Chương 629: Đánh cược!(Hồi thứ nhất)
Chương 629: Đánh cược!(Hồi thứ nhất)Chương 629: Đánh cược!(Hồi thứ nhất)
La Thiên Tôn Toạ vừa cất tiếng, phòng họp nổi lên tiếng bàn bạc khe khẽ.
Nhưng mọi người nhìn nhau, không ai biết bắt đầu như thế nào.
- Lão nhị, đệ nói đi.
La Thiên Tôn Toạ nhìn sang bên cạnh.
Người đứng thứ hai trong tám Đại Tôn Toạ, Hồng Đào Tôn Toại
Hồng Đào Tôn Toạ thở dài nặng nhọc, cau mày trầm trầm nói:
- Không dễ chọn chút nào.
Ngừng một lát, ông nói tiếp.
Lúc này Hồng Lăng Tôn Toạ bỗng nhíu mày, cắn môi nói:
Bảy vị Tôn Toạ còn lại đều nhướn mày nhìn Hồng Lăng Tôn Toa.
Không thể thua được.
Lừa mình lừa người!
Người đứng thứ ba, Giang Phong Tôn Toạ tiếp lời.
- Chúng ta gửi gắm tất cả hi vọng vào Hàn Động Tam Lão, chúng ta luôn có thể tự nhủ "không phải lo, rồi Hàn Động Tam Lão sẽ tỉnh lại dẫn dắt chúng ta, phục hưng Kiếm Tôn Nhất Mạch".
- Còn chưa nói đến việc Tiêu Dương thực sự chắc chắn bao nhiêu phần có thể cứu được Hàn Động Tam Lão. Ván cược này quá mạo hiểm, nếu chúng ta thua, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Khoé miệng Hồng Lăng Tôn Toạ âu sầu khổ não:
- Nếu cứ như thế này thì Hàn Động Tam Lão còn kiên trì được ba năm nữa, đệ tử Kiếm Tôn Nhất Mạch chúng ta ít nhất còn chỗ dựa tinh thần trong ba năm nữa. Nhưng nếu thất bại thì chỉ còn một canh giờ.
- Đúng là không được thua.
- Muội thấy chúng ta đang tự lừa mình, lừa người!
- Ba năm ư, đối với Kiếm Tôn Nhất Mạch chúng ta ba năm thật quá ngắn ngủi. Có thể nói chỉ như một cái chớp mắt thôi. Mọi người đã từng nghĩ, ba năm nữa chúng ta sẽ đối mặt với sự thực là Hàn Động Tam Lão qua đời như thế nào chưa?
Không dám cược.
Từng chữ từng chữ đập vào tâm khảm từng người.
- Sau đại kiếp nạn năm đó chúng ta đều thay đổi rồi, không còn khí phách hiên ngang xông lên như ngày xưa nữa. Chúng ta trở nên thận trọng, lá gan của chúng ta nhỏ đi, trái tim của chúng ta cũng đang thay đổi.
- Nhưng khi cái ngày mà Hàn Động Tam Lão rời xa chúng ta đến gần, chúng ta lại không ngừng tự lừa dối bản thân! Tự lừa bản thân rằng Tam Lão sẽ không rời xa.
Thần sắc mọi người đều khác nhau, ai nấy trầm tư im lặng.
Nếu thế tại sao không chọn liều luôn hôm nay?
- Chờ cả trăm năm còn bó tay bất lực, gửi gắm hi vọng vào ba năm e cũng chỉ là ảo vọng thôi.
Lời của Hồng Lăng Tôn Toạ xé toạc bức màn che mỏng trong lòng tất cả mọi người. Mỗi người đều đưa ra cách nhìn của mình, nhưng rốt cuộc vẫn không định được.
Một cảm giác bất lực xót xa trào lên.
Vì không ai biết ai đúng ai sai.
Ai cũng có lập trường tuyệt đối kiên định.
Không ai thuyết phục được ai.
Cảnh dùng trăm phương ngàn kế để trì hoãn ngày hôm nay thì ba năm nữa vẫn phải diễn lại.
Xích Kiếm Thiên Tôn cười khổ lắc đầu.
Đêm đã khuya nhưng ngọn đèn trong phòng họp vẫn sáng rực.
Trắng đêm không nghỉ.
Nhưng nói thì dễ làm thì khó, hoặc giả ba năm nữa có biến chuyển gì thì sao?
- Nhưng hiểu là một chuyện còn lựa chọn thế nào là chuyện khác. Thời hạn ba năm không dài không ngắn, có khi...
La Thiên Tôn Toạ cau mày thở dài
- Tứ muội nói không phải không có lý.
Có lẽ Hàn Động Tam Lão sẽ qua đời, hoặc giả kỳ tích lại xuất hiện chăng? Hoặc giả Hàn Động Tam Lão sẽ lỡ mất cơ hội này.
Thời gian một ngày hoàn toàn chẳng đủ để tám Đại Tôn Toạ bàn bạc.
Tiêu Dương ở lại dưới vực sâu một lèo ba ngày.
Thật ra Tiêu Dương chẳng vội, rời Thiên Tử Các rồi không có nhiệm vụ gì ràng buộc. Lúc này cần tự mình tham gia chỉ có Đại hội Thư - Hoạ của Liên minh Thư Hoạ, nhưng còn lâu mới đến chung kết, Sơn Hà Thư Họa chưa cần mình ra tay. Còn nếu về Đại học Phục Đan làm bảo vệ thì càng tự do hơn, muộn bao nhiêu ngày cũng chẳng vấn đề gì.
Huống hồ mấy ngày này lại cùng mỹ nhân luyện kiếm, chẳng khác gì ẩn cư, có cảm giác thế ngoại đào nguyên khiến tâm hồn Tiêu Dương vô cùng dễ chịu thanh thản. Một số ảnh hưởng từ thời gian đánh giết ở vùng Tam Giác Vàng ngày trước lên tâm cảnh cũng có thể từ từ tiêu trừ.
Ngày ngày múa kiếm, ngộ kiếm, tiêu dao tự tại.
Đến tận ngày thứ tư, khi Tiêu Dương đang tranh luận kịch liệt với Tiểu Thanh về lý vì sao hoa lại đỏ thì Kim Văn Tôn Toạ xuất hiện, mang đến thông báo của Hồng Lăng Tôn Toạ gọi Tiêu Dương đến chủ điện.
Tiêu Dương nói với Tiểu Thanh lúc về sẽ "chiến đấu' tiếp.
Đi theo Kim Văn Tôn Toạ đến đại sảnh chủ điện, tám Đại Tôn Toạ đều đang ở đó chờ Tiêu Dương.
Tiêu Dương ngoái lại vẻ ngạc nhiên.
- Chị Hồng Lăng có việc gì thế ạ?
La Thiên Tôn Toạ phất tay, Tiêu Dương lui ra khỏi chủ điện nhưng chẳng mấy chốc đã thấy Hồng Lăng Tôn Toạ đuổi theo.
- Được, cậu về chuẩn bị đi, một lúc nữa bắt đầu giải độc.
Nếu ngay cả hàn độc tâm thường mà Tiêu Dương cũng bó tay thì đừng nói gì đến chuyện chữa được cho Hàn Động Tam Lão nữa. Quả là một hành động cẩn thận.
¬ Nhưng điều này không liên quan gì đến y thuật của cậu cả.
La Thiên Tôn Toạ chậm rãi thở một hơi rồi nói tiếp.
- Không phải tám người chúng ta nhu nhược không quyết đoán mà sự việc này thực sự không thể qua loa được. Tiêu Dương, ta có một yêu cầu với cậu.
Với thực lực của La Thiên Tôn Toạ, thiên phú của Tiêu Dương có yêu nghiệt đến đâu thì với thực lực của Tiêu Dương hiện nay cũng không đáng để nhắc đến, nhưng La Thiên Tôn Toạ vẫn đối thoại với hắn một cách rất lịch sự. Thứ nhất, Tiêu Dương là thiên tài ngàn năm có một của Kiếm Tôn, là đệ tử của Kiếm Tiên tối cường; thứ hai, trên vai Tiêu Dương còn đang gánh trọng trách đánh thức Hàn Động Tam Lão.
Tiêu Dương rất hiểu tâm trạng của tám Đại Thiên Tôn, mỉm cười nói:
- Xin La Thiên Tôn Toạ cứ nói.
La Thiên Tôn Toạ ngừng lại một lát rồi ngước mắt nói:
- Hai ngày nay chúng ta đã chuẩn bị nhiều loại hàn độc, Tiêu Dương à, độc tính của những hàn độc này đều không bằng một phần trăm của hàn độc trong người Hàn Động Tam Lão. Chúng ta chỉ muốn thử một chút xem cậu chắc bao nhiêu phần có thể cứu được Tam Lão thôi.
Tiêu Dương gật đầu.
La Thiên Tôn Toạ trâm giọng nói.
- Tiêu Dương, thiên phú của cậu cực cao, trong lịch sử Kiếm Tôn Nhất Mạch chúng ta, có thể đạt đến trình độ hiện tại ở tuổi cậu mới chỉ có cậu là một.
Trước đây Tiêu Dương từng thấy tám Đại Tôn Toạ một lần, tên tuổi đều biết cả, nhưng lần trước họ chỉ muốn xem Tiêu Dương là ai thôi. Tất nhiên Tiêu Dương không khiến họ thất vọng, thực lực nhập đạo trung kỳ và uy vũ của Thiên Hoàng Kiếm đều khiến tám Đại Tôn Toạ tấm tắc khen ngợi.
Tiêu Dương bước lên cung kính hành lễ rồi buông tay đứng thẳng chờ tám Đại Tôn Toạ lên tiếng.
Tuy tám Đại Tôn Toạ không cố ý ra oai nhưng khí chất của kẻ mạnh rất dễ lây cho người khác.
Giống như từng toà núi sức mạnh khiến Tiêu Dương ngưỡng mộ.
- Tiêu Dương à.
Hồng Lăng Tôn Toạ cắn môi.
- Chúng ta đưa ra quyết định cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, hi vọng... em đừng để bụng...
- Để bụng?
Tiêu Dương sửng sốt, rồi mỉm cười, lắc đầu xua tay nói.
— Chị nghĩ nhiều quá rồi, em đã bao giờ thể hiện y thuật trước mặt người khác đâu, mọi người nghi ngờ là đúng mà, có gì phải để bụng chứ?
Tiêu Dương cười nhẹ, vô tư.
Hồng Lăng Tôn Toạ hơi khựng lại rồi hiểu ra.
Cũng cười.
Đúng là mình nghĩ nhiều quá rồi.
Nếu một việc nhỏ như thế này cũng ảnh hưởng được tâm cảnh của Tiêu Dương thì làm sao thằng bé có thể đạt đến mức độ bây giờ. Trái tim của Tiêu Dương còn sáng hơn gương.
- Tiêu Dương cố gắng lên, chị tin em sẽ làm được.
Hồng Lăng Tôn Toạ cười cổ vũ.
Cả ngày hôm nay Tiêu Dương chỉ làm bài thử giải độc.
Soạt!
- Kim này chính là thân châm Long Vũ Cửu Thiên!
Hồng Đào Tôn Toạ thất sắc buột miệng:
- Đây là cách châm cứu thứ năm mà Tiêu Dương dùng đến rồi.
Tám Đại Tôn Toạ ngồi tận mắt chứng kiến Tiêu Dương giải độc. Người để thử nghiệm tất nhiên là chọn ngẫu nhiên trong đám đệ tử của Kiếm Tông Nhất Mạch, kể cả Tiêu Dương có thất bại thì mấy vị Tôn Toạ đều đã chuẩn bị sẵn thuốc giải.
Nhưng thực tế chứng minh, hoàn toàn không cần đến thuốc giải chuẩn bị sẵn.
Đến tay Tiêu Dương, các kiểu các loại hàn độc đều biến thành cừu non ngoan ngoãn, nhanh chóng bị hoá giải dưới mũi châm quỷ bí thần diệu.
Hắn hóa giải rất dễ dàng.
Hơn nữa tính từ người đầu tiên đến bây giờ đã mười mấy người, Tiêu Dương vẫn chưa dùng hết một chút thuốc, tất cả đều chỉ cần một kim châm xuống đúng chỗ hàn độc.
- Tài châm cứu của cậu ta quả là xuất quỷ nhập thần!
La Thiên Tôn Toạ cũng ngạc nhiên tặc lưỡi.
- Thật khó mà tưởng tượng được, Tiêu Dương mới hai mươi tuổi, làm thế nào để văn võ song toàn được như vậy? Tuy nói y thuật với võ thuật không đấu nhau, nhưng muốn tinh thông y thuật cũng cân rất nhiều thời gian và tinh lực, không ít hơn võ học tí nào, mà làm sao thuật châm cứu của cậu ta lại giỏi thế, trên đời có mấy người bì được?
- Địa vị của Tiêu Dương trong giới châm cứu chắc chắn phải cao hơn nhiều so với địa vị của cậu ta trong giới võ thuật.
- Giỏi lắm!
Về sau chỉ còn từng tiếng từng tiếng khen ngợi.
Đôi mắt tám Đại Tôn Toạ cũng dần nóng lên.
Biểu hiện hoàn hảo của Tiêu Dương mang đến cho họ một tia hi vọng...
Có khi Tiêu Dương sẽ chữa được thật cũng nên.
Hi vọng bắt đầu nảy mầm trong lòng tám Đại Tôn Toạ.
Biểu hiện của Tiêu Dương càng xuất sắc, hi vọng lớn càng nhanh.
- Hơn ba mươi người trúng hàn độc đều được giải độc trong chưa đầy một canh giờ.
La Thiên Tôn Toạ tổng kết tình hình, ánh mắt thi thoảng vẫn liếc Tiêu Dương vẻ chấn động.
Các Tôn Toạ khác cũng thế.
- Nhưng hàn độc trong người Tam Lão còn mạnh hơn đây ít nhất một trăm lần.
La Thiên Tôn Toạ nhìn Tiêu Dương vẻ dò xét. Tiêu Dương lắc đầu, có gì nói nấy:
- Chưa nhìn thấy Tam Lão, đệ không dám nói chắc.
Liên quan đến tinh thần tín ngưỡng của cả một tông tộc, Tiêu Dương cũng không dám chậm trễ, càng không dám làm bừa.
- Chúng ta đều đã tận mắt chứng kiến thực lực của Tiêu Dương rồi.
La Thiên Tôn Toạ nhìn bảy vị Tôn Toạ còn lại, nói.
- Đấn lúc ra quyết định thôi.
Bảy người nhìn nhau mấy lần.
- Muội tin Tiêu Dương.
Hồng Lăng Tôn Toạ là người đầu tiên lên tiếng.
- Đệ nghĩ có thể thử.
Xích Kiếm Tôn Toạ nói.
Mấy vị còn lại có người đồng ý, cũng có người phản đối.
Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía La Thiên Tôn Toạ.
Quyền quyết định chính vẫn nằm trong tay La Thiên Tôn Toạ.
Đánh cược hay không?
La Thiên Tôn Toạ hơi do dự rồi ngước mắt, hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nhìn Tiêu Dương.
- Cược một ván điI