Chương 647: Nhập ma
Chương 647: Nhập maChương 647: Nhập ma
Uy áp khủng khiếp, khí tức của cường giả Tâm Lôi Nhất Kiếp không phải thứ Hông Lăn Tôn Toạ có thể chống cự được. Hồng Lăng Tôn Toạ cảm giác như bầu trời trên đầu sắp đổ sập xuống, khiến bà không thể thở nổi.
Toàn thân không nhúc nhích được.
Giương mắt nhìn búa khung thiên đã trở nên khổng lồ giáng một đòn che trời lấp nguyệt...
Không thể chống cự, không thể trốn tránh.
Đôi mắt Hồng Lăng Tôn Toạ hiện ánh tuyệt vọng.
Thực lực thật sự của đối phương được giấu quá kỹ, Tâm Lôi Nhất Kiếp tuyệt không phải sức mạnh mình có thể đối chọi.
Hơn nữa Cự Linh Tôn Toạ đã chờ thời khắc này lâu quá rồi, chắc chắn không có chuyện tha cho Hồng Lăng Tôn Toạ hay cho bà một chút cơ hội nào.
Kết quả của thất bại, chỉ có cái chết.
Tiêu Dương ở phía xa bừng mắt thảng thốt, cảnh tượng này khiến hắn tan nát cõi lòng, lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thở gấp gáp, hai mắt đỏ ngầu:
Thậm chí có thể nói rằng dưới đòn giáng này một toà núi có khi cũng bị đánh vỡ hơn nửa, đừng nói đến cơ thể bằng xương bằng thịt của Hồng Lăng Tôn Toạ.
Không uổng phí!
Dù khoảng cách rất xa nhưng Tiêu Dương vẫn cảm nhận được uy lực của đòn giáng búa.
Ánh mắt tuyệt vọng của Hồng Lăng Tôn Toạ ánh lên nụ cười thê lương, lúm đồng tiền như hoa nổi rõ.
Giương mắt nhìn Hồng Lăng Tôn Toạ hương tan ngọc nát giữa lưỡi búa kẻ thù...
Nhưng Hồng Lăng Tôn Toạ không hề hối hận.
Tiêu Dương tuyệt vọng.
Thế là lời rồi.
- Ít nhất hôm nay đã có bảy Tôn Toạ Hoá Tượng của Lưu Tinh Tông chết dưới kiếm của ta rồi.
- Đừng! Tránh đi! Chị! Mau tránh đi!
Vút!
- Không!!!
Một luồng kiếm xẹt ngang như sao băng.
Lúc này, hắn hoàn toàn bất lực.
Bỗng nhiên.
Chỉ trong nháy mắt, Đoạn Hàn đã đẩy bay Hồng Lăng Tôn Toạ ra.
Tốc độ của sinh mệnh bị thiêu đốt!
Tâm tình của Đoạn Hàn chỉ có thể chôn chặt trong lòng, ông không dám hi vọng xa vời, chỉ hi vọng mình có thể ngốc nghếch đi theo chị Hồng Lăng, khi chị gặp nguy hiểm thì có thể bảo vệ chị.
Đoạn Hàn! Ba chữ bình lặng ẩn chứa tình ý một trăm năm của Đoạn Hàn. Đoạn Hàn ngốc nghếch nhìn bóng dáng Hồng Lăng Tôn Toạ bay ra vùng an toàn, khuôn mặt khẽ nở nụ cười...
Tốc độ nhanh đến khó tin, soạt một tiếng đã đến nơi.
Hồng Lăng Tôn Toạ ngoái lại, tiếng thét bắt nguồn từ đáy lòng, quâng mắt không khỏi đỏ lên. Chưa nói vội trong lòng bà có tình cảm nam nữ nào với Đoạn Hàn hay không, nhưng chị em gọi nhau một trăm năm trời, trong mắt Hồng Lăng Tôn Toạ tình cảm này còn thắng cả nam si nữ oán.
- Bát đệ!
Nụ cười thoải mái, có thể đổi lại mạng của chị Hồng Lăng, mình có chết cũng đáng lắm.
Xếp hàng nhỏ nhất trong tám Đại Tôn Toạ, em út Đoạn Hàn đã thoát khỏi vòng vây xung quanh, ánh mắt tuyệt vọng nhưng dứt khoát.
Hôm nay ông đã làm được rồi.
Đoạn Hàn rất vui, vì ông bỗng cảm thấy lúc này trái tim mình tràn đầy dũng khí. Trong tích tắc này, cuối cùng ông cũng nói ra lời mình muốn nói.
- Tôi yêu người.
Âm!
Một trăm năm này, trái tim Đoạn Hàn vẫn vấn vương quanh Hồng Lăng Tôn Toạ không rời. Nhưng sau đại kiếp nạn một trăm năm trước, tám người họ trở thành tám đại cường giả của Mạch Kiếm Tôn, kết làm anh em, để phục hưng và báo thù cho Mạch Kiếm Tôn.
Ánh mắt Đoạn Hàn mang một tia si ngốc.
- Chị à.
Thế mà, Bát đệ vừa vì mình...
- Ha ha hai
Trong giây phút cuối cùng, Đoạn Hàn lại cười rộ lên sung sướng.
- Ta đã giết được mười mấy Tôn Toạ cùng đệ tử của đối phương, không lỗ đâu, không lỗ tí nào!
Âm!
Hồng Lăng Tôn Toạ trợn mắt muốn nổ con ngươi, trái tim run rẩy.
Ngay trước mắt bà, Đoạn Hàn bị búa đập trúng, máu thịt bắn tung, lập tức bị đánh thành người máu, xương tan thịt nát...
- Bát đệ!
- Bát đệt
- Giết đi
Chẳng trách mỗi khi nhắc lại thù xưa ánh mắt của các thành viên của Mạch Kiếm Tôn đều rực cháy như có thể nuốt người bất cứ lúc nào.
Trơ mắt nhìn người thân, nhìn bạn bè mình lần lượt ngã xuống...
Một trăm năm trước, Mạch Kiếm Tôn quy mô mấy vạn người bị giết sạch trong một đêm, biển máu khi ấy khủng khiếp đến như thế nào. So với năm xưa, cảnh này còn chưa đáng là gì.
Hắn có thể hình dung ra cảnh tượng một trăm năm trước rồi. Ánh mắt Tiêu Dương loé lên vẻ bi thiết...
- GiếtI
- Giết!
Không còn được trận pháp chướng khí che chở, điểm yếu của Mạch Kiếm Tôn lập tức lộ ra. Dưới sự tấn công dữ dội của Thân Tiên Môn và Lưu Tinh Tông, Mạch Kiếm Tôn rơi vào thế bắt buộc phải phòng mà không thủ.
Tình cảnh vô cùng thê thảm.
- Ba vị tiền bối! Ba vị tiền bối!
Tiêu Dương dốc hết sức gọi, nhưng Kim phủ vẫn không có động tĩnh gì.
Tiêu Dương lại không dám tuỳ tiện lấy Kim phủ ra gọi, vì Kim phủ chỉ cần xuất hiện là sẽ thu hút sự chú ý của các cường giả, đến lúc đó nếu ba vị tiền bối vẫn không có động tĩnh gì thì Mạch Kiếm Tôn chỉ còn đường bị diệt tông mà thôi.
Nhưng bây giờ trong cuộc đồ sát điên cuồng này, ba mươi Tôn Toạ và một trăm đệ tử đã chết hơn một nửa, số còn lại bị nguy đến tính mạng bất cứ lúc nào.
- Bảo vệ tốt chính mình ưi
- GiếtI
- Khà khài! Trận đồ sát một trăm năm trước lại được tái diễn rồi!
Căn bản không ai có thể chống lại Cự Linh Tôn Toạ, ông ta vừa cười nanh ác vừa nện búa liên tiếp, mỗi nhát búa giáng xuống là một người ngã gục.
Cái chết của Đoạn Hàn Tôn Toạ lại thổi bùng lên sự hăng say chém giết của Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông.
Vô số tiếng kêu khóc xé lòng vang lên.
- Đoạn Hàn Tôn Toại
- Ta giết được ba tên rồi, chết cũng không lỗ, ha ha haiI
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi toé lên, lại một người gục xuống.
Tất cả mọi người đều dốc sức chống cự, tất cả đều liều mạng đến hơi thở cuối cùng.
Không một ai lùi bước.
Ba anh em Minh Tiên đang vây hãm La Thiên Tôn Toạ cũng không vội để La Thiên Tôn Toạ chết.
- La Thiên, tôi muốn ông tận mắt chứng kiến từng giây từng phút Mạch Kiếm Tôn của ông bị diệt như thế nào...
Minh Lão Đại cười gian ác.
Nét mặt La Thiên Tôn Toạ âm trầm như nước, lửa giận đang bùng cháy điên cuồng trong lòng, La Thiên Kiếm trong tay mặc sức tung hoành, từng đường kiếm sắc nhọn bị tiên ảnh đan cài thành một bức tường vô hình áp xuống.
Vây chứ không giết.
Ba anh em Minh Tiên muốn sỉ nhục La Thiên Tôn Toạ đến chết. La Thiên Tôn Toạ gầm lên như dã thú, hai mắt đỏ rực, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ...
- Đều tại tal
- Tại ta phán đoán sai nên hại chết Bát đệ.
- Tại ta không cẩn thận nên mới đẩy Mạch Kiếm Tôn vào thảm cảnh này.
Tuy đây không phải toàn bộ lực lượng của Mạch Kiếm Tôn nhưng nếu tất cả mọi người ở đây đều bỏ mạng thì thực lực của Mạch Kiếm Tôn suy sụp hơn một nửa. Riêng tám Đại Tôn Toạ đã có năm người ở đây.
- Là ta hại mọi người! Ta hại mọi người rồi I
Nội tâm La Thiên Tôn Toạ thống khổ gào lên, ánh kiếm trong tay điên cuồng ngang dọc.
Ông muốn xông ra, xông ra cứu tộc nhân của mình.
Nhưng, bất lực.
Điều may mắn duy nhất là ông đã ép Nhị đệ, Tam đệ và Ngũ đệ rời khỏi đây từ trước, bằng không e rằng tất cả sẽ chết ở đây. Bốn cường giả Tâm Lôi Kiếp của đối phương không phải thế lực Mạch Kiếm Tôn có thể chống chọi vào lúc này.
Trong khi trận chiến đang diễn ra ác liệt dưới đáy vực chùa Cung Trúc, Lưu Tinh Tông đón chào một vị khách đến từ Thần Tiên Môn.
Trưởng lão chủ chốt, phụ trách điều quân tấn công Mạch Kiếm Tôn - Cổ Trưởng lão.
Đón tiếp ông ta là Hoàng Sư Tôn Toạ của Lưu Tinh Tông.
- Ha ha! Cổ Trưởng lão đường xa đến đây chắc không phải vì chuyện Mạch Kiếm Tôn chứ.
Hoàng Sư Tôn Toạ cười nói sang sảng, vẻ mặt rất thoải mái.
Cổ Trưởng lão cười nhạt một tiếng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng là vì chuyện đó.
- Mạch Kiếm Tôn lúc này yếu kém như vậy, bốn cường giả Tâm Lôi Nhất Kiếp vỗ tay một cái là diệt được ngay, Cổ Trưởng lão không phải đích thân đến chứ.
Hoàng Sư Tôn Toạ nhìn Cổ Trưởng lão vẻ nghi hoặc.
Cổ Trưởng lão lắc đầu nói:
- Tiêu diệt Mạch Kiếm Tôn là chuyện dễ, nhưng muốn quét sạch chúng khỏi thế gian này lại cực kỳ khó khăn.
Một tia sáng lạnh lập loè trong đáy mắt ông ta.
- Lần này tôi đến đây không chỉ ở hai ba ngày, tôi muốn đánh một mẻ lưới bắt gọn hết các dư nghiệt còn sót lại của Mạch Kiếm Tôn ở Vân Nam.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Lần diệt tông trước đã cách nay một trăm năm, Mạch Kiếm Tôn vẫn ngoan cường sống sót, nuôi chí báo thù. Cổ Trưởng lão không dám đảm bảo một trăm năm nữa hoặc thậm chí lâu hơn, có người nào của Mạch Kiếm Tôn náu mình trong chỗ tối như rắn độc rình mồi không. Kiểu kẻ thù tiềm tàng như thế này, tốt nhất là một lần quét sạch hết.
Hoàng Sư Tôn Toạ cũng cảm nhận được quyết tâm của Cổ Trưởng lão.
Ông ta trầm ngâm một hồi rồi cười lớn: - Đã vậy tôi đi cùng Cổ Trưởng lão chuyến này, Lưu Tinh Tông chúng tôi có rất nhiều cứ điểm tình báo ở Vân Nam, chỉ cần Mạch Kiếm Tôn ngóc đầu lên sẽ lập tức đánh cho chúng chết không có chỗ chôn.
Cổ Trưởng lão đến Lưu Tinh Tông lần này chỉ chờ câu nói này của Hoàng Sư Tôn Toạ, khuôn mặt liền tươi cười, đáp:
- Được, đa tạ Hoàng huynh trượng nghĩa trợ giúp.
Hoàng Sư Tôn Toạ cười lắc đầu:
- Diệt Mạch Kiếm Tôn không phải việc của một mình các ông.
- Xem thời gian thì bây giờ hẳn là lúc anh em Minh Tiên tấn công Mạch Kiếm Tôn rồi.
Cổ Trưởng lão nhìn màn đêm đang từ từ buông xuống bên ngoài, nói.
— Chúng ta xuất phát ngay thôi, khoảng cách không xa, có khi chúng ta đến vẫn còn có thể nhìn thấy một hai đệ tử ngoan cường không chịu chết của Mạch Kiếm Tôn đấy.
Hoàng Sư Tôn Toạ cười ha hả gật đầu.
Không cần dẫn theo bất cứ ai, bản thân hai người đã là cường giả mạnh hiếm có. Hai người nhanh chóng xuất phát về miền Vân Nam Côn Minh, đến thẳng chùa Cung Trúc.
Với những đệ tử thực lực ít nhất từ Thực Khí Tam Vân trở lên của hai bên thì màn đêm không phải trở ngại.
Không ai chú ý đến thời gian trôi qua, chỉ dốc sức chém giết.
Lúc này Hồng Lăng Tôn Toạ, Xích Kiếm Tôn Toạ và Bạch Liên Tôn Toạ đang liên kết chống lại Cự Linh Tôn Toạ, nhưng Cự Linh Tôn Toạ như mèo vờn chuột khoá cứng ba người. Như ông ta thấy thì lấy mạng mấy người này dễ như trở bàn tay.
Ông ta không phải vội.
Để cho mấy người được xưng là tám Đại Tôn Toạ giương mắt lên nhìn Kiếm Tông Nhất Mạch diệt môn.
Mọi người đều đã giết đến đỏ mắt.
Không cam tâm!
Không hề cam tâm!
La Thiên Kiếm ý bay múa điên cuồng, hai mắt La Thiên Tôn Toạ đỏ rực, huyết quang dường như tạo nên hai mũi tên bắn toạc đêm đen.
Một đệ tử Mạch Kiếm Tôn ngã gục xuống vũng máu trước mắt ông.
Từng trận từng trận cuồng phong đánh thẳng vào tâm can La Thiên Tôn Toạ, co thắt linh hồn ông. Cả người cả hồn đều đang run rấy, co giật!
Tiếng cười nanh ác trêu ngươi của ba anh em Minh Tiên chưa lúc nào ngưng.
- AI
Bỗng La Thiên Tôn Toạ ngửa đầu thét dài, hai đường tên máu từ mắt bắn vọt lên, xé rách màn đêm lao ra ngoài chín cõi.
Sát khí ngập trời!
Tất cả nỗi không cam tâm, oán khí, lửa giận, hối hận dồn lại tấn công linh hồn La Thiên Tôn Toạ, cuối cùng La Thiên Tôn Toạ không chống đỡ được nữa, tinh thần sụp đổ...
- AII Điên cuồng gầm thét như dã thú hồng hoang.
La Thiên Tôn Toạ nhập ma rồi !
Ánh mắt của tất cả đệ tử Kiếm Tông đều tập trung lại đây...
- Đại!
- Đại cai
Hồng Lăng Tôn Toạ cùng mọi người kêu lên thất thanh, tròng mắt dần đỏ lựng...