Chương 612: Đêm nay đến phòng anh!
Chương 612: Đêm nay đến phòng anh!Chương 612: Đêm nay đến phòng anh!
Ai nấy đều giống như một con sói đói, chỉ muốn xé xác tiểu đội Thiên Tử dự bị.
Nếu không phải vì tên Mục Thừa của tiểu đội Thiên Tử, sư phụ nhất định sẽ không lâm vào bước đường này.
Đều là do Mục Thừa hại!
Nhìn thái độ của đệ tử mình lúc này, Tiêu Dương vui vẻ cười ha ha:
- Hãy vận dụng cho tốt những gì tôi dạy mọi người. Tôi tin rằng sau này tất cả mọi người sẽ thành tài! Hãy nhớ rằng, mọi người là đệ tử của Tiêu Dương.
Đám người của tiểu đội tinh anh khom người trịnh trọng với Tiêu Dương.
Lam Hân Linh quay về, cô cắn môi, không nói gì, mọi người cũng biết kết quả thế nào.
Tiêu Dương bị đuổi khỏi Thiên Tử Các đã không còn cứu vãn được nữa.
- Nói thực, nếu so sánh với Thiên Tử Các, sư phụ Tiêu tôi vẫn muốn ở lại Phục Đại làm một người bảo vệ, để cùng Tiểu Thảo huynh quyến rũ... Khụ, cùng bảo vệ trật tự của trường Phục Đại. Thật ra, đây cũng là một trách nhiệm vô cùng nặng nề và thần thánh.
Tiêu Dương và Lâm Tiểu Thảo nhìn nhau, lộ ra nụ cười thâm thúy.
Mặc dù Lâm Tiểu Thảo không biết Thiên Tử Các rốt cuộc là tổ chức gì, nhưng thái độ lạm dụng quyên chức của Mục Thừa, rồi lại đến sự xuất hiện của thành viên Thiên Long Tộc làm cho Lâm Tiểu Thảo rất khó chịu với Thiên Tử Các.
Không còn nhiệm vụ của Thiên Tử Các, tiêu dao vui vẻ nửa ngày, cuộc sống thế này, Tiêu Dương muốn được tiếp tục hưởng thụ.
Lâm Tiểu Thảo không chịu nổi nữa, hét lớn lên:
Khi tất cả mọi người đều rời khỏi U Linh cốc, không lâu sau, ở đằng xa, mười mấy người lại quay về. Người đi đầu là Hắc Hồ Điệp, cô ta ngụ ý tất cả mọi người cùng đi vào U Linh cốc, người thanh niên tên Du Lực đó muốn ở lại, nhưng cũng bị cô ta quát vào trong.
Nắm chặt bàn tay, đám người lại chìm vào sự yên lặng.
Đám người của tiểu đội tinh anh nhìn nhau. Nhìn bộ dạng này của sư phụ Tiêu thì hình như bị đuổi khỏi Thiên Tử Các là một việc hết sức vui vẻ?
- Anh Tiêu chỉ là rời khỏi Thiên Tử Các mà thôi, có phải sinh tử ly biệt đâu mà mọi người rầu rĩ làm gì! Theo tôi, một nơi hoang vu thế này, anh Tiêu không ở lại cũng chẳng saol
- Mẹ kiếp!
Trước đó suýt nữa Tiêu Dương nói rằng: cùng Tiểu Thảo huynh quyến rũ hoa hậu giảng đường, tuần tra ký túc xá nữ, bàn tán vê ba vòng của mỹ nữ cùng chú Lam, nghiên cứu clip về nghệ thuật tại phòng bảo vệ... Chậc chậc, thật vui biết mấy.
- Tên Tiêu Dương đó quả là một nhân tài hiếm có. Nếu có thể để mình dùng...
Tiêu Dương cười ha ha, đặt tay lên vai Lâm Tiểu Thảo:
Hắc Hồ Điệp cười khẽ:
Mục Thừa và những người của Thiên Tử Các còn lại đã rời khỏi đây từ lâu. Tiêu Dương và Lâm Tiểu Thảo nhìn nhau cười dường như đã thổi bay nỗi buồn trong lòng mọi người, đám người cũng dần rời khỏi U Linh cốc.
Gió núi thổi lên, Hắc Hồ Điệp nhìn về phía xa xa, trầm tư suy nghĩ.
Tiếp sau đó là cuộc gọi của mấy tên tham ăn Xích Hỏa nữa, Tiêu Dương đều bình thản trả lời họ.
- Đại ca! Mẹ kiếp! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Họ đuổi anh ra khỏi Thiên Tử Các? Thật đúng là mù mắt rồi!
Xem ra đúng là chú Lan hiểu hắn.
xin
- Đúng là mấy tên não ngắn. Hôm nay đuổi cậu đi, ngày mai nhất định sẽ phải hối hận mời cậu về.
- Được, tìm một cơ hội, mình sẽ gọi hắn đến.
Tiêu Dương cười, không nói lại. Chỉ là, một ánh sáng lóe lên trong mắt hắn.
- Chú dám chắc, dám thề bằng số nhân cách ít ỏi còn lại của mình rằng, nhất định sẽ có ngày họ phải mời cậu về.
Dường như chú Lan đang ăn gì đó, tiếng nước bọt xèn xet:
Khi về đến Côn Minh đã là gần tối. Việc Tiêu Dương tấn công thành viên Thiên Long Tộc, thả nhân vật quan trọng của tổ chức Huyết Dạ, bị đuổi khỏi Thiên Tử Các lan truyền rất nhanh. Tiêu Dương vừa mua điện thoại, lắp thẻ sim vào, lập tức điện thoại đã kêu lên không ngừng.
Thật ra, việc bị đuổi khỏi Thiên Tử Các khiến Tiêu Dương hơi khó chịu. Dù có rời khỏi đó thì cũng phải là hắn tự đi mới đúng, giờ lại trở thành bị người ta đuổi đi.
Vì thế Tiêu Dương mới bảo tiểu đội tinh anh báo thù cho hắn.
Nhưng cùng lắm là hơi khó chịu mà thôi, Tiêu Dương không đến nỗi vì rời khỏi Thiên Tử Các mà như mất cả cuộc đời vậy. Hắn vẫn sống rất vui vẻ.
Là âm thanh xúc động của Bạch Húc Húc.
Âm thanh bỉ ổi của chú Lan mang theo tiếng cười hì hì, như chẳng phải gọi điện đến để an ủi vậy.
- Này nhóc, có phải thất bại rồi không!
Điện thoại vang lên, Tiêu Dương nhìn số, đó là chú Lam.
Mời hắn về?
Tiêu Dương không phải người muốn dùng thì dùng, muốn đuổi thì đuổi.
Tiêu Dương bĩu môi, nói:
- Chẳng lẽ coi bổn đại gia là bồ saol
- Bồ?
Chú Lan hơi ngớ ra, lập tức hiểu ra:
- Câu ví dụ này được lắm. Đợi chú lấy vở ghi lại đã. Đúng thế, dù họ có mời cậu về, cậu cũng đừng đồng ý ngay. Dù là gọi gái cũng phải bỏ tiền chứ.
xYNN —
Tiêu Dương không nói được gì. Ví dụ của chú Lan còn hay hơn của hắn nhiều.
Chú Lan là thuộc tính 'rắm'. - Mẹ kiếp, vậy chẳng lẽ lúc chú luyện tập, ngày nào chú cũng lấy gậy chọc vào mông mình àI
Âm Thanh đau đớn của Bạch Húc Húc vang lên:
- AI
Tiêu Dương giật mình, lập tức hiểu ý của chú Lan, thầm buồn thay cho Bạch Húc Húc.
- Tiêu Dương, thật ra bài tập này cũng dễ hiểu thôi. Người khác tập tay thì ngày nào cũng phải nấu một nồi cát để chọc tay vào. Luyện chân thì ngày nào cũng phải đá cột gỗ. Còn Tiểu Húc Húc thì luyện chỗ đó, đương nhiên ngày nào cũng phải nhấc mấy trăm cân...
- Vô số bài tập.
Tiêu Dương không hiểu.
Chú Lan nói lớn sang bên cạnh:
- Này, Tiểu Húc Húc, quay người lại đây, để chú chụp tấm ảnh gửi cho Tiêu Dương...
- Không! Không bao giời
Tiêu Dương có thể nghe thấy âm thanh đau khổ của Bạch Húc Húc qua điện thoại.
- Ngoan nào, có phải bắt cậu, đùa cợt với cậu đâu. Chỉ là chụp tấm ảnh thôi mà.
Chú Lan cười hì hì an ủi Bạch Húc Húc, Bạch Húc Húc vẫn quyết đoán quay người, không cho chú Lan chụp.
Chú Lan thấy vậy bèn thôi, thở dài nói:
- Tiểu Húc Húc đang làm vô số bài tập.
Ở đầu dây bên kia, trong cửa tiệm nhỏ của chú Lan, bên trong có một căn phòng riêng. Trong căn phòng, một tay chú Lan cầm điện thoại, một tay còn lại cầm chiếc bút xỉa răng, nghe Tiêu Dương hỏi vậy, chú quay người nhìn về bên cạnh:
- Nó ấy à.
Tiêu Dương không nhắc đến việc của mình nữa, mà hỏi Húc Húc. Vừa rồi Bạch Húc Húc gọi điện đến hắn cũng gọi rồi, nhưng tên này cứ lắp ba lắp bắp.
- Đúng rồi, Húc Húc giờ học hành thế nào rồi?
Tiêu Dương thầm lấy quyển vở trên bàn, ghi lại.
- Hì, chú có các khác, dùng một luồng khí bỉ ổi khác để thay cho khí "rắm" bình thường. Này nhóc, nhóc biết cái quái gì chứ! Cố thêm nửa tiếng nữa, chú đến giúp cậu luyện cho có sức đàn hồi!
- AI Không! Không! Không.
Âm thanh thê lương vang lên.
Tiêu Dương thầm cúp điện thoại.
Một lúc lâu sau, người hắn giật mình.
- Co dãn? Đàn hồi? Luyện tập?
Khi Tiêu Dương đang tưởng tượng, điện thoại lại vang lên.
- Lam tiền bối.
Tiêu Dương mỉm cười, sớm muộn gì Lam Chấn Hoàn cũng gọi điện cho hắn. Hắn đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước. - Tiêu Dương, ôi, lần này cậu gặp họa lớn rồi.
Lam Chấn hoàn lắc đầu thở dài, nói:
- Bên Thiên Long Tộc đã hạ lệnh rồi, từ giờ trở đi...
Tiêu Dương cười điềm đạm:
- Là phúc hay là họa, là họa thì cũng không tránh được, dù sao, việc này sớm muộn cũng phải đến, chẳng phải vậy sao?
Trong điện thoại, Lam Chấn Hoàn ngạc nhiên:
- Ý của cậu là...
Suy nghĩ một lát, Lam Chấn Hoàn cũng hiểu ra, cười khổ:
- Cậu nói phải, nếu không, chỉ dựa vào địa vị của hai anh em họ Khương trong Thiên Long Tộc cũng không thể đưa ra lệnh giải trừ chính thức nhanh như vậy được! Dù sao thì đây đâu phải trò đùa! Cậu từng lập công lớn cho Thiên Tử Các. Thực lực của cậu, tất cả mọi người đều phải công nhận! Nhất định sẽ không đuổi cậu ra khỏi Thiên Tử Các một cách dễ dàng.
Điều này có nghĩa là, đây là một âm mưu dành riêng cho Tiêu Dương!
Trong Thiên Tử Các, có người không muốn Tiêu Dương tồn tại.
Người đó là ai, chỉ cần nghĩ một lát là biết.
Giờ đây, Lam Chấn Hoàn ngoài việc cười khổ, y cũng không biết phải nói gì nữa.
Người đó, lão không đắc tội nổi, càng đừng nói đến việc thay đổi việc Tiêu Dương bị đuổi khỏi Thiên Tử Các.
- Nhưng mặc dù địa vị của cậu trong Thiên Tử Các đã bị giải trừ, nhưng xe và nhà, chúng tôi đều không thu về.
Lam Chấn Hoàn cố nén nỗi buồn:
- Đây coi là thù lao của Thiên Tử Các dành cho cậu!
Ở Đảo Quốc, lửa thiêu Thiên Bảo Sơn Thần Điện.
Ở Minh Châu, đánh bại quần hùng, bảo vệ ngọc tỷ truyền quốc.
Đâu có việc gì không phải là công lao lớn!
Tiêu Dương quay ra an ủi Lam Chấn Hoàn vài câu, rôi cúp điện thoại.
Từ nay trở đi, không còn là thành viên Thiên Tử Các?
Tiêu Dương cười trừ, rồi lại mở cửa phòng mình ra.
Mười mấy người tiểu đội tinh anh đã bao trọn tâng này của khách sạn. Mỗi người một phòng. Dùng lời của Phong Dương mà nói, dù sao thì sư phụ cũng sắp rời khỏi Thiên Tử Các rồi, phải dùng cho hết tiền của tổ chức mới phải chứ.
Ở căn phòng tốt nhất, ăn đồ ăn đắt nhất.
Tiêu Dương nhìn số phòng, đến một căn phòng khác, ấn chuông cửa.
Đây là phòng của Quân Thiết Anh.
Cửa phòng mở ra, Quân Thiết Anh như không hề bất ngờ:
- Vào đi. Tiêu Dương vào trong, nhìn xung quanh rồi cười:
- Tang Tang sư muội cũng ở đây à.
Diệp Tang bĩu môi, như hơi khó chịu.
Đương nhiên rồi, tối muộn thế này đến gõ cửa phòng Quân Thiết Anh, mà còn nói "Tang Tang cũng ở đây à", thế chẳng phải là đang bảo cô ấy phá vỡ chuyện tốt của họ sao?
Hừi Tôi cứ ở đây đấy.
Diệp Tang dường như đã nhìn thấu tâm tư Tiêu Dương, nên kéo Quân Thiết Anh đến nói chuyện không ngừng.
Tiêu Dương ngồi một bên thầm nhìn hai cô gái, giống như hai đóa hoa đua nở, khiến người ta rất rung động.
Trời đất chứng giám, Tiêu Dương đến đây với trái tim rất thuần khiết. Hắn chỉ muốn kiểm tra xem độc tố trên người đại tiểu thư thế nào rồi. Dược tính của Thiên Tiên Hoa đã được khống chế hẳn hay chưa. Nếu như có thể áp chế được nó, thì có phải là có thể...
- Khụ khụ.
Tiêu Dương đang tưởng tượng, lộ ra một nụ cười gian manh. Khi hắn tỉnh ra, phát hiện hai cô gái đang nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác. Hắn vội ho khan mấy tiếng, mượn cớ đi vào nhà vệ sinh, soi gương trong nhà vệ sinh. Một lúc sau, đột nhiên hắn nhìn thấy có một tuýp thuốc đánh răng, bèn nghĩ ra một cách, cười hì hì: "Tang Tang sư muội ở đây, ta không tiện nói ra, để lại chút ám thị cho đại tiểu thư cũng được mà”.
Tiêu Dương cầm tuýp thuốc đánh răng bóp lên chiếc gương, rất nhanh bèn vẽ ra mấy chữ.
"Đêm nay đến phòng anh.
Tiêu Dương cười hì hì, rồi nghiêm mặt, ung dung đẩy cửa bước ra ngoài, mỉm cười gật đầu với hai cô gái:
- Hai người nói chuyện nhé. Tôi đi trước đây. Tang Tang sư muội, cô không tiễn tôi ra ngoài sao?
Tiêu Dương cười với Diệp Tang, đương nhiên là hắn lo rằng Tang Tang sư muội sẽ nhìn thấy dòng chữ trong nhà vệ sinh, phá hoại chuyện tốt của hắn.
Diệp Tang ngờ hoặc nhìn Tiêu Dương rồi đứng dậy.
Khi Diệp Tang đưa Tiêu Dương ra khỏi cửa, Quân Thiết Anh bước về phía nhà vệ sinh...