Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 644 - Chương 648: Mệnh Là Do Ta, Không Do Trời

Chương 648: Mệnh là do ta, không do trời Chương 648: Mệnh là do ta, không do trờiChương 648: Mệnh là do ta, không do trời

Hồng Lăng, Xích Kiếm và Bạch Liên Tôn Toạ đôi mắt đỏ bừng nhìn La Thiên Tôn Toạ đã hoàn toàn nhập ma, thậm chí Bạch Liên Tôn Toạ đã khóc đến khản tiếng.

Tất cả mọi người đếu vô cùng đau khổ.

Trận đánh đang diễn ra khắp nơi bị cảnh La Thiên Tôn Toạ nhập ma ảnh hưởng, hai bên đều dừng tay mà nhìn La Thiên Tôn Toạ.

Bị ép đến mức nhập ma, nội tâm của La Thiên Tôn Toạ đang phải chịu dày vò đau khổ đến mức nào!

Nhập ma ở đây không phải tình trạng tẩu hoả nhập ma khi luyện võ.

Mà là hoàn toàn rơi vào ma đạo.

Tâm tính hoàn toàn bị ma tính chiếm hữu, từ giờ phút này La Thiên Tôn Toạ không còn chút thần trí nào, thậm chí ông còn có khả năng giết hại chính đệ tử Mạch Kiếm Tôn.

Tinh thần của ông, hỏng hẳn rồi.

Tiếng gào thét chấn động đất trời.

Ba anh em Minh Tiên nhìn nhau, đều có vẻ tức cười khinh khỉnh.

Khí thế toàn thân rối loạn sụp đổ, quay cuồng khắp tứ phía.

- Nhập ma rồi à ?

Nỗi đau tột cùng, khiến La Thiên Tôn Toạ hoàn toàn sụp đổ.

— Trăm năm trước Mạch Kiếm Tôn cũng có mấy vị cường giả bị bức đến tuyệt lộ nhập ma.

Truyền thuyết kể lại rằng người đã rơi vào ma đạo thì ngay cả sinh tử luân hồi cũng không làm được!

- Chà chà, cảnh này đúng là khiến người cảm khái.

Gào thét khản giọng xé lòng, ngẩng đầu nhìn trời gầm lên bất lực, lúc này đây ánh sáng từ đôi mắt đỏ loè chiếu sáng một góc trời, đồng tử trợn to như hai hạt huyết châu.

Không có kiếp sau, chết rồi chỉ có thể hoá thành một đống xương trắng, linh hồn bị đày xuống đáy sâu địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinhI

- Nhập ma.

Minh Lão Tam mỉa mai.

Mái tóc bay bay thoắt đổi sang màu đỏ máu, xoã xuống thắt lưng. La Thiên Kiếm trong tay cũng hoá thành màu đỏ.

— Mới có một tí ti đau khổ thế này, người của Kiếm Tông đã chết hết đâu? Thế mà đã nhập ma rồi.

Minh Lão Đại chép miệng.

- Hì, La Thiên Tôn Toạ ít gặp trắc trở quá rồi.

Một đạo kiếm quang chém rách chân trời!

- Nếu tí nữa La Thiên Tôn Toạ quay sang giết các đệ tử Kiếm Tông thì anh nói xem có đặc sắc không chứ?

Ba anh em Minh Tiên càng cười tươi.

Cười lớn không kiêng nể gì. Cười vang.

- Ha hai

Không ai vung kiếm chống lại, chỉ lắng lặng nhìn thanh kiếm màu máu.

Những đệ tử đứng trong hướng mũi kiếm của La Thiên Tôn Toạ đều mở to mắt, ánh kiếm phản chiếu trong những đôi mắt vô hồn...

Kiếm quang đỏ máu ập xuống, như tầng tâng sóng bạc nhuốm màu máu tươi, trong ánh bạc ẩn mùi máu tanh.

Bức đối phương đến nhập ma, còn ác nghiệt hơn giết chết.

- Giết đi

- Giết thêm mấy người vào, dù sao ông cũng ở trong cảnh vạn kiếp không hồi rồi.

- Mạch Kiếm Tôn sẽ bị huỷ dưới kiếm của ngươi.

Ùng!

Phía Mạch Kiếm Tôn!!

La Thiên Tôn Toạ cầm La Thiên Kiếm đỏ như máu, ánh đỏ ngập trời, sát khí toàn thân bùng lên, điên cuồng vung thần kiếm, lưỡi kiếm sắc bén như xuyên thủng màng đêm lao đến...

Ngập trời sắc đỏ.

Lắng lặng nhìn mái tóc đỏ xốc tung.

Ánh mắt bình tĩnh.

La Thiên Tôn Toạ là người đứng đầu Mạch Kiếm Tôn, giờ người nhập ma muốn giết, thì mình cũng cam tâm tình nguyện để người giết.

- Đừng!

Hồng Lăng Tôn Toạ thất thanh gào lên.

Nếu La Thiên Kiếm dính máu đệ tử Mạch Kiếm Tôn thì thực sự trâm luân rồi.

Người nhập ma thường trâm luân, nhưng Hồng Lăng Tôn Toạ vẫn nuôi một tia hi vọng cuối cùng.

Kiếm quang loé lên, chiếu sáng nụ cười đắc thắng của ba anh em Minh Tiên...

Hai mắt La Thiên Tôn Toạ đỏ sọc nhìn thấy các đệ tử Kiếm Tông thần sắc bình tĩnh, trong khoảng khắc đó, trong lòng như có chấn động vô hình, nổ ùng một tiếng. Mi mắt màu đỏ khẽ động, thân hình liên ngừng lại.

Ánh mắt các đệ tử còn lại của Mạch Kiếm Tôn đều tràn ngập nỗi thất vọng...

Hơi thở bắt đầu yếu dần...

Vết roi trên mình La Thiên Tôn Toạ càng lúc càng nhiều, máu thịt lẫn lộn, La Thiên Kiếm sớm đã bị giật rơi xuống đất, toàn thân biến thành người máu, cổ họng không ngớt gâm gừ, dữ tợn như một Ma đầu thực sự.

Chát! Chát! Chát!

Huống hồ lúc này La Thiên Tôn Toạ vừa nhập ma, chỉ biết tấn công điên cuồng theo bản năng, rất nhiều kĩ thuật vốn có đều không thể dùng được.

Dù nhập ma nhưng thực lực của La Thiên Tôn Toạ vẫn ở hậu kỳ cảnh giới Phản Vũ, so với anh em Minh Tiên cường giả Tâm Lôi Kiếp thực sự kém quá xa.

- Đồ khốn kiếp.

Minh Lão Đại thay đổi sắc mặt, sát khí ánh lên trong mắt.

- Đã có chấp niệm này thì đừng trách tôi tiễn ông lên đường sớm.

Vút!

Trường tiên giáng xuống, cuốn lấy La Thiên Kiếm. Vận lực, cả thân hình La Thiên Tôn Toạ bị ném tung lên không trung...

Chát!

Lại một đạo trường tiên quất xuống lưng La Thiên Tôn Toạ.

Tiếng vang giòn tan cùng một uy thế cường đại.

Đánh thẳng lên lưng La Thiên Tôn Toạ, một đường máu xuất hiện.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Kiếm quang cuốn theo hơn mười mạng người.

Xoetl

Kiếm quang bỗng chuyển, La Thiên Kiếm quay ngoắt lại, lao vào trận doanh Thần Tiên Môn với tốc độ sấm sét.

Chỉ là, chấp niệm trong thẳm sâu đáy lòng vẫn quá ư sâu nặng, đã mọc rễ bắt chặt từ bao giờ. Không cần suy nghĩ, không cần ghi nhớ, có một sự việc đã hoà vào máu ông, đó chính là tái thiết Mạch Kiếm Tôn, là mối cừu thù của Mạch Kiếm Tôn.

Hình như đang do dự. Nhưng trạng thái nhập ma của La Thiên Tôn Toạ đã rõ ràng không cần xem xét rồi.

Họ muốn lên trợ chiến, nhưng không thể lên được.

Thực lực cách nhau quá xa.

Chát!

Trường tiên trong tay Minh Lão Nhị rung lên, quấn quanh La Thiên Tôn Toạ đang hấp hối, ném bay về một bên...

Chính là hướng Cự Linh Tôn Toạ.

Cự Linh Tôn Toạ mắt vằn sát ý, cười lên ha hả:

- Minh huynh đã có lòng tặng đại lễ, ta xin nhận.

Thụp!

Búa khung thiên quét ngang, thế như ngàn quân, đánh trúng mình La Thiên Tôn Toạ.

Phụt!

Mấy luồng máu đỏ túa ra, thân hình La Thiên Tôn Toạ bị đánh bay ra ngoài như sao băng rơi xuống...

Âm!

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Thân hình đập vào một vách đá, đánh lõm vào một khoảng lớn. Hơi thở mong manh biến mất.

Khoảnh khắc đó, lòng các đệ tử của Mạch Kiếm Tôn đều chùng xuống.

La Thiên Tôn Toạ, người đứng đầu Mạch Kiếm Tôn, đã chết.

Thắng bại trận đánh này sớm đã phân định rõ ràng.

Còn lại, chỉ có giết.

Không khí thê lương bi thiết lan tràn...

- La Thiên Tôn Toa...

Đứng trong chỗ xa, Tiêu Dương tận mắt nhìn thấy La Thiên Tôn Toạ nhập ma, hoá điên, rồi cuối cùng bị đánh văng đi...

Lòng đau thắt.

Không nên như thế này!

Không nên là kết cục này!

Nội tâm Tiêu Dương càng không ngừng gào thét, hai mắt dần dần đỏ lên, nhưng toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể run lên nhè nhẹ...

- Cuộc chiến này, vì tâm nguyện một trăm năm muốn được vung kiếm! Cuộc chiến này, cuộc chiến đánh địch này, ta lại... đứng ngoài.

Tiêu Dương nhắm nghiềm mắt, nội tâm đã đau đớn đến cực điểm.

Hắn thật sự rất mong muốn được chiến đấu.

Cho dù chỉ có thể giúp Mạch Kiếm Tôn thêm một chút, cũng không tiếc.

Nhưng hắn lại không thểt

Toàn thân Tiêu Dương run rẩy, hắn cố vận khí đánh vào huyệt vị bị Hồng Lăng Tôn Toạ điểm nhưng vẫn không giải được.

La Thiên Tôn Toạ chết rồi, loạn chiến lại tiếp tục.

Mà mình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn từng người từng người ngã vào biển máu.

Cự Linh Tôn Toạ kiêm chặt Hồng Lăng Tôn Toạ, ông ta như nghiện trò này rồi vậy, không vội lấy mạng bà mà chỉ kiềm chặt, rồi lần lượt lấy mạng từng đệ tử Mạch Kiếm Tôn trước mặt bà.

- Mở to mắt ra nhìn Mạch Kiếm Tôn diệt vong đi!

- Ha ha, chưa biết chừng một lúc nữa lại có người nhập ma cũng nên.

Anh em Minh Tiên đều mong chờ, ba người họ không tham chiến nữa, tình hình trận chiến đã được không chế rất vững rồi.

Đồ sát Kiếm Tông, đã chắc như đinh đóng cột.

Minh Lão Nhị đã sai một nhóm quân khác đi sâu vào trong tìm tung tích những người còn lại của Mạch Kiếm Tôn, mệnh lệnh rất đơn giản...

Gà chó không chừa.

- Bạch Liên Kiếm Bí.

Bạch Liên Tôn Toạ đang bị hai cường giả Hoá Tượng một nghìn biến vây đánh, không còn tâm trạng nào ham chiến, chỉ có lòng muốn tất cả chết cùng, liền sử ra kiếm bí.

—————— Kiếm quang bùng ra, khí thế vụt lên.

Hai Tôn Toạ Hoá Tượng một nghìn biến đó khong kịp trở tay, bị cắt đứt ngay cổ họng.

Khí thế càng lớn càng yếu, sau khi sử dụng Kiếm Bí, hơi thở của Bạch Liên Tôn Toạ nhanh chóng yếu đi.

Âm!

Một chiếc búa Lưu Tinh nện thẳng vào lưng Bạch Liên Tôn Toạ, máu tươi trào ra, kinh mạch toàn thân lập tức đứt rời...

- Đại ca, Bát đệ, chờ em với...

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Bạch Liên Tôn Toạ.

Đôi mắt đã nhắm lại.

- Lục muội!!!

Hồng Lăng Tôn Toạ thét không ra tiếng nữa, không biết mất giọng từ bao giờ.

Tuyệt vọng!

- Giết ta đi! Có giỏi thì hãy giết ta đi!!!

Hồng Lăng Tôn Toạ điên cuông múa song kiếm, đôi mắt đỏ bừng bừng, gào thét không ngưng.

Đám người Cự Linh Tôn Toạ cười ha hả, tiếng cười chấn động cả vực sâu...

Từng người từng người ngã xuống.

Tám Đại Tôn Toạ, ba người bị tách ra từ đầu, ba người đã chết, chỉ còn lại Hồng Lăng Tôn Toạ và Xích Kiếm Tôn Toạ.

Đều đang điên cuồng chém giết.

- Muốn chết? Chờ bọn chúng chết hết cũng chưa muộn.

Cự Linh Tôn Toạ cười ha hả.

Tiếng cười ấy vang dội trong óc Tiêu Dương, lúc này đây Tiêu Dương đang đau khổ tột cùng, khuôn mặt vặn vẹo co giật.

Linh hồn quặn đau từng hồi.

- Không! Không! Không!

Nội tâm Tiêu Dương đang gào thét.

Hắn nhìn thấy La Thiên Tôn Toạ nhập ma.

Hắn nhìn thấy đệ tử Mạch Kiếm Tôn bị đồ sát.

Hắn nhìn thấy sự tuyệt vọng khôn cùng của chị Hồng Lăng.

Tất cả, hắn nhìn thấy hết...

Hắn chỉ có thể đứng nhìn!

- Chẳng lẽ đây chính là số mệnh của Mạch Kiếm Tôn ư?

Trái tim Tiêu Dương bất giác lạnh ngắt, thống khổ, bi thương lẫn bất lực.

Mệnh!

Đây là ông trời trêu người, là số mệnh đã an bài.

Tiêu Dương thống khổ nhắm mắt lại. Ta phải làm gì bây giờ? Ta làm được gì bây giờ?

Câu hỏi đó tuân hoàn cháy bỏng trong đầu...

- Nếu còn hi vọng thì chỉ có Tam Lão thôi.

Lòng Tiêu Dương lạnh ngắt.

- Nhưng Tam Lão im lặng ẩn trong kim phủ, cho dù có biết chuyện cũng chưa chắc đã giải huyệt cho mình đi đâm đầu vào chỗ chết. Ba người họ vừa xuất hiện là sẽ bị Tâm Lôi Kiếp tấn công, địch còn chưa chết mình đã bị đánh cho hôi phi yên diệt rồi.

Suy nghĩ chuyển nhanh, tuyệt vọng bắt đầu nhen nhóm...

- Ta không cam tâm!

Nội tâm Tiêu Dương như có sóng cồn dữ dội.

Xương cốt toàn thân rung lên lách cách.

- Ta không cam tâm!

- Ta không cam tâm!

- Ta không cam tâm!

Mấy tiếng phía trước là tiếng thét ngâm trong lòng, đến câu cuối Tiêu Dương dùng hết sức gào lên, tiếng gào vang dội dưới đáy vực.

Sắc mặt Hồng Lăng Tôn Toạ lập tức đại biến.

Lúc này đôi mắt của Tiêu Dương ngập nỗi thất vọng nhưng giọng nói vẫn rõ ràng:

- Ta không muốn đứng nhìn, ta không tin đây là số mệnh! Ta không chấp nhận số mệnh ông trời sắp đặt!

Tiếng gào xé lòng của linh hồn!

- Mệnh là do ta, không do trời!!!

Giọng nói lao lên chín tâng mây. Một luồng sáng vàng lấp lánh xuất hiện trong bàn tay Tiêu Dương, chiếu sáng cả không gian tăm tối.

Kim phủ xuất hiện!
Bình Luận (0)
Comment