Chương 649: Đoạt xá
Chương 649: Đoạt xáChương 649: Đoạt xá
Ánh sáng vàng lóng lánh chiếu sáng cả vực sâu tối tăm.
Chiếu lên khuôn mặt vô cùng kiên quyết của Tiêu Dương, lúc này trái tim Tiêu Dương đã cứng lại như đá tảng, không gì lay chuyển được.
Vận mệnh của ta không do ông trời quyết định mà do ta tự làm nên.
Khiến Kim phủ xuất hiện.
Tiêu Dương chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tàn sát tiếp theo của Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông. Nhưng chỉ có lấy Kim phủ ra mới có thể gọi được ba vị tiên bối bên trong.
Bản thân mình không còn cách nào để cứu được Kiếm Tông nữa, nhưng ba vị tiền bối có thể có.
Tiêu Dương chấp nhận liều mạng.
Hắn không muốn nhìn cảnh các đệ tử Mạch Kiếm Tôn lần lượt ngã xuống, không muốn nhìn thấy chị Hồng Lăng coi mình như em ruột hay cô gái mình yêu Diệp Tang đi vào chỗ chết.
- Ngốc lắm, sao em lại ngốc như thế chứ.
Minh Lão Nhị khựng lại một chút, đôi mắt bỗng sáng rực lên, không kìm nổi sự kích động hưng phấn, buột miệng kêu lên.
Hồng Lăng Tôn Toạ nhắm mắt tuyệt vọng.
- Kim quang này là...
Kim quang toả ra lấp lánh.
Chỉ có mười tám món thông linh thần binh, thật quá đỗi trân quý.
Trong trận này thực lực của Diệp Tang thật không đáng vào đâu. Nhưng may mà những kẻ tấn công cô ấy đều không quá mạnh, Diệp Tang còn học xong bộ thân pháp "Quý Phi Túy Tửu" của Tiêu Dương, cộng với thuộc tính Huyễn biến ảo của mình nên mới sống sót được đến bây giờ.
- Thông linh thần binh! Là ánh sáng của thông linh thần binh!
- Đừng!
Nhưng trên người cô cũng đầy thương tích.
Hồng Lăng Tôn Toạ khóc nói.
Trong lịch sử, thông linh thân binh nhận chủ không nhiều, nhưng trừ khi trong quá trình phát triển bị sụp đổ thì ai được nhận chủ đều có thể đột phá đến cảnh giới "Tiên".
Có nằm mơ bà cũng không ngờ Tiêu Dương lại bướng bỉnh kiên quyết đến thế này. Bà đã không cho hắn tham chiến, hắn lại dám dùng đến cả cách này...
Làm sao không khiến người ta khao khát.
Nhịp thở lập tức trở nên gấp gáp, vẻ tham lam cháy rực lướt qua ánh mắt.
Tiền đồ của bất cứ ai được bất cứ món thông linh thân binh nào nhận chủ đều không có hạn lượng.
Tiêu Dương cố hết sức gọi ba người ra.
Màu máu rọi lên màu vàng, tương phản gay gắt.
— Tiêu Dương, sao lại lấy Kim phủ ra? Ánh mắt ba anh em Minh Tiên đều hướng về phía ánh sáng vàng đang lấp lánh...
- Tấn công Kiếm Tông?
- Không ngờ Mạch Kiếm Tôn lại có giấu thông linh thần bình!
- Đừng vội thế.
- Để lão Cửu đây ra giết chúng!
Tiểu Cửu giận dữ gầm lên.
Nhưng những người khác vẫn đang mải chiến đấu.
Cuối cùng cũng có hồi đáp rồi.
Tiêu Dương thần sắc khẽ động, vội nói:
- Thân Tiên Môn liên kết với Lưu Tinh Tông tấn công Kiếm Tông, Kiếm Tông thương vong nặng nề. Ba vị tiền bối giải huyệt cho con trước đã.
- Ba vị tiền bối! Tiền bối!
Tiểu Ngũ hỏi.
- Cái gì đấy?
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Tiêu Dương.
Trong tình huống cấp bách này, Tiểu Thất cũng không "vê mặt lý thuyết" nữa, giọng nói nghiêm trọng.
- Mặc dù Tiên Thân Tâm của chúng ta đã khôi phục được vài phần nhưng muốn đối phó với đòn tấn công thì... Đúng rồi, thực lực mạnh nhất của bọn chúng là bao nhiêu?
- Tâm Lôi Nhất Kiếp.
Tiểu Ngũ dùng ý thức thăm dò bên ngoài nhận ra, hư ảnh trong kim phủ liên cau chặt lông mày.
- Lôi Tâm Kiếp thứ nhất chúng ta có thể diệt dễ như trở bàn tay. Nhưng...
Tiểu Thất cắn răng bất đắc dĩ.
- Chúng ta không thể ra tay được, chỉ cần xuất hiện là Tâm Lôi Kiếp sẽ giáng xuống, chúng ta hôi phi yên diệt trong nháy mắt.
Tiêu Dương trong lòng trầm xuống:
- Không còn cách nào khác sao?
Trái tim Tiêu Dương trong sáng như gương, hắn hiểu rất rõ mình đang lựa chọn một lựa chọn như thế nào.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là mình chết đi rồi vẫn không biết rốt cuộc kiếp này đã làm được những gì.
Hắn không sợ chết!
- Xin ba vị tiên bối mau ra tay! Nếu không sẽ không kịp nữa.
Tiêu Dương nhìn biển máu trước mặt, nghiến răng nói.
- Chết thì có gì đáng sợ?
Ba lão Ngũ Thất Cửu đều chấn động dữ dội.
Trước đây Tam Lão đã nhắc đến cách này với Tiêu Dương, cũng đã nói rõ với thực lực hiện tại Tiêu Dương cơ bản không thể chịu được đoạt xá. Nếu cố ý đoạt xá chiếm lấy cơ thể Tiêu Dương, rất có khả năng khiến cho linh hồn Tiêu Dương tan thành tro bụi trong nháy mắt, cơ thể này sẽ do Tam Lão làm chủ.
Tiêu Dương quyết định như thế này, chính là đặt tính mạng mình vào trong tay Tam Lão.
Sự kiên định của ánh mắt càng khiến Tam Lão chấn động.
Một lúc sau.
- Cậu đã nghĩ đến việc rất có thể mình sẽ chết chưa.
Tiểu Ngũ nặng nề nói.
- Với thực lực hiện tại nếu cố sức tiếp nhận một trong ba chúng ta đoạt xá, gánh không nổi thì có không chết cũng sẽ trọng thượng, tuổi thọ lẫn thực lực thậm chí còn giảm sút! Không phải là không thể đâu.
Đoạt xái
- Còn một cách nữa. Một trong ba vị tiền bối hãy đoạt xá cơ thể của con đi!
Tiêu Dương hít sâu một hơi, điềm tĩnh nói.
- Vậy để con nói.
Tam Lão im lặng một hồi.
Hắn cảm nhận được hơi thở của cường giả Thần Tiên Môn đã bắt đầu tiến gần đến chỗ hắn ẩn thân rồi...
Dứt khoát, quyết đoán.
- Tiêu Dương!
Tiểu Cửu trầm giọng nói.
- Cậu hoàn toàn không phải hi sinh như thế, Kiếm Tông có thể phục dựng, cậu còn sống thì còn là hi vọng của Kiếm Tông. Ta không mong cậu liều ván này.
- Chẳng lẽ con đứng trơ mắt nhìn mọi người chết cả sao?
Tiêu Dương gào lạc giọng, ba anh em Minh Tiên đã đến gần chỗ này. Tiêu Dương có trận pháp che chở, tuy hơi thở của Kim phủ đã lộ ra nhưng muốn tìm đến được chỗ Tiêu Dương cũng cần thời gian.
Tiêu Dương mở bừng mắt, thái độ vô cùng kiên quyết:
- Nơi này có người con yêu nhất, có người quan tâm con nhất, còn có bao nhiêu anh em khác của Kiếm Tông! Con không thấy có lý do nào để lùi bước cả.
Tiêu Dương đã quyết tâm, không nghe Tam Lão khuyên ngăn nữa, mắt long lên sòng sọc nói.
¬ Nếu ba vị tiền bối không đồng ý, Tiêu Dương sẽ tự đoạn tâm mạch chết!
- Đừng!
Tam Lão đều kinh hoảng.
Trong kim phủ, ba hư ảnh hoá ra từ ba khối Tiên Thân Tâm nhìn nhau bất đắc dĩ.
- Tiểu Cửu, thực lực lão yếu nhất, lão đoạt xá Tiêu Dương đi.
Tiểu Ngũ trịnh trọng nói. Tiêu Dương lấy chết ra uy hiếp, họ không thể không nhượng bộ.
- Tiểu Cửu, nhất định phải để ý đấy.
Tiểu Thất dặn.
- Năm phút.
———. Vẻ mặt Tiểu Cửu nghiêm trọng nói.
— Tiêu Dương, cậu cố kéo lấy năm phút, sau năm phút ta sẽ tiến hành đoạt xá. Trong thời gian này nhất định không được phản kháng.
Vừa dứt lời, Tiêu Dương liên cảm thấy một luồng sức mạnh từ kim phủ tuôn vào bàn tay mình.
Tách một tiếng, huyệt vị trên người Tiêu Dương được giải hết.
Ánh mắt rung lên, không để ba anh em Minh Tiên kịp tiến lên Tiêu Dưỡng đã thu kim phủ lại, đồng thời tung mình lên trước, hạ xuống ngay trong vòng đánh của ba anh em Minh Tiên.
- Tám kiếm, rail
Tám thanh Thiên Hoàng Kiếm lao ra từ lòng bàn tay Tiêu Dương, uy phong dữ dội, chém thẳng về phía trước.
- Tám thanh thần kiếm nhận chủ?
Không ít người thất kinh.
Soạt! Soạt! SoạtI
Thần kiếm sắc nhọn không chùn bước trước bất cứ thứ gì, trong khoảnh khắc đã lấy đi mấy mạng.
Đó chỉ là đòn đánh cho hả tức của Tiêu Dương.
Với thực lực hiện tại, hắn không thể thay đổi được chiến cục, do đó khi quân Thần Tiên Môn vây dày đặc xung quanh hắn, Tiêu Dương xoay cổ tay. Kim phủ hiện ra, lóng lánh sắc vàng.
- Dừng tay!
Một tiếng quát lớn vang lên.
- Kim phủ!
- Là thông linh thân binh Kim phủ!
Ai nấy đều xôn xao.
- Chính là kim phủ.
Cự Linh Tôn Toạ đang đà tấn công cũng dừng ngay lại, ánh mắt nhìn về phía kim phủ bỗng sáng lên.
- Còn là Kim phủ chưa nhận chủ !
Bất kỳ ai cũng muốn chiếm lấy.
Được thông linh thân binh nhận chủ thì thực lực sẽ tăng lên đột biến.
Đây là thường thức.
- Tiêu Dương em...
Hồng Lăng Tôn Toạ ngoái lại nhìn Tiêu Dương vẻ lo lắng.
Tiêu Dương mỉm cười với Hồng Lăng Tôn Toạ:
- Chị ra đứng phía sau em đi.
Hai bên cùng lui lại quan sát dò xét lẫn nhau.
Bên Mạch Kiếm Tôn ra trận hơn 130 người, bây giờ chỉ còn chưa đầy 30 người có thể đứng lên.
Thương vong nặng nề.
Tiêu Dương nhìn Diệp Tang thương tích khắp mình mà vẫn cố gắng đứng thẳng không khỏi đau lòng, nhưng giờ chưa phải lúc đi quan tâm Diệp Tang.
Tiêu Dương bảo mọi người đứng cả sau lưng mình, nhưng Hồng Lăng Tôn Toạ và Xích Kiếm Tôn Toạ nhất định đứng nguyên hai bên Tiêu Dương.
Sẵn sàng ra tay.
Con số thương vong bên phía Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông cũng vượt quá hai trăm người.
Một nửa là chết trong các bẫy rập và tên độc.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn anh em Minh Tiên đứng trước mặt, một lúc sau hắn từ tốn nói:
- Các vị không nhìn nhầm đâu, đây chính là thông linh thân binh Kim phủ. Nếu điều kiện của tôi được đáp ứng thì tôi sẽ tặng nó cho bất kì ai trong số các vị. Ngược lại thì có giết tôi các vị cũng không lấy được nó đâu.
Minh Lão Nhị nheo mắt nhìn Tiêu Dương:
- Chỉ có Hoá Tượng mười lăm biến mà cũng muốn đàm phán điều kiện với chúng ta?
Tiêu Dương cười vẻ không bận tâm:
- Không muốn đàm phán thì giết tôi đi thôi.
Tiêu Dương chết rồi thì rất có khả năng thông linh thần binh sẽ rơi vào tay một trong những người ở đây, hoặc một cái cây ngọn cỏ nào đó, không ai dự đoán được.
Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông đều có cách nghĩ của mình.
Tuy đến cùng nhau với tư cách liên minh nhưng Kim phủ ai cũng muốn lấy làm của riêng.
Nếu mình giết Tiêu Dương rồi thì cái lợi ai hưởng?
Minh Lão Đại tự nhủ nếu Kim phủ rơi vào tay mình mình sẽ giấu nhẹm không cho ai biết.
Mình làm vậy, người khác ắt cũng làm vậy.
- Cậu có điều kiện gì?
Minh Lão Nhị nhẹ nhàng nói.
Tiêu Dương mới chỉ ở Hoá Tượng mười lăm biến, trong mắt Minh Lão Nhị còn không bằng con kiến.
Ông ta không hoàn toàn đồng ý thoả thuận điều kiện với Tiêu Dương.
- Thả họ đi khỏi đây. Tôi sẽ hai tay dâng kim phủ.
Tiêu Dương trâm giọng nói.
Minh Lão Đại cười lạnh:
- Ngây thơ quá, cậu tưởng rằng cậu ở vị trí để ra điều kiện đấy ư?
- Xin đừng vội từ chối.
Tiêu Dương lắc đầu.
— Tôi nghĩ giá trị của Kim phủ đủ để chuộc mạng cho ba mươi người chúng tôi.
- Ta nói cậu ngây thơ quá.
Minh lão Đại cười nham hiểm bước lên, thần sắc lạnh lùng.
- Ta muốn xem xem giết cậu rồi thì Kim phủ có vào tay ta hay không.
Minh Lão Đại cũng không hề có ý định chấp nhận điều kiện của Tiêu Dương.
—————— Tha cho dư nghiệt của Mạch Kiếm Tôn? Không đời nào.
Tất nhiên Tiêu Dương cũng không hi vọng đối phương đồng ý.
Hắn chỉ đang cố kéo dài thời gian, qua năm phút nữa mới là thời khắc quyết định vận mệnh.
Thấy Minh Lão Đại đang từng bước lại gần, Hồng Lăng Tôn Toạ và Xích Kiếm Tôn Toạ bên cạnh Tiêu Dương đều cảnh giác nắm chặt thần kiếm trong tay, sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.
- Hỏi câu cuối cùng.
Minh Lão Đại đứng lại.
- Nếu đưa Kim phủ đây thì Kiếm Tông của cậu được chết toàn thây, nếu không thì tất cả... vạn đao phân thâm
Sát ý bùng lên!
Hàn ý lan toả trong đôi mắt Tiêu Dương...
Hắn còn chưa kịp trả lời, bỗng có một sức mạnh tinh thần hùng hậu xông thẳng vào não hải.
Đùng.
Sau gáy Tiêu Dương chấn động dữ dội.
Sâu trong đáy mắt xuất hiện một mảnh khát vọng, một tia hi vọng.
Đoạt xá bắt đầu rồi!