Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 607 - Chương 611: Đuổi Khỏi Thiên Tử Các!

Chương 611: Đuổi khỏi Thiên Tử Các! Chương 611: Đuổi khỏi Thiên Tử Các!Chương 611: Đuổi khỏi Thiên Tử Các!

Lời Tiêu Dương vừa dứt, đám người Thiên Tử Các ngớ người.

Bảo thành viên Thiên Long tộc của Thiên Tử các nhường đường?

Chẳng lẽ hắn không muốn ở lại Thiên Tử Các rồi sao?

Giờ đây, ngay cả Hắc Hồ Điệp, cũng nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Cô ta cũng không ngờ rằng, Tiêu Dương đưa ra quyết định mà không hề do dự.

Nhất ngôn cửu đỉnh!

Hắc Hồ Điệp quay sang nhìn Lam Hân Linh, như hiểu ra điều gì đó.

Tất cả là vì người con gái này.

Giờ đây, Khương Nguyên Kỷ đang lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, lạnh giọng nói:

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn về phía trước:

Hai thành viên Thiên Long tộc cũng lạnh mặt sau khi Tiêu Dương buông lời.

Tiêu Dương không phải ngày đầu tiên ở trong Thiên Tử Các, nên cũng hiểu về Long Tộc.

Uy quyền của Thiên Long tộc Thiên Tử Các không thể coi thường!

Đây là quyết tâm!

Giờ đây, Mục Thừa cũng ngớ người, một lúc sau, khóe miệng y lộ nụ cười khinh miệt:

- Nếu ở trong Thiên Tử Các, phải đạt được cảnh giới bỏ mặc tính mạng của huynh đệ tỷ muội. Thiên Tử Các, không ở cũng chẳng saol

Dù là thất sát bên cạnh Thái Tử như Mục Thừa cũng không dám chống lại thành viên Thiên Long tộc!

- Đúng là một tên si tình! Nhưng chưa chắc mày đã chặn được hai thành viên Thiên Long tộc này, hơn nữa, chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của mày thôi, nhất định Thiên Tử Các sẽ gạt tên mày!

- Tiêu Dương, cậu nghĩ cho kỹ, không ra tay là sẽ bị gạt tên khỏi Thiên Tử Các!

Khương Nguyên Nghĩa tức giận cười. Đây là lân đầu tiên y gặp phải người dám chống lại thành viên Thiên Long tộc một cách công khai:

Hai người cùng họ Khương, bên trái là Khương Nguyên Nghĩa, bên phải là Khương Nguyên Kỷ, là hai anh em.

- Tôi tuyên bố, Tiêu Dương, chính thức bị gạt tên khỏi Thiên Tử Các!

Không ở cũng chẳng saol

- Được!

Giờ đây, Mục Thừa ở phía không xa không nhịn được cười lớn lên.

Càng huống hồ, động đến quyền uy của Thiên Long tộc, Thiên Tử Các không thể dung nạp hắn.

Không thể nghi ngờ, một thiên tài tuyệt thế như Tiêu Dương rời khỏi Thiên Tử Các, cũng là một tổn thất đối với Thiên Tử Các.

Ngay lập tức, tất cả mọi người trong tiểu đội tinh anh đều đổi nét mặt.

Câu này nửa thật nửa giả. Âm thanh vang lên vô cùng hùng hồn.

Ánh mắt Hắc Hồ Điệp nheo lại.

Ánh mắt Khương Nguyên Nghĩa như tia chớp, nhanh chóng phóng một đòn ra, tốc độ như gió, lao về phía Hắc Hồ Điệp.

- Hừ! Yêu nữ!

Khương Nguyên Nghĩa có quyền tiền trảm hậu tấu!

- Cậu tên là Tiêu Dương?

Đúng lúc này, Hắc Hồ Điệp bên cạnh Tiêu Dương quay ra cười với hắn:

- Tiểu đệ đệ, Thiên Tử Các không dung nạp cậu, thì chẳng bằng gia nhập vào trận doanh của tỷ tỷ đi.

Mặc dù phải đi theo quy trình mới phế được vị trí của hắn. Nhưng câu này của Khương Nguyên Nghĩa đã tương đương với kết quả cuối cùng.

Có người hả hê, có người tiếc nuối.

Đám người Thiên Tử Các xung quanh, mỗi người một nét mặt.

- Báo ứng! Đây chính là báo ứng!

- Đừng kích động!

Tiêu Dương sợ cô ta tham chiến, lập tức hét lớn, đồng thời cơ thể bay ra, lao vê phía Khương Nguyên Nghĩa, hai bóng người đập vào nhau...

Bùm!

Tiếng quyền va chạm!

- Chỉ dựa vào Tiêu Dương, cũng dám đánh lại Khương Nguyên Nghĩa?

Mục Thừa cười lạnh, y biết hai anh em họ Khương. Với địa vị của thái tử, dù không gia nhập Thiên Long tộc, nhưng có qua lại với một vài người trong Thiên Long tộc cũng là điều dễ hiểu.

"Thực lực của Khương Nguyên nghĩa mặc dù không phải thuộc tâng cao trong Thiên Long tộc, nhưng cũng ở mức Hóa Tượng thập nhất, nhị biến! Tiêu Dương đúng là lấy trứng chọi đái"

Một suy nghĩ xẹt qua đầu Mục Thừa, nhưng ngay lập tức, mắt y lại mở tol

Sau khi hai quyền đập vào nhau, cơ thể Tiêu Dương sừng sững đứng trong không trung, còn Khương Nguyên Nghĩa thì bị đánh văng ra, đập mạnh vào một cái cây.

Lập tức hít vào một hơi.

Không thể chống lại được!

Khương Nguyên Nghĩa nhẹ nhàng lắc đầu với Khương Nguyên Kỷ.

Khương Nguyên Kỷ nhìn Khương Nguyên Nghĩa. Vừa rồi y chịu một quyền của Tiêu Dương, chắc cũng nắm được phần nào.

Khương Nguyên Kỷ phía trước cũng kinh động, thực lực của y gần như Nguyên Nghĩa. Hai người nếu kết hợp, có thể đối phó với Tiêu Dương không?

Bóng người Khương Nguyên nghĩa bay ra, vô cùng thê thảm, đồng thời ánh mắt đầy sự kinh sợi

Hóa Tượng thập nhất nhị biến cũng bị hắn đánh bay.

Cần phải biết rằng, Bạch Lục Tôn Tọa ở mức Hóa Tượng Tam Thập Biến cũng chết trong tay Tiêu Dương. Bê ngoài Tiêu Dương chỉ là mức Hóa Tượng Thập Ngũ Biến, nhưng nếu đấu hết sức, trong mức Hóa Tượng Tam Thập Biến, Tiêu Dương cũng không sợi

Chỉ một tên Hóa Tượng Thập Nhất Nhị biến, sao có thể làm gì được Tiêu Dương.

Nếu luận về thực lực, có lẽ thực lực của Tiêu Dương giờ xếp ở mức trung cấp hơi lùi vê phía dưới trong hơn chín mươi vị tôn tọa trong Kiếm Tôn. Hóa Tượng Thiên Biến, thật ra phần lớn mọi người đều dừng ở giai đoạn trước. Nếu phía trước đột phá một cách thuận lợi, thì giai đoạn giữa sẽ phát triển rất thân tốc, đến phía sau sẽ dần chậm lại.

- Khương Nguyên Nghĩa bị đánh bay ra rồi!

Mục Thừa không tin nổi mắt mình.

Tiêu Dương giờ đây không nghĩ nhiều, hai tay nắm chặt, bình tĩnh nói:

- Tiêu Dương tôi nhất ngôn cửu đỉnh, có sức mạnh của cửu định, lực như ngàn quân, sao không thể đánh bay hắn được chứ?

VùiI

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Tiêu Dương đã có sự thay đổi kinh thiên động địa!

Không thể tin nổi!

Bao gồm cả Mục Thừa, miệng y đã mở tol

Tất cả mọi người đều lộ vẻ không tin nổi!

Thực lực của Tiêu Dương lại khiến mọi người kinh ngạc!

Tiếng phát nổ vang lên, chấn động khắp nơi!

Sự không cam lòng hiện lên trong mắt, Khương Nguyên Kỷ lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:

- Cậu phải biết rằng, ra tay đánh lại thành viên Thiên Long Tộc sẽ có hậu quả thế nào.

Tiêu Dương không thèm để ý, nhìn về hai người phía trước:

- Tôi đã không còn là người của Thiên Tử Các thì các ngươi có phải là thành viên Thiên Long Tộc hay không, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ biết rằng, ta phải cứu đệ tử của mình. Ai chặn tôi tôi sẽ đánh người đói

Chỉ vậy mà thôi.

Giờ đây, những người tiểu đội tinh anh đều nắm chặt tay, ánh mắt nhìn hai thành viên Long Tộc đầy phẫn nộ.

- Sư phụ của chúng ta thật tốt, vậy mà y dùng quyên thế, đuổi sư phụ ra khỏi Thiên Tử Các!

- Đúng là đáng hận!

- Nhưng, còn cách nào nữa đâu?

Ánh mắt Khương Nguyên Nghĩa lóe lên, y hừ lạnh:

- Cậu đợi đấy!

Nói dứt lời, bóng người hai anh em Khương Nguyên Nghĩa xẹt qua, rời khỏi chỗ cũ.

Lòng Mục Thừa lạnh lại, nỗi hận trong mắt càng nhiều hơn! Nhưng điều duy nhất khiến y vui mừng là Tiêu Dương đã bị đuổi khỏi Thiên Tử Các!

Một câu "cậu đợi đấy" của Khương Nguyên Nghĩa có nghĩa là đợi lệnh giải trừ vị trí của Tiêu Dương trong Thiên Tử Các.

Ra tay chống lại thành viên Thiên Long Tộc, thả người của tổ chức Huyết Dạ.

Nếu gộp những tội danh này lại, Tiêu Dương chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Thiên Tử Các!

Vẻ mặt Tiêu Dương không hề có sự biến hóa, hắn quay mặt nhìn Hắc Hồ Điệp:

- Thả người ra, đi đi.

Hắc Hồ Điệp giơ tay, một người của tổ chức Huyết Dạ lập tức rời đi. Những người đứng cuối cùng phụ trách áp giải năm người Lam Hân Linh, giờ đây Thiên Tử Các không còn ai đứng ra chặn họ nữa. Ngay cả thành viên Thiên Long Tộc xuất hiện cũng không thay đổi được quyết định của Tiêu Dương, giờ đây chẳng còn ai dám đứng ra nữa.

Đám người lùi ra, người của tổ chức Huyết Dạ đến một nơi khá an toàn, Hắc Hồ Điệp hạ lệnh thả đám người Lam Hân Linh ra. Rồi cô ta lập tức quay đầu, nhìn vê phía Tiêu Dương, ném một chiếc bình sứ về phía Tiêu Dương:

- Tiểu đệ đệ, đây là thuốc giải của ngươi.

Âm!

Chiếc bình sứ bay đến, Tiêu Dương giơ tay làm nó nổ tung.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Hắc Hồ Điệp:

- Loại độc cỏn con này, Tiêu Dương tôi chẳng coi là gì.

Ánh mắt Hắc Hồ Điệp hiện vẻ kinh ngạc, một lát sau, cô ta nhanh chóng quay người rời đi. Đồng thời, tiếng cười vang lên:

- Đúng là thú vị, Tiêu Dương tiểu đệ đệ, tôi nhớ cậu rồi.

xkkkx

Mặc dù ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất bực bội, chỉ muốn tóm cổ Hắc Hồ Điệp về ngay.

Bổn đại gia nhỏ ở chỗ nào chứ? Nhỏ ở chỗ nào chứ?

Vùi

Bóng người Tiêu Dương nhanh chóng bay tới phía trước đám người Lam Hân Linh.

- Mọi người không sao chứ.

Hỏi một câu, ánh mắt Tiêu Dương dừng lại trên người Lam Hân Linh. Cô bị thương mấy chỗ, nhưng đều không bị thương ở nơi nguy hiểm.

- Sư phụ.

Giờ đây thần sắc Trương Kiều Trí lộ vẻ áy náy:

- Xin lỗi, là chúng tôi đã làm liên lụy đến anh.

Ba thành viên đội đột kích còn lại cũng có vẻ mặt rất phức tạp. Mặc dù họ biết mục đích chủ yếu của Tiêu Dương là cứu đệ tử của mình, nhưng sự thực là, cũng vì cứu họ mà hắn mới bị đuổi khỏi Thiên Tử Các.

Huống hồ, nếu không có Tiêu Dương ra tay, họ nhất định sẽ bị giết chết.

Lời trước đó mà Mục Thừa nói, đã coi tính mạng của họ như cỏ rác. Nếu nói rằng họ không nghĩ gì thì là giả. Ba người đều thật lòng cảm tạ Tiêu Dương, khom người thật sâu để đa tạ Tiêu Dương. - Linh Nhi sư tỷ.

- Kiều Trí sư huynhI

Đám người tiểu đội tinh anh giờ vội xông đến, ân cần hỏi thăm hai người họ. Thấy hai người không sao, dần dần họ nhìn sang Tiêu Dương.

Yên lặng.

Ngay cả Lam Hân Linh cũng vậy. Khi được giải cứu, Lam Hân Linh rất muốn lao vào lòng Tiêu Dương để cảm nhận sự ấm áp của hắn. Nhưng khi nhìn thấy phía sau Tiêu Dương có hai người con gái đẹp đến nghẹt thở bay tới, Lam Hân Linh đã cố nén không làm vậy.

Giờ đây, tâm tư cô lại nghĩ về việc Tiêu Dương bị đuổi ra khỏi Thiên Tử Các.

- Mọi người sao thế?

Tiêu Dương nhìn đám người, đồng thời còn vỗ đầu Phong Dương:

- Tên nhóc thối, sao lại nghiêm túc thế này. Giờ đây mọi người đều không sao, vui vẻ thế này, phải vui lên mới phải.

- Sư phụ...

Tiêu Dương càng thể hiện không quan tâm, đám người tiểu đội tinh anh càng buồn hơn.

- Để tôi hỏi cha tôi, có thể còn cứu vãn được.

Lam Hân Linh nhanh chóng bước sang một bên gọi điện thoại. Nhưng đám người không có hy vọng gì, Lam Chấn hoàn chỉ là các lão bình thường, phụ trách việc ngoài rìa, lão không thể nhúng tay vào những việc quan trọng của Thiên Tử Các.

- Sư phụ rời khỏi Thiên Tử Các, chúng tôi còn ở lại làm gì.

Phong Dương nghiến răng, ngước mắt nhìn Tiêu Dương:

- Sư phụ, tôi cũng ra khỏi Thiên Tử Các, anh đi đâu, tôi sẽ theo đói!

- Xì, thôi đi

Chưa đợi mọi người nói, Tiêu Dương đã ngắt lời, liếc sang Phong Dương, rồi nói:

- Ở lại trong Thiên Tử Các đi, tôi chẳng muốn cậu cứ lẽo đẽo theo đít tôi đâu.

Dừng một lúc, Tiêu Dương nhìn sang đám người rồi nói:

- Còn mọi người nữa, nghe cho kỹ đây! Ở lại trong Thiên Tử Các! Đừng khiến tôi mất mặt! Mặc dù tôi không ở Thiên Tử Các nữa, nhưng mọi người và đội dự bị Thiên Tử còn phải đấu một trận để tranh quyền vào trận đấu đấu Tinh Anh bảy nước! Mấy nhóc nghe đây, nếu mọi người muốn báo thù cho tôi thì hãy đánh tại đội dự bị của tiểu đội Thiên Tửi

Tiêu đại gia là người thù dai.

- Tôi sẽ đánh chết họi

Phong Dương nắm chặt tay.

- Tôi thê sẽ đánh bại đội dự bị của Thiên Tử, báo thù cho sư phụ!

Đám người tiểu đội tinh anh lòng đầy căm phẫn, ánh mắt đằng đằng sát khí, dường như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người của đội dự bị Thiên Tử.
Bình Luận (0)
Comment