Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 653 - Chương 657: Ma Đạo La Thiên!

Chương 657: Ma đạo La Thiên! Chương 657: Ma đạo La Thiên!Chương 657: Ma đạo La Thiên!

Ma vốn là đạo!

Ma vốn là đạo!

Bốn chữ vang vọng như chuông sớm trống chiều khắp trong dãy núi bốn phía của đầm nước, lượn lờ quanh quẩn, như mang theo xu thế tận trời, mở ra đại đạo.

Ma vẫn là tồn tại khiến người ta kiêng ky và sợ hãi.

Rơi vào ma đạo, trước tiên nghĩ đến là cảnh vạn kiếp không về, vĩnh viễn không được siêu sinh. Nhưng mà không ai từng nghĩ tới lấy ma vấn đạo.

Thế gian hàng ngàn hàng vạn đạo, đạo đạo đều có thể thành tiên.

Lời nói của sư tôn là Kiếm Tiên tối cường, Tiêu Dương vẫn tin tưởng không hề nghỉ ngờ. Đã như vậy thì vì sao ma không thể nhập đạo? Khẳng định là có! Ma nhất định cũng có phương pháp ngộ đạo. Một khi chứng đạo thì liên thành tựu Ma Tiên.

- Ma Tiên?

Tiêu Dương hiểu quá ít về ma, cũng bởi thế hắn mới dám sinh ra ý nghĩ điên cuồng lớn mật như vậy, để La Thiên Tôn Tọa lấy ma nhập đạo. Nếu thật sự ngộ ra Ma đạo, ma tính sẽ không còn là ràng buộc với La Thiên Tôn Tọa nữa mà chính là suối nguồn sức mạnh của lão.

Trăm thanh Thiên Hoàng Kiếm xuất hiện.

Giọng nói truyền ra như quỷ my, như tâm kinh thần thánh, như bồ đề tẩy tủy, như phật tượng hiển linh, như quỷ kêu chấn hồn...

Vùi! Vùi! Vùi

- Lấy ma thành tiên, nếu được thật thì tuyệt đối là người đầu tiên từ khi có trời đất đến nay.

Bóng người Tiêu Dương một phân thành hai, hai chia thành bốn, rất nhanh liền huyễn hóa ra trăm phân thân.

Tam lão trong Kim Phủ trong cơ thể Tiêu Dương cảm nhận được ý của Tiêu Dương lúc này, ánh mắt không khỏi mở lớn tới cực điểm.

Kiếm ý mênh mông tràn ngập trời đất, phủ kín cả bầu trời.

Ma vốn là đạo, ma có thể thành tiên.

- Từ xưa đến nay ma là ma, tiên là tiên. Hai loại đạo hoàn toàn bất đồng, làm sao có thể đi cùng?

Hai tròng mắt La Thiên Tôn Tọa vẫn đỏ bừng, dữ tợn vô cùng, tay cầm La Thiên kiếm. Nhưng giờ phút này ông lại không có bất cứ động tĩnh gì, bên tai vẫn vang vọng tiếng nói chấn động tới tận linh hồn kia.

Trăm hư ảnh như thực chất đều nắm một thanh Thiên Hoàng Kiếm. Trong óc bổn tôn của Tiêu Dương, Hư kiếm đột nhiên chấn động.

Như ma như tiên.

Vù vù.

Vù vù vùi

Tiêu Dương đạt Hóa Tượng hai mươi mốt biến, không có khả năng biến ảo ra trăm bóng phụ ảnh Hóa Tượng. Giờ phút này hắn thể hiện ra áo nghĩa cao nhất của Quý Phi Túy Tửu,"Thiên Thu Giai Nhân”. Với thực lực của Tiêu Dương hiện giờ, biến ảo ra trăm hư ảnh hoàn toàn không phải nói chơi.

- Thiếu niên vệ đạo xuất thị tỉnh, trượng nghĩa tâm thân viễn đạo hành. Nhân yêu thù đồ vị hữu hận, chích vi nhân gian bất liễu tình.

Hư ảnh Tiêu Dương huyễn hóa ra vây quanh bốn phía La Thiên Tôn Tọa, động tác mỗi hư ảnh đều nhịp, múa kiếm, vung lên, là tuyệt học chí cao của mạch Kiếm Tôn, Thanh Liên Kiếm Ca.

- Bích tùng tùng, cao sáp thiên, đại giang phiên lan thân duệ yên. Sở hồn tâm mộng phong ti nhiên, tiểu phong phi vũ sanh đài tiễn. Dao cơ nhất khứ nhất thiên niên, đinh hương cung trúc đề lão viên. Cổ từ cận nguyệt thiêm quế hàn, tiêu hoa trụy hồng thấp vân gian.

Lực lượng kiếm đạo lan tràn khắp cả không gian.

Năm vị Tôn Tọa xa xa nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng cũng trông ngóng. Bọn họ đều hiểu ý của Tiêu Dương.

Rất nhiều lực lượng kiếm đạo điên cuồng bùng lên như thủy triều, lần lượt chia vào trăm thanh Thiên Hoàng Kiếm. Ánh sáng của Thiên Hoàng Kiếm chợt bùng lên, cắt tới tận trời cao.

Nhưng giờ phút này đã không còn biện pháp gì nữa rồi. Linh hồn của đại ca sắp sửa bị cắn nuốt hoàn toàn rồi.

Ý nghĩ điên cuồng này, quả thực mọi người không dám nghĩ tới.

Để đại ca lấy ma nhập đạo?

Một kiếm vung lên, trăm kiếm bay múa.

Lớp lớp bóng ma, tiên ảnh tung bay ở đó.

- Tạc tiêu hồn mơ tới tiên tân, nhìn thấy bồng sơn không chết người. Vân diệp hứa tài thành cũng phục, ngọc. Tương giáo ăn nhuận sầu thân. Hồng lâu gần nguyệt nghi hàn thủy, lục hạnh diêu phong chiếm cổ xuân. Lần đệ rời xa xem hành chưa lần, di động quang dắt vào thế gian trần.

Bóng kiếm tung bay, đạo' ý tràn ngập không gian.

Kiếm ca nổi lên.

Cho dù là có tác dụng hay không, Tiêu Dương chỉ có thể thử một lần.

Loại phương pháp này giống như giấc mộng trước kia, Kiếm tiên tối cường múa kiếm ngộ đạo cho Tiêu Dương.

Trăm kiếm bay múa, tỏa ra tất cả lực lượng của "đạo" mà Tiêu Dương hiểu được. Trong khoảnh khắc này, hắn khiến "đạo" bao phủ khắp bốn phía La Thiên Tôn Tọa.

- Lực kiếm đạo của Tiêu Dương không ngờ lại sâu sắc hơn vài phần rồi.

Hồng Lăng Tôn Tọa không khỏi than thở.

Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn vẻ mặt La Thiên Tôn Tọa...

Giờ phút này tóc tai La Thiên Tôn Tọa tán loạn, tay cầm trường kiếm, vẻ mặt không ngừng co quắp, cảm nhận lực lượng của "đạo" xung quanh. Khí đen trên mặt dường như hơi nới lỏng hơn, ánh mắt nhìn phía trước, cánh tay run rẩy. La Thiên màu đỏ phát ra tiếng vù vù.

Lực lượng kiếm đạo cũng đồng thời lan tràn ra.

La Thiên Tôn Tọa vốn đã hiểu được lực kiếm đạo, chỉ là trước kia bị ma tính xâm lấn, tất cả lực lượng của "đạo" đều đã biến mất. Hôm nay không ngờ La Thiên lại phát ra lực lượng kiếm đạo rồi.

- Có tác dụng rồi!

Ánh mắt Hồng Đào Tôn Tọa đột nhiên sáng ngời, toàn thân kích động khó kiềm chế nổi, nắm chặt tay, kích động tới đôi môi run run.

- Ma vốn là đạo.

- Ma vốn là đạo, ma cũng có thể thành Ma Tiên.

- Thế gian hàng ngàn hàng vạn đạo, đạo đạo có thể thành tiên.

Trong linh hồn vẫn vang vọng lời nói như chuông sớm trống chiều của Tiêu Dương.

Bỗng nhiên, linh hồn chấn động. Vốn linh hồn La Thiên Tôn Tọa bị bao phủ thật sâu rốt cục thoát ra trong tích tắc.

Âm!

Trong Kim Phủ, Tiểu Cửu sợ hãi than thở.

- Dường như còn bị hắn đánh bậy đánh bạ mà có hiệu quả rồi.

- Nếu La Thiên có thể sống qua kiếp nạn này, tương lai sẽ là Ma Tiên duy nhất trên thế gian! Bản thân ma đạo đã mạnh mẽ vô cùng, một khi trở thành Ma Tiên thì sẽ là một luồng lực lượng mạnh mẽ của Kiếm Tông chúng ta.

Kích động, chờ mong, đồng thời cũng thấp thỏm.

- Chúng ta cũng đi hỗ trợ đi.

Hồng Đào Tôn Tọa quyết định thật nhanh, bóng người hơi nhoáng lên.

Năm người cũng không làm rối loạn tiết tấu múa Thanh Liên Kiếm Ca của Tiêu Dương, bóng người hơi nhoáng lên, chỉ thể hiện lực Kiếm đạo ra, nhập vào bên trong ánh kiếm của Tiêu Dương.

Trên đầm nước, rất nhiều lực lượng của đạo truyền vào trong óc La Thiên Tôn Tọa.

Truyền thẳng sâu vào tận linh hồn.

- Thật sự là một ý nghĩ điên cuồng.

Nếu đại ca có thể lấy ma nhập đạo, khống chế ma trong lòng, tình huống hiển nhiên bất đồng rồi.

Tai họa một phương.

Vốn bọn họ đã tuyệt vọng. Đại ca nhập ma đã định, linh hôn hoàn toàn bị ăn mòn. Chỉ sợ không còn tới một ngày, linh hôn ông sẽ hoàn toàn bị diệt mất, biến thành ma hoàn toàn. Ma như vậy đã mất hết nhân tính, chỉ biết giết chóc điên cuồng.

Vẻ mặt mấy người còn lại cũng kích động vô cùng.

- Giờ phút này Tiêu Dương dùng lực kiếm đạo dẫn dắt, kéo đại ca ngộ đạo, không ngờ thật sự có tác dụng rồi.

Môi La Thiên Tôn Tọa nhúc nhích khẽ, trong óc giống như có một ánh chớp lóe sáng.

- Thường nói là ma đạo, cũng không ngờ ma cũng có thể coi là một đạo tu hành.

- Nếu tôi không thể trở lại trước kia thì đơn giản thành ma đi.

Ánh mắt màu đỏ vô hồn của La Thiên Tôn Tọa lúc này rốt cục bộc phát ra thần thái sáng lạng.

- Chưa ai từng đi qua ma đạo, tôi liền là người đầu tiên đi. - Vì Kiếm Tông, tôi nguyện nhập ma. Vì Kiếm Tông, tôi thê thành Ma Tiên.

Âm! Âm! Ầm! Âm!

Thân thể La Thiên Tôn Tọa vang lên tiếng rung động kịch liệt, ma lực lan tràn khắp toàn thân, giống như tẩy kinh phạt tủy, bài trừ tất cả tạp vật trong cơ thể ra ngoài, chỉ còn lại mail

Ngửa đầu, mái tóc màu đó tung bay theo gió.

Như ma sừng sững thiên địa!

Một tích tắc này, ông cảm ngộ ma đạo.

Hai mắt La Thiên Tôn Tọa nhắm chặt, vẻ đau đớn trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất.

Trăm bóng người biến mất.

Trăm thanh thân kiếm cũng bị Tiêu Dương thu hồi.

Sáu bóng người đứng thẳng sóng vai, bay nhanh về phía sau, để cho La Thiên Tôn Tọa một không gian tuyệt đối yên tĩnh, cảm ngộ Ma đạo.

Thành bại lúc này chỉ xem bản thân La Thiên Tôn Tọa rồi.

Tất cả mọi người đều trâm mặc không lên tiếng, lòng bàn tay nắm chặt, mồ hôi lạnh cũng toát ra.

Bóng người màu đỏ trôi nổi trên đầm nước. Ước chừng một giờ sau, sắc trời đã bắt đầu tối, đột nhiên một tiếng nước ào ào vang lên...

Đầm nước vốn bình lặng kia bất ngờ bắt đầu dậy sóng, dâng lên, giống như bị một luông sức mạnh không biết dẫn dắt, ào ào khởi động. Đột nhiên âm ầm mấy tiếng, chín cột nước đường kính lên tới ba mét phóng thẳng lên tận trời cao.

Dầm nước rút nhanh xuống, hóa thành cột nước xông tận lên trời.

- Rống!

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên. Hai mắt La Thiên Tôn Tọa mở ra trong giây lát!

Ánh sáng đen như mực léo sáng.

Đen như mực!

Vẻ mặt sáu người phía trước đồng thời chấn động. Ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt của La Thiên Tôn Tọa trước đó đã biến mất.

Ào ào.

Màn nước hạ xuống, phủ xuống thân thể La Thiên Tôn Tọa. Ý thức của La Thiên Tôn Tọa tỉnh táo, càng ngày càng rõ ràng, trong đầu hiện lên hình ảnh trước đó.

Một nháy mắt như cả cuộc đời.

Bãi bể nương dâu.

Đợi nước rơi xuống đầm nước một lần nữa, vẻ mặt cứng ngắc của La Thiên Tôn Tọa từ từ thay đổi, nhìn vê sáu người xa xa.

Trong chốc lát này, linh hôn sáu người không nén nổi mà lo lắng vài phần.

Nắm chặt bàn tay.

- Đại ca, đại ca có thể nhận ra chúng ta sao?

- Lấy ma nhập đạo, có phải thật sự có tác dụng không? Chưa ai có dũng khí lên tiếng phá tan sự yên lặng này, ánh mắt nhìn La Thiên Tôn Tọa.

Yết hầu La Thiên Tôn Tọa lên xuống vài cái chậm chạp.

Tiếng nói cứng ngắc.

- Nhị... Đệ.

Trong tích tắc này, hốc mắt Hồng Đào Tôn Tọa đỏ bừng. Người đàn ông mạnh mẽ cũng không nhịn được rơi lệ. Đời này, không ngờ cả đời này còn có thể nghe được đại ca gọi một tiếng nhị đệ.

Nước mắt rơi xuống.

- Đại... cal

Giọng nói của Hồng Đào Tôn Tọa run rẩy:

- Gọi tôi thêm một tiếng đi.

Vùi

Bóng người La Thiên Tôn Tọa vọt tới trước.

- Nhị đệ!

Trong khoảnh khắc, Hồng Đào Tôn Tọa khóc òa lên như con trẻ.

Nước mắt không ngừng chảy xuôi. Sau khi đại ca tỉnh lại, lão khóc rống lên một hồi.

- Lại... Lại gọi một tiếng...

- Nhị ca, anh đủ rồi chứ

Giang Phong vội vàng quát to một tiếng, sau đó nhìn La Thiên Tôn Tọa, kích động run rẩy nói:

- Đại ca, người gọi tôi một tiếng.

- Tam đệt

- Tứ muội!

- Ngũ đệt

- Thất đệ!

Sáu vị Tôn Tọa vượt quá trăm tuổi lúc này không ngờ ôm đầu khóc rống lên.

Cảm giác mất rồi lại tìm được càng quý giá, càng khiến người ta quý trọng hơn.

Nhìn sáu người trước mắt, đôi mắt Tiêu Dương cũng lóe lên vẻ ướt át, khóe miệng lại tràn ra nụ cười thoải mái.

Không biết bao lâu sau, bóng đêm đã dày.

La Thiên Tôn Tọa xoay người, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Tiêu Dương, đột nhiên chắp tay vái hắn:

- Tiêu Dương, đa tạ cậu.

Tiêu Dương vội bước lên nâng La Thiên Tôn Tọa dậy, vội vàng nói:

- La đại ca làm thế này chết tôi mất. Nếu mọi người không chê thì từ đêm nay trở đi, tôi chính là Cửu đệ của mọi người.

Tính ra có tám đại Tôn Tọa, mình nên xếp thứ chín.

- Cửu đệ.

La Thiên Tôn Tọa quả thực không chút do dự, lập tức trâm giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment