Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 609 - Chương 613: Sự Nhớ Nhung Của Thiếu Nữ Trên Băng Thân Sơn!

Chương 613: Sự nhớ nhung của thiếu nữ trên Băng Thân Sơn! Chương 613: Sự nhớ nhung của thiếu nữ trên Băng Thân Sơn!Chương 613: Sự nhớ nhung của thiếu nữ trên Băng Thân Sơn!

- Đúng rồi, Tiêu Dương.

Khi Tiêu Dương bước khỏi cửa phòng, Diệp Tang vẫn chưa đóng cửa phòng lại, đột nhiên Quân Thiết Anh dừng bước, quay người bước tới, và lấy ra một bức thư từ trên bàn:

- Đây là bức thư có người gửi đến trường cho anh thời gian trước, em đã nhận giúp anh.

Quân Thiết Anh bước tới, đưa cho Tiêu Dương bức thư mật.

- Thư của anh?

Tiêu Dương nghi hoặc nhận lấy bức thư.

- Lúc này rồi còn có người viết thư sao?

Tiêu Dương nhận lấy bức thư rồi quay người rời đi. Quân Thiết Anh đóng cửa phòng. Đúng lúc này, Diệp Tang đi vào nhà vệ sinh, đẩy cửa bước vào, khi đóng cửa lại, Diệp Tang bỗng ngẩng lên...

- Chỉ là suýt nữa thì bị ngã.

Diệp Tang không đáp lại Quân Thiết Anh nữa, mắt dính chặt vào dòng chữ trên gương...

- Không, không có gì.

- Cẩn thận đấy, vết thương của cô vừa mới khỏi thôi.

- Tang Tang, sao thế?

- Đây... Đây là do anh ấy để lại sao?

- AI

Đêm nay đến phòng của anh.

Tiếng Quân Thiết Anh vang lên bên ngoài.

Diệp Tang kêu lên thất thanh.

Quân Thiết Anh ừm một tiếng:

- Anh ấy, anh ấy để lại cho mình xem hay cho Thiết Anh?

Diệp Tang hơi căng thẳng:

Suy nghĩ của Diệp Tang hơi hỗn loạn. Trong đầu cô nhớ lại vừa rồi khi Tiêu Dương rời đi, dường như hắn cười đầy ngụ ý với cô.

Hai gò má cô nóng bừng ngay lập tức, cô cảm thấy mặt mình đang đỏ hết lên. Trái tim cô đập thình thịch, trở nên luống cuống.

Diệp Tang sờ vào gò má nóng bừng của mình. Hình ảnh cô trong gương đang xấu hổ đỏ hết mặt. Ai cũng hiểu được những chữ này có nghĩa là gì.

Mặc dù trong nhà vệ sinh chỉ có mình Diệp Tang, nhưng giờ đây cô cũng xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất. Đồng thời nội tâm cô thầm trách cứ. Tên Tiêu Dương này, không ngờ lại nói với cô việc này theo một cách thế này. Cô phải làm sao đây.

Diệp Tang không ngừng hỏi bản thân:

Tiêu Dương đóng cửa phòng lại, khóe miệng nở nụ cười:

Tư duy của Diệp Tang hoàn toàn rơi vào một sự hiểu lâm. Khi cô nhìn thấy mấy chữ ngắn gọn này trên gương, thật ra cô đã hoàn toàn hỗn loạn.

Tiêu Dương suy nghĩ một lát, rồi lại lẩm bẩm:

- Anh ấy còn bảo mình đưa anh ấy ra ngoài, chẳng lẽ là... muốn ám thị mình quay lại nhìn mấy chữ này sao?

- Không ngờ là thư gửi từ Bắc Kinh tới?

Nghĩ một lát, Tiêu Dương nhè nhẹ lắc đầu, rồi nhìn sang bức thư.

- Làm vậy có hơi đường đột không?

- Phải làm sao? Phải làm sao đây?

- Chắc đại tiểu thư đã nhìn thấy dòng chữ trên gương rồi chứ.

Tiêu Dương hơi lo:

- Cô ấy có tới hay không?

- Mình... Mình đã chuẩn bị xong chưa?

Bụp.

Đi vệ sinh mà cũng đỏ bừng mặt. Mặc dù Quân Thiết Anh không hiểu nổi tại sao, nhưng cô cũng không hỏi thêm, sau đó, Diệp Tang đi về phòng của mình.

Tinh thần Diệp Tang hơi hoảng hốt. Cô nhanh chóng xóa dòng chữ trên gương, rồi nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh. Gương mặt cô vẫn nóng bừng không thôi.

Tiêu Dương nhìn bút tích trên bao bì thư. Rất đẹp, rõ ràng là chữ của con gái, hơn nữa hình như hơi quen thuộc.

"Hình như là..." Tiêu Dương thâm phỏng đoán.

Phong bì thư vẫn chưa bị ai xé ra. Tiêu Dương xé nó ra, rồi lấy lá thư bên trong.

Một bức thư và một tấm vé.

- Cuộc biểu diễn âm nhạc toàn quốc của Thủy Băng Ngưng, điểm dừng Minh Châu?

Tiêu Dương hơi ngớ ra, một lúc sau, hắn cười khẽ:

- Cô nhóc này ngày càng nổi tiếng rồi, không còn bị sát thủ uy hiếp nữa, mới bình phục không lâu mà đã mở cuộc biểu diễn âm nhạc rồi.

Tiêu Dương nhìn vào tấm vé biểu diễn, ngớ ra. Một lúc sau, hắn cười khổ:

- Xem ra mình không có phúc để đi xem rồi.

Nhưng rất nhiều người nghi ngờ về điều này. Thậm chí có người hoàn toàn không tin tưởng. Trong mắt họ, Thủy Ngưng Quân là một nữ thần lạnh lùng không bao giờ có tình cảm với đàn ông, không thể nào viết được một bài hát tràn ngập nỗi nhớ nhung, làm say đắm lòng người như vậy.

Người viết lời và nhạc cho bài hát này đều là Thủy Ngưng Quân.

Dường như đang nghe một câu chuyện thần thoại, lại giống như đang cảm nhận nỗi nhớ nhung của người thiếu nữ đối với người mình yêu.

Trong mắt mọi người, Thủy Ngưng Quân là một nữ thần lạnh lùng. Bài hát chính của cô lại là một bài ngập tràn tình cảm nhớ nhung. Giống như Thất Tiên Nữ xuống phàm trần, cùng hát một giai điệu tình yêu tuyệt mỹ với người phàm. Giai điệu vang lên, khiến người ta không thể không chìm đắm vào trong đó. Chủ đề của buổi biểu diễn âm nhạc này cũng là vậy, dùng tên bài hát chính để đặt tên cho buổi biểu diễn.

"Nỗi nhớ của thiếu nữ trên Băng Thần Sơn"

Đêm, Đông Phương Minh Châu sáng chói.

Ở trung tâm nghệ thuật Đông Phương, ánh đèn chói lòa, trên sân khấu được bao bọc bởi ánh sáng, một tiên nữ áo trắng xinh đẹp khiến người ta phải ngừng thở đang nhảy múa. Khắp nơi xung quanh sân khấu, gậy cổ vũ bay nhảy, ngoài ra còn không ít người giơ biển, bên trên viết...

"Thủy Ngưng Quân, tôi yêu bạn."

"Thủy Tiên"

Ở thời đại này, không ít đội fans của người nổi tiếng đều có danh hiệu, hoặc một vài nick đặt cho người mà mình thích, ví dụ như Chuối, Táo, Cam... Rất nhiêu tên khác nhau.

Thủy Ngưng Quân thì đã dần có cái tên "Thủy Tiên" trong lòng người hâm mộ.

Đẹp đẽ thanh khiết như hoa Thủy Tiên.

Trong lòng tất cả mọi người hâm mộ, Thủy Ngưng Quân là một nữ thần, là một tiên nữ ở trên cao. Sự lạnh lùng xinh đẹp của cô ấy luôn có thể làm rung động đến khắp cõi lòng của người hâm mộ, đi cùng với đó là vô số âm thanh chói tai.

Tiếng nhạc du dương vang lên, bài hát mới của Thủy Ngưng Quân, cũng là một bài hát lọt top chỉ trong vài tuân ngắn ngủi vang lên bên tai mọi người.

- Đây có lẽ là buổi biểu diễn đầu tiên của cô ấy.

Giờ đây, hắn chỉ có thể thầm cổ vũ cô ấy:

Tiêu Dương thầm nói, rồi đặt tấm vé sang một bên. Gần đây hắn có quá nhiều việc, ở lại Tam Giác Vàng đã gân mười ngày, dù có biết trước lời mời của Thủy Ngưng Quân thì tối nay hắn cũng không kịp đi tới đó.

- Cố lên.

Cũng có nghĩa là, giờ đây, Thủy Ngưng Quân có lẽ đang hát trên sân khấu.

Thời gian bên trên vé, là tối nay.

Bài hát nói hộ lòng người.

Nhưng cô ấy không có nỗi lòng như vậy.

Điệu nhạc du dương vang lên bên tai, trên sân khấu, Thủy Ngưng Quân mặc bộ áo trắng tinh khiết, giống như một nữ thần tuyệt mỹ trên Băng Thần Sơn vậy. Bối cảnh sân khấu cũng dần biến thành một ngọn núi tuyết.

Gió lạnh rít lên.

Từ góc độ người xem, Thủy Ngưng Quân giờ đây, là một nữ thần đứng trên đỉnh núi tuyết.

Ánh mắt nhìn về một phía.

Không ai chú ý rằng, giờ đây nữ thần đang nhìn về phía một ghế trống ở khu vực khách VỊP.

Trống trơn.

Anh ấy không đến.

Trong ánh mắt cô, một nỗi nhớ nhung trào lên... Đứng nhìn trên ngọn núi tuyết, như một hòn vọng phu, ánh mắt, nụ cười để lộ sự xinh đẹp của người thiếu nữ, khiến tất cả mọi người đều ngây người.

Đã quen với sự lạnh lùng của nữ thần, giờ bỗng nhiên xuất hiện nét mặt nhớ nhung của người thiếu nữ, khiến tất cả mọi người thầm kinh ngạc. Lập tức, tất cả mọi người đều im bặt...

Yên lặng lắng nghe...

"Nỗi nhớ của thiếu nữ trên Băng Thần Sơn"

Nỗi nhớ bên ngoài là hồng trần.

Giọt lệ của Băng Thần là hoa tuyết.

Gió lạnh thổi qua đôi mắt thấu như nước mùa thu.

Làm nát từng chút lạnh lùng của nỗi nhớ nhung.

Tôi hỏi trái tim, liệu có tình cảm hay không, có động vào sợi dây của Nguyệt lão hay không.

Tôi hỏi Tiên Tử, có phải đã rơi xuống phàm trần, đứt đôi cánh hay không.

Nỗi nhớ của thiếu nữ trên Băng Thần Sơn, mang theo nỗi niềm đau thương nghìn năm không xóa nổi của Ngưu Lang Chức Nữ.

Nỗi nhớ, như ai oán.

Nỗi nhớ, như giằng xé.

Thiếu nữ trên Băng Thần lắng nghe lời hẹn ước nghẹn ngào dưới giàn nho.

xi —

xi tk —

Bài hát mang theo giai điệu nhạc cổ, điệu nhạc độc đáo, vô cùng lắng đọng.

Làm người ta rơi vào suy nghĩ.

Giờ đây, dường như trong óc tất cả mọi người đang hiện lên một cảnh tượng:

Bầu trời lấp lánh ánh sao, trên một ngọn núi tuyết, một người thiếu nữ đang yên lặng đi tới cạnh Thước Kiều, ánh mắt ngập tràn nỗi nhớ nhung, ngưỡng mộ lắng nghe đôi nam nữ đang thổ lộ tình cảm dưới giàn nho.

Dưới ánh trăng, chỉ còn đôi uyên ương đẹp vô cùng.

- Đẹp, đẹp quái

- Mặc dù đây là lần thứ một trăm nghe bài "nỗi nhớ nhung của thiếu nữ trên Băng Thần Sơn", nhưng nghe nữ thần hát live bài này vẫn khiến người ta tan nát tim gan, vẫn khiến người ta mê muội như vậy...

- Tôi đã bị chinh phục bởi bài hát này của Thủy Ngưng Quân.

Khi tiếng hát ngừng lại, điệu nhạc vẫn chưa dừng, vô số lời khen ngợi đang nổi lên phía dưới sân khấu.

- Ôi, tôi nhớ đến cha tôi ở trên trời rồi. Không biết ông có đang đứng trên Thước Kiều nghe trộm tôi và vợ tôi không nữa.

Một người đàn ông gạt nước mắt.

xi tk —

Tất cả mọi người xung quanh im bặt. Vốn dĩ những khung cảnh tưởng tượng đẹp đẽ đã bị câu này xóa hết. - Này, một tiên nữ thân thánh như vậy mà sao lại trở thành cha anh chứ!

Nếu không phải nhìn thấy người đàn ông đó đang khóc thút thít, giống như thật sự rất cảm động, có lẽ có người đã giơ tay ra đánh anh ta rồi.

Tiếng vỗ tay như sấm dậy!

Mãi không ngứớt.

- Xin tặng mọi người nỗi nhớ nhung của thiếu nữ trên Băng Thần Sơn.

Ánh mắt Thủy Ngưng Quân vẫn nhìn vào ghế trống đó, lòng thầm thở dài.

Buổi biếu diễn vẫn tiếp diễn...

Trong một khách sạn ở Côn Minh, trong một căn phòng, cũng có một cô gái đang tim đập thình thịch, vô số suy nghĩ đang hỗn loạn.

Diệp Tang lúc thì ngồi trên giường, lúc lại đứng dậy, cắn chặt môi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

"Mình có nên đi không?”

Diệp Tang không biết đã hỏi mình câu này bao nhiêu lần, sự nóng bừng trên má mãi không nguôi.

Nhưng, cuối cùng cô vẫn không quyết định được.

- Mình vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ.

Diệp Tang đứng trước gương, nhẹ nhàng cởi áo ra, rồi hơi nghiêng người. Trên lưng cô vẫn còn vết roi đó, đang đắp thuốc màu xanh, giống như một viên ngọc trong suốt có một vết xước nhỏ.

- Đây không phải là trạng thái hoàn hảo nhất của mình.

Diệp Tang nhẹ nhàng lẩm bẩm, nhìn vết roi trên lưng mình, một lát sau, cô quay người nằm lên giường, đắp chăn quá đầu:

- Thôi, đừng nghĩ nữa.

Yên lặng một lúc, Diệp Tang lại ngồi dậy, do dự một lát, cô lâm bầm:

- Nhưng, nếu mình không đi qua đó, anh ấy... có không vui không?
Bình Luận (0)
Comment