Chương 640: Trục hàn độc
Chương 640: Trục hàn độcChương 640: Trục hàn độc
Ba người trả lời rất dứt khoát, hiện tại họ chỉ là Tiên Thần Tâm, nói đúng hơn là nửa người nửa tiên, không có khả năng phát huy lực chiến đấu.
Tiêu Dương lườm ba người, chẳng khách sáo gì đảo mắt một cái rồi lầm bầm:
- Thế đúng là các vị ở chỗ con ăn chùa ở chùa lại còn không phải làm việc nữa.
Ba người đều há miệng kinh ngạc.
Một thằng nhóc tiểu bối lại dám nói chuyện với mình bằng thái độ như thế à?
Giọng điệu đó chẳng phải đang dè bỉu chê bai hay sao?
Tiểu Cửu u oán nhìn Tiêu Dương:
Âm!
- Tiêu Dương đúng không, ba anh em chúng ta chỉ mượn kim phủ ẩn thân, tạm thời bảo vệ Tiên Thần Tâm khỏi đạo thứ chín của Tâm Lôi Kiếp. Phải biết năm đó chúng ta chưa độ qua kiếp thứ chín, nếu bây giờ Tiên Thần Tâm ở bên ngoài lâu quá rất có khả năng sẽ gọi Tâm Lôi Kiếp đến, với tình hình hiện nay e rằng chỉ một đạo Tâm Lôi cũng có thể đánh cho chúng ta tan thành mây khói rồi.
Hư ảnh của Tiểu Thất bay trở lại, mặt không đỏ hơi thở cũng không thay đổi:
Lão lập tức quay sang Tiêu Dương cười vẻ thân thiện:
Tiểu Thất vừa cất tiếng đã bị Tiểu Ngũ đá văng ra chỗ khác. Tiểu Ngũ trừng mắt nhìn theo mắng:
Tiểu Ngũ Tiểu Cửu gật đầu, Tiểu Thất chưa về.
- Chúng ta chỉ ở thôi có ăn đâu.
- Không gian trong kim phủ có thể tránh được Tâm Lôi Kiếp ạ?
- Ta nghe câu đấy một trăm năm rồi, lý thuyết của lão bao giờ thì thành thực tế hả?
- Chết tiệt! Về mặt lý thuyết...
Lần này Tiểu Ngũ đã Tiểu Thất bay ra xa hơn trăm mét.
- Xem ra đúng là số trời, Mạch Kiếm Tôn lâm đại nạn nhưng ba vị lại không giúp được gì.
- Bao giờ thì thành thực tế ấy à? Về mặt lý thuyết...
- Đại nạn?
Tiêu Dương hỏi.
Tiêu Dương thở dài nặng nhọc.
- Đã một trăm năm rồi mà Thần Tiên Môn vẫn quen thói bắt nạt người như thế.
Tiêu Dương kể vắn tắt lại những chuyện gần đây.
- Theo lời cậu nói thì thực lực mạnh nhất của Mạch Kiếm Tôn là một tiểu bối hậu kỳ cảnh giới Phản Vũ, trận này khó mà đánh nổi hả.
¬ Đại nạn gì?
- Về mặt lý thuyết, bọn chúng ít nhất sẽ phái cường giả Tâm Lôi Kiếp đến. Vẻ mặt Tiểu Ngũ chấn động.
Tiểu Cửu lắc đầu.
- Đáng tiếc là nhục thể của chúng ta sớm đã bị huỷ, Tiên Thần Tâm lại hàn độc áp chế...
Lý thuyết lần này được Tiểu Ngũ đồng ý nên Tiểu Thất không bị đá đi nữa.
- Thần Tiên Môn tấn công trên quy mô lớn.
Tiểu Ngũ cau mày nói.
- Không sai.
Hư ảnh của Tiểu Thất đã bay về, vẫn chứng nào tật nấy.
Vẻ mặt của hư ảnh của Tiểu Ngũ và Tiểu Cửu đều trầm xuống, nhưng lửa giận trong mắt lại bùng lên.
Tiêu Dương lườm ông lão bạ đâu tiểu đấy này một cái, không nói gì.
- Nếu là một trăm năm trước thì lão phu có đi tiểu trước cửa nhà chúng chúng cũng chẳng dám ho he nửa câu.
Tiểu Cửu giận dữ nói.
- Hàn độc?
Lòng Tiêu Dương run lên:
- Ý của ba vị tiền bối là, nếu có thể trục được hàn độc đi thì các vị có thể khôi phục khả năng chiến đấu đúng không ạ?
Ông trời thật biết đùa người, đi quanh một vòng cuối cùng vẫn là mình giải độc cho Hàn Động Tam Lão.
Ngũ Thất Cửu nhìn Tiêu Dương, cùng lắc đầu.
- Tiêu Dương, không phải chúng ta coi thường cậu nhưng cậu không biết hàn độc này quỷ dị tàn độc đến mức nào đâu.
Tiểu Ngũ thở dài.
— Một trăm năm trước hàn độc này đã phá huỷ cả Mạch Kiếm Tôn. Độc tính của nó không chỉ có thể huỷ diệt thân xác mà còn ăn mòn được cả Tiên Thần Tâm, ngay cả tiên nhân trúng độc cũng không thoát được.
- Hiện nay chúng ta tồn tại ở trạng thái Tiên Thân Tâm.
Hải
- Trên thực tế lại đúng là có may mắn thế ạ.
Tiêu Dương mỉm cười, từ từ mở cái hộp ra...
- Về mặt lý thuyết thì không có may mắn thế đâu.
Tiểu Thất lắc đầu thở dài:
Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn chỉ tôn tạo trong truyên thuyết.
¬ Nhưng nó thì chưa chắc.
Nói rồi Tiêu Dương lấy ra một cái hộp nhỏ dài.
- Linh đan diệu dược?
Ba người hiểu ý Tiêu Dương ngay.
Tiểu Ngũ nhìn cái hộp, lắc đầu cười khổ: - Linh đan diệu dược chữa được hàn độc trên thế gian này, nói về đan thì có khi chỉ có Thần Vương Đan của Dược cốc năm ấy mới chữa được, nhưng mức độ trân quý của Thần Vương Đan khiến người ta sợ hãi đến cùng cực. Nói vê dược...
Tiểu Ngũ ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp.
- Linh dược chí cương chí dương trên đời này không nhiều, có thể đối lại được hàn độc này càng ít, trừ khi là... cỏ Thất Diệp Huyết Hãn.
Tiểu Ngũ cẩn thận quan sát Tiêu Dương, tuy không còn hi vọng gì nhưng không khỏi thấy đáy lòng gợn sóng.
Tiêu Dương thừa nhận.
- Đúng là con không chữa được hàn động của ba vị.
Tiểu Cửu thở dài.
- Là ý trời.
- Về mặt lý thuyết, y thuật của cậu có cao đến đâu cũng vô dụng.
Tiểu Thất nghiêm nghị nói.
Ba người chú mục vào trong cái hộp, tức thì nín thở.
Cánh lá đỏ tươi rực rỡ như có mạch máu chảy quanh, mỗi tấc mỗi vết đều giống hệt với cỏ Thất Diệp Huyết Hãn được miên tả trong truyền thuyết.
- Thất... Thất...
Tiểu Ngũ kích động nói không ra lời.
Tiểu Thất quay sang, cảnh giác nhìn Tiểu Ngũ:
- Làm gì mà tự nhiên gọi tôi thân thiện thế.
Bịch!
Tiểu Thất đúng là ba phút không bị Tiểu Ngũ đá bay là không chịu được.
- Đúng là... cỏ Thất Diệp Huyết Hãn?
Tiểu Ngũ kích động vô cùng, nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương gật đầu.
Một trận mừng như điên bùng lên tức thì.
Không thể kiêm chế được.
Một trăm năm!
Ba người đã tranh đấu với hàn độc một trăm năm, nỗi thống khổ dày vò họ phải chịu không lời nào có thể diễn tả được. Thật ra ba người sớm đã từ bỏ hi vọng, kể cả biết Tiêu Dương có ý định chữa trị cho mình nhưng không hề để tâm, vì chỉ có họ mới biết hàn độc này ghê gớm đến đâu.
Bây giờ không ngờ lại nhìn thấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn.
Ngọn lửa hi vọng le lói được thổi bùng lên thêm vài phần.
- Công dụng của cỏ Thất Diệp Huyết Hãn, cộng thêm nó...
Tiêu Dương mở lòng bàn tay, trên đó là một đốm lửa đang bập bùng.
- Lửa này... Tiểu Ngũ hơi ngạc nhiên rồi vui mừng nói.
— Tiểu Cửu, lão có cảm thấy hàn độc trong Tiên Thần Tâm hình như rất kị lửa này không?
Tiểu Cửu vội gật đầu:
- Trời ơi, đây là lửa gì thế?
Hai người nhìn Tiêu Dương, trong lòng hi vọng thêm mấy phần.
Tiêu Dương tách một lá ra, chia thành ba phần.
- Ba vị tiền bối nuốt nó vào, rồi khôi phục lại trạng thái Tiên Thần Tâm, con dùng lửa "Hoàng" giúp ba vị trục hàn độc.
Tiêu Dương nói rồi liếc về phía xa xa.
Tiểu Ngũ ngoái lại mắng:
- Còn không lăn về đây.
Tiểu Thất ủ rũ lết bước quay lại.
Ba người nhanh chóng nuốt cỏ Thất Diệp Huyết Hãn, ánh sáng bừng lên rồi ba khối Tiên Thần Tâm trôi lơ lửng trước mặt Tiêu Dương.
Tiêu Dương hít thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái, nhìn chằm chằm vào ba khối Tiên Thần Tâm. Một lát sau đã chuẩn bị xong, hai cánh tay Tiêu Dương đồng thời vung lên, ba luồng lửa bắn ra bao quanh ba khối Tiên Thần Tâm.
- Quá trình trục hàn độc chắc chắn đau đớn vạn phần, nóng lạnh cực khổ. Có thành công hay không cũng phải xem nghị lực của ba vị tiền bối nữa.
Tiêu Dương nghĩ thầm.
Từng giây từng phút trôi qua.
Từ đêm khuya đến tảng sáng, liên tục vận lửa "Hoàng" mấy tiếng liền, Tiêu Dương ăn không tiêu, đành bất đắc dĩ uống một viên Sinh Linh Đơn. Thuốc này tuy không tăng được bao nhiêu phân thực lực nhưng hỗ trợ khôi phục nội khí bị tiêu hao quá độ khá tốt.
Mười giờ sáng, Tiêu Dương vẫn chưa xuất hiện. Hồng Lăng Tôn Toạ vào đó một chuyến, nhưng khoảng rừng chướng khí quá lớn, bà tìm hết một tiếng mà không thấy đành đi ra.
- Người của Thần Tiên Môn đã đến rồi, tập hợp cách chùa Cung Trúc không xa.
La Thiên Tôn Toạ lo lắng nhìn về khoảng rừng chướng khí. Thuốc độc khói độc do Tiêu Dương đảm nhiệm có vai trò rất quan trọng trong lần bày trận này, có thể ảnh hưởng đến cả trận chiến nhưng giờ này rồi mà Tiêu Dương vẫn mất tích.
- Không tìm thấy.
Xích Kiếm Tôn Toạ đi ra khỏi rừng chướng khí, lắc đầu.
- Lưu Tỉnh Tông quả nhiên gửi viện binh đến giúp Thần Tiên Môn.
La Thiên Tôn Toạ cau mày nói.
- Nhưng bây giờ là ban ngày, chùa Cung Trúc lại là địa điểm công cộng, người của Thần Tiên Môn không dám tuỳ tiện hành động đâu. Chúng hẳn sẽ tấn công sau khi mặt trời lặn.
- Còn lại đều chuẩn bị xong rồi.
Hồng Đào Tôn Toạ cũng lo lắng, nói. - Biến số bây giờ chỉ còn Tiêu Dương thôi.
Tiêu Dương không kịp xuất hiện, quả là biến số rất xấu cho Mạch Kiếm Tôn.
- Hay là trong đó xảy ra chuyện gì rồi?
Hồng Lăng Tôn Toạ lo lắng nhìn về phía khoảng rừng chướng khí, đứng ngồi không yên.
- Không được, tôi phải vào đó tìm xem.
Nói rồi thân hình lướt nhẹ lên phía trước.
- Theo dõi sát tất cả động tĩnh của Thần Tiên Môn.
La Thiên Tô Toạ ra lệnh.
Đại chiến có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Lúc này trong một khoảng rừng chướng khí tương đối hẻo lánh, ba ngọn lửa vẫn đang cháy rừng rực. Trán Tiêu Dương đổ mồ hôi ròng ròng, trong lòng thầm kêu khổ: hàn độc này còn khó chơi hơn mình tưởng.
Tiêu Dương không ngừng tăng nhiệt độ cho ngọn lửa, bao quanh ba khối Tiên Thân Tâm.
Đốt cháy.
Ước chừng nửa canh giờ nữa lại trôi qua.
Bỗng ba ngọn lửa bùng lên ánh sáng trắng rọi lên tận trời.
Vút! Vút! VútI
Ba đạo băng tiễn trắng như tuyết lao ra, đâm thẳng vào một bên vách núi. Trong nháy mắt vách núi đó sạt lở âm ầm, chướng khí trong rừng đều bị cuốn sang.
Tiêu Dương vội lùi lại phía sau hai bước, rồi định thần nhìn về phía trước.
Hai mắt sáng lên.
Ba khối Tiên Thần Tâm như vừa được thanh tẩy, sáng lên lấp lánh như sao, nhìn qua còn sáng đẹp hơn một viên Dạ Minh Châu giá trị liên thành.
Hoàn toàn không còn vẻ mờ mờ ảm đạm khi trước, một luông sức mạnh vô hình ào ra từ Tiên Thần Tâm.
- Hàn độc bị trục ra hết rồi?
Tiêu Dương mừng rỡ vô kể.
Vùi! Vùi! Vùi
Ba hư ảnh hiện ra.
- A ha hai Ha hai
Tiểu Cửu cười lên như cuồng, vừa cười vừa chảy nước mắt.
- Ha ha, cuối cùng cũng giải được hàn độc rồi!
Tiểu Thất khoa tay múa chân.
Hai mắt Tiểu Ngũ đỏ bừng bừng.
Một trăm năm!
Ai có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của họ, nghĩ lại một trăm năm nay không giây phút nào không đấu tranh với hàn độc kinh khủng kia, làm sao không kích động cho được. Tam Lão không để ý đến cả hình tượng của mình, điên cuồng sung sướng vô cùng.
- Cuối cùng! Cuối cùng cũng có được một khối Tiên Thần Tâm của riêng mình!
Tiêu Dương đứng một bên nhìn ba người mà cười.
Hắn cũng vui vẻ thay cho họ.
Mặc dù thân thể đã bị huỷ nhưng ít nhất Tiên Thân Tâm không phải chịu giày vò nữa.
Nhưng trong lúc ba người còn đang chúc mừng lẫn nhau thì một luồng hơi thở uy lực khủng khiếp ào đến.
Tiêu Dương cảm thấy hít thở còn khó khăn, hai đầu gối nhữn ra ngã lăn trên đất, sắc mặt đại biến!