Chương 616: Lại khiêu khích!
Chương 616: Lại khiêu khích!Chương 616: Lại khiêu khích!
Không ai biết rằng Tiêu Dương và Lâm Tiểu Thảo ở trong khách sạn cả buổi sáng đển nghiên cứu thứ gì. Đấn tận trưa, hai người mới cười mãn nguyện khoác vai nhau bước ra ngoài phòng, ăn trưa ở sảnh chính khách sạn. Còn Diệp Tang và Lam Hân Linh cứ có cảm giác chột dạ, không nói câu gì từ đầu đến cuối.
- Sư phụ.
Trương Kiều Trí bỏ đôi đũa trong tay xuống, vẻ mặt không tốt lắm, nói với Tiêu Dương:
- Hôm nay có một tin, nói rằng trận đấu Tinh Anh bảy nước lần này, Hồ Uy sẽ dẫn đầu đội quân dự bị Thiên Tử tham gia... Lời hẹn đấu giữa tiểu đội Tinh Anh và đội dự bị Thiên Tử không còn hiệu lực nữa.
Đám người tiểu đội tinh anh trở nên yên lặng. Tiêu Dương có thể tưởng tượng được rằng, không ít người trong số họ đang nắm chặt tay dưới gầm bàn.
Không cam tâm!
Nếu là trước đó, khi vừa kết thúc trận đấu Vũ Phong Quán, có lẽ kết quả này cũng chẳng gây ảnh hưởng gì với họ. Bởi lẽ họ vốn không bằng đội dự bị Thiên Tử. Nhưng khi được khổ luyện qua mấy ngày vừa rồi, ý chí được mài dũa, họ đều muốn thử tài cao thấp với đội dự bị Thiên Tử.
Càng huống hồ, sư phụ của họ vừa mới bị đuổi khỏi Thiên Tử Các, mối thù này, họ dự định báo trong cuộc thi đó.
Những người tiểu đội Tinh Anh cũng lắng lòng.
- Chúng ta tự xin thành lập một tiểu đội đi.
- Bữa này, coi như là bữa cơm chia tay của chúng ta.
Sư phụ rời đi rồi, trong Thiên Tử Các không còn tiểu đội Lăng Thiên nữa, họ phải làm sao đây?
- Thôi thôi, mọi người ăn cơm đi.
Đợi sư phụ về.
Ai ngờ...
Phong Dương nắm chặt tay, thân sắc hơi xúc động:
Dừng một lát, Tiêu Dương trầm giọng nói:
Tiêu Dương cũng nhíu mày, một lúc lâu sau, hắn mới lơ đễnh nói:
Không còn cuộc thi, tiểu đội Tinh Anh tồn tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ánh mắt của họ cũng đều rất kiên định.
Bữa cơm chia tay!
Chỉ là, nội tâm Tiêu Dương thầm lắc đầu, đợi tôi về Thiên Tử Các ư? Tiêu Dương là một người kiêu ngạo, bị đuổi khỏi Thiên Tử Các, hắn có thể quay về dễ dàng sao?
- Chúng ta cùng kề vai chiến đấu, đợi sư phụ về.
Tất cả mọi người đều thầm nói.
Tất cả mọi người trong tiểu đội Tinh Anh đều nhìn vê phía Tiêu Dương.
Lâm Tiểu Thảo cười với Tiêu Dương đầy ngụ ý.
Mặc dù Lam Hân Linh không cam tâm để Tiêu Dương rơi vào ma trảo của Diệp Tang, nhưng tiểu đội Tinh Anh phải quay vê để làm một số thủ tục, còn Quân Thiết Anh đã rời khỏi Sơn Hà Thi họa mấy ngày rồi, cuộc Đại thi đấu thi họa cũng đang diễn ra đến hồi gay cấn, cần cô về để chủ trì đại cục.
Ăn cơm xong, Tiêu Dương đưa đám người đội Tinh Anh ra sân bay.
Hai là, vào Kiếm Trủng! Tiêu Dương cũng hi vọng sẽ có được một thanh kiếm thực sự thuộc về mình.
Tất cả đều là một biến số.
Linh khí rất lớn.
Phía sau Cung Trúc Tự, dưới vực sâu thẳm, nơi ở của Kiếm Trủng giờ đây đúng là lúc ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào. Ở một cánh rừng nọ, trong một sơn động, mặt trời có thể chiếu đến trong phạm vi đường kính khoảng 1 mét. Giờ đây, một mái tóc dài óng ả như thác nước đang thả dưới ánh mặt trời. Gương mặt xinh xắn ngẩng lên, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời.
Kiếm Trủng là nơi thân bí nhất của Kiếm Tôn.
- Anh Tiêu, tôi đợi anh ở Phục Đại.
Khi máy bay bay qua bầu trời, biến mất trong tâm mắt, Tiêu Dương cùng Diệp Tang quay về Kiếm Tông.
Tiêu Dương không quên rằng mình có hai việc quan trọng.
Một là, phải thử chữa bệnh cho Hàn Động tam lão! Nếu có thể thành công, sẽ khiến thực lực của Kiếm Tôn tăng lên gấp nhiều lần! Cần phải biết rằng, giờ đây, người có thực lực mạnh nhất trong Kiếm Tôn chỉ ở khoảng Hóa Tượng Thiên Biến, mà thực lực của Hàn Động tam lão năm xưa đã gần đề "Tiên"! Nếu ba người có thể tỉnh lại, sẽ trở thành ba nguồn sức mạnh cao nhất của Kiếm Tôn.
- Sư phụ, chúng tôi sẽ đợi anh.
Diệp Tang gật đầu.
- Chăm sóc anh ấy cho tốt nhé.
Quân Thiết Anh chỉ yên lặng quay ra nhìn Tiêu Dương một chút, rồi lại nhìn sang Diệp Tang, mỉm cười:
Bên cạnh cô, là một nha đầu ngây thơ, bộ áo màu xanh như cây trúc mặc trên người khiến cô bé rất đáng yêu. Hít sâu vào một hơi:
- Chị Uyển Nhi, tắm nắng thật là thoải mái.
Kim Du Uyển cũng cười, trông rất thoải mái.
Tranh đấu đã mấy năm, hai cánh tả hữu đều có thắng có thua, nhưng về tổng thể, vẫn là cánh tả chiếm thế thượng phong, cánh hữu đã liên tục ba tuần thất bại trong “Tranh Quang Đại Hội". Thắng lợi lần này đến không dễ dàng, nhưng cũng khiến người của cánh hữu vui vẻ nhất.
Bên cạnh Kim Du Uyển và Tiểu Thanh có không ít người thanh niên của cánh hữu, giờ đây họ đều vui vẻ nắm chặt nắm đấm:
- Tất cả là nhờ Thanh Liên Tôn Tọa! Cánh hữu chúng ta lại xuất hiện một vị thiên tài yêu nghiệt như Văn Nhân Lan và Ninh Cốc sư huynh rồi!
- Thậm chí, Thanh Liên Tôn Tọa có thể còn có tiềm lực lớn hơn vậy nữa. Đừng quên, ngay cả Hắc Bạch Tôn Tọa cũng phải bại dưới tay anh ấy. Tôi nghe nói, tuyệt học mà Thanh Liên Tôn Tọa giỏi nhất còn chưa dùng đâu.
- Thật sao? Vậy thì lợi hại quá.
Nghe đám người xung quanh không ngừng khen ngợi Thanh Liên Tôn Tọa, Kim Du Uyển thấy rất thoải mái, cô thâm vui trong bụng, Thanh Liên Tôn Tọa mà mọi người nói là chú Tiêu của Kim Du Uyển tôi đó. Buổi tối hôm đó, Đồ Vũ Hoa thảm bại rời đi, không để ý nổi đến Hắc Long Kiếm nữa, giờ đương nhiên là muốn lấy về. Dù sao thì Hắc Long Kiếm là một thần binh có thể sử dụng Kiếm Bí. Trong tay Đồ Vũ Hoa cũng chỉ có một thanh kiếm như vậy mà thôi.
- Chỉ là, tôi nghe nói cô đã lấy Hắc Long Kiếm đi, trả nó lại cho tôi đi.
Mặt Đồ Vũ Hoa lạnh lùng, trâm giọng nói:
- Uyển Nhi, tôi không phải đến gây chuyện với cô.
Trận chiến tối hôm đó của Tiêu Dương khiến người của cả hai bên cánh tả và cánh hữu đều cảm phục.
Bại dưới tay Thanh Liên Tôn Tọa là điều bình thường thôi, có nói ra cũng không xấu hổ là bao. Dù sao thì, ngay cả sư phụ của Đồ Vũ Hoa - Hắc Bạch Tôn Tọa, cũng không phải là đối thủ của Thanh Liên Tôn Tọa.
- Đồ Vũ Hoai
- Sư tỷ, Đồ Vũ Hoa đến rồi.
Sắc mặt đám người cánh hữu lập tức trở nên cảnh giác, nhìn mười mấy người của cánh tả, bao gồm cả Đồ Vũ Hoa đang bước vào.
Kim Du Uyển nhìn sang đó, mắt sáng lên.
Đồ Vũ Hoal
Buổi tối hôm đó, y đã dùng một chiêu làm vỡ Khổng Tước Kiếm của cô. Nếu không phải chú Tiêu luyện lại Khổng Tước Kiếm cho cô, thì dù là cùng một mạch, cùng là Kiếm Tôn, cô cũng sẽ không tha cho Đồ Vũ Hoa. Dù là vậy, giờ đây trên mặt Kim Du Uyển cũng không hề có chút thiện ý, cô nói đây châm chọc:
- Sao thế? Ai đó thua mà không phục, muốn đến động này để tắm chút ánh mặt trời sao?
- Kim Du Uyển, Đồ sư huynh thua dưới tay Thanh Liên Tôn Tọa, có phải bại dưới tay cô đâu, cô hống hách gì chứ.
Lập tức có người bên cạnh Đồ Vũ Hoa nói.
Đúng lúc đó, ngoài cửa động, tiếng bước chân vang lên.
Bao giờ thì chú Tiêu mới về chứ?
Kim Du Uyển thâm nghĩ, trên mặt tràn đây nụ cười, đồng thời trong óc không ngừng xuất hiện hình ảnh phiêu lãng của chú Tiêu...
- Điều mà mọi người không biết rằng, chú Tiêu còn biết luyện hóa cả Khổng Tước Kiếm, và còn nhập vào Hắc Long Kiếm đã gãy của mình, dung hợp hai loại kiếm bí vào trong một thanh kiếm.
Người khác khen chú Tiêu, khiến Kim Du Uyển cảm thấy như đang khen chính cô vậy.
Nếu nói về quan hệ thì còn thân thiết hơn các người nhiều.
Nghe vậy, Kim Du Uyển bĩu môi nói:
- Thắng làm vua thua làm giặc, anh đã bỏ kiếm mà chạy, vậy thì thanh Hắc Long Kiếm đó, đã trở thành đồ vô chủ rồi. Tại sao tôi phải trả lại cho anh?
Kim Du Uyển biết rằng, Hắc Long Kiếm đã được chú Tiêu dung hợp vào với Khổng Tước Kiếm, muốn lấy ra là điều không thể. Dù chưa dung hợp thì Đồ Vũ Hoa cũng đừng hòng lấy lại Hắc Long Kiếm từ trong tay cô.
Đồ Vũ Hoa sâm mặt:
- Uyển Nhị, ý của cô là nếu tôi đánh bại cô, thì thanh kiếm trong tay cô cũng sẽ thuộc vê tôi sao? Đồ Vũ Hoa liếc về thanh kiếm Khổng Tước trong tay Kim Du Uyển, hơi ngớ người, nhưng sau đó y lắc đầu, Khổng Tước Kiếm đã bị chém đứt, giờ đây chắc Kim Du Uyển dùng một thanh kiếm khác cho vào vỏ kiếm của Khổng Tước Kiếm mà thôi.
- Hừ, Đồ Vũ Hoa, anh còn muốn ép người quá đáng sao?
Tiểu Thanh lên tiếng:
- Là Thanh Liên Tọa Tôn đánh bại anh, có giỏi thì anh đi đánh với Thanh Liên Tọa Tôn đi.
Đánh với Thanh Liên Tọa Tôn?
Mặt Đồ Vũ Hoa co giật, điều đó đâu khác gì lấy trứng chọi đá.
- Thanh Liên Tọa Tôn!
Đồ Vũ Hoa cười lạnh:
- Các người đừng có mở miệng ra là nói đến người đó. Trong Kiếm Tôn, còn nhiều người thực lực hơn anh ta nhiều. Kim Du Uyển, nếu có giỏi thì đừng dùng danh tiếng của Thanh Liên Tọa Tôn mà đứng ra nhận sự khiêu chiến của tôi?
- Anh...
Sắc mặt Kim Du Uyển sầm xuống, nắm chặt lấy Khổng Tước Kiếm, nhìn Đồ Vũ Hoa.
Đỗ Vũ Hoa như muốn khiêu khích Kim Du Uyển đến cùng vậy:
- Kim Du Uyển, cô đường đường là thiên kim của Kim Văn Tôn Tọa, hãy nói một câu thôi, có chấp nhận sự khiêu chiến của tôi không.
Mặt Tiểu Thanh biến sắc:
- Chị Uyển Nhi, kệ gã đi, gã cố ý dùng kế khích tướng đấy.
Ánh mắt Kim Du Uyển sắc lạnh.
Đồ Vũ Hoa đã nói đến cả cha và chú Tiêu của mình. Nếu như mình còn rút lui, chẳng phải khiến hai người họ mất mặt sao?
Kim Du Uyền cắn răng, lạnh lùng nhìn Đồ Vũ Hoa:
- Ba ngày sau, quyết thắng thua trên sân đấu.
- Chị Uyển Nhi.
Tiểu Thanh lập tức cả kinh.
Kim Du Uyển đã gạt tay rời khỏi sơn động, còn Tiểu Thanh thì nhanh chóng chạy theo.
Đồ Vũ Hoa nhìn hai người, miệng nhếch lên, lộ một nụ cười đắc ý.
- Chị Uyển Nhi, chị Uyển NhiI
Tiểu Thanh nhanh chóng đuổi theo, vừa nói dồn dập:
- Chị muốn đấu với Đồ Vũ Hoa thật sao? Anh ta là Thực Khí Tam Vân đại viên mãn, nếu vậy...
Chỉ trong mấy ngày trước, một chiêu của Đồ Vũ Hoa đã chém gãy Khổng Tước Kiếm của Kim Du Uyển, thực lực của hai người khác biệt quá lớn.
- Tôi không thể chịu được nỗi nhục này.
Kim Du Uyển vừa bước đi vừa trầm giọng nói:
- Huống hồ, hôm nay không phải là hôm trước nữa. Chưa chắc tôi đã không đánh bại được Đồ Vũ Hoa. Kim Du Uyển thầm nghiấn răng. Cùng lắm thì làm lộ bí mật hai kiếm bí mà thôi.
Chỉ là bí mật lớn như vậy, nếu như sử dụng trong trận đấu sinh tử mới có lực sát thương, sử dụng trong trận đấu so tài thế này quả là không xứng đáng.
Kim Du Uyển không muốn thua.
- Vậy...
Tiểu Thanh hốt hoảng. Sao chị Uyển Nhi có thể thắng Đồ Vũ Hoa được chứ, lân này chị ấy quá xúc động:
- Chị Uyển Nhị, chị... AI
Đột nhiên Tiểu Thanh kêu lên, rồi kéo Kim Du Uyển dừng bước.
- Sao thế?
Kim Du Uyển nghi hoặc quay mặt lại, thấy Tiểu Thanh đang nhìn chằm chằm về phía trước, lập tức cô cũng nhìn theo. Phía đằng xa, hai bóng người, tuấn nam mỹ nữ đang bước đến như thần tiên cưỡi gió...
- Chú tiêu và Tang Tang sư tỷ!
Mắt Kim Du Uyển sáng lên!