Chương 610: Tiêu Dương tôi, nhất ngôn cửu đỉnh!
Chương 610: Tiêu Dương tôi, nhất ngôn cửu đỉnh!Chương 610: Tiêu Dương tôi, nhất ngôn cửu đỉnh!
Gió lạnh thổi đến từng cơn.
Vẻ mặt Lam Hân Linh hơi ảm đạm. Trong trận chiến trước đó, dù cô và Trương Kiều Trí đã tránh được những đợt tấn công chủ lực của sát thủ tổ chức Huyết Dạ, nhưng dưới những đợt tấn công như bão táp đó, cô dần cảm thấy không trụ được nữa, trên người bị thương mấy chõ, có thể gục ngã bất kỳ lúc nào.
Trương Kiều Trí cũng vậy.
Nhưng không biết tại sao, đột nhiên kẻ địch thay đổi chiến lược đối với cô. Đầu tiên là giết chết, bây giờ là bắt sống. Khi cô biết rằng đối phương muốn lấy cô làm điều kiện trao đổi để ra khỏi U Linh cốc, mặc dù Lam Hân Linh cảm thấy rất khó tin, nhưng cô vẫn nói với họ giữ lại tính mạng Trương Kiều Trí.
Những thành viên khác của đội đột kích, cũng có ba người bị bắt sống. Giờ đây họ đang bị người khác đẩy ra ngoài U Linh cốc.
Lấy họ làm điều kiện để đưa tổ chức Huyết Dạ ra ngoài?
Lam Hân Linh vừa đi về phía trước, vừa không thể tin nổi. Mục Thừa chỉ muốn cô chết ở chỗ này, sao có thể đồng ý yêu cầu của tổ chức Huyết Dạ chứ. Nhưng xem chừng người của tổ chức Huyết Dạ không phải đang đùa.
Hắc Hồ Điệp đã cởi chiếc áo choàng đỏ trên người ra, để lộ ra bộ váy màu đen. Cơ thể cô toát lên hơi hướm của bóng đêm. Chiếc mặt nạ hình con bướm đen tinh xảo trên mặt như một dấu hiệu của cô vậy.
Người thanh niên tuấn tú trầm giọng nói:
Hắc Hồ Điệp không để ý đến người thanh niên tên Du Lực nữa, cô rảo bước đi về phía trước, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn phía trước.
- Du Lực, sự minh mẫn thường ngày của anh đâu mất rồi? Nếu tôi không đi ra ngoài cùng các anh thì chẳng phải có nghĩa là nói với người của Thiên Tử Các rằng, chỗ này là một trong những trụ sở của chúng †a sao?
- Du Lực, nếu anh sợ chết, thì anh ở lại đây, không ai ép anh phải ra ngoài cả.
- Đừng nhiều lời nữa.
Ở đằng xa, Mục Thừa lạnh lùng liếc sang Tiêu Dương. Ánh mắt y đầy sự hận thù. Đột nhiên, chiếc đồng hồ liên lạc trên tay y phát ra ánh sáng đỏ.
- Tiểu thư...
Bên ngoài U Linh cốc, Tiêu Dương đang bình tĩnh đứng ở chỗ cách cửa thung lũng mấy mét. Gió lạnh thổi đến, nhưng lòng Tiêu Dương đang thầm đếm ngược. Nếu hết năm phút mà còn chưa gặp được Linh Nhi, Tiêu Dương sẽ đại khai sát giới.
Hắc Hồ Điệp chau mày:
Người thanh niên thanh tú bên cạnh dường như vẫn muốn khuyên can cô.
- Đây không phải là lần đầu tiên Viêm Hoàng Thiên Tử Các đàn áp chúng ta. Giờ đây sao chúng có thể để ta rời đi một cách dễ dàng? Chắc là lừa đảo! Tiểu thư, hay chúng ta vào trong trụ sở, điều vài người...
Mục Thừa cười lạnh, mắt lại nhìn về phía Tiêu Dương, mang theo sự khấp khởi:
- Nhưng...
- Hừi Tiêu Dương, hôm nay mày sẽ không hống hách được bao lâu nữa đâu. Bốn bê im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Dương, mỗi người một vẻ mặt.
Mục Thừa lập tức ấn nút, mở nắp đồng hồ đeo tay ra, xuất hiện một màn hình nhỏ, bên trên có hai chữ: đã đến.
Đột nhiên Lâm Tiểu Thảo giật mình, chỉ về phía trước:
Người có thể nói được câu này trong tình thế căng thẳng thế này đương nhiên là Lâm Tiểu Thảo. Nhưng ngay sau đó, Lâm Tiểu Thảo thở dài:
- Nhưng hình như bị bắt sống rồi.
Trong số người tiểu đội tinh anh, Phong Dương đột nhiên cất tiếng nói.
- Là sư phụ!
- A, bên trong có người đi ra ngoài rồi.
Nội tâm Lam Hân Linh cũng rất xúc động. Ánh mắt dường như sáng lên. Cô nhìn về phía trước, nhìn bóng người đang đứng trong cơn gió.
- Là anh ấy! Đúng là anh ấy!
Đột nhiên Trương Kiều Trí ngẩng mặt, ánh mắt rất xúc động.
- Ý, người đi đầu dáng đẹp vậy.
- Hèn gì sư phụ đứng đợi ở cửa thung lũng. Có lẽ thây đã thương lượng gì với đối phương rồi.
Tất cả mọi người tiểu đột tinh anh đều nhìn một cách căng thẳng.
Tổng cộng có khoảng ba mươi người của tổ chức Huyết Dạ đi ra ngoài. Lam Hân Linh và bốn người còn lại bị áp tải trong số những người đó.
- Tiếc là không nhìn thấy mặt... Mọi người nhìn kìa!
- Không sao! Họ không saol
Không cần Lâm Tiểu Thảo nói, đám người đã nhìn thấy rồi, ai nấy đều trở nên xúc động.
- Là Linh Nhi và Kiều Trí!
Khi giằng co giữa sự sống và cái chết trong U Linh cốc, Lam Hân Linh đã gặp vô số ảo giác. Cơ thể quen thuộc này bay từ trên trời xuống, cứu lấy tính mạng của cô.
Nhưng đáp lại những lần đó là vô số lần tuyệt vọng.
Khi cô không còn hi vọng gì, tại lúc bước ra khỏi U Linh cốc, cô lại nhìn thấy hắn.
Giống như một người đang lang thang trong bóng đêm, không có phương hướng, hoàn toàn tuyệt vọng, bỗng nhiên nhìn thấy một ánh mặt trời. Cảm giác này, hoàn toàn không thể dùng một chữ vui sướng để miêu tả.
- Hóa ra anh ấy đến rồi.
Lam Hân Linh lập tức hiểu ra tại sao người của tổ chức Huyết Dạ lại lấy cô ra làm điều kiện để ra khỏi U Linh cốc.
Nhất định anh ấy sẽ không bỏ mặc cô.
Đột nhiên, Lam Hân Linh trở nên thanh thản. Sự lo lắng căng thẳng trước đó đã hoàn toàn biến mất. Khóe miệng cô chợt nở nụ cười an tâm nhàn nhạt. Khi người ở trong bóng tối nhìn thấy ánh mặt trời, đương nhiên người đó cũng sẽ biết rằng, sẽ có vô số ánh mặt trời chiếu rọi lên người mình. Chỉ cần chờ đợi mà thôi.
Mục Thừa chọc ghẹo.
- Hì, là cậu không muốn người đẹp của cậu chết.
- Mục Thừa, mạng người không phải là cỏ rác!
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Mục Thừa:
- Đúng là nói bừal
- Là một thành viên của Thiên Tử Các, họ đã không để tâm đến sự sống cái chết nữa rồi! Họ chết vì nhiệm vụ, là sự hi sinh! Đất nước sẽ mãi ghi nhớ họ. Ngược lại, nếu vì họ mà thả đám người của tổ chức tà ác này đi, họ có thể sẽ trở thành tội đồi!
- Lùi xuống đi, để họ rời đi
Nghe vậy, đám người ngớ ra, quay ra nhìn nhau.
- Không được lùi xuống!
Đúng lúc này, Mục Thừa lạnh lùng nói. Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, cậu thật to gan, đám người của giáo phái tà tác như tổ chức Huyết Dạ mà cậu cũng dám để chúng đi.
Tiêu Dương lạnh lùng:
- Chẳng lẽ ông không nhìn thấy, có năm ngươi của Thiên Tử Các rơi vào trong tay chúng rồi sao?
- Thế thì đã sao?
Mục Thừa mở miệng:
Hắn phất tay, trầm giọng nói:
Tiêu Dương không hề chậm trễ, nhìn vào đám người của tổ chức Huyết Dạ, thấy Lam Hân Linh và Trương Kiều Trí.
Hắc Hồ Điệp chỉ hờ hững nhìn sang Mục Thừa, không để tâm đến y, rồi quay ra nhìn sang Tiêu Dương.
- Hắc Hồ Điệp, người phụ nữ bên cạnh Hắc Yêu Vương! Nghe đồn cô rất thông minh, quý kế đa đoan. Không ngờ, lần này cô lại tự chui đầu vào lưới. Xem ra lời đồn đại cũng chỉ là đồn đại, không thể tin hết được!
Mục Thừa cười lạnh, nhìn sang Hắc Hồ Điệp, khóe miệng nhếch lên:
Thấy người của tổ chức Huyết Dạ bước ra khỏi U Linh cốc, đám người của Thiên Tử Các ở ngoài trở nên cảnh giác. Họ bay vê phía trước, bao vây lấy đám người của tổ chức Huyết Dạ.
Tiêu Dương càng căng thẳng, y càng vui mừng.
Tiêu Dương tối sầm mặt. Bàn tay hắn nắm chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, tiếng nói của hắn lạnh hơn bất kỳ lúc nào, hét lớn:
- Tránh hết ra! Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!
Đồng thời, Tiêu Dương quay ra nhìn Hắc Hồ Điệp:
- Cũng đến lúc các người phải thả người rồi.
Hắc Hồ Điệp cười với Tiêu Dương:
- Chỉ cần chúng ta đi khỏi được luồng bao vây của Thiên Tử Các các người, đến nơi an toàn, chúng ta sẽ thả người ngay. Hắc Hồ Điệp ta, nói lời sẽ giữ lời.
Tiêu Dương xua tay:
- Các người đi đi.
Thiên Tử Các và tổ chức Huyết Dạ không đội trời chung. Tiêu Dương và tổ chức Huyết Dạ cũng có hận thù. Nhưng giờ đây Linh Nhi rơi vào tay tổ chức Huyết Dạ, Tiêu Dương nhất định sẽ lựa chọn hòa giải.
Muốn đối phó với tổ chức Huyết Dạ, không chỉ có một lần cơ hội này.
Nhưng, Lam Hân Linh chỉ có một tính mạng.
Hắn không sợ tổ chức Huyết Dạ giở trò, vì hắn để ý đến họ từng phút một. Tổ chức Huyết Dạ có ba mươi người, hắn muốn tiêu diệt họ là điều rất dễ dàng.
Hắc Hồ Điệp dẫn theo đám người của tổ chức Huyết Dạ đi tới phía trước, đám thành viên của Thiên Tử Các nhìn nhau cười, rồi lùi ra...
- Không còn vương pháp nữa rồi!
Đột nhiên, trong không trung xuất hiện một tiếng nổ.
Chớp mắt, Mục Thừa lộ vẻ vui mừng điên cuồng!
Cuối cùng cũng ra tay rồi!
Vù! Vùi
Hai bóng người lạnh lùng áo xeẹt ra, đứng lơ lửng trong không trung, chặn đường đi của đám người Hắc Hồ Điệp.
Hai luông khí thế áp bách xuống, ngay lập tức, sắc mặt người thanh niên đứng cạnh Hắc Hồ Điệp thay đổi!
Nhìn chỗ cánh tay của hai người áo đen này, có một con rồng vàng quấn quanh, đầu rồng ngước về phía trước, như đang quan sát chúng sinh, nhìn khí thế của thiên hại
- Thiên Tử Các, Thiên Long tộc!
Người thanh niên lập tức sầm nét mặt.
Hắc Hồ Điệp bên cạnh cũng nhíu mày.
Thiên Tử Các, nếu luận về thực lực của các tiểu đội, đương nhiên là tiểu đội Thiên Tử mạnh nhất! Không có một tiểu đội nào có thể đọ với họi
Nhưng nếu nói đến lực lượng trung tâm của Thiên Tử Các, thì không phải tất cả mọi tiểu đội đều là lực lượng nòng nốt!
Mà chỉ có một, đó là Thiên Long tộc với sức mạnh kinh hồn!
Đây mới là lực lượng nòng cốt thực sự của Thiên Tử Các.
Thành viên trong Thiên Long tộc đều được lựa chọn cẩn mật. Số lượng có thể không nhiều, nhưng ít nhất phải ở cấp Hóa Tượng mới có thể xin vào Thiên Long tộc!
Thiên Long tộc của Thiên Tử Các, tương đương với đỉnh cao trong Hộ Long Thế Gial
Trong tiểu đội Thiên Tử, mấy người đứng đầu Thất Sát có thể đủ tư cách vào Thiên Long tộc, nhưng Thái Tử cũng không vào Thiên Long tộc, họ đương nhiên cũng phải đi theo.
Trong Thiên Tử Các, muốn gia nhập Thiên Long tộc, đầu tiên phải có thực lực Hóa Tượng, trải qua lựa chọn mới vào được. Thứ hai là phải hoàn toàn tự nguyện! Thiên Long tộc mới là thanh kiếm sắc bén nhất của Viêm Hoàng Thiên Tử Các!
Giờ đây, hai thành viên Thiên Long Tộc chặn ở phía trước, và nếu xét từ khí thế thì họ hoàn toàn hơn Mục Thừa.
Người thanh niên Du Lực nắm chặt tay, sắc mặt nghiêm trọng, một tay thâm cầm một cái máy phát tín hiệu, nếu có tình hình nguy hiểm, y sẽ phát tín hiệu ngay lập tức. Những người trong trụ sở sẽ ra cứu họ.
Nếu vậy, bí mật trụ sở chắc chắn sẽ bại lộ.
- Du Lực!
Ánh mắt Hắc Hồ Điệp vô cùng lạnh lùng, tiếng cô vang nhè nhẹ bên tai Du Lực:
- Tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, nếu anh dám hành động tùy tiện, sẽ bị đuổi khỏi tổ chức!
Toàn thân Du Lực chấn động, lập tức y cảm thấy không còn sức lực, bàn tay đang nắm chặt chợt lỏng ra...
Hai người đó đứng lơ lửng trong không trung, nhìn về phía đám người tổ chức Huyết Dạ phía dưới. Lập tức ánh mắt nhìn chặt vào Tiêu Dương, lạnh lùng nói:
- Tiêu Dương! Cậu là đội trưởng một tiểu đội, vậy mà không tuân theo những nguyên tắc cơ bản nhất! Nếu cậu còn muốn ở lại Thiên Tử Các thì hãy ra tay tiêu diệt đám người của tổ chức Huyết Dạ ngay lập tức!
Ngay lập tức, sắc mặt đám người cực kỳ chấn động!
Tay của đám người tiểu đội tinh anh đã đầy mồ hôi. Họ không thể tưởng tượng nổi, hôm nay thành viên Thiên Long tộc sẽ xuất hiện! Địa vị của thành viên Thiên Long tộc trong Thiên Tử Các giống như một khâm sai có Thượng Phương Bảo Kiếm trong tay vậy, muốn phế vị trí của một thành viên thường trong Thiên Tử Các, họ hoàn toàn có thể tiên trảm hậu tấu!
- Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Những người tiểu đội tinh anh nhìn nhau, không nghĩ được cách gì.
“Tiêu Dương, mày không còn lựa chọn nào đâu!"
Mục Thừa thâm cười: "Trừ phi mày rút khỏi Thiên Tử Các! Nếu không, mày sẽ phải trơ mắt nhìn người phụ nữ của mày chết trước mặt mày!
Giờ đây, ánh mắt Hắc Hồ Điệp càng nặng nề hơn!
Tính đi tính lại, không ngờ thành viên Thiên Long tộc lại xuất hiện! Điều này giống như một đòn đánh tan kế hoạch của cô ta.
Hắc Hồ Điệp nhìn về phía Tiêu Dương. Cùng lúc đó, Tiêu Dương cũng nhìn về phía Hắc Hồ Điệp.
Hai người nhìn nhau.
Lòng Tiêu Dương hơi chấn động. Từ ánh mắt của Hắc Hồ Điệp, hắn có thể nhận ra sự kiên quyết. Nếu thật sự xảy ra đại chiến, cô ta sẽ ra lệnh không hề do dự, giết ngay năm tù binh kial
Đương nhiên, nếu hắn ở vào địa vị của Hắc Hồ Điệp, hắn cũng sẽ làm vậy!!!
Với Tiêu Dương, không có sự lựa chọn thứ hai.
- Tôi đã nói rồi...
Tiêu Dương hít vào một hơi, nhìn về phía Hắc Hồ Điệp rồi nói châm chậm.
- Tiêu Dương tôi, nhất ngôn cửu đỉnh!
Nói xong, ánh mắt Tiêu Dương trở nên kiên định, hắn quay người, nhìn về phía hai thành viên Thiên Long tộc đang lơ lửng trong không trung, ngữ khí rất bình thản: - Xin lỗi, nhường đường một chút!