Lam Hân Linh...
Sắc mặt họ thay đổi, ánh mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, đồng thời, không ít người cũng nhìn sang Mục Thừa.
Hai người phối hợp với nhau, cường giả Thực Khí Nhị Vân không phải là đối thủ của họ.
Đám người lập tức trở nên cảnh giác, nhưng đồng thời họ cũng nghi ngờ. Khi vây tổ chức Huyết Dạ tại U Linh cốc, trong U Linh cốc không hề có sóng liên lạc, người của tổ chức Huyết Dạ trong đó cũng không phát tín hiệu cầu cứu được, chúng không cầu cứu ai được mới đúng.
Với thủ đoạn này, không biết bao nhiêu Quả Cảm quân đã chết dưới kiếm Lam Hân Linh. Tên sát thủ Phong tổ của tổ chức Huyết Dạ với thực lực Thực Khí Nhị Vân trước mắt đây không phải là người đầu tiên.
Chỉ dựa vào một tiếng hét kinh thiên động địa này, Mục Thừa đã nảy sát cơ, dù người đó là ai, dám gọi thẳng tên y trước mặt mọi người, chắc chắn là chán sống rồi.
Sát khí xẹt qua.
Mục Thừa ngước mắt nhìn, ánh mắt lóe lên.
Đây là chỗ dựa lớn nhất để họ có thể đứng vững trong trận đánh ác liệt này.
Tên giặc Mục Thừal
Âm thanh này là nhằm vào Mục Thừal
Chẳng lẽ là quân tiếp viện của tổ chức Huyết Dạ?
Trong U Linh cốc, đội đột kích đang khổ chiến.
Bỗng nhiên, không gian vang lên một tiếng hét lớn, làm chấn động tất cả những người trên ngọn núi, giống như tiếng chiêng trống vang lên trong đầu họ vấy, khiến họ định tai nhức óc.
- Tên giặc Mục Thừa!
Trên ngọn núi phía xa, Mục Thừa lạnh nhạt nhìn tất cả điều này, trong lòng đang tính bước đi tiếp theo.
Ở phía tây, ba bóng người nhanh chóng bay tới. Hai bóng người xinh xắn trong số đó dừng lại ở chỗ đằng xa, còn một người thanh niên áo trắng với gương mặt thanh tú thì bay thẳng đến trước mặt đám người Mục Thừa. Ánh mắt hắn sắc bén, đầu tiên hắn nhìn về phía U Linh cốc đang đầy khói lửa, rồi lại nhìn vào đám người trên ngọn núi, hét lên:
- Ai là tên giặc Mục Thừa!
Âm thanh vang vọng.
Tiêu Dương dùng chữ "giặc" để hình dung Mục Thừa. Nhân lúc hắn không có mặt, ép người của tiểu đội tinh anh của hắn tới đây, đây chính là hành vi của giặc cướp.
Nghe vậy, Mục Thừa nhíu lông mày, ngữ khí lạnh lùng:
- Cậu là ai?
Tiêu Quang nhìn Mục Thừa, đột nhiên hắn cười nói:
- Xem ra ông chính là Mục Thừa rồi.
Tiêu Dương đã nhận ra thực lực của Mục Thừa ngay lập tức, đúng là Hóa Tượng, hơn nữa còn là Hóa Tượng Thất Biến! Nhưng dù người khác thấy thế nào, trong mắt Tiểu Dương chỉ có sự khinh thường!
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Mục Thừa, miệng cười lạnh, xem ra lực lượng nòng cốt của tiểu đội Thiên Tử tại Thiên Tử Các, ai cũng ngạo nghễ như vậy cả. Đây có lẽ là do Thiên Tử Các quá đề cao địa vị của tiểu đội Thiên Tử.
- Sắp xếp tôi?
- Đương nhiên là có nhiệm vụ để làm rồi. Nhưng Tiêu Dương, cậu đừng vội, có lẽ tôi sẽ sắp xếp cậu cùng chiến đấu với họ, sớm thôi.
Mục Thừa nhẹ nhàng cười:
- Bọn họ à?
Tiêu Dương đứng lên cành cây của một cái cây không xa chỗ đó.
- Đại gia tôi đây không thay đổi họ tên, niềm tự hào của tiểu đội Lăng Thiên Thiên Tử Các, bảo vệ cổng truyên kỳ của trường Phục Đại Minh Châu, chính là đại gia Tiêu của nhà ông, tôi đây.
Mục Thừa nheo mắt:
- Tôi tưởng là ai, hóa ra là con rùa rụt đầu Tiêu Dương.
Sau khi biết người thanh niên bỗng nhiên xuất hiện trước mắt là ai, tâm trạng khó hiểu của Mục Thừa trước đó lập tức trở nên rất yên ổn. Lập tức thần sắc y trở lại vẻ bình thản, y cười, ánh mắt nhìn Tiêu Dương rất khinh miệt:
- Sao, cậu cũng muốn đến tham gia chiến dịch vây bắt U Linh cốc sao?
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Mục Thừa:
- Hôm nay đại gia tôi không có tâm trạng đùa cợt với nhà ông, ông mang hai học sinh của tôi đi đâu rồi!
Vừa rồi khi Tiêu Dương nói chuyện, hắn đã nhìn hết mọi ngóc ngách ở gần đây nhưng không phát hiện ra Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí. Sắc mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng, một niềm bất an dội lên...
- Nghe cho rõ đây!
- Rốt cuộc cậu là ail
Mục Thừa không nhìn thấu thực lực của Tiêu Dương, ánh mắt y lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:
Với thực lực Hóa Tượng Thập Ngũ Biến của hắn bây giờ, đối phó với Mục Thừa quá ư dễ dàng.
Đáng tiếc rằng, Tiêu Dương chẳng coi đó ra gì.
Đây là một trong ba đại cường giả bên cạnh thái tử?
- Đây là lệnh bài Thái Tử!
Mục Thừa giơ tay ra, một chiếc lệnh bài xuất hiện trong tay y, y giơ về phía Tiêu Dương rồi nói:
- Tôi ra lệnh cho cậu, lập tức đi vào U Linh cốc chiến đấu.
Mục Thừa thầm cười lạnh, đối phó với Tiêu Dương cậu, tôi chẳng thèm ra tay.
Nhìn thấy lệnh bài Thái Tử, cũng như gặp Thái Tử!
Các tiểu đội của Thiên Tử Các đều phải nghe theo.
- Lệnh bài Thái Tử?
Tiêu Dương liếc mắt nhìn sang chiếc lệnh bài trong tay Mục Thừa, cười giễu cợt:
- Xin lỗi, mắt tôi kém, không nhìn rõ vật trong tay ông là lệnh bài Thái Tử hay là một củ khoai lang. - Làm càn!
Hỏa Hoa bên cạnh Mục Thừa không nhịn nổi, quát lên một tiếng, bay người ra, dường như muốn lao ra dạy dỗ Tiêu Dương.
- Hỏa Hoail
Mục Thừa quát, chặn Hỏa Hoa lại.
Trước mắt nhiều người, y không muốn ra tay đối phó với Tiêu Dương. Vì xét cho cùng, Tiêu Dương cũng đường đường chính chính là một thành viên của Thiên Tử Các. Với Mục Thừa, bắt Tiêu Dương không còn lựa chọn nào khác, bước vào U Linh cốc để chết mới là cách giết người cao minh nhất.
Mục Thừa tự tin rằng, trong số những tiểu đội thường của Thiên Thư Các, không ai dám chống lại mệnh lệnh Thái Tử.
- Tôi sẽ cho cậu nhìn kỹ.
Mục Thừa giơ tay, bỗng nhiên, chiếc lệnh bài bèn bắn về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười lạnh bắt lấy, một tay cầm chiếc lệnh bài Thái Tử nghịch trong tay, vừa nói:
- Đây là lệnh bài Thái Tử?
- Tôi ra lệnh cho cậu...
ÂmII
Âm thanh của Mục Thừa còn chưa kịp dứt, một tiếng nổ vang dội đã vang lên.
Lệnh bài Thái Tử trong tay Tiêu Dương bỗng nhiên nổ tung!
Tất cả mọi người trên núi đều biến sắc.
Dám hủy hoại lệnh bài Thái Tửi
Ngay lập tức, sắc mặt Mục Thừa cũng lạnh lùng...
Đúng lúc này, tiếng của Tiêu Dương cợt nhả vang lên:
- Ôi chà, đây chính là lệnh bài của thiên tử sao? Âm thanh vừa rồi quả là kinh thiên động địa! Tôi cảm thấy âm thanh này giống như một quả rắm của thái tử vậy! Tôi gặp nhiều người lấy lông gà giả làm lệnh bài rồi. Nhưng suốt ngày câm một quả rắm đi uy hiếp người khác, thì đây là lần đầu tiên tôi thấy!
- Hủy hoại lệnh bài Thái Tử, làm nhục uy danh thiên tử! Bất kính với Thái Tử, đúng là tội chết!
Hỏa Hoa giận dữ hét lên với Tiêu Dương. Ngay lập tức, trong mắt của y như có hai vòng tròn đen đang chuyển động, một luồng tấn công tinh thần ập về phía Tiêu Dương như núi đổ.
- Tấn công tinh thần?
Tiêu Dương lạnh lùng, sát khí nổi lên.
- Xem ra người làm Tiểu Thảo bị thương chính là mày!
Vùi
Tiêu Dương không thèm để ý đến đòn tấn công tinh thần đó. Hắn lao nhanh ra, khi người ta nhìn theo không kịp, hắn lao về phía Hỏa Hoa như chớp giật, không cho y cơ hội phản kích, một tay vung ra.
Trong tích tắc, Hỏa Hoa như cảm thấy một bàn tay lớn vô hình đã khống chế hoàn toàn bản thân, ánh mắt y đầy sự kinh hãi, muốn giãy giụa nhưng không thể thoát thân nổi.
Ngừng thở. Vùi
Cơ thể Tiêu Dương lơ lửng trong không trung, tay phải của hắn kẹp lấy yết hầu Hỏa Hoa, mắt lạnh như băng:
- Bất kính với thái tử là tội chết? Mày làm huynh đệ của tao bị thương, mày nói xem mày đáng tội gì?
Trong chớp mắt, một luồng hơi thở lạnh như băng bao bọc lấy cơ thể Hỏa Hoa. Mặt y đỏ bừng, giơ tay đang giấy giụa điên cuồng...
Khống chế Hỏa Hoa chỉ bằng một chiêu!
Tất cả mọi người trên núi đều hít vào một hơi.
Thực lực của Hỏa Hoa không kém hơn Hồ Uy là bao. Hơn nữa, người y còn có thuộc tính tấn công tinh thân. Nghe nói Tiêu Dương và Hồ Uy cùng là Thực Khí Tam Vân đại viên mãn...
Tiêu Dương trước mắt lợi hại hơn cả lời đồn!
Hỏa Hoa không nói được gì. Giờ đây, một luông sức mạnh đang bọc lấy khắp người Mục Thừa, giọng y quát về phía Tiêu Dương:
- Bỏ cậu ta ral
Tiêu Dương quay mắt nhìn sang Mục Thừa, một lúc lâu sau mới gật đầu:
- Ừm.
Tiêu Dương buông tay, quăng mạnh về phía mặt đất.
Vùi
Cơ thể Hỏa Hoa lao nhanh xuống đất như một viên thiên thạch!
Tốc độ rất nhanh, Mục Thừa không kịp đến cứu.
ÂmII
Cơ thể đập mạnh xuống nền đất.
Tiếng kêu thể thảm lập tức vang lên trong không trung...
Rắc! Rắc! Rắc...
Bên tai đám người trên núi dường như có thể nghe thấy vô số âm thanh gãy vụn của xương cốt. Nhìn Hỏa Hoa đang đau đớn cực độ trên mặt đất, tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Ngã mạnh quái
Không chừng, Hỏa Hoa sẽ tàn phế cả đời mất!
- Tiêu Dương, mày...
Sự lạnh lùng trong mắt Mục Thừa tóe ra, giận dữ nhìn Tiêu Dương.
- Sao, sao?
Tiêu Dương nhìn y với ánh mắt vô tội, hắn bĩu môi, bực dọc nói:
- Ông bảo tôi buông tay ra, ta chẳng phải đã nghe lệnh của ông, buông tay ra đấy thôi?
Tiêu Dương dừng một lúc rồi lại nói:
- Ông đâu có bảo nhẹ tay thôi!