Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 605 - Chương 609: Hắc Hồ Điệp

Chương 609: Hắc Hồ Điệp Chương 609: Hắc Hồ ĐiệpChương 609: Hắc Hồ Điệp

Hơi lạnh thấu xương, cảm giác cái chết bao trùm khắp cơ thể.

Mũi kiếm đó di chuyển lên trước một chút là có thể lấy tính mạng Mục Thừa.

Linh hồn trở nên lạnh giá, tay chân và toàn bộ cơ thể Mục Thừa cũng trở nên lạnh ngắt. Nụ cười nanh ác chưa kịp dừng, trở nên cương cứng. Cảm giác nguy hiểm ngập tràn khắp nơi, cơ thể y không dám động đậy.

Đây là cảm giác bước một chân vào Quỷ Môn Quan, đứng giữa sự sống và cái chết.

Có muốn có cơ hội đó nữa không?

Giọng nói của Tiêu Dương lạnh lùng vang lên, vang vọng trong não Mục Thừa.

Linh hồn Mục Thừa đang run rẩy. Mặc dù y rất kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa là y không sợ chết. Y là một trong thất sát bên cạnh Thái Tử, y biết quý trọng tính mạng bản thân mình hơn bất kỳ ai.

Giờ đây, đâu còn nghĩ được những điều khác, y vội vàng run rẩy nói:

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Dương lập tức thay đổi.

Mục Thừa hét lớn:

Mục Thừa nuốt mạnh một ngụm nước bọt để nén sự căng thẳng hiện tại:

- Đừng giết tôi!

Tiêu Dương nhướn lông mày, lạnh nhạt nói:

Đối diện với sựu tấn công điên cuồng của tổ chức Huyết Dạ trong U Linh cốc, hai người chỉ ở mức Thực Khí Nhất Vân, sao có thể sống sót được?

- Có... có gì thì từ từ nói.

- Nếu giờ cậu vào U Linh cốc, có thể còn kịp cứu họ.

- Linh Nhi ở đâu?

- Trở thành loại nhát chết nhanh như vậy sao?

Sát khí trong mắt hắn túa ral

Tiêu Dương nén sự lo lắng trong lòng, hét lên.

- Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí đều đi theo đội đột kích vào sâu trong U Linh cốc rồi.

Sau khi Mục Thừa run rẩy nói ra, Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, cơ thể lao về phía U Linh cốc như điện xet.

Mặc dù nói vậy nhưng Mục Thừa nghĩ rằng, có lẽ hai người đó đã trở thành hai xác chết rồi.

- Họ vào đó từ khi nào, đi vào lối nào, mục tiêu ở đâu, nói maul

Gió lạnh thổi qua mặt Tiêu Dương, nhưng lòng Tiêu Dương giờ đây ngày càng trâm xuống...

Khi Tiêu Dương lao vào U Linh cốc, lập tức gặp phải ba sát thủ của tổ chức Huyết Dạ. Hắn đâm một nhát kiếm, giết luôn ba người.

Trong lòng hắn có một dự cảm không lành, đang dần tăng lên...

Nhìn bóng Tiêu Dương rời đi, gương mặt Mục Thừa co quắp lại, ánh mắt dồn lên sự oán hận.

Bỗng nhiên, tay Tiêu Dương túa mồ hôi lạnh. Chỉ cần chậm một giây thôi, Linh Nhi cũng có thể mất mạng!

Nhưng chỉ cần nghĩ rằng, có lẽ giờ cô ấy đã trở thành một trong những xác chết lạnh lùng trong U Linh cốc, Tiêu Dương bèn run rẩy toàn thân. Cơ thể hắn lao nhanh, ánh mắt hắn chăm chú quan sát những xác chết xung quanh.

Hắn vừa vất Trịnh Quyền vào nhà vệ sinh, khi quay người đi về, một bóng hồng xuất hiện. Ánh mắt vừa dịu dàng vừa rắn rỏi. Một tay cầm kiếm, giống như một tinh linh đang khiêu vũ, giống như hiệp nữ tái thế, khí chất mê lòng người.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên cảnh tượng ở công viên.

Vù! Vùi Vùi

Vùi

Cơ thể hắn bước qua vô số xác chết.

Con đường Tiêu Dương đi không sai hướng, nhưng hắn chỉ nhìn thấy những xác chết lạnh lẽo, có người mặc quần áo của đội đột kích, có người là sát thủ của tổ chức Huyết Dạ.

Lao nhanh vào trong!

Càng yên lặng, Tiêu Dương càng lo lắng.

Ngoài gió lạnh là một màn yên lặng.

Không có tiếng đánh nhaul

Áp chế sự lo lắng, điên cuồng trong lòng mình!

- Không có chuyện gì đâu! Nhất định không sao đâu.

Cơ thể Tiêu Dương nhanh như tên bắn.

Một luồng gió lạnh nổi lên.

Vùi

Sát thủ Phong tổ xuất hiện.

Giống như vô số mũi dao nhọn hiện lên trong không gian, lao thẳng về phía Tiêu Dương.

Sự lo lắng của Tiêu Dương đang chưa biết xả vào đâu. Hắn giơ kiếm trong tay, một đường kiếm lạnh xẹt ra.

Vùi! Vùi Vùi

- Bổn tiểu thư là Độc Nữ Hắc Hồ Điệp! Cậu có thể gọi tôi là Hồ Điệp Tỷ Tỷ.

- Cô là ai? Giờ Linh Nhi đang ở đâu?

Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt. Chiếc áo choàng trên người cô gái này rõ ràng là của Linh Nhi. Sát ý xẹt qua trong mắt, thanh trường kiếm trong tay Tiêu Dương giơ lên, âm thanh lạnh lùng:

- Hì hì, xem ra, người tên Linh nhi đó, rất quan trọng đối với cậu.

Lúc này, bóng hồng nằm trên đất nhảy bật lên. Quay đầu, trên mặt cô đeo một chiếc mặt nạ bướm màu đen, hai mắt đen kịt, nhìn về phía Tiêu Dương, âm thanh rung động lòng người vang lên:

Cơ thể Tiêu Dương bay nhanh ra phía sau, đồng thời thanh kiếm trong tay chém ra. Một đường máu phun lên. Phía trước Tiêu Dương, một con rắn độc bị chém làm hai.

Sát ý trong mắt Tiêu Dương ngày một nhiều hơn, cơ thể hắn lao nhanh về phía trước, bỗng nhiên đồng tử của hắn chấn động kịch liệt!

Vùi

Trên mặt đất phía trước, bỗng nhiên, một bóng hồng ngã xuống nền đất...

- Linh NhiI

Lòng Tiêu Dương chấn động, cơ thể bay nhanh ra, ngồi xuống, gọi khẩn thiết:

- Linh Nhi...

Vùi

Khi Tiêu Dương đặt một tay lên vai bóng hồng, bỗng một cảm giác nguy hiểm tràn ngập khắp cơ thể hắn.

Vùi

Bản thân hắn có thực lực nhưng lại không ra tay, vậy mà còn tỏ ra mình nắm rất rõ tình hình, tự cho mình là mưu lược hơn người, còn phái đội đột kích đến để đâm đầo vào chỗ chết!

Tiêu Dương thâm chửi Mục Thừa vô số lần!

- Khốn kiếp!

Những sát thủ này còn có thể tấn công hắn mà không ai ngăn cản. Điều này có nghĩa là gì? Có lẽ rằng, đội quân đột kích đã chết hết!

Sự bất an trong lòng Tiêu Dương càng nhiều hơn!

Dưới bóng kiếm, từng bóng người chết dưới kiếm hắn.

Cô gái đó nói rồi cười vang lên.

Lòng Tiêu Dương lại trâm xuống.

Cô gái Hắc Hồ Điệp trước mặt, khiến hắn cảm thấy không biết phải đối phó thế nào. Có lẽ cô ta là một cao thủ dùng độc. Hơn nữa, vừa rồi khi con rắn độc màu vàng đó xuất hiện, Tiêu Dương thậm chí có một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Tiêu Dương muốn đánh hạ cô ta cũng rất nhanh thôi! Chỉ là Linh Nhi, chưa tìm được Linh Nhị, Tiêu Dương rất bất an, càng không dám manh động.

Giết hết tất cả mọi người trong U Linh cốc cũng không bằng được tính mạng của Linh Nhi!

Đương nhiên, không phải Tiêu Dương không lo lắng cho tính mạng của Trương Kiều Trí, chỉ là vị trí của Linh Nhi trong lòng hắn rất quan trọng mà thôi.

Nhìn vẻ mặt đen kịt của Tiêu Dương, ánh mắt của Hắc Hồ Điệp vẫn không hề thay đổi, cười nói:

- Chẳng phải cậu muốn cứu người cậu thích sao. Hồ Điệp Tỷ Tỷ tôi thích nhất là những người như vậy. Cậu yên tâm, cô ấy chưa chết, hơn nữa còn một người trẻ tuổi nữa, vì cô ấy cầu xin, nên chúng tôi cũng không giết gax. Nhưng tiểu đệ đệ à, Hồ Điệp Tỷ Tỷ ở trong sơn cốc không có ánh sáng mặt trời này thật sự là rất sợ. Hay là, cậu đưa bọn tôi ra ngoài?

Tiêu Dương hiểu ra rồi.

Cô gái này xuất hiện là để đưa điều kiện với hắn.

Dùng tính mạng Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí để làm điều kiện đưa họ ra khỏi đây.

Chỉ là có một điều, Tiêu Dương không hiểu. Sao cô ta lại nghĩ ra việc dùng tính mạng của Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí để làm điều kiện? Cần phải biết rằng, nếu hắn không đến kịp thời, Mục Thừa đưa Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí đến là để giết hai người họi

Giờ đây tổ chức Huyết Dạ đưa ra chiêu này, chỉ có một khả năng, đó là họ đã biết việc gì xảy ra ngoài kia. Họ biết Mục Thừa bị hắn đánh bại, biết rằng, hắn đến đây là vì Lam Hân Linh.

Nhưng đây rõ ràng là sâu thẳm trong U Linh cốc, sao họ có thể nắm bắt tình hình bên ngoài nhanh nhạy vậy?

Tiêu Dương không thể giải thích, lý giải nổi.

Nhưng không thể không thừa nhận rằng, chiêu này của tổ chức Huyết Dạ đã đánh trúng vào tử huyệt của hắn.

Tổ chức Huyết Dạ đúng là không thể khinh thường.

- Được, tôi đồng ý với các người.

Tiêu Dương nhận lời ngay lập tức.

Hắc Hồ Điệp bèn cười khanh khách, ánh mắt nhìn sang Tiêu Dương:

- Cậu đồng ý nhanh như vậy, sao tôi biết cậu có nói dối hay không?

Tiêu Dương chau mày, cố gắng nén sự tức giận trong lòng mình, trâm giọng nói:

- Tổ chức Huyết Dạ của các cô còn bao nhiêu người, có thể đi hết ra ngoài cùng tôi, tôi đảm bảo rằng, các người có thể rời đi mà không bị động đến một sợi lông.

- Tiểu đệ đệ, không phải tỷ tỷ không tin cậu, nhưng thực lực của cậu quá mạnh, quá nguy hiểm đối với chúng tôi...

Đột nhiên Hắc Hồ Điệp lấy một cái bình sứ ra, Tiêu Dương nhận lấy, cô ta lại cười nói:

- Nếu cậu đồng ý uống viên thuốc độc trong chiếc bình này...

Tiếng của Hắc Hồ Điệp ngừng lại.

Vì cô ta chưa kịp nói hết, Tiêu Dương đã nuốt viên thuốc độc trong bình vào bụng.

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Hắc Hồ Điệp:

- Tôi cho cô năm phút để suy nghĩ. Năm phút sau, tôi phải nhìn thấy Linh Nhi, nếu không, đừng trách tôi đại khai sát giới. Dù Linh Nhi có chết, cũng phải kéo tất cả các người chết theo!

Sát khí bùng lên.

Ngừng một lúc, Tiêu Dương chầm chậm nói:

- Một lời của Tiêu Dương tôi đáng giá nghìn vàng! Nhất ngôn cửu đỉnh!

Dứt lời.

Tiêu Dương quay người đi về phía cửa ra của U Linh cốc!

Vùi

Khi Tiêu Dương xuất hiện ở cửa ra U Linh cốc, trận chiến ở cửa cốc đã kết thúc, không ít thành viên của Thiên Tử Các người lấm tấm máu, đang đứng nghỉ ở chỗ không xa.

Soạt soạt soạtI

Ánh mắt của tất cả mọi người dồn lên người Tiêu Dương. Thấy Tiêu Dương đứng cách cửa động mấy mét, họ trở nên nghi hoặc.

- Thế là thế nào?

Tiểu đội tinh anh nhíu mày:

- Sao sư phụ lại đi ra có một mình thế kia? Sư tỷ Linh Nhi và sư huynh Kiều Trí đâu rồi?

- Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì sao?

Soạt!

Trong số đám người đang nhìn Tiêu Dương có cả Mục Thừa. Giờ đây y đang đứng ở một bên trong tình trạng rất thê thảm. Ánh mắt sắc lạnh, đầy thù hận, y nghiến răng, lòng thầm nói:

"Tiêu Dương, mày không hống hách được bao lâu nữa đâu.

Đúng lúc này, trong nơi sâu thẳm của U Linh cốc, Hắc Hồ Điệp đang nhìn về phía Tiêu Dương. Trong đầu cô ta vang lên câu nói vừa rồi của Tiêu Dương, rồi mỉm cười:

- Tên tiểu đệ này thú vị đấy.

- Tiểu thư, không cần phải đặt mình vào thế nguy hiểm.

Một bóng người bước ra từ bên cạnh, ánh mắt đầy sự bất đắc dĩ, xua tay nói:

- Tôi đã nói rồi, bên ngoài chỉ là đám tốt của Viêm Hoàng Thiên Tử Các, chúng ta có thể dễ dàng hủy diệt được, hà tất gì phải mất thời gian với chúng thế?

- Giết được tốp này, sẽ có tốp khác. Người của Thiên Tử Các, anh giết được hết sao?

Nụ cười trên gương mặt Hắc Hồ Điệp vụt tắt, trở nên lạnh lùng:

- Dù thế nào, chúng ta cũng không thể để lộ trụ sở U Linh cốc của tổ chức!

U Linh cốc không ngờ lại là một trong những trụ sở của tổ chức Huyết Dại

- Mấy ngày trước, tiểu đội ngu ngốc đó đi về đã bị Thiên Thử Các theo dõi, và còn đuổi theo đến tận U Linh cốc!

Hắc Hồ Điệp lạnh lùng nói:

- Nếu chúng ta không giả bộ rời khỏi chốn này, chỉ sợ rằng, không chỉ Viêm Hoàng Thiên Tử Các, mà những tổ chức nhà nước lân cận Tam Giác Vàng cũng sẽ phát hiện ra bí mật của U Linh cốc nhanh thôi.

- Nhưng tiểu thư đâu cần đặt mình vào thế nguy hiểm...

- Đừng nói nữa.

Hắc Hồ Điệp xua tay:

- Anh vào trong chọn một đội quân, mang theo hai người nam nữ đó, chuẩn bị đi ra ngoài cùng tôi!

- Chúng ta sẽ diễn một vở kịch trước mặt Viêm Hoàng Thiên Tử Các.

xkxk*«
Bình Luận (0)
Comment