Chương 606: Cậu sợ một tên hề giở trò sao?
Chương 606: Cậu sợ một tên hề giở trò sao?Chương 606: Cậu sợ một tên hề giở trò sao?
Hành hạ hắn tai
Tiêu Dương nói rất hùng hồn mạnh mẽ, vừa nói vừa vung tay lên.
Nhưng ngoài Lâm Tiểu Thảo, tất cả mọi người trong tiểu đội tinh anh đều thấp thỏm, thầm lo lắng.
Đến U Linh cốc tìm Mục Thừa để đòi người, đâu có dễ như vậy?
Chưa nói đến thực lực của Mục Thừa nằm thứ ba trong thất sát, chỉ nói đến việc phía bên ngoài U Linh cốc có biết bao thành viên của tiểu đội Thiên Tử, chỉ dựa vào sức mạnh của những người trong tiểu đội tinh anh, có thể chống lại được không?
Hơn nữa, nghe đồn trong lần hành động vây giết này, là một nhân vật lớn của tổ chức Huyết Dạ đến tiếp ứng đón ngọc tỷ truyền quốc, bị Thiên Tử Các vây chặn ở ngoài U Linh cốc. Trong số đám người mà Thiên Tử Các phái ra đây, có lẽ không chỉ mình Mục Thừa là cường giả Hóa Tượng.
Nhưng dù có lo lắng đến đâu, cũng không ngăn được quyết tâm cùng tiến tới của mọi người.
Hai cô gái đứng bên trái và bên phải Tiêu Dương, đám người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Âm thanh chém giết vang lên.
- Mục tôn tọa.
Hôm nay, Thiên Tử Các lại tập trung những nguồn sức mạnh có thể tập hợp nhanh chóng ở gần đây để tấn công U Linh cốc.
Ánh mắt Mục Thừa lạnh lùng. Y đến U Linh các đã bốn ngày. Trong bốn ngày mà không thể tiêu diệt được hết một trung đội của tổ chức Huyết Dạ. Mặc dù đối phương chiếm ưu thế địa hình, nhưng đây cũng là kết quả mà Mục Thừa không thể chấp nhận nổi.
Đây là một nơi dễ thủ và khó đánh, phòng thủ thì dễ, nhưng khó để đột phá vào trong.
- Hai người họ?
Trở lại Tam Giác Vàng.
Bên cạnh Mục Thừa, một người trâm giọng nói:
Bởi vậy người của Thiên Tử Các đã dùng dằng với tổ chức Huyết Dạ mấy ngày nay.
Phạm vi vùng Tam Giác Vàng quá lớn, vị trí của U Linh cốc nằm trong một sơn mạch rất sâu, địa hình trắc trở. Một sơn cốc hẹp dài nối vào trong, nhưng sơn cốc đó chỉ có một đường ra.
- Hôm nay, nhất định phải đánh bại chúng.
- Với thực lực của hai người đó, dám ra trận cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết.
Trên một ngọn núi nhỏ cách U Linh cốc mười mấy mét, một số bóng người đang đứng thẳng. Người đàn ông trung niên đứng đầu mặt rất lạnh lùng, nhìn về phía trước bằng ánh mắt sắc bén. Giờ đã có một đám thành viên Thiên Tử Các lao ra giao chiến với các sát thủ của tổ chức Huyết Dạ.
- Hỏa Hoa.
- Hai người dẫn từ tiểu đội tinh anh kia, có cần đưa họ đi tác chiến không?
Mục Thừa chưa mở miệng, một người thanh niên mặc áo đỏ bên cạnh đã cười giễu cọợt:
Đương nhiên là y biết rằng, Mục đại ca muốn hại tiểu đội tinh anh. Hỏa Hoa lập tức hiểu ý cười:
- Mục tôn tọa, nhiệm vụ của đội đột kích là xông vào trong U Linh cốc, phá vỡ tuyến phòng ngự của địch!
- Không thể nói vậy được. Càng là những người thực lực yếu, càng phải rèn luyện trong hoàn cảnh khó khăn. Tôi cảm thấy rằng, hai người này rất thích hợp với nhiệm vụ lần này.
Mục Thừa hiện nét lạnh lùng, rồi lập tức lạnh nhạt nói:
Mục Thừa giơ tay, điềm đạm nói:
Họ thầm lắc đầu, bởi họ đều biết rằng, có lẽ Mục Thừa muốn dồn hai người của tiểu đội tinh anh vào chỗ chết!
Đám người phía sau không ít người quay sang nhìn nhau.
- Càng như vậy càng kích thích được tiềm lực của họ! Hai người này chẳng phải là thiên tài tinh nhuệ của tiểu đội tinh anh sao? Họ hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
- Mục đại ca nói đúng lắm.
Một người chau mày nói:
- Thực lực của mỗi thành viên trong đội đột kích ít nhất cũng phải ở vào Thực Khí Tam Vân mới có thể tự bảo vệ được mình. Một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy mà để cho hai người trẻ tuổi Thực Khí Nhất Vân tham gia, chỉ sợ là...
- Chỉ sợ làm sao?
- Không biết Mục đại ca định sắp xếp thế nào?
Mấy người không khỏi cả kinh.
- Đội đột kích?
- Để họ chuẩn bị xuất phát cùng đội đột kích đi.
- Không biết hai người đó đã làm gì đắc tội với Mục Thừa.
- Thực Khí Nhất Vân mà ở trong đội đột kích, đánh ngay tiền tuyến, gần như là cửu tử nhất sinh. Nghe nói sư phụ của tiểu đội tinh anh là đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên -Tiêu Dương. Thời gian trước, trong cuộc đấu ngọc tỷ truyên quốc ở Phục Đại, Tiêu Dương đã thể hiện rất xuất sắc, ngay cả Hồ Uy cũng suýt bị hắn giết chết. Tên Tiêu Dương cũng liều lĩnh thật, dám đắc tội với cả thất sát. Cần phải biết rằng, thất sát rất đoàn kết, giờ đây có lẽ Mục Thừa đang báo thù cho Hồ Uy.
- Không tìm hẳn đến Tiêu Dương, mà xả hận lên hai thành viên tiểu đội tinh anh, có gì anh hùng chứ!
- Nghe nói là không tìm được Tiêu Dương...
Dù những người đang thì thâm bàn luận này đều là tinh nhuệ của các tiểu đội lão luyện tại Thiên Tử Các, nhưng không ai dám đứng thẳng ra chỉ trích, bởi xét cho cùng, lần hành động vây diệt này, Mục Thừa là chỉ huy toàn quyền.
Sau khi Mục Thừa ra lệnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng điềm đạm như cũ, y nhìn chiến cục trước mặt rồi nói nhỏ:
- Tiểu đội Bạch Diệp, tiểu đội Diêm Phong, lên chỉ viện đi.
Vùi! Vùi! Vùi
Thành viên hai tiểu đội nhận được lệnh bèn lao nhanh về phía trước.
"Anh đã bao lần gọi tôi là vợ xấư, trước khi chết, tôi có thể gọi anh một tiếng... chồng đẹp trai' không." Trái tim Lam Hân Linh như bị một tảng đá chặn lại vậy. Cô không mong rằng trong một tuyệt cảnh thế này, người đó sẽ bay từ trên trời xuống để cứu cô. Cô chỉ mong, mình có thể giữ được chút hơi thở cuối cùng, để nhìn anh ấy lần cuối cùng...
Lần này có lẽ là cửu tử nhất sinh rồi.
Lòng Lam Hân Linh nặng nề, nắm chặt lấy vỏ kiếm trong tay mình, trong đầu, một bóng người không sao gạt bỏ được...
Trong U Linh cốc, tiếng chém giết vang lên.
Câu này không có ý khinh miệt họ, mà có ý cứu tính mạng hai người họ. Với thực lực của hai người họ, lao ra đằng trước rõ ràng là tự tìm cái chết. Trong số thành viên của đội đột kích, ai cũng muốn bảo vệ người khác, người thực sự muốn dồn hai người họ vào chỗ chết chỉ có mình Mục Thừa mà thôi.
- Tên Mục Thừa đó bắt chúng ta đi theo đội đột kích, rõ ràng là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết! Hơn nữa, dù chúng ta có chết ở U Linh cốc, y cũng có lý do đường hoàng để báo lên trên!
Dù Lam Hân Linh là con gái của Lam Chấn Hoàn, một trong bát đại các lão, nhưng Mục Thừa cũng không coi đó ra gì. Lam Chấn Hoàn chẳng qua chỉ quản lý một vài sự vụ bình thường của Thiên Tử Các, những sự việc nội bộ quan trọng không đến lượt lão nhúng tay vào.
Lam Hân Linh nghiến răng, đồng thời ánh mắt nặng nề:
- Trương Kiều Trí, chút nữa khi vào trong U Linh cốc, chúng ta không được nóng ruột, đợi tìm một nơi an toàn đã rồi tính sau.
Mục Thừa rõ ràng là muốn dồn cô vào chỗ chết, nếu như cùng đội đột kích vào trong đó mà gặp phải sát thủ mạnh của tổ chức Huyết Dạ, thì có thêm mấy Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí cũng không đủ để sát thủ của tổ chức Huyết Dạ giết.
Trương Kiều Trí nhẹ nhàng gật đầu.
- Này, hai người cũng là người của đội đột kích sao?
Đúng lúc đó, một người đàn ông bên cạnh Trương Kiều Trí vừa giơ thanh đao trên tay, vừa nhoẻn miệng cười, nhìn sang hai người, lắc đầu rồi nói:
- Chút nữa khi đột kích, hai người đến phía sau đội đi.
Giờ đây, Lam Hân Linh đang nói nhỏ:
Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí đã bị phân đến đội đột kích thật rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Một tiếng hét vang lên, thành viên đội đột kích nhanh chóng tập hợp, ai nấy đều là những lão tướng đã trải qua nhiều trận, vẻ mặt lạnh lùng cương nghị, không hề sợ chét, hơn nữa, họ tràn đầy khí thế... Ngoại trừ hai người!
- Đội đột kích, chuẩn bị!
Mục Thừa nở nụ cười lạnh lùng.
- Tôi không tin là không đánh vỡ được cái mai rùa này!
"Quá nũng nịu à? Cứ để tôi nũng nịu một lần trong đời đi."
"Nhưng... Không còn cơ hội nữa rồi."
Người mà con người nghĩ đến nhiều nhất trước lúc chết, thường là người vừa nhớ thương nhất, vừa tiếc nuối nhất trong sâu thẳm trái tim... "Thật muốn anh ôm lấy tay tôi một lần nữa, nhảy Thiếp Tâm Kiếm. Thiếp Tâm Kiếm, Thiếp Thân Truyền...
Xuất phát!
Kengl
Lam Hân Linh rút thanh kiếm ra khỏi bao, bao kiếm rơi nhẹ trên bãi cỏ bên cạnh. Lần này đi là không còn quay về được nữa, mang theo vỏ kiếm trên mình chỉ còn là gánh nặng.
Ánh sáng bạc trên trường kiếm phản chiếu ánh mắt dịu dàng như nước nhưng cũng sắc bén như đao của Lam Hân Linh.
"Mình nhất định phải dốc hết sức, sống ra khỏi U Linh cốc.
Vù! Vùi
Đột đột kích được những thành viên khác yểm trợ, đi theo một con đường nhỏ cong cong, rất nhanh, họ đi vào U Linh cốc đang phủ đầy sương mù và một màn tối u ám.
Nhiệm vụ của họ là phá tuyến phòng ngự của tổ chức Huyết Dạ trong U Linh cốc.
- Trước lúc mặt trời lặn, nhất định phải đánh hạ bọn chúng, cướp ngọc tỷ truyền quốc về.
Thừa Mục ngước mắt nhìn trời, giờ đây đang giữa trưa, vẫn còn rất sớm.
- Mục đại ca.
Đúng lúc này, người thanh niên áo đỏ nói nhỏ vào tay Mục Thừa:
- Nghe nói Lâm Hân Linh không chỉ là con gái của Lam Chấn Hoàn, mà quan hệ của cô ta với Tiêu Dương rất gần gũi... Mục đại ca, nếu như tên Tiêu Dương điên cuồng khi cô ta chết thì...
Mục Thừa quay mặt, liếc nhìn Hỏa Hoa:
- Cậu sợ một thằng hề giở trò sao?
Nghe vậy, Hỏa Hoa ngớ người, một lúc sau, y cũng cười.
Đúng là cảnh giới của mình vẫn chưa đủ cao, Mục đại ca nói đúng, chẳng lẽ mình phải sợ một thằng hề giở trò sao?
Xem tình báo của cuộc chiến Minh Châu, thiên phú của Tiêu Dương quả thực rất đáng kinh ngạc, nhưng trước mặt y, là Mục Thừa đại ca - một trong ba cường giả bên cạnh thái tử!
Hỏa Hoa cười, lập tức trở nên thoải mái:
- Mục đại ca, sức mạnh nòng cốt của chúng ta bao giờ thì ra tay? Theo tôi, tổ chức Huyết Dạ đã ngoan cố chống cự mấy ngày rồi, chắc cũng bị tiêu diệt gân hết rồi.
- Đừng vội.
Mục Thừa nhìn xuống về phía U Linh cốc:
- Theo những gì tôi biết, trong đám người của tổ chức Huyết Dạ lần này có ẩn giấu một nhân vật lớn của tổ chức Huyết Dạ. Hiện người này vẫn chưa lộ diện, chắc chúng đang chuẩn bị cho đợt tấn công cuối cùng. Chúng ta cứ đợi đến lúc bọn chúng phải lòi đuôi ra, rồi giết cũng không muộn.
Vùi
Vù!VùI
Trong những dãy núi trùng điệp, mười bóng người đang bay nhanh. Đó chính là những người của tiểu đội tinh anh.
U Linh cốc nằm ở hướng ngược lại so với ngọn núi Tê Vân mà trước đó Tiêu Dương từng tới, nên Tiêu Dương không hiểu vê nó chút nào hết.
- Còn bao lâu nữa?
Tiêu Dương nhíu mày, vừa chạy vừa nhìn về phía trước.
Diệp Tang tính một lát rồi nói:
- Với tốc độ hiện tại của chúng ta, còn phải nửa tiếng nữa.
- Nửa tiếng nữal
Tiêu Dương cố áp chế sự lo lắng trong lòng. Lòng hắn cứ có một cảm giác bất an. Trâm tư một lát, Tiêu Dương quay mặt sang hỏi:
- Chúng tôi đi trước, mọi người theo sau nhé.
Nói đoạn, Tiêu Dương gật đầu với Diệp Tang.
Họ tăng tốc.
Tiêu Dương dẫn theo hai cô gái, bay với tốc độ như tên bắn. Tốc độ đó đương nhiên là khiến những người trong tiểu đội tinh anh không thể theo kịp.
- Ôi trời! Tốc độ của anh Tiêu nhanh như vậy tôi còn hiểu được, nhưng từ bao giờ mà tốc độ của Quân tiểu thư cũng nhanh như vậy!
Lâm Tiểu Thảo lập tức cũng kêu lên, rồi giục:
- Mọi người tăng tốc đi nào! Nhanh lên! Một tên cổ võ nửa vời ở Hư Khí Nhị Vân như tôi mà còn nhanh hơn mọi người đấy!
Gần đây Lâm Tiểu Thảo bắt đầu tu luyện cổ võ phái Thiên Cơ, chỉ ở cấp Hư Khí Nhị Vân.
Nhưng câu này của y là thật.
Tốc độ của y thật sự là đứng đầu trong số những người của tiểu đội tinh anh.
- Mau! Maul Mau lên!
Tiểu đội tinh anh yên lặng nhìn Lâm Tiểu Thảo đang nằm trên lưng Tiểu Thu, không nói được gì...
xkx+*«
Lạnh lẽo, u ám!
Đây là cảm giác đầu tiên khi Lam Hân Linh bước vào U Linh cốc. Xung quanh cô, gió lạnh đang gào rít.
Từ khi vào U Linh cốc, khoảng hai mươi người trong đội đột kích đều đề cao cảnh giác, nhanh chóng di chuyển về phía trước...
Đột nhiên, một ngọn gió kỳ lạ thổi tới.
Vùi
Một thành viên của đội đột kích bước ở đằng trước bỗng cảm thấy cánh tay đau, suýt nữa thì bị chặt mất một cánh tay.
- Địch đánh lén!
Y hét lên:
- Là sát thủ Phong tổ của tổ chức Huyết Dạ, tất cả phòng bị, chuẩn bị tấn công! Bỗng nhiên. Phía sau tiểu đội, một luồng sức mạnh to lớn dồn về phía Lam Hân Linh... *xxkx*x*++%