Chương 658: Ma lôi kiếp!
Chương 658: Ma lôi kiếp!Chương 658: Ma lôi kiếp!
Một tiếng Cửu đệ này cũng vang lên trong tim sáu người.
Gió lạnh hây hẩy trên hồ nước. Sáu bóng người lơ lửng trên không nhìn nhau. Mục tiêu của vận mệnh giống nhau để bọn họ đứng cùng, từ nay về sau sóng vai chiến đấu, vì Kiếm Tông trong lòng.
Gió lớn thổi bay mái tóc đỏ trên đầu La Thiên Tôn Tọa. Hơi thở hiu quanh tràn ngập ra. Cổ tay La Thiên Tôn Tọa thu lại, thân kiếm La Thiên màu đỏ nhận chủ trở lại trong cơ thể.
- Đại ca.
Hồng Đào Tôn Tọa ân cần hỏi.
- Ma tính trên người đã khống chế được hoàn toàn chưa?
La Thiên Tôn Tọa gật đầu cười:
- Tôi lấy ma nhập đạo, ma tính lúc nào cũng có thể hóa thành lực lượng của tôi. Hiện tại thực lực của tôi đã đạt Phản Vũ hậu kỳ đỉnh rồi.
- Vậy đại ca mau chóng làm quen với tình huống thân thể mình, điều chỉnh trạng thái tới tốt nhất đi.
Tuy nói tổng cộng có cửu kiếp, độ khó gia tăng nhưng đệ nhất kiếp có uy lực cũng không thể coi thường. Không ít cường giả Độ Kiếp đều suy sụp tại đệ nhất kiếp.
Một ngày.
Độ kiếp đâu phải chuyện đùa.
Đôi mắt La Thiên Tôn Tọa lóe sáng:
Hồng Đào Tôn Tọa trầm tư một hồi, trầm giọng nói:
- Chẳng phải sắp phải độ Tâm Lôi Kiếp sao?
La Thiên Tôn Tọa cần phải độ Ma Lôi Kiếp.
- Nếu không có gì bất ngờ thì trong vòng một ngày, Tâm Lôi Kiếp... Không, đối với tôi mà nói phải là Ma Lôi Kiếp sẽ nhất định giáng xuống.
Hồng Đào Tôn Tọa thốt lên.
Xích Kiếm Tôn Tọa vội vàng nói. Mấy người còn lại cũng đều gật đầu.
Động tĩnh khi độ kiếp nhất định sẽ có. Địa điểm độ kiếp của La Thiên Tôn Tọa đương nhiên không thể chọn ở Kiếm Tông. Nếu để kẻ địch phát hiện ra, chẳng phải sẽ để lộ một cứ điểm của Kiếm Tông sao.
Vẻ mặt sáu người đều ngẩn ra.
Ở bên trong động đá sâu cách đó cả ngàn mét, bốn phương tám hướng đều là núi non trùng điệp. Chọn địa phương hẻo lánh như thế để độ kiếp, cho dù có bị người ở xa xa phát hiện ra, chưa chắc đã chạy tới, hơn nữa cũng không khéo đụng phải kẻ địch.
- Địa điểm độ kiếp là ở một động đá cách Kiếm Tông một ngàn mét đi.
- Chúng ta bố trí trận pháp suốt đêm ở bên kia, hy vọng Ma Lôi Kiếp không gây ra động tĩnh quá lớn.
- Uy lực của Ma Lôi Kiếp rất lớn, hơn nữa chỉ có người độ kiếp một mình nhận lấy. Còn lại tất cả các lực lượng khác, Ma Lôi Kiếp đều có thể xuyên qua.
- Mục đích bố trí trận pháp không phải là để ngăn cản Ma Lôi Kiếp. Từ trận đánh dưới vực sâu, Tiêu Dương đã nhớ bài học, không tới lúc cần thì để Kim Phủ nấp trong mi tâm, dù sao cũng không ảnh hưởng với mình mà tam lão trong Kim Phủ ở mi tâm lúc nào cũng có thể chú ý tình huống bên ngoài.
Hồng Lăng Tôn Tọa và Xích Kiếm Tôn Tọa ở lại thủ Kiếm Tông. Mà Hồng Đào Tôn Tọa mang theo Tiêu Dương, ba người bay nhanh về phía núi non xa thẳm, tìm tòi một hồi, lựa chọn một động đá bắt đầu bày trận.
- Hắc, Tiêu Dương, lời nói này của cậu đúng là quá xem thường Tiểu Thất rồi. Cậu có biết không, Tiểu Thất am hiểu nhất chính là Kiếm trận! Kiếm trận của gã trăm năm trước đã có uy danh vang dội. Chỉ là trận pháp che đậy hơi thở, đối với Tiểu Thất cũng không phải nói chơi đâu.
La Thiên Tôn Tọa hạ xuống đáy đầm nước tu luyện, cảm ngộ Ma đạo trong lòng.
Tiêu Dương vội vàng hỏi thăm.
- Theo lý luận, Tiểu Ngũ nói không sai.
Dưới sự khích lệ của Tiểu Ngũ, Tiểu Thất cười càng sung sướng:
Mặc dù mấy người không phải chuyên tu trận pháp nhưng đều là người sống hơn trăm tuổi, cũng dễ dàng bố trí ra.
Vừa cất lời là Tiểu Thất.
Nghe Tiểu Thất nói xong, ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ Tiểu Thất tiền bối còn có trận pháp nào tốt hơn sao?
Hồng Đào Tôn Tọa trâm giọng nói:
Kim Phủ tại mi tâm Tiêu Dương vang lên tiếng nói.
- Hừ, chỉ bằng trận pháp như vậy mà muốn ngăn cản hơi thở sao?
- Trận pháp là để ngăn cản động tĩnh Ma Lôi Kiếp gây ra. Hiện tại là thời kỳ phi thường, nếu cường giả của Thần Tiên môn ở gần đây, đến phá hoại đại ca độ kiếp thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Xin tiền bối Tiểu Thất chỉ bảo cho.
- Đương nhiên rồi. La Thiên cũng là đệ tử Kiếm Tông của tôi, huống hồ hiện tại tiềm lực của gã cũng không tâm thường. Tôi thật rất chờ mong, lấy ma nhập đạo, sau khi tạo nên Ma Tiên, Ma Tiên có thần kiếm nhận chủ thì sẽ mạnh tới mức nào.
Chờ mong, lại không thể để La Thiên mất mạng vào lúc này.
- Tiêu Dương, cậu nghe lời tôi rồi làm theo.
Lúc Tiểu Thất bắt đầu bày trận, vẻ mặt tươi cười thu lại, nghiêm nghị nói:
- Trước tiên lấy một bộ phận trận kỳ lại đây. Còn nữa, nhổ hết cái trận pháp vớ vẩn trước kia đi.
Loại trận pháp nghiệp dư này tất nhiên không lọt vào mắt Tiểu Thất.
Tiêu Dương chân chờ một chút, đột nhiên nhìn về phía Hồng Đào Tôn Tọa, nói:
- Nhị ca, tôi đột nhiên nhớ ra một trận pháp còn có hiệu quả mạnh hơn trận pháp này tới vài lần...
- Coi như tên nhãi này cũng có chút kiến thức.
Lúc này bên trong Kim Phủ, Tiểu Thất đã cười hắc hắc:
Tiêu Dương cũng không biết. Thất ẩn trận?
- Thất ẩn trận! Dĩ nhiên là Thất ẩn trận!
Hồng Đào Tôn Tọa há miệng lớn, ánh mắt rung động. Thần thức dò xét qua, ông kinh ngạc mở miệng:
Ước chừng nửa giờ sau, Tiêu Dương mới cơ bản hoàn thành bố trí trận pháp.
Đứng bên cạnh trận pháp, đột nhiên cánh tay Tiêu Dương đột nhiên giơ lên, quát khẽ một tiếng.
- Khởi trận!
Âm!
Vài tiếng nổ to như tiếng sấm vang lên.
Đất bằng nổi sấm.
Nguyên hình trận pháp giờ phút này liền hiển hiện ra.
Một luồng khí thế từ cổ đại tràn ra. Chỉ chốc lát sau, trong lòng đám người Tiêu Dương dâng lên một cảm giác kỳ diệu, giống như tất cả mọi thứ hoa cỏ cây cối trong trận pháp đều đã biến mất hoàn toàn.
- Đây là...
Hồng Đào Tôn Tọa ngồi nhìn Tiêu Dương bố trí trận pháp, ánh mắt càng ngày càng tỏa ra vẻ khó hiểu và nghi hoặc. Ông căn bản không hiểu rõ là chuyện đương nhiên. Dù sao thì cũng không phải ông chuyên tu trận pháp, sự hiểu rõ với trận pháp cũng có hạn.
Tiêu Dương không nói gì thêm, nhanh chóng rút trận pháp trước đó đi xong, dưới sự chỉ đạo của Tiểu Thất, nhanh chóng hạ trận kỳ xuống vị trí tương ứng. Phạm vi trận pháp này bao trùm cũng lớn hơn trận pháp trước vài lần, phủ tới bán kính cả trăm mét.
- Cậu tới bố trí đi.
Hồng Đào Tôn Tọa ngẩn ra, vẫn lựa chọn tin tưởng Tiêu Dương, lúc này gật đầu:
- Vài lân? Nào có phải chỉ vài lần thôi.
Tiền bối Tiểu Thất bên trong Kim Phủ lập tức nói thầm vẻ không vui, còn bĩu môi lẩm bẩm:
- Thất ẩn trận là một cường giả trận pháp của Kiếm Tông chúng ta sáng chế ra.
Hồng Đào Tôn Tọa cất tiếng nói:
- Thất ẩn, trong trận pháp, tất cả mọi vật trong ngũ hành, hơn nữa cả thiên địa cũng đều bị che dấu đi. Người bên ngoài căn bản không thể phát hiện ra.
- Tiêu Dương, không ngờ cậu lại hiểu cách bố trí Thất Ẩn Trận.
Lê Thiên Tôn Tọa cũng không nhịn nổi mà cất tiếng than thở kinh ngạc.
Tiêu Dương hơi xấu hổ sờ sờ mũi. Trận này không phải hắn bố trí. Thậm chí hắn còn chẳng biết Thất Ẩn Trận là cái gì. Chẳng qua từ phản ứng của đám người Hồng Đào Tôn Tọa, trận pháp này hẳn là không tồi đi.
†r
Thế là tốt rồi.
Tiêu Dương yên tâm.
Đêm xuống, đám người Hồng Đào Tôn Tọa nhanh chóng trở về Kiếm Tông. Sau khi bố trí Thất Ẩn Trận, lo lắng trong lòng đám người Hồng Đào Tôn Tọa đã biến mất hơn phân nửa.
- Trong núi sâu rừng thẳm này, còn có Thất Ẩn Trận che dấu hơi thở của Ma Lôi Kiếp, che dấu vị trí độ kiếp của đại ca, trong thời gian ngắn ngủi, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện chuyện bất ngờ.
Tất cả mọi người đều yên tâm phi thường.
Hiện tại chuyện lo lắng duy nhất đó là La Thiên Tôn Tọa có thể thuận lợi vượt qua được Ma Lôi Kiếp hay không.
Độ kiếp chỉ có thể dựa vào bản thân.
Tiêu Dương trở lại trong nhà gỗ, Kim Du Uyển, Diệp Tang và Tiểu Thanh đang ngồi cùng ăn cơm. Thấy Tiêu Dương tiến vào, Kim Văn Tôn Tọa đương nhiên uống với Tiêu Dương một chén. Khi Tiêu Dương nói tin tức La Thiên Tôn Tọa sắp độ kiếp ra, mọi người càng thêm mừng rỡ vô cùng.
Đương nhiên Tiêu Dương cũng không nói La Thiên Tôn Tọa lấy ma nhập đạo mà nói ông đã thoát khỏi ma tính xâm lấn, thực lực tăng vọt, sắp sửa bắt đầu độ kiếp.
Ăn uống thoải mái một hồi, đi ra khỏi nhà gỗ đã thấy trời tối mịt. Ánh trăng như bạc chiếu từ trên bầu trời xuống thung lũng, rải trên thảm cỏ. Bên trái Tiêu Dương là Diệp Tang, bên phải là Kim Du Uyển và Tiểu Thanh. Bởi chuyện ban ngày, trong lòng Kim Du Uyển vẫn luôn có cảm giác khác thường, cả đêm đều không yên lòng.
- Tiêu Dương, bên ngoài có rất nhiều người tìm anh.
Mấy người ngồi trên thảm cỏ. Diệp Tang hái nhẹ một bông hoa dại, nói khẽ:
- Thiết Anh cũng gọi điện nói cho tôi biết.
Tiêu Dương đưa tay sờ túi theo tiềm thức, cảm thấy trống không.
Trận đánh dưới vực sâu, mấy thứ như điện thoại di động cũng bị Tiêu Dương bỏ qua một bên từ lâu. Trong thung lũng này cũng không mất tín hiệu như dưới vực, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại đến.
- Tìm anh à?
Tiêu Dương ngẩn ra, tự nói:
- Cũng đúng, thi đấu Liên minh thi họa hẳn sắp tiến hành tới giai đoạn nóng bỏng nhất rồi.
Đại biểu Sơn Hà thi đấu nhưng cho tới bây giờ Tiêu Dương cũng chưa dự thi lần nào.
- Cũng không phải vì việc này.
Diệp Tang chân chừ một chút, nhìn Tiêu Dương:
- Là bởi Thiên Tử Các.
- Thiên Tử Các?
Đồng tử Tiêu Dương hơi co lại.
Bị trục xuất khỏi Thiên Tử Các, trong lòng Tiêu Dương đương nhiên còn giữ chút ức chế, khó chịu.
- Đúng, nghe nói là có chuyện thay đổi gì đó. Thiên Tử Các muốn mời anh vê một lần nữa.
Diệp Tang lên tiếng.
- Thiên Tử Các là chỗ nào thế?
Kim Du Uyển tò mò hỏi một tiếng.
- Một nơi không liên quan nhiều tới chú lắm.
Tiêu Dương cười cười lắc đầu.
- Nếu Thiên Tử Các đã trục xuất anh thì anh không có khả năng trở về nữa. Sau khi nhận được thông báo trục xuất chính thức, Tiêu Dương đã âm thầm thề, dù sau này có dùng kiệu tám người khiêng đến đón mình, mình cũng không quay trở về. Gọi thì đến, xua tay thì đi? Tiêu Dương không nuốt nổi cục giận này.
- Không nói tới Thiên Tử Các nữa.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn lên:
- Trăng đêm nay thật đẹp chứ.
Ba cô gái đồng thời nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Trên đỉnh đầu, mặt trăng đã biến mất từ lâu, trời đen kịt, chỉ còn một vùng ánh sao.
Con mắt Tiêu Dương sâu sắc bình tĩnh ngẩng đầu nhìn, suy nghĩ từ từ chuyển động. Đôi mắt hắn cũng không tự chủ được lóe lên vẻ nhớ nhung.
- Đại đại ca độ kiếp xong, mình cũng nên quay về Minh Châu rồi.
Tiêu Dương đã coi Minh Châu là nhà mình rồi.
Rời nhà lâu sẽ nhớ nhà.
Hôm nay, trong thung lũng, không khí ấm áp, sáng sớm Tiêu Dương đã dậy. Lần đầu tiên tham dự thần luyện với đệ tử Kiếm Tông, ánh kiếm bay múa. Vẻ mặt mỗi gã đệ tử Kiếm Tông so với trước kia đều cương nghị và lạnh lùng hơn.
Khổ tâm luyện kiếm chính là đợi thời khắc kiếm ra khỏi vỏ uống máu.
Lúc giữa trưa vẫn không có chuyện gì.
Đến gần hoàng hôn, hai tiếng nổ âm ầm vang lên.
Vị trí đầm nước.
Tiêu Dương đang dạy Diệp Tang và Kim Du Uyển Ngũ Hành Kiếm, nghe thấy tiếng động, hai mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức nhoáng người đi.
- Các em tự mình luyện tập đi.
Dứt lời bóng dáng hắn đã bay ra ngoài cả trăm mét.
Tiến thẳng về vị trí đầm nước.
Lúc Tiêu Dương chạy đi, đám người Hồng Đào Tôn Tọa cũng đồng thời di chuyển.
Trên đầm nước, tóc đỏ buông tới thắt lưng, khuôn mặt La Thiên Tôn Tọa nghiêm nghị, toàn thân như một thanh thần kiếm sắc bén đợi ra khỏi vỏ, hơi thở quả thật no đủ, có cảm giác như công đức đã viên mãn.
Độ kiếp, lần đầu tiên lột xác.
Sáu người đến đủ xong, La Thiên Tôn Tọa phất tay, giọng nói trâm thấp:
- Tôi đã cảm nhận được Ma Lôi Kiếp sắp tới rồi. Chỉ chừng một nén nhang thôi.
- Việc này không nên chậm trễ, mau chóng xuất phát đi.
Ở bên ngoài nghìn mét, trước Thất Ẩn Trận.
- Thất Ẩn Trận?
La Thiên Tôn Tọa cũng kinh hãi, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, không nén được cảm thán một tiếng:
- Tiêu Dương, không thể không nói, cậu đúng là bảo bối của Kiếm Tông chúng ta. - Có Thất Ẩn Trận này, có người khác độ kiếp nữa cũng không cần lo lắng bị kẻ địch dễ dàng phát hiện.
Bảy người cất bước vào trận.
- Động đá phía trước kia chính là vị trí độ kiếp tốt nhất.
Cổ tay Tiêu Dương vung lên, mười mấy thanh Thiên Hoàng Kiếm xuất hiện, đều bay vào bên trong động đá.
- Đại ca, nếu cần thì cứ việc sử dụng đi.
Uy lực của Tâm Lôi Kiếp thay đổi tùy theo người.
Mà Ma Lôi Kiếp của La Thiên Tôn Tọa càng chưa có ai vượt qua, không thể dự đoán trước. Có thêm vài thanh thần kiếm nhận chủ, ít nhất cũng có thể phòng ngừa không may.
La Thiên Tôn Tọa không từ chối, gật đầu nhận kiếm, xoay người đi vào bên trong động đá.
Sáu người Tiêu Dương phân ra bốn phía, chú ý tập trung quan sát tình hình xung quanh.
Họ hộ pháp cho La Thiên Tôn Tọa.
Ước chừng thời gian một nén nhang, đột nhiên một luồng uy áp thiên địa kinh khủng ập xuống!
Chỉ một thoáng, trong lòng Tiêu Dương dâng lên một loại cảm giác khiếp vía, hai chân run lên theo tiêm thức, bóng người không tự chủ được, rời xa động đá mười mấy mét mới khôi phục bình thường được.
- Ma Lôi Kiếp!
Tiêu Dương quay đầu nhìn lại động đá, nắm chặt tay.