Chương 628: Lựa chọn khó khăn
Chương 628: Lựa chọn khó khănChương 628: Lựa chọn khó khăn
Bất lực!
Mặc dù đã đoán trước được kết quả này nhưng ba Đại Tôn Toạ vẫn không khỏi cảm thấy hụt hãng.
Một trăm năm nay, họ đã thử vô số biện pháp nhưng đều không có kết quả.
Băng giá đã phủ kín hang động, Tam Lão trong đó đã dốc hết sức lực cuối cùng để duy trì sinh mạng của mình, nhưng vẫn không tránh khỏi bước suy sụp.
- Chắc đây là số trời rồi.
Hồng Lăng Tôn Toạ buồn bã lắc đầu. Sự thể đến nước này, bà cũng hết hi vọng.
- Bất kể thế nào đều chưa được thông báo tình hình của Tam Lão cho mọi người.
Lê Thiên Tôn Toạ trầm giọng nói.
Tiêu Dương đi đến trước hang, châm chậm đưa tay lên, lòng bàn tay vừa chạm lên bề mặt lớp băng liền có một luồng hơi lạnh xộc vào cơ thể như cú đớp của rắn độc.
- Tiêu Dương!
Tiêu Dương hướng mắt về phía động băng cách đó vào mét, hít sâu một hơi, nhẹ bước về phía đó. Mỗi bước đến gần động băng là một bước hàn ý ngấm sâu vào cơ thể.
Tâm niệm Tiêu Dương vừa động, lửa "Hoàng" lại bùng lên thiêu cháy luồng hơi lạnh, cùng lúc đó Tiêu Dương bị đẩy lùi lại hai bước.
Tiêu Dương có thể cảm nhận sâu sắc nỗi mất mát trong lòng ba Đại Tôn Toạ lúc này.
Tiêu Dương nhẹ gật đầu, đã tiếp xúc một lần rồi hắn tất nhiên biết.
- Tất cả, kể cả chúng ta, đều rất cần Tam Lão làm chỗ dựa tinh thân. Một khi chỗ dựa mất đi thì tộc nhân của chúng ta lấy đâu ra dũng khí để đối đầu với những kẻ thù lớn như Hộ Long Thế Gia?
Hồng Lăng Tôn Toạ giật mình.
Khó khăn lắm mới nhen lại hi vọng, rồi lại bị dập tắt, cảm giác này có trải qua bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng vô cùng khó chịu.
Xích Kiếm Tôn Toạ cũng âu sầu ủ rũ.
Âm
Tiêu Dương hít sâu một hơi, điều chỉnh hơi thở rồi lại cất bước về phía trước...
Tâm niệm vừa động, lửa "Hoàng" bùng ra toàn thân, chống lại hàn ý.
- Tiêu Dương!
- Cẩn thận chứ, băng này không phải băng thường đâu.
Vì trong cơ thể hắn có lửa "Hoàng" chí dương nên khí lạnh không hại được hắn, vừa rồi chẳng qua do hắn không cẩn thận nên mới bị bất ngờ.
Đặt tay lên khối băng, vận khí truyền vào, Tiêu Dương đúng là có cảm nhận thấy ba sợi khí tức mong manh. Sức sống kiên cường khiến Tiêu Dương kinh ngạc, nhưng cũng bất lực.
Mặc dù không còn khả năng cứu chữa Hàn Động Tam Lão nhưng sự thất vọng hụt hãng trên khuôn mặt ba Đại Tôn Toạ khiến Tiêu Dương khó chịu, chi bằng cứ lên thăm dò tình hình Tam Lão một chút, nhỡ may lại có cơ may gì chăng.
- Không cảm nhận được điều gì về tình hình của Tam Lão cả.
- Chị yên tâm, em có chuẩn bị mà.
- Hay là...
Hồng Lăng Tôn Toạ kêu lên.
- Em muốn nói gì?
Một suy nghĩ vừa thoáng hiện trong đầu Tiêu Dương, nhưng bị hắn chặn lại ngay.
Tiêu Dương ngần ngừ một lát, rồi vẫn lắc đầu.
Tiêu Dương mỉm cười quay sang nói.
Hồng Lăng Tôn Toạ gượng cười:
- Không sao.
Kết quả cuối cùng có thế nào thì cũng không trách được Tiêu Dương.
Nhưng Tiêu Dương nhanh chóng lại thất vọng lần nữa.
Tiêu Dương quay lại, lắc đầu nói:
Ngoài sức sống mong manh ấy, hắn không cảm nhận được bất cứ điều gì khác về tình trạng của Hàn Động Tam Lão.
Không có cách nào cả.
Hồng Lăng Tôn Toạ thấy vẻ khác thường của Tiêu Dương, hỏi ngay.
Tiêu Dương ngần ngừ thêm một lúc mới nói:
- Muốn biết tình hình của Tam Lão chỉ có một cách là phá băng ra thôi... Nhưng lớp băng này cũng là kết tinh tỉnh hoa của Tam Lão, nếu cố tình phá ra sẽ tăng tỉ lệ tử vong của họ. Nhưng nếu lúc phá băng ra kịp thời giải hàn độc trong cơ thể Tam Lão thì sau khi họ khôi phục được thực lực, tính mạng cũng sẽ được bảo toàn.
Ba Đại Tôn Toạ đều hiểu ngay ý của Tiêu Dương.
Nếu dám cược một ván, hoặc có thể giải hàn độc trước khi Tam Lão chết thì có thể cứu lại được mạng người.
Ngược lại, sau khi phá băng rồi Tam Lão không sống nổi quá một canh giờ.
Đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn với ba Đại Tôn Toạ.
Có dám liều hay không?
Hàn Động Tam Lão liên quan đến niềm hi vọng của cả Mạch Kiếm Tôn, nếu Tam Lão thực sự mất đi sẽ giáng một cú sốc cực mạnh lên toàn Mạch Kiếm Tôn.
Không ai quên được cảnh mười tám thanh thần kiếm bay múa trên đầu Tiêu Dương.
Sau khi trở về từ động băng, trên đường đến ngôi nhà gỗ của Kim Văn Tôn Toạ, rất nhiều người đều nhìn Tiêu Dương vẻ sùng kính ngưỡng mộ.
Chỗ dựa lớn nhất của Tiêu Dương là cỏ Thất Diệp Huyết Hãn. Trước khi đến Kiếm Tông, hắn đã đặc biệt chuẩn bị thứ cỏ này để giải hàn độc trong người Hàn Động Tam Lão. Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn là thảo dược chí dương, có tác dụng trấn áp các loại chất độc tính hàn rất tốt, nhưng có chữa được hàn độc trong người Tam Lão không thì Tiêu Dương không dám chắc.
- Được ạ, em cũng cần phải chuẩn bị.
Tiêu Dương rất hiểu, gật đầu:
- Sau một ngày nữa chúng ta sẽ đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Mười phút qua đi trong im lặng.
Cuối cùng Hồng Lăng Tôn Toạ ngước lên nhìn Tiêu Dương, khổ não lắc đầu:
- Quyết định khó khăn quá, chúng ta không chọn được.
- Hay là gọi đại ca ra bàn 2
Xích Kiếm Tôn Toạ chần chừ.
- Đúng đấy, phải gọi tất cả mọi người lại.
Lê Thiên Tôn Toạ thở dài nặng nhọc.
- Một ngày nữa đi.
Hồng Lăng Tôn Toạ nói với Tiêu Dương.
Bây giờ chỉ còn xem ba Đại Tôn Toạ lựa chọn như thế nào thôi.
Tiêu Dương không làm phiền ba người, ánh mắt lại quay vê động băng. Không nhìn thấy tình trạng của Tam Lão, Tiêu Dương không thể chắc chắn cứu được họ.
Ba Đại Tôn Toạ trầm tư suy nghĩ, nét mặt ai cũng cau lại.
Phải lựa chọn thế nào?
Nếu thực sự đánh cược thì rất có khả năng Tam Lão chỉ sống được một canh giờ cuối cùng thôi.
Chỉ cần Tam Lão còn sống, cho dù có không tỉnh lại thì cũng đã là nguồn động viên to lớn với toàn thể đệ tử.
Chẳng mấy chốc trời đã tối.
Trên đài luyện kiếm.
Kim Du Uyển, Ngũ Hành Thanh Mộc Kiếm.
Diệp Tang, Ngũ Hành Phúc Thuỷ Kiếm.
Tiêu Dương mượn ánh đèn hắt ra từ ngôi nhà gỗ dạy hai cô gái luyện kiếm. Tiểu Thanh đứng bên cạnh rất hâm mộ nhưng Tiêu Dương lại không hiểu môn kiếm cô bé luyện nên không hướng dẫn được gì nhiều, chỉ nói được trên phương diện kiếm ý và tư thế mà với thực lực bây giờ, Tiểu Thanh chưa hiểu lắm nên Tiêu Dương càng chẳng có gì để dạy.
Bóng dáng đứng giữa Kim Du Uyển và Diệp Tang, ánh kiếm chao lượn, tiêu dao vui vẻ.
Tiêu Dương đang tiêu dao dưới vực sâu này, người bên ngoài đâu có được nghỉ ngơi.
Ba nhóm người đang lùng sục tung tích của Tiêu Dương.
Dịch Mộc, một nhóm quân tinh anh và người của Thần Tiên Môn.
Sau khi Minh Châu không tìm được Tiêu Dương, Dịch Mộc dẫn một nhóm quân tinh anh đến Vân Nam, Côn Minh tìm nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Đêm khuya, trên một căn gác ở một vùng hẻo lánh thuộc Vân Nam. - Hừi
Một tờ giấy bị xé nát thành mảnh vụn.
Dưới ánh đèn là một khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận và không cam tâm, đỉnh đầu trọc lóc không một cọng tóc, chính là người bị Tiêu Dương cạo đầu - Đồ Vũ Hoa.
Để tránh đánh lộn với Kim Du Uyển, Đồ Vũ Hoa đi suốt đêm rời khỏi Kiếm Tông đến cái trấn nhỏ hẻo lánh này. Ở đây có một nhiệm vụ của nhóm sát thủ, Đồ Vũ Hoa đã xin Hắc Bạch Tôn Toạ để mình đi thực hiện.
Giết một tên đạo tặc tên Uông Dương đang ẩn cư ở Vân Nam.
Nhưng vừa đến nơi thì Kiếm Tông hạ lệnh dừng tất cả hoạt động truy sát trong địa bàn Vân Nam, hoãn hoặc huỷ bỏ tất cả nhiệm vụ.
Đồ Vũ Hoa không thể động thủ, chỉ còn cách chờ đợi.
Tối nay hắn lại vừa nhận được một tin tức điên người nữa.
- Thanh Liên Tôn Toạ Tiêu Dương lấy được mười tám thanh thần kiếm nhận chủ từ Kiếm Trủng!
Đồ Vũ Hoa hẳn học dẫn từng tiếng.
¬ Mười tám thanhI
Đủ để khiến bất cứ kẻ nào cũng phải đỏ mắt thèm muốn.
Hơn nữa, hắn cũng biết từ giờ phút đó trở đi càng không có cơ hội chống lại Tiêu Dương.
Cái nhục cạo đầu lột quần áo bẻ kiếm không thể trả được rồi.
Tuy đố kị nhưng Đồ Vũ Hoa cũng hiểu rõ bây giờ Tiêu Dương được Mạch Kiếm Tôn yêu đến chừng nào.
- Nó chính là hi vọng của Mạch Kiếm Tôn.
Đồ Vũ Hoa nhắm mắt, hít mấy hơi thật sâu.
- Không được có ý báo thù Tiêu Dương, tuyệt đối không được!
Đồ Vũ Hoa vẫn chưa bị thù hận che mờ cả hai mắt, gã hiểu rất rõ cục diện bây giờ.
- Thân là đệ tử của Mạch Kiếm Tôn, phục hưng Mạch Kiếm Tôn mới là nhiệm vụ quan trọng, vinh nhục cá nhân không là gì!
Đồ Vũ Hoa chộp lấy thanh trường kiếm trên mặt bàn, đứng dậy định đi ra ngoài. Bỗng nhiên cửa mở, một người đàn ông trung tuổi bước vào, thấy bộ dạng Đồ Vũ Hoa như vậy không khỏi nhíu mày:
- Vũ Hoa, con đi đâu đấy?
- Giết người.
Đồ Vũ Hoa nắm chặt tay đáp.
- Hừ! Đồ Vũ Hoa, từ lúc nào con đã trở nên cuồng vọng đến mức quên cả mệnh lệnh của tông tộc thế?
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Đồ Vũ Hoa.
- Con quên lệnh rồi à? Trong khoảng thời gian này, bất kỳ đệ tử nào của Kiếm Tông cũng không được lộ mặt hoạt động ở gần Vân Nam.
- Sư thúc!
Đồ Vũ Hoa nghiến răng hạ giọng nói.
- Bây giờ con đây một bụng tức, phải ra ngoài phát tiết. - Oán giận thì đúng hơn!
Người đàn ông lạnh lùng nói.
- Tài chưa bằng người ta là chuyện bình thường, trần đời làm gì có ai thiên hạ vô địch. Tâm cảnh của con thế này thì luyện kiếm thế nào?
Đồ Vũ Hoa thở hắt ra vẻ không cam lòng.
Là oán giận.
Hắn không thể phát tiết lên Tiêu Dương, chỉ còn cách đi giết người, chấp hành nhiệm vụ, giết được kẻ đó rồi bản thân cũng dễ chịu hơn nhiều.
- Sư thúc à, chỗ nghèo nàn lạc hậu thế này làm sao có người của Hộ Long Thế Gia được chứ.
Đồ Vũ Hoa quay lại nói.
— Con biết điều cấm đoán của tông tộc, con hành động lúc nửa đêm, chỉ cần một nhát là giết được tên đạo tặc đó rồi, làm sao lại lộ hình tích được.
- Ngồi xuống!
Người đàn ông trung niên quát.
Đồ Vũ Hoa không cam lòng:
- Sư thúc...
- Ta bảo con ngồi xuống!
Thanh âm vẫn kiên quyết, lạnh băng.
Đồ Vũ Hoa không làm thế nào được, siết chặt nắm tay, rồi quay lại ngồi phịch xuống ghế.
Không nói một lời.
Dưới đáy vực chùa Cung Trúc.
Lúc này cửa chính chủ điện đen bóng của Kiếm Tông đóng chặt, đêm đen bên ngoài cũng không vào lọt.
Tại một phòng họp trong chủ điện, tám người im lặng ngồi quanh một chiếc bàn oval dài.
Ở Vân Nam, Mạch Kiếm Tôn không chỉ có một cứ điểm chùa Cung Trúc mà tám người mỗi người ở một nơi bế quan khổ luyện, tranh thủ từng phút từng giây để nâng cao thực lực của mình.
Vì chuyện Hàn Động Tam Lão nên tối nay cả tám Đại Tôn Toạ mới tập trung đông đủ.
Sáu nam hai nữ.
Lúc này cả tám người đều ngồi im, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ do dự.
Cộc cộc.
Người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất, đứng đầu tám Đại Tôn Toạ, La Thiên Tôn Toạ gõ nhẹ tay lên mặt bàn.
- Mọi người nói suy nghĩ của mình đi.