Chương 630: Độc hành (Hồi thứ hai)
Chương 630: Độc hành (Hồi thứ hai)Chương 630: Độc hành (Hồi thứ hai)
Cược một ván!
Có thể hình dung khi đưa ra quyết định này La Thiên Tôn Toạ đã quyết tâm đến đâu. Rất có khả năng vì chuyện này mà ông trở thành tội nhân của cả Mạch Kiếm Tôn. Một khi trụ cột tinh thân của Kiếm Tôn hoàn toàn sụp đổ, hậu quả tày trời này ai gánh vác nổi?
Dùng vận mệnh của Kiếm Tôn đặt cược.
Nếu không phải do Tiêu Dương thể hiện quá hoàn hảo trong lần thử giải hàn độc thì chưa chắc La Thiên Tôn Toạ đã dám ra quyết định này. Sau khi chứng kiến tận mắt tài năng của Tiêu Dương, La Thiên Tôn Toạ có cảm giác cuối cùng Hàn Động Tam Lão cũng có hi vọng được chữa khỏi.
Ánh mắt của cả tám người đều tập trung vào Tiêu Dương.
Lúc này Tiêu Dương cũng cảm nhận được trọng trách trên mình lớn lao như thế nào.
Hắn nghiêm nghị gật đầu.
- Chắc chắc Tiêu Dương có khả năng giúp Hàn Động Tam Lão thấy lại ánh nắng mặt trời.
Trong lúc các đệ tử Kiếm Tông còn đang xôn xao bàn tán thì Tiêu Dương đã về đến căn nhà gôc của Kim Văn Tôn Toạ, ngồi xếp bằng nhắm mắt tĩnh toạ.
Sau khi điều hoà tâm lực khoảng ba canh giờ, Tiêu Dương châm chậm mở mắt ra.
- Nhưng hàn độc trong người Tam Lão một trăm năm nay có ai giải được đâu.
Bài kiểm tra của tám Đại Tôn Toạ ngày hôm nay khiến hắn hao tổn không ít tâm lực, phải điều chỉnh lại, hơn nữa Tiêu Dương còn cần bổ sung thêm thảo dược.
- Tiêu Dương còn tinh thông cả y thuật nữa à?
Vùi
Tiêu Dương chữa trị cho Hàn Động tam Lão chắc là tin tức quan trọng nhất trong Mạch Kiếm Tôn một trăm năm lại đây. Sau khi quyết định, tám Đại Tôn Toạ cũng không giấu giếm, công bố cho toàn thể tộc nhân, điều này cho thấy quyết tâm cao độ của tám Đại Tôn Toa.
Một luồng lãnh quang loé lên.
- Anh không biết à? Tám Đại Tôn Toạ đã kiểm tra rồi, y thuật của Tiêu Dương tuyệt thế vô song, trong một canh giờ đã dễ dàng giải được hết ba mươi loại hàn độc do tám Đại Tôn Toạ đưa ra, quá lợi hại!
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, nếu Tiêu Dương thành công, chính là liều thuốc kích động tỉnh thần tuyệt vời nhất cho toàn thể Kiếm Tông!
Thời gian chữa trị chính thức là ngày mai.
- Tang Tang đi đâu vội thế?
- Hi vọng Tiêu Dương có thể...
Tiêu Dương thuận miệng hỏi.
- Phải đi thôi!
Tiêu Dương bật dậy đi ra ngoài. Đúng lúc này Diệp Tang cũng nhằm hướng này đi đến, hai người suýt nữa đâm vào nhau.
- Tiêu Dương này, anh lần này vội quá. Anh có biết nếu không chữa được cho Hàn Động Tam Lão anh sẽ trở thành tội đồ trong mắt tất cả đệ tử của Mạch Kiếm Tôn không?
- Bây giờ ấy à, không được một phần.
- Tội nhân và anh hùng chỉ khác nhau có một bước thôi.
- Anh chắc bao nhiêu phần là chữa được cho Hàn Động Tam Lão?
- Hơn nữa đây cũng là trách nhiệm của anh.
Diệp Tang định nói lại thôi, nhíu mày nhìn Tiêu Dương rồi buột miệng hỏi:
Đã như thế, chi bằng cứ liều một phen.
- Đừng quên anh cũng là môt phần tử trong Mạch Kiếm Tôn chứ không phải người ngoài. Anh có khả năng chữa trị, không lẽ lại trơ mắt đứng nhìn Hàn Động Tam Lão tận số?
Tiêu Dương nói.
Tiêu Dương cũng đoán được Diệp Tang đến tìm mình vì việc này, mỉm cười bước lên đứng trên thảm cỏ:
Tiêu Dương cười vẻ tự tin.
- Tang Tang hãy tin anh có thể nắm vững bước này là được.
- Nhưng...
Diệp Tang thất kinh vội đuổi theo, lo lắng nói:
Diệp Tang ngẩn ra.
- Ngược lại, nếu chữa được cho Tam Lão thì anh sẽ trở thành anh hùng trong mắt mọi người.
Tiêu Dương dừng lại, ngoái nhìn Diệp Tang cười:
Tiêu Dương cao giọng nói:
- Bất kể thế nào, anh tin bản thân Hàn Động Tam Lão cũng muốn anh liều một phen. Tam Lão phải chịu cảnh giam cầm đen tối ấy lâu quá rồi.
Diệp Tang buồn bã.
Một trăm năm!
Đây không phải là thời gian mà một người có thể tưởng tượng ra được nữa.
Bị nhốt trong động băng một trăm năm!
Nếu không phải thực lực năm đó của Tam Lão gần đến mức Tiên thì họ cũng không kiên trì được đến hôm nay.
Chỉ là, Diệp Tang cũng hiểu lúc này Tiêu Dương đang gánh vác trọng trách lớn lao như thế nào.
Diệp Tang nhìn Tiêu Dương, khẽ gật đầu:
- Người xấu, ngủ rôi mà vẫn còn nghĩ chuyện xấu.
Bỗng Diệp Tang thấy bàn tay mình có gì khang khác, cúi đầu nhìn, hoá ra tay Tiêu Dương đã duỗi sang từ lúc nào. Diệp Tang rụt tay lại, mắng:
Diệp Tam nói khẽ, quay sang nhìn người đang nhắm mắt nằm dài trên đá kia, ánh mắt càng thêm hiền hoà.
- Cứ như thế này mãi thì tốt biết mấy.
Tự tay giết địch. Tiêu Dương nằm xoài ra, nghe tiếng nước chảy róc rách bên tai mà nghĩ, nếu không có mối thâm thù nghìn năm chưa nhạt thì Mạch Kiếm Tôn cứ ẩn cư ở đây cũng là không uổng một chốn đào nguyên rồi. Tất nhiên, chỉ là "nếu" thôi. Tiêu Dương hiểu rõ, mỗi người ở đây đều khao khát có một ngày được ra ngoài.
- Hoá ra chú Tiêu thích chị Tang Tang.
Làn môi đỏ thắm của Kim Du Uyển khẽ động, đôi mắt thoáng hiện một tia phức tạp.
- Chú Tiêu tốt với mình lắm, chị Tang Tang cũng tốt, hai người ấy đến với nhau, Uyển Nhi phải vui mới đúng.
Nhưng sao lại có cảm giác tức ngực vậy.
Kim Du Uyển nhẹ nhàng đặt tay lên trái tim mình.
Núi non lớp lớp trùng điệp, những nơi không có bóng người bình thường qua lại đều mọc đầy vô số loài thảo dược. Tiêu Dương nhanh chóng tìm thấy loài cây thuốc cần dùng, còn tiện tay hái một bông hoa dại cài lên tóc Diệp Tang, càng làm nổi bật má lúm đồng tiền xinh đẹp của cô.
"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương”.
Tiêu Dương cùng Diệp Tang sánh vai ngồi trên một hòn đá, thưởng thức cái mát từ dòng suối nhỏ chảy qua dưới chân, giỏ cây thuốc để một bên, tiêu sái như nhàn vân dã hạc.
- Thoải mái thật đấy.
Mái tóc dài đổ như thác lên vai, lòng bàn tay nhỏ nhắn nắm một chiếc kẹp tóc tinh tế, dường như đang định trang điểm, nhưng lúc này, đôi mắt lóng lánh lại đang chú mục ra ngoài cửa sổ, nhìn theo hướng hai bóng người vừa rời xa...
Sau khi hai người biến mất, một cánh cửa sổ khác trong căn nhà gỗ mở hé ra, ánh sáng rọi qua khuôn cửa chiếu vào phòng.
Mười ngón tay đan nhau, hai bóng người nhẹ nhàng lướt về phía sâu trong sơn cốc.
- Tang Tang đi cùng anh hái ít thuốc đi.
Tiêu Dương mỉm cười nắm tay Diệp Tang, Diệp Tang lúc đầu còn cố giật ra, rồi mặt đỏ bừng bừng cúi đầu để yên. Tiêu Dương tâm trạng tốt hẳn lên, cười ha hả:
- Bất kể thế nào em cũng tin anh.
Tiêu Dương nhẹ mở mắt, cười hi hi, bỗng ngồi bật dậy, nhe nanh múa vuốt nói:
- Thế anh làm chuyện xấu thật đây.
- ÁI
Một tiếng kêu thất thanh, hai bóng người nô đùa nhảy nhót bên dòng suối trong khe núi.
Bên ngoài trời đã tối.
Màn đêm bao phủ cả thành phố, ánh đèn neon sáng loá khắp nơi tô điểm cho vẻ đẹp của thành phố lúc đêm về.
- Tiêu Dương chết tiệt!
Trong một khách sạn, một người đang quan sát con đường phía dưới, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nguyên rủa:
- Lúc bình thường thì chẳng sao, đúng lúc này lại chơi trò mất tíchI
Dịch Mộc đã đến khu Vân Nam Côn Minh, sau khi Minh Châu không tìm được Tiêu Dương, nơi duy nhất anh ta thấy có khả năng là Vân Nam. Thậm chí hôm nay anh ta tìm khắp núi Tam Giác Vàng, điện thoại của Tiêu Dương nằm ngoài vùng phủ sóng, rất có khả năng là đang ở những nơi hoang vu không có người.
Khi bước vào không gian Kiếm Trủng Tiêu Dương đã tắt điện thoại rồi, mấy ngày sau đều rảnh rỗi chơi bời nên cũng không mở điện thoại làm gì.
Hắn không hề biết ngoài kia mọi người đang tìm mình muốn phát điên.
- Không tìm thấy Tiêu Dương.
- Tiêu Dương hoàn toàn mất tích rồi.
- Nghe nói ngoài chúng ta ra cũng có mấy nhóm đang tìm Tiêu Dương.
Cùng ở Vân Nam, trong một ngôi nhà nhìn giống nhà của nông dân, có mấy người đang ngồi quanh một cái bàn tròn.
Tôn Toạ của Thần Tiên Môn.
Đứng đầu là Hâm Lang Tôn Toạ. Ông ta dẫn một nhóm đệ tử Thần Tiên Môn đến Vân Nam truy tìm tung tích của Tiêu Dương, chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa có manh mối nào cả.
- Tiêu Dương như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Một người đàn ông ngồi cạnh Hâm Lang Tôn Toạ cau màu nói.
— Tôn Toạ, chúng ta cứ tìm vu vơ như thế này, biển người mờ mịt, muốn tìm thấy Tiêu Dương chỉ e là...
- Hừ, có khó đến đâu cũng phải tìm.
Hâm Lang Tôn Toạ lạnh giọng nói.
— Chia nhỏ nhóm ra tìm, bản toạ không tin Tiêu Dương có thể bay lên trời hay chui xuống đất mà biến mất được.
- Vâng thưa Tôn Toa.
Người nọ ngừng một chút, rôi ngước đầu lên nói:
- Thưa Tôn Toạ, loạt tìm kiếm hôm nay tuy không tìm thấy Tiêu Dương nhưng lại phát hiện ra một người khác.
- AI?
Hâm Lang Tôn Toạ hỏi.
- Độc Nhãn Độc Lang!
- Độc Nhãn Độc Lang?
Hâm Lang Tôn Toạ nghĩ một lúc rồi cau mày.
- Là tên đại đạo đã mất tích hơn hai mươi năm đó à?
- Vâng.
Hâm Lang Tôn Toạ nheo mắt nhìn người nọ, lạnh nhạt nói:
- Tuy thời kỳ đấy tay Độc Lang này có làm được mấy vụ lớn, có chút danh tiếng nhưng có can hệ gì đến bản toạ đâu? Các người tìm được một kẻ đã mất tích hai mươi năm mà lại không tìm được Tiêu Dương mới mất tích có mấy ngày à?
Giọng điệu của Hâm Lang Tôn Toạ đã chứa đựng một tia tức giận.
- Tôn Toạ bớt giận. Người nọ sợ hãi vội nói.
— Phát hiện ra Độc Lang chỉ là vô tình, tuy Độc Lang thân phận thấp kém nhưng Tôn Toạ đã quên lão có bản lĩnh nào rồi ư?
Hâm Lang Tôn Toạ suy nghĩ một lát, đôi mắt bỗng bừng sáng:
- Tìm người! Độc Nhãn Độc Lang có khứu giác đặc biệt, thực lực không mạnh nhưng lại rất giỏi tìm người, có lẽ y sẽ giúp chúng ta tìm ra được Tiêu Dương!
- Khâu Xử, cậu dẫn mấy đệ tử đi mời Độc Lang đến đây.
¬ Hâm Lang Tôn Toạ phẩy tay ra lệnh. ...
Gió đêm thổi vù vù.
Trong căn phong tối mờ, Đồ Vũ Hoa liên tục rảo bước qua lại. Mấy ngày nay hắn bực tức khắp người mà không có chỗ nào phát tiết, không lúc nào không cuộn chặt nắm tay.
Hắn muốn được thể hiện!
- Vì sao! Vì sao sư thúc không cho ta ra ngoài!
Đồ Vũ Hoa nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, nghiến chặt răng, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.
- Hộ Long Thế Gia có thân thông quảng đại đến đâu cũng dễ gì phát hiện ra hành tung của ta. Như sư thúc là cẩn thận thừa rồi...
Đồ Vũ Hoa đi ra cửa, nhìn qua khe thấy bóng người đàn ông trung niên đang đi vê phía nhà vệ sinh.
Trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ.
Đồ Vũ Hoa nhẹ nhàng cầm thanh trường kiếm trên mặt bàn, rón rén bước ra mở cửa sổ, thân hình nhẹ như chim én lao ra, trong nháy mắt đã bị bóng đêm nuốt chứng.
- Đêm nay phải giết Độc Nhãn Độc Lang!