Chương 626: Nhận chị!
Chương 626: Nhận chị!Chương 626: Nhận chị!
Tiếng bàn tán nổi lên xung quanh, nhưng hình như Tiêu Dương vẫn không biết mình đã bị kéo ra khỏi không gian Kiếm Trủng, vẫn khoanh chân ngồi im. Ba Đại Tôn Toạ đang thì thầm bàn tán, mọi người cũng không biết là chuyện gì, cũng không dám bước lên làm phiền.
- Nhập đạo trung kỳ rồi!
Sắc mặt Hồng Lăng Tôn Toạ vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Bà đứng thứ tư trong tám Đại Tôn Toạ, nhưng mới chỉ là nhập đạo hậu kỳ. Bây giờ, một thanh niên với tu vi Hoá Tượng mười lăm biến đã có khả năng lãnh ngộ kiếm đạo gân bằng bà rồi.
Khó mà tin được.
- Đây chính là đệ tử của Kiếm tiên tối cường.
- Kiếm tiên tối cường tiếp theo chắc chắn là người này rồi.
Lê Thiên Tôn Toạ lẩm bẩm
- Hộ pháp cho Tiêu Dương?
Xích Kiếm Tôn Toạ quan sát Tiêu Dương, ông hiểu rõ cả nhưng hành động của Hồng Lăng Tôn Toạ mới khiến người khác bất ngờ. Phải biết, nhìn bê ngoài Hồng Lăng Tôn Toạ như phụ nữ trạc tuổi trung niên nhưng bà đã hơn trăm tuổi, đích thân trải qua kiếp nạn năm đó, tận mắt nhìn thấy vô số thân nhân chết thảm trong vụ thảm sát, trong lòng bà chất chứa đầy hận thù. Một trăm năm nay chưa ai thấy Hồng Lăng Tôn Toạ cười, nét mặt bà thay đổi một chút đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Hai vị Tôn Toạ còn lại cũng đứng phắt lên, lần lượt đáp xuống hai bên Tiêu Dương.
Cả Kim Văn Tôn Toạ cũng lấy làm ngạc nhiên.
Nhưng đối với Mạch Kiếm Tôn, không phải tiềm lực của Tiêu Dương càng lớn thì càng tốt sao?
Tâm trạng vừa phát tiết được chút ít của người bên cánh tả lại bị chặn đứng, khó chịu vô cùng. Đãi ngộ kiểu này có người mới nào của Mạch Kiếm Tôn từng trải qua không? Vừa hả hê vì Tiêu Dương trở về tay không thì đã thế này.
- Hoá Tượng mười lăm biến đã có kiếm đạo lực trung kỳ, kiếm của cậu ta phải mạnh đến mức nào? Tương lai sẽ còn kinh khủng ra sao?
Bây giờ bà lại đích thân hộ pháp cho một thanh niên?
Đôi mắt vốn lạnh băng của Hồng Lăng Tôn Toạ đã nóng lên bừng bừng, khăn hồng khẽ chao một cái, đáp xuống trước mặt Tiêu Dương, nhìn xoáy vào hắn, siết chặt dải khăn hồng trong tay.
Thật không dám tưởng tượng.
Mọi người đều kinh ngạc trợn mắt, con ngươi sắp lồi hết cả ra.
Sức mạnh kiếm đạo!
Động tác của ba Đại Tôn Toạ hình như là...
Bọn họ không biết sức mạnh kiếm đạo xuất hiện trên người Tiêu Dương quan trọng và gây chấn động hơn nhiều lần so với bảo kiếm linh tính mà Tiêu Dương lấy được!
Tất cả âm thanh bàn tán đều dừng lại tức thì.
Nhưng bọn họ không hiểu, rõ ràng Tiêu Dương chưa lấy được gì đã trở ra thì tại sao lại được ba Đại Tôn Toạ coi trọng như vậy?
Cả người hắn như một thanh thần kiếm sắc nhọn.
Sắc bén! Nhọn hoắt!
Tỷ tỷ?
Tiêu Dương bỗng mở mắt ra.
Không biết cao thấp lớn nhỏ, chắc chắn sẽ bị Hồng Lăng Tôn Toạ trừng phạt.
Trong khoảng nửa giờ, không ai dám lên tiếng, cũng không dám đi lại lung tung, nhưng có khá nhiều đệ tử Kiếm Tông chạy đến xem cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi phía trước.
Trong khi mọi người xì xào, bản thân Hồng Lăng Tôn Toạ cũng hết sức sửng sốt.
- Hồng Lăng Tôn Toạ là ai ? Người đứng thứ tư trong tám Đại Tôn Toạ, tên Tiêu Dương này dám với cao đến thế ư 2...
- Cho dù có là thiên tài thì cũng không nên cuồng vọng như thế chứ.
Đám người đứng xa xa trước mặt Tiêu Dương đều giật mình như bị kiếm sắc đâm trúng linh hồn, vội lùi ra xa trong vô thức.
Mọi người xung quanh nghe mà mắt tròn mắt dẹt.
Bọn họ đang nghĩ không biết Hồng Lăng Tôn Toạ sẽ nổi trận lôi đình đến đâu.
Tám Đại Tôn Toạ của Mạch Kiếm Tôn gọi nhau là huynh muội, ngoài ra bất cứ ai gặp đều phải cung kính hành lễ. Bây giờ Tiêu Dương lại dám gọi thẳng mặt Hồng Lăng Tôn Toạ một tiếng "tỷ tỷ".
Đây là đặc trưng lớn nhất của mắt kiếm của Tiêu Dương lúc này!
Tuy Tiêu Dương ngồi khoanh chân cảm ngộ kiếm đạo nhưng vẫn biết Xích Kiếm Tôn Toạ đã kéo mình ra rồi.
- Đa tạ tỷ tỷ hộ pháp.
Tiêu Dương nhìn thấy Hồng Lăng Tôn Toạ đầu tiên, thấy Hồng Lăng Tôn Toạ nhìn mình với vẻ vô cùng quan tâm ân cần, Tiêu Dương cảm thấy rất ấm áp, buột miệng mỉm cười nói:
Bao nhiêu năm nay, ngoại trừ Xích Kiếm Tôn Toạ ba người thi thoảng gọi bà là "Hồng Lăng tỷ", còn ai gọi bà một tiếng "tỷ tỷ" đâu?
Một tiếng "tỷ tỷ" này có thể chỉ do Tiêu Dương vô ý lỡ lời, nhưng lại đánh động đến một sợi dây cung sâu thảm trong tâm hồn Hồng Lăng Tôn Toạ, tức thì khiến nó rung lên kịch liệt.
- Tỷ tỷ, sau này đệ cũng muốn trở thành một Tôn Toạ lợi hại.
Một bé trai cầm thanh kiếm gỗ khoa chân múa tay. Cậu bé còn chưa đến mười tuổi, bản thân bà năm đó vừa mới bước vào Hoá Tượng.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, không ổn rồi, hầu hết mọi người trong Kiếm Tông đều trúng kỳ độc rồi, có người truy sát đến nơi rồi!
- Hồng Lăng! Dẫn đệ đệ đi đi! Đi ! Đi đi!
- Tỷ tỷ! Tỷ đi trước đi, tỷ đi đi!!!
Tiếng thét xé lòng xé ruột, trước mắt Hồng Lăng Tôn Toạ như hiện ra cảnh tượng năm ấy, bị cường địch đuổi riết, cậu em trai nhỏ hơn cả mình đã quay đầu dùng thân mình ngăn địch, để những mũi binh khí nhọn hoắt xuyên thẳng vào ngực. Thằng bé vẫn bám chặt không buông tay, miệng vẫn không ngừng kêu gọi...
Nhận chị.
Lê Thiên Tôn Toạ bật cười, ý ông và ý Xích Kiếm Tôn Toạ giống nhau.
- Hai người đều hợp ý thì chi bằng Tiêu Dương, cậu nhận Hồng Lăng làm chị đi.
Chỉ vì báo thù mà hết thảy tâm tư mềm yếu đều không được thể hiện ra ngoài.
Mấy năm nay mọi người đều rất cực khổ.
Một thoáng sau, Xích Kiếm Tôn Toạ khẽ cười, dùng tiếng cười che đi nỗi chua xót vừa dâng lên trong lòng.
Bốn bê tĩnh lặng không một tiếng động, không ai ngờ sự việc lại xảy ra theo chiều hướng này, không ngờ Hồng Lăng Tôn Toạ vốn lạnh lùng như băng lại đột nhiên xúc động như thế.
Tiêu Dương cũng không hiểu lắm, nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt Hồng Lăng Tôn Toạ nhìn mình tràn ngập tình cảm.
Tình thân.
Ánh mắt này khiến đáy lòng Tiêu Dương mềm nhũn, hắn khẽ khàng gọi thêm một tiếng "Tỷ tỷ..."
- Đệ đệ àI
Hồng Lăng Tôn Toạ không kìm được nhào lên ôm chặt Tiêu Dương, trong đầu tràn ngập hình ảnh năm đó, không ngừng lẩm bẩm.
- Kiếp trước đệ đã chết vì tỷ, kiếp này tỷ bảo vệ đệ đây.
Tiêu Dương không biết Hồng Lăng Tôn Toạ từng trải qua chuyện gì, nhưng lúc này điều duy nhất hắn có thể làm là im lặng nhẹ nhàng ôm Hồng Lăng Tôn Toạ.
Xích Kiếm Tôn Toạ ngồi một bên cũng thấy sống mũi cay cay, vội quay đầu đi. Cả tám Đại Tôn Toạ đều đích thân trải qua kiếp nạn khi ấy, có thể sống sót sau đại nạn, cảm tình của tám người như anh chị em ruột. Bây giờ nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ như thế này, Xích Kiếm Tôn Toạ lẽ nào không biết bà đang nghĩ gì?
Hồng Lăng Tôn Toạ mắt nhoè đi, khẽ gọi.
- Đệ đệ... Đệ đệ...
Bây giờ một tiếng "tỷ tỷ" vô tình của Tiêu Dương, cộng với khuôn mặt dáng vẻ hơi hao hao cậu em trai của mình ngày xưa, trong tích tắc, hai khuôn mặt nhập lại làm một trước mắt Hồng Lăng Tôn Toạ.
Đôi mắt Hồng Lăng Tôn Toạ thoáng ướt. Trong một phút lơ là, cảnh tượng năm đó vốn bị chôn chặt trong lòng cả trăm năm lại ào ra. Bà chưa bao giờ để người khác thấy trái tim mình.
- Tỷ tỷ mau chạy đi!
- Tỷ tỷ! Mau chạy đi! Mau chạy đi! Mau chạy đi!
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ, khẽ mỉm cười:
- Nếu người không chê...
- Tiêu Dương, bắt đầu từ hôm nay, ta là Hồng Lăng tỷ của cậu.
Hồng Lăng Tôn Toạ lau nước mắt, nỗi tiếc thương cậu em trai một trăm năm trước bây giờ như giải thoát. Bà như nhìn thấy bóng dáng của em trai trên người Tiêu Dương.
Coi như đền bù nỗi tiếc thương kia. - Hồng Lăng tỷ.
Tiêu Dương cười.
Hồng Lăng Tôn Toạ suýt nữa lại rơi nước mắt, vội hít một hơi sâu, đang chuẩn bị cất tiếng thì hình như cảm thấy gì đó, bỗng ngồi xếp bằng xuống.
- Hồng Lăng tỷ...
Tiêu Dương thất kinh.
- Tỷ ấy sắp đột phá rồi.
Xích Kiếm Tôn Toạ mừng rỡ vô cùng.
— Em trai của Hồng Lăng tỷ là tâm kết tỷ ấy không gỡ được. Bây giờ gỡ được rồi, tỷ ấy có cảm ngộ mới, liền đột phá ngay.
- Cảnh giới Phản VũI
Lê Thiên Tôn Toạ nắm chặt tay, bật cười ha hả.
- Nếu tam ca biết Hồng Lăng tỷ đột phá trước huynh ấy thì không biết sắc mặt sẽ hay ho đến đâu.
Mặc dù Tám Đại Tôn Toạ Hoá Tượng gần ngàn biến nhưng trong đó có hai vị đã sớm bước vào cảnh giới Phản Vũ, hôm nay đến lượt Hồng Lăng Tôn Toạ là người thứ ba.
Phản VũI
Tâm hồn của Tiêu Dương cũng chấn động.
Ngày xưa chính mình là Văn Võ Trạng Nguyên mà thực lực cao nhất cũng chưa đạt đến cảnh giới Phản Vũ.
Nhưng kiếp này sẽ khác.
Đôi mắt Tiêu Dương ánh lên vẻ tự tin, kiếp này mình gặp nhiều kỳ ngộ hơn, mạnh hơn ngày xưa nhiều. Cảnh giới Phản Vũ đâu phải mục tiêu của mình.
Cảnh giới Phản Vũ sơ kỳ!
Trời đất nổ vang một tiếng nặng nề, Hồng Lăng Tôn Toạ đột phá thành công, mở mắt ra, khôi phục sự bình tĩnh nhưng không băng giá như lúc trước. Bà đứng vụt lên, không chú ý đến trạng thái của mình, nhìn thẳng vào Tiêu Dương, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Tỷ tỷ chẳng chuẩn bị được quà gì cả, tặng cho đệ một thanh kiếm vậy.
Cổ tay Hồng Lăng Tôn Toạ khẽ động, một thanh trường kiếm liên xuất hiện trong tay.
Đường vân trên vỏ kiếm màu đỏ như những đoá hoa xinh đẹp nở rộ, thân kiếm tao nhã diễm lệ, giống như một cực phẩm mỹ nghệ mà ngay cả quỷ phủ thần công cũng không soi ra được điểm yếu nào.
- Hồng T¡ Kiếm?
Lê Thiên Tôn Toạ không khỏi thất kinh, vội lên tiếng.
— Hồng Lăng tỷ...
Hồng Lăng Tôn Toạ liếc Lê Thiên Tôn Toạ một cái, Lê Thiên Tôn Toạ vội im bặt không dám lên tiếng.
- Đối với tỷ, khẳng định thanh kiếm này vô cùng quan trọng.
Tiêu Dương tròn mắt nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ.
Hồng Lăng Tôn Toạ khẽ mỉm cười, hoàn toàn không để tâm: - Ta còn có một thanh kiếm nữa, thế là đủ rồi.
- Hồng Lăng tỷ tu luyện song kiếm cơ mà.
Xích Kiếm Tôn Toạ không nhịn được bật lên nói.
— Chính là hai thanh thần kiếm nhận chủ, Hồng Lăng và Hồng Ti !
Thần kiếm nhận chủ!
Mọi người xung quanh đều nhìn Tiêu Dương vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
- Tái Ông mất ngựa không phải vô phúc! Tiêu Dương chưa lấy được thần kiếm từ Kiếm Trủng, lại được Hồng Lăng Tôn Toạ ưu ái, ban cho thần kiếm.
- Nhưng Hồng Lăng Tôn Toạ mất đi Hồng T¡ Kiếm, thực lực chắc chắn giảm sútI...
- Tiêu Dương xin ghi nhận ý tốt của tỷ tỷ.
Tiêu Dương nhẹ nhàng đẩy Hồng Ti Kiếm về trước mặt Hồng Lăng Tôn Toạ.
Hồng Lăng Tôn Toạ liếc Xích Kiếm Tôn Toạ vẻ trách cứ, rồi nói với Tiêu Dương:
- Đệ cứ nhận lấy thanh kiếm này, nếu không làm sao ta yên tâm để đệ xông pha một mình bên ngoài được.
- Không, Tiêu Dương không phải kiêu ngạo không nhận kiếm đâu.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ, hắn cũng đã thực sự chấp nhận người chị này.
Ngay cả thần kiếm nhận chủ mang bên mình cũng không hề do dự trao đi.
Kiếm, chính là sinh mạng của bà.
Đủ cho thấy, trong mắt bà, người được tặng kiếm còn quan trọng hơn cả sinh mạng của chính mình.
Tiêu Dương còn có lý do gì để kiêu ngạo?
Chẳng qua, hắn thật sự không cần.
- Đệ đã lấy được thần kiếm rồi, sao có thể lấy kiếm yêu của tỷ tỷ được!
Tiêu Dương cười.
- Đệ đã lấy được kiếm rồi?
Hồng Lăng Tôn Toạ và những người khác đều kinh ngạc quan sát Tiêu Dương, phỏng đoán không biết có phải dạng nhuyễn kiếm quấn quanh thắt lưng không.
Lúc này khoé miệng Tiêu Dương khẽ nhếch lên, hắn đột ngột khoát tay, một luông kiếm bắn vút ra từ lòng bàn tay.
- Thiên Hoàng Kiếm, ral
Soạt!
Ánh kiếm chiếu sáng đôi mắt tất cả mọi người.