Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 637 - Chương 641: Em Lại Sợ Bọn Chúng Không Đến!

Chương 641: Em lại sợ bọn chúng không đến! Chương 641: Em lại sợ bọn chúng không đến!Chương 641: Em lại sợ bọn chúng không đến!

Áp lực kinh khủng đột ngột ập xuống.

Đột ngột mà dồn dập.

Linh hồn run rẩy, dường như thân thể sắp bị huỷ diệt đến nơi.

Sức mạnh này khiến người ta lập tức cảm thấy tuyệt vọng.

Như có một thiên thân uy dũng liếc mắt nhìn, chỉ cân một giây nữa thôi sẽ đập tan linh hồn của Tiêu Dương ra hàng nghìn mảnh.

- Đây là sức mạnh gì?

Hai hàm răng Tiêu Dương đánh vào nhau lập cập, nói không nên lời, vận hết nội lực toàn thân chống lại sức mạnh kinh khủng này.

Đồng thời Tiêu Dương cũng nhìn thấy sắc mặt Tam Lão đại biến.

Tiểu Thất run run nói.

- Đây mới chỉ là Tâm Lôi Kiếp đến thăm dò thôi! Tiêu Dương Tiêu Dương!

Sắc mặt Tiểu Thất cũng chìm xuống.

Tiểu Ngũ hoảng sợ giục:

- Tâm Lôi Kiếp!

Giọng nói vô cùng gấp rút.

- Đây là...

Tiếng nói của Tiểu Ngũ nổ bùng lên.

Âm!

Tiểu Ngũ lắp bắp.

- Maul

Soạt! Soạt! SoạtI

- Về mặt lý thuyết thì... thì... đúng.

Ba hư ảnh nhanh chóng chui vào kim phủ, rôi Tiêu Dương nhanh chóng thu kim phủ lại.

— Maul Mau lấy kim phủ ra để ba chúng ta chui vào! Mau lên!

Tuy linh hồn còn đang chấn động nhưng tâm Tiêu Dương vẫn bình ổn, hắn lập tức xoay cổ tay, ánh sáng vàng loé lên, kim phủ hiện ra.

May mà mới chỉ đến thăm dò, Ngũ Thất Cửu đang ở trong trạng thái Tiên Thần Tâm nên có thể nhanh chóng chui vào kim phủ, tránh được kiếp nạn Tâm Lôi.

- Đó là uy lực của Tâm Lôi Kiếp?

- Về mặt lý thuyết thì đúng.

Áp lực kinh khủng biến mất ngay lập tức.

Để tránh Tâm Lôi Kiếp, ba người không thể xuất hiện, chỉ cân động thủ, để khí tức lộ ra ngoài thì đến lúc đó có muốn trốn lại cũng muộn rồi. Soạt!

Tình hình hiện tại của Mạch Kiếm Tôn rất cần được giúp đỡ.

Tiêu Dương không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.

Có ba đại cường giả trong cơ thể của mình, nhưng không giúp được.

Hai chân Tiêu Dương vẫn co quắp trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra đẫm khắp người từ lúc nào, trong đầu vẫn tràn ngập sức mạnh khủng khiếp đó, cả người không tự chủ lại run lên.

Tiểu Thất nói.

Giọng nói vang lên từ Đan Điền của Tiêu Dương. Tiêu Dương bỗng nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt không khỏi thay đổi:

- Nói như vậy có nghĩa là ba vị tiền bối không thể xuất hiện được...

Tiêu Dương hít vào một hơi khí lạnh. Mà mới chỉ là thăm dò ban đầu, nếu Tâm Lôi Kiếp đến thật thì còn khủng khiếp đến mức nào.

- Ba người chúng ta vừa được giải trừ hàn độc, thực lực chưa hồi phục được một phần mười, lại còn không có nhục thể, chỉ dựa vào Tiên Thần Tâm thì không thể nào chịu nổi chín kiếp Tâm Lôi.

Trong kim phủ, Tiểu Ngũ vẫn chưa hoàn hồn hẳn, giọng nói hơi run.

- May quá.

- Chúng ta thật sự không thể xuất hiện được.

Tiểu Ngũ trầm giọng nói.

— Một khi xuất hiện, chưa kịp đánh được kẻ địch có khi chúng ta đã bị chín kiếp Tâm Lôi đánh tan rồi.

- Đáng tiếc là thực lực của cậu yếu quá Tiêu Dương ạ.

Tiểu Cửu bỗng thở dài một tiếng.

Tiêu Dương hơi giật mình:

- Ý của Cửu lão tiền bối là...

- Nếu thực lực của cậu đủ mạnh để hoàn toàn có thể gánh vác được sức mạnh của một trong ba chúng ta, khi cần có thể dùng phương pháp đoạt xá đặc biệt để nhượng quyền điều khiển thân thể cho một trong ba chúng ta rồi tấn công. Như thế chỉ cần kiểm soát tốt thì sẽ không gọi chín kiếp Tâm Lôi đến.

- Mượn cơ thể con, đoạt xá?

- Nếu thực không thể đối đầu thì cứ chạy đi đã, nhẫn nhịn thêm ba đến năm năm anh em chúng ta tái xuất rồi sẽ dẫn mọi người tính hết cả vốn lẫn lãi.

Tiểu Ngũ dặn.

- Tiêu Dương, tai nạn lân này của Mạch Kiếm Tôn phải dựa vào các cậu thôi.

Rõ ràng lại vừa bị Tiểu Ngũ đá cho một cái.

- Về mặt lý thuyết thì ba đến năm năm là đủ. ÁI

Tiểu Thất lạnh lùng nói:

Tiểu Ngũ nói.

- Hoặc là, cũng không cần dùng cách cực đoan như thế. Dù sao cứ cho là thực lực cậu đủ đi, đoạt xá tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng sức mạnh của cậu. Đối với Tiêu Dương, đoạt xá chỉ có hại mà không có lợi.

Tiêu Dương khẽ thở ra một hơi, gật gật đầu. Nhẩm tính thời gian cũng đến lúc đi ra ngoài rồi, e rằng chị Hồng Lăng đang lo đến chết mất.

Việc này không nằm trong dự đoán của Tiêu Dương, nếu Ngũ Thất Cửu không xuất hiện đột ngột thì hắn không chậm mất nhiều thời gian thế này.

- Tiêu Dương, nếu không có việc gì thì chúng ta đi tu luyện để hồi phục thực lực đây.

Tiểu Ngũ không chờ được nữa vội nói.

- Đến khi chúng ta hoàn toàn bình phục rồi, có thể chống đỡ chín kiếp Tâm Lôi thì sẽ mượn xác hoàn hồn rồi gặp lại sau.

Sự hưng phấn khó mà kiềm chế được.

- Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này vội. Với mức thực lực Hoá Tượng mười lăm biến của cậu bây giờ căn bản không gánh vác được đâu.

Tiêu Dương im lặng, sợ là lẽ thường tình.

- Chẳng lẽ cậu không sợ sau khi chúng ta chiếm được cơ thể sẽ huỷ luôn linh hồn của cậu để chiếm dụng luôn cơ thể à?

Tiểu Ngũ nói.

- Tất nhiên điều kiện tiên quyết là cậu hoàn toàn tin tưởng chúng ta.

Tiêu Dương ngẩn ra.

- Vâng.

Tiêu Dương gật đầu rồi đột ngột nói.

~ Từ từ, còn chuyện này nữa.

— Tiêu Dương không nhịn được lại hỏi lại.

- Ba vị ở trong kim phủ có thể giao tiếp với con mà lại không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì sao?

- Không biết.

Tiểu Cửu nói vẻ rất thành thật.

— Nếu cậu muốn để chúng ta biết thì vận kim phủ từ Đan Điền ra, theo mạch máu chuyển đến gần giữa hai đầu lông mày thì chúng ta sẽ nhìn thấy được. Nếu cậu phong kín Đan Điền lại thì đến cả âm thanh chúng ta cũng không nghe thấy.

- Thế là được rồi.

Tiêu Dương xua tay nói.

— Ba vị cứ yên tâm mà đi thôi ạ.

- Phì phì, cái thằng ranh này lại nói gì đấy.

Mấy tiếng mắng mắng cười cười vang lên rồi kim phủ lại chìm vào im lặng.

Tiêu Dương bắt đầu thu thập sửa soạn các loại độc đã chuẩn bị xong, bỗng một người xuất hiện. Tiêu Dương ngước mắt nhìn, rồi vui mừng nói:

- Chị, sao chị lại đến đây.

Hồng Lăng Tôn Toạ lo lắng đứng ngồi không yên, bà đang loanh quanh tìm kiếm trong chướng khí thì nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa ở phía này nên chạy vội qua.

Quả nhiên tìm thấy Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, em có sao không, không sao chứ?

Hồng Lăng Tôn Toạ ân cần hỏi.

Tiêu Dương trong lòng ấm áp, mỉm cười gật đầu:

- Em không sao.

- Vừa rồi...

Hồng Lăng Tôn Toạ đưa mắt nhìn vách núi bị sạt lở.

- Có con rắn độc không có mắt, bị em một quyên đánh chết rồi.

Tiêu Dương cười ha hả.

- Một quyền... đánh chết rắn độc?

Hồng Lăng Tôn Toạ nhìn vách đá như vừa bị thiên thạch đâm vào, mất cả một mảng lớn, không khỏi thương cho con rắn kia, không biết đắc tội thế nào mà lại đắc tội ngay với sát tinh.

Tiêu Dương chưa nói chuyện của Hàn Động Tam Lão với Hồng Lăng Tôn Toạ.

Thứ nhất, hắn sợ kiểu già mà vẫn trẻ con của Tam Lão phá hỏng sự thần thánh ngưỡng mộ của Hồng Lăng Tôn Toạ; thứ hai, quan trọng nhất, hiện tại Hàn Động Tam Lão tồn tại cũng như không, không thể giúp được Mạch Kiếm Tôn, có cho các Đại Tôn Toạ biết cũng không ích gì. Không bằng để tin này lại sau mới báo.

- Thuốc độc cũng chuẩn bị xong rồi.

Tiêu Dương thuận tay cầm lên một cái giỏ đầy các loại thuốc độc phấn độc đưa cho Hồng Lăng Tôn Toạ.

- Chị cầm lấy cái này.

Tiêu Dương cầm một chiếc giỏ khác lên. Hai giờ chiều, trước ánh mắt trông đợi của mọi người, Tiêu Dương cùng Hồng Lăng Tôn Toạ cuối cùng cũng đi ra khỏi khoảng rừng chướng khí.

- Ra rồi kìa.

Xích Kiếm Tôn Toạ mắt sáng lên, phấn khích hẳn.

Mọi người cùng nhìn về một hướng, lòng bỗng nhẹ hơn.

Có thể mọi người không ý thức được, không biết từ lúc nào Tiêu Dương đã chiếm được một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng các thành viên của Mạch Kiếm Tôn. Xếp ra thực lực của hắn chỉ thuộc hàng dưới, nhưng trận đánh này lại khiến mọi người cảm thấy không thể thiếu hắn được.

Ít nhất tám Đại Tôn Toạ đều cảm thấy như vậy.

- Tiểu tử thúi, dám làm loạn lên lúc này cơ đấy.

Xích Kiếm Tôn Toạ cười mắng.

Tiêu Dương nhướng mày nhìn quanh, trừ tám Đại Tôn Toạ thì ba mươi Tôn Toạ khác và một trăm đệ tử đều đã có mặt, mọi người đều chuẩn bị xong chờ tuyên chiến.

Kim Văn Tôn Toạ có mặt, ngoài ra lại có cả Diệp Tang.

Tiêu Dương hơi nhíu mày nhưng rồi hiểu ra ngay. Trong đám đệ tử, Diệp Tang có thể coi là có kinh nghiệm thực chiến khá phong phú, thuộc tính huyễn của cô cũng có tác dụng không nhỏ. Hơn nữa, với tính cách của mình cô ấy chắc chắn là người đầu tiên xung phong tham gia.

- Mọi người đều chuẩn bị xong rồi, chỉ còn mỗi cậu thôi.

La Thiên Tôn Toạ nhìn Tiêu Dương, thuốc độc cậu ta chuẩn bị rốt cuộc có dùng được không đây?

Tiêu Dương cười tự tin, lập tức hạ cái giỏ xuống, cầm lên một chiếc bình sứ, nói:

- Đây là thuốc giải, khi cuộc chiến lên cao trào đệ tử còn chuẩn bị khá nhiều khói độc. Để tránh hại phải quân ta, trước khi Thân Tiên Môn tấn công mỗi người nuốt một viên thuốc giải trước.

Tiêu Dương mang thuốc giải đi phát, khi đến trước mặt Diệp Tang, hắn nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt ôn nhu nói:

- Cẩn thận một chút, thương thế của em vừa lành.

Diệp Tang gật đầu.

Tiêu Dương không có thời gian chuyện phiếm với Diệp Tang, phát thuốc giải xong hắn cùng Hồng Lăng Tôn Toạ và Xích Kiếm Tôn Toạ đi bố trí thuốc độc, phấn độc, khói độc, nhân tiện làm quen với các loại bẫy rập đã được bố trí từ trước.

Sau khi nhanh chóng hoàn thành xong mọi việc, Tiêu Dương thở phù một cái, mãn nguyện nhìn sắp xếp của mình rồi cười:

- Bây giờ thì em sợ rồi.

- Sợ?

Hồng Lăng Tôn Toạ hơi sững lại, rôi nói ngay.

— Khi Thần Tiên Môn tấn công, em nhớ ở bên cạnh chị, chị sẽ bảo vệ em.

- Em có thể tự bảo vệ mình mà.

Tiêu Dương tự tin cười nói.

- Vậy em...

Hồng Lăng Tôn Toạ thắc mắc.

Tiêu Dương bật cười:

- Em lại sợ bọn chúng không đến ấy.

Sợ bọn chúng không đến!

Tiêu Dương gần như không chờ được đến lúc tặng cho Thần Tiên Môn cả một gói quà lớn.

- Còn chưa thấy người bên Kiếm Tông đâu đã cho chúng chết một loạt trước!

Tiêu Dương cười gian xảo.

- Nếu thực lực của bọn chúng đúng là quá mạnh thì... không sao, cùng lắm mọi người rút êm là được.

Đấn đi! Thần Tiên Môn!

Tiêu Dương ngước mắt nhìn lên miệng vực, tiếng chuông chùa Cung Trúc bên trên vẳng lại...

Liên sáu tiếng.

Mặt trời lặn rồi!

Mọi người dưới đáy vực đều căng thẳng chờ đợi.
Bình Luận (0)
Comment