Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 611 - Chương 615: Đồ Lưu Manh! Lưu Manh!

Chương 615: Đồ lưu manh! Lưu manh! Chương 615: Đồ lưu manh! Lưu manh!Chương 615: Đồ lưu manh! Lưu manh!

Tiêu Dương lấy hết lòng dũng cảm mới nói được câu này. Trong lòng hắn đã có sự chuẩn bị cho kết quả xấu nhất, đó là cả hai cô gái cùng tức giận đạp cửa đi ra ngoài. Nhưng dù vậy, còn tốt hơn là hắn cứ ngồi vậy cả đêm. Hắn chịu được, nhưng "anh bạn nhỏ" của hắn không chịu nổi.

Còn nếu hai cô gái đồng ý, thì hì hì, dù không làm được gì, cũng được chút lợi tức mà. Hôm nay Tiêu Dương đã bị hai cô gái "hành hạ" không ít.

Cùng ngủ?

Hai cô gái nghe thấy đồng thời cùng chấn động. Cánh tay nắm lấy Tiêu Dương càng mạnh hơn. May mà tay Tiêu Dương chắc chắn, nên không đến nỗi bị bẻ gãy.

Hai cô gái đỏ bừng mặt, thâm mắng, đồ lưu manhI

Không ngờ hắn lại nghĩ đến việc ba người cùng ngủ một giường.

Nhưng cả hai người đều không chịu đi, không được cho đối phương cơ hội. Nếu cứ ngồi như thế này, thì chắc sẽ phải ngồi đến sáng thật.

Sắc mặt hai cô gái giống nhau, đều cắn chặt môi, không đạp cửa bước ra ngoài như trước đó Tiêu Dương dự đoán, một lát sau, hai cô gái đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương.

Hai cô gái cùng quyết tâm, đồng thời ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Dương:

Cơ thể hắn run rẩy.

Hai người cùng nghĩ một câu giống nhau.

Âm thanh dịu dàng khiến cho xương cốt Tiêu Dương mềm nhũn ra.

"Dù sao có Diệp Tang ở đây, Tiêu Dương cũng không dám giở trò."

Trên chiếc giường mềm mại, hai cô gái mỗi người nằm một bên, nắm chặt lấy tay của Tiêu Dương.

Trong lòng thâm hừ một tiếng.

Hai cô gái đều là người luyện võ, bình thường một người là hiệp nữ hào sảng, một người là sát thủ lạnh lùng! Vậy mà giờ đây đều dựa vào người Tiêu Dương như một cô gái nhỏ, điêu này khiến Tiêu Dương tim đập thình thịch, nếu không phải vì hai tay đang bị hai cô gái giữ chặt, chắc Tiêu Dương đã giơ tay ôm lấy họ rồi.

"Dù sao có Linh Nhi ở đây, Tiêu Dương cũng không dám giở trò."

Không được lùi bước!

- Em đồng ý.

- Bây giờ... Ngủ sao?

"Mình ở lại, có thể canh chừng họ”.

Hai cô gái cùng gật đầu, tay nắm mạnh hơn. Ba người cùng nằm xuống giường, lập tức hai cô gái giơ cánh tay còn lại ra, tóm lấy chăn, đắp lên người ba người.

Nhưng rõ ràng, cả hai cô gái đều không cho Tiêu Dương cơ hội này.

Tiêu Dương nhìn sang hai bên rồi nói:

Tiêu Dương nằm trên giường, nhìn lên trên, có một cảm giác bi thương của một anh hùng... Yên tĩnh, bên cạnh là hơi thở kỳ lạ.

- Muộn lắm rồi, ngủ thôi.

Không khí càng trở nên nghẹt thở.

Giờ Tiêu Dương đang nằm với hai cô gái, nghe ra thì có vẻ rất sung sướng, nhưng sự đau khổ chỉ mình hắn biết. Tay thì bị nắm chặt, ngoài ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể hai cô gái, hắn chẳng làm được gì cả.

Tắt đèn.

- Anh có để đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không?

Tiêu Dương do dự một lát rồi yếu đuối nói:

- Anh...

Hai cô gái chưa từng có trải nghiệm như vậy. Giờ đang nằm cùng giường với một người đàn ông. Họ đều yên lặng nằm đó, tim đập nhanh, mắt mở to, trước mắt là một màn đen!

Diệp Tang nhẹ nhàng nói bên tai Tiêu Dương.

ki

Tiêu Dương lại muốn khóc mà không ra nước mắt. Mấy phút trước còn nói rất sớm, giờ đã nói muộn lắm rồi.

Hai cô gái càng nắm chặt lấy tay Tiêu Dương, dường như làm vậy mới cảm thấy an toàn.

Sắc mặt hai cô gái rất xấu hổ. Nhưng giờ không được rời tay ra, nếu không, chắc cả đêm nay hai người đều không ngủ nổi nữa. Mặc dù hai cô gái đang cạnh tranh, nhưng cũng đang đề phòng tên lưu manh Tiêu Dương.

Cuối cùng Tiêu Dương cất tiếng phá vỡ màn yên lặng.

- Sao anh cảm thấy... tôi như đang bị bắt cóc vậy.

- Yêu cầu gì?

Hai cô gái cùng hỏi.

- Mặc dù anh hơi ngại nói ra...

Tiêu Dương ngập ngừng một lát rồi lấy hết dũng khí, nói nhỏ:

- Ừm, thật ra, anh có thói quen ngủ mà không mặc gì...

- Không được!

Tối hôm nay tần suất nói đồng thanh của hai cô gái quả là quá nhiều.

Chứ còn gì nữal

Để anh ngủ mà không mặc gì thì tình hình quá nghiêm trọng rồi!

Một lát sau, bỗng nhiên.

- Đúng đúng, thoải mái quá.

- Thủ pháp được lắm, ừm, mạnh hơn chút nữa đi, xuống dưới một chút.

Tiêu Dương cảm thấy thoải mái hơn chút.

- Ừm ừm, được lắm, rất thoải mái.

Hai cánh tay ngọc ngà mềm mại gãi trước ngực Tiêu Dương, một lúc sau, còn giúp hắn mát xa. Lại yên lặng.

Một lát sau, tiếng nói của Tiêu Dương lại vang lên.

- Anh... muốn đề ra một yêu cầu nho nhỏ.

Hai cô gái cùng cảnh giác.

Lại muốn giở trò sao?

Một lát sau, Tiêu Dương yếu đuối mở miệng:

- Ngực anh hơi ngứa, hai người... ai gãi giúp anh một chút?

Hai cô gái cùng thở phào, nhưng, lập tức lại trở nên cảnh giác, gần như cùng giơ tay ra một lúc.

Điều này tốt cho Tiêu Dương, hai cô gái đều nắm lấy cơ hội này.

Tiêu Dương trở nên ngoan ngoãn, vỡ hết tâm can, thâm cảm thấy đau lòng, ai bảo hắn đang hưởng phúc chứt

- Ai bảo anh giở trò lưu manh.

Hai cô gái cùng hừ một tiếng.

Tiêu Dương kêu lên.

Trong bóng đêm, mặt hai cô gái đỏ đến tận mang tai, họ cùng giơ tay ra, véo vào eo Tiêu Dương.

Giờ còn chưa có việc gì xảy ra, nhưng nếu... nếu...

- AI

Một âm thanh thảm thiết vang lên.

Sau đó là âm thanh đau khổ, Tiêu Dương kêu khóc, hít vào một hơi.

- Là ail Là ai nhân cơ hội xâm phạm anhI

- A, em... em không cố ý!

- Nữ lưu manh! Nữ lưu manhi

Tiếng kêu rên mãi không dứt.

xntkk —

Giày vò gần một đêm, hai cô gái gân như đều không chợp mắt. Đến gần sáng, mới buồn ngủ, dần dần, hai người chìm vào giấc ngủ.

Căn phòng mà Tiêu Dương ở hướng về phía đông, buổi sáng, mặt trời ló rạng, ánh nắng chiếu vào giường. Trên giường, ba người đang ngủ rất bình thản. Hai cô gái đều dựa vào vai Tiêu Dương, miệng nở nụ cười rất ngọt.

Tiêu Dương tỉnh dậy trước, hít vào một hơi thật sâu.

Mùi thơm của hai cô gái khiến Tiêu Dương cảm thấy tinh thần rất phấn chấn. Hắn nhẹ nhàng xoay cánh tay, hai cánh tay hắn bị hai cô gái tóm lấy cả một đêm, cực kỳ "đau khổ".

- Thời điểm đẹp nhất một ngày là buổi sáng.

Tiêu Dương cười, thấy hai cô gái vẫn đang ngủ say, một lát sau, miệng hắn cười, rồi lại tiếp tục ngủ.

Khoảng chín giờ sáng, hai cô gái gần như thức dậy cùng lúc.

Hai cô gái cùng kinh ngạc, đứng bật dậy, nhưng, rất nhanh, hai người lại nhớ lại việc tối qua, mới thâm thở phào. Nhìn Tiêu Dương đang ngủ say, hai cô gái lại cúi đầu nhìn mình.

Quần áo hơi nhàu, nhưng, vẫn chỉnh tề.

Chỉ là, hai cô gái đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhất thời không biết kỳ lạ ở chỗ nào.

Hai cô gái nhìn nhau, trận chiến' tối qua, cả hai người đều không thua.

- Hai người tỉnh rồi à.

Tiêu Dương mở mắt ra, duỗi lưng rồi nói:

- Ngủ ngon quái

Trời đã sáng hẳn, hai cô gái đều không ở lại trên giường nữa, mà nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người.

Đột nhiên, hai cô gái cùng dừng động tác lại, lòng giật mình!

Mắt trừng lớn!

Dường như họ đã nhận ra rồi...

-Ý?

Lúc này, trên giường, tiếng của Tiêu Dương vang lên:

- Thứ này là của hai em sao?

Soạt soạt!

Hai cô gái cùng quay người.

Tiêu Dương cầm hai chiếc áo lót giơ trước mặt hai cô, rồi nói:

- Không cho anh cởi, mà hai em lại tự cởi rồi.

- AHI

Hai cô gái cùng kêu thất thanh, nhanh chóng giật áo lót của mình lại từ tay Tiêu Dương.

- Đồ lưu manh!

- Đồ lưu manh!

Sau đó hai cô gần như cùng một lúc, nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh, đóng sâm cửa lại.

Trên giường, cuối cùng Tiêu Dương cười hì hì, bĩu môi nói:

- Bị hai em giày vò cả đêm, anh lấy chút tiền lãi cũng không quá đáng mà.

Hai thứ này, là do Tiêu Dương cởi ra trong lần đầu tiên hắn tỉnh dậy. Đương nhiên trong quá trình này không tránh khỏi động chạm vào người hai cô gái, nhưng hai cô ngủ say quá, nên không cảm nhận được gì.

Một lát sau, hai cô gái bước ra từ nhà vệ sinh. Gương mặt hai người đều đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai. Nhìn Tiêu Dương, Tiêu Dương đã không còn cười nữa.

Dáng dấp đoan trang, ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn hai cô gái, mặt nở nụ cười thánh thiện:

- Chào buổi sáng.

- Hừi

Hai cô gái cùng hừ một tiếng.

- Đồ lưu manhI

Vừa dứt lời, hai người bèn quay người bước về phía cửa. Tiêu Dương đưa mắt nhìn hai cô gái về, đột nhiên hai cô gái dừng lại, cùng quay người, lườm Tiêu Dương đầy tức giận.

- Không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.

Hai cô gái lao về phía Tiêu Dương, nắm đấm vụt về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương kêu gào, cùng hai cô gái ngã trên giường.

Một trận hỗn chiến.

Sự thật đã chứng minh, những trận đấu trên giường, dù là làm việc chính hay việc phụ, đàn ông luôn chiếm thế thượng phong. Một lát sau, Tiêu Dương đã xử lý xong xuôi hai cô gái, hai cô gái bị làm cho rối loạn, nét đẹp lộ ra, mê lòng người.

Khi Tiêu Dương còn muốn đánh tiếp, đột nhiên, một tiếng chuông cửa vang lên.

- AI

Hai cô gái vội vàng kêu lên, bật dậy khỏi giường, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, sau đó nhìn sang Tiêu Dương.

Tiêu Dương hỏi:

- Ai vậy?

- Anh Tiêu, là em đây!

Tiếng Lâm Tiểu Thảo rất khẽ, như có chuyện cơ mật gì muốn tìm Tiêu Dương nói chuyện vậy.

Là Lâm Tiểu Thảo.

Hai cô gái cùng thở phào. Thật ra người mà họ lo nhất là Quân Thiết Anh.

Nếu bỗng nhiên Quân Thiết Anh xuất hiện, hai cô gái mới có cảm giác bối rối.

- Chúng tôi đi đây.

Hai cô gái bước ra mở cửa.

- Tiêu...

Lâm Tiểu Thảo vừa định nói, bỗng nhiên mắt mở to, nhìn hai cô gái:

- Tôi... Đến nhâm phòng rồi sao?

- Không nhầm đâu, vào đi.

Tiếng Tiêu Dương vang lên.

Hai cô gái vội vàng bước về phòng mình.

Rầm.

Lâm Tiểu Thảo đóng cửa phòng lại, rồi lập tức hét lớn, hai mắt nhìn Tiêu Dương đầy sự ngưỡng mộ, thăm dò hắn:

- Anh Tiêu, hai người đó... Đêm qua ở chỗ anh sao?

Tiêu Dương liếc sang Lâm Tiểu Thảo, không nói gì.

- Ôi mẹ kiếp! Anh Tiêu đúng là thần nhân!

Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo rất phấn chấn:

- Thật ra anh không nói em cũng đoán được, tóc họ bù xù và nhìn vào sắc mặt của họ, rõ ràng là vừa ngủ dậy, và còn ngủ không đủ giấc. Bốn chữ cuối cùng, Lâm Tiểu Thảo nói đầy ngụ ý, nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt của y vô cùng ngưỡng mộ:

- Một đêm mà hái được cả hai đóa hoa trong đội chúng ta, anh Tiêu, tất cả đàn ông trong thiên hạ này, nếu anh nhận vị trí thứ hai thì chẳng ai đứng thứ nhất nữa.

Lâm Tiểu Thảo vừa ngưỡng mộ, vừa nịnh hót.

DU

Tiêu Dương không nói gì, y đâu biết sự đau khổ của mình đêm qua.

Nhưng là một thằng đàn ông, đương nhiên Tiêu Dương sẽ không nói rằng đêm qua mình bị hai cô gái trông chừng đến mức không làm được việc gì, vì điều này quá đáng xấu hổ, hắn đành xua tay:

- Sống phải biết khiêm tốn.

Lâm Tiểu Thảo lập tức hiểu ý, vội gật đầu, cười hì hì nói:

- Anh Tiêu an tâm, em sẽ không đi nói với ai đâu. Xem, đây là cái gì?

Lâm Tiểu Thảo giơ chiếc túi nilon màu đen trong tay lên rồi mở ra nhanh chóng.

- Hì hì, anh Tiêu, giờ anh phải học hỏi thêm một vài tư thế đặc sắc rồi. Đây này, đây là thành quả kinh thiên động địa em thu hoạch được khi đi lượn phố sáng sớm nay đấy.

Lâm Tiểu Thảo cười hì hì:

- Ba mươi sau kế động phòng, cái tên này thật nho nhã đúng không.

- Dung tục thì cóI

Tiêu Dương nghiêm giọng mắng Lâm Tiểu Thảo.

- Anh có biết là, những thứ này là thứ 18+, bị nhà nước cấm lưu hành đấy! Xem nó sẽ phải chịu ánh mắt khác lạ từ người khác, sẽ khiến không ít mỹ nữ phải giật mình, làm họ kinh hãi.

Tiêu Dương ngừng một lúc rồi nói:

- Lần sau khi dậy sớm đi lượn phố, nhớ gọi tôi theo.
Bình Luận (0)
Comment