Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 652 - Chương 656: Ma Vốn Là Đạo!

Chương 656: Ma vốn là đạo! Chương 656: Ma vốn là đạo!Chương 656: Ma vốn là đạo!

Hôn một chút sẽ tỉnh?

Giọng nói của Tiểu Thanh không ngừng vang vọng bên tai Kim Du Uyển như ma quỷ, khi hơi động lòng liền khó có thể thu hồi được. Cách nói nghe có vẻ ngớ ngẩn này giờ lại bắt đầu mọc rễ trong tai Kim Du Uyển...

Nhìn mặt cương nghị trông như được điêu khắc thành kia, đối với cô nó lại như có lực hấp dẫn không thể nào hiểu nổi.

- Hắn là chú Tiêu mà.

Gương mặt Kim Du Uyểh hơi đỏ lên, nghĩ ngợi một chút:

- Chẳng qua mình chỉ muốn đánh thức hắn thôi.

Bị Tiểu Thanh giật dây, lông mi Kim Du Uyển nhẹ nhàng run rẩy, bóng người tiến gần đến giường, ngồi xuống một bên, hít sâu một hơi, thân thể nhẹ nhàng, chậm chạp cúi xuống...

Khoảng cách tới môi Tiêu Dương càng ngày càng gân.

Vẻ mặt Tiêu Dương có vẻ chẳng hiểu gì, khó hiểu nhìn hai cô gái chạy như bay ra ngoài, sửng sốt một chút rồi chợt lắc đầu, duỗi người một cái. Xương cốt hắn vang lên tiếng răng rắc.

- Vẫn còn quá yếu.

- Chị Uyển Nhì.

Tiêu Dương nhảy lên, cảm nhận thực lực mình giờ phút này một chút, thấy có tăng trưởng nhưng cũng không nhảy vọt, hôm nay là Hóa Tượng hai mươi mốt biến.

- ÁII

Nếu so sanh thì cao thủ bên ngoài kia quả thực là một trò cười.

Lúc này hai mắt Tiêu Dương vốn đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

Tiêu Dương thở dài lắc đầu.

Kim Du Uyển không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi, gương mặt lập tức đỏ bừng tới tận mang tai, giống như bị bắt gặp đang ăn vụng, lập tức bóng người nhảy vọt lên, nhanh chóng chạy thẳng ra cửa trốn.

Bốn mắt nhìn nhau.

- Xem ra đã khôi phục hoàn toàn rồi.

Trong Kim Phủ truyên ra tiếng hổn hển nhớn nhác của Tiểu Cửu:

Tiểu Thanh vội vàng đuổi theo.

- Cậu mới bao nhiêu tuổi hả! Cường giả Tâm Lôi Kiếp có ai không phải là lão quái vật sống cả trăm năm đâu.

Trải qua trận chiến dưới vực sâu, Tiêu Dương mới thật sự cảm nhận được sâu sắc thực lực của cường giả chân chính.

- Thằng ranh cậu không ngờ còn chưa biết đủ.

- Làm sao lại...

Thần thái lóe sáng. Nếu trước kia tốc độ vận khí trong kinh mạch của Tiêu Dương như Cherry, hiện tại quả thực như Lamborghini, vận khí bình thường đã lướt nhanh như gió.

- Tiêu Dương, lúc này thực lực của cậu tăng trưởng không chỉ giới hạn ở đột phá mấy biến.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Cho dù có là thiên tài, thiên phú có yêu nghiệt thì cũng cần thời gian để trưởng thành.

Cô lao tới giống như chim nhỏ về tổ.

Một bóng người mặc áo xanh, vẻ mặt xinh đẹp như tiều tụy, con mắt giờ không thể nén nổi vẻ vui mừng và ngạc nhiên.

Vù.

Tiểu Ngũ nhắc nhở một tiếng xong, Tiêu Dương lại ngồi khoanh chân trên giường. Trong nháy mắt khi vận chuyển nội khí, đôi mắt hắn đột nhiên mở to tròn xoe.

Vận khí nhanh, tất nhiên tốc độ nhanh, tốc độ ra chiêu cũng nhanh.

Thời gian trước kia chém ra một kiếm, hiện tại đủ để chém ra hai ba kiếm.

Vốn tốc độ của Tiêu Dương đã rất kinh người rồi, hiện tại lại có hiệu quả tăng vọt, hơn nữa lúc sử dụng Phong Kiếm, uy lực kinh khủng tới mức nào cũng có thể tưởng tượng được.

Hắn bỗng tắt tiếng:

Tốc độ vận khí không ngờ nhanh gấp đôi trước kia.

- Nhanh gấp đôi!

Tiêu Dương ngây người trong chốc lát, ánh mắt lập tức lộ vẻ mừng như điên:

- Tiêu Dương.

Giờ phút này Diệp Tang không còn rụt rè chút nào nữa, nhào thẳng vào lòng Tiêu Dương. Cảm nhận bàn tay mạnh mẽ kia, cảm nhận bộ ngực ấm áp ấy, tảng đá lớn trong lòng Diệp Tang rốt cục đã được hạ xuống.

Tiêu Dương vuốt mái tóc mềm mại của Diệp Tang, mỉm cười khẽ:

- Không sao rồi.

Bên ngoài nhà gỗ, Kim Du Uyển và Tiểu Thanh đứng bồi hồi. Gương mặt Kim Du Uyển vẫn còn đỏ bừng, khó nén nổi ngượng ngùng. Lúc này vài bóng người dồn dập bay vút tới, vọt vào bên trong nhà gỗ.

- Tiêu Dương.

Hồng Lăng Tôn Tọa cất tiếng. Lúc năm vị Tôn Tọa lắc mình tiến vào, lại thấy cảnh hai người đang ôm nhau. Diệp Tang vội vàng vọt từ trong lòng Tiêu Dương ra, sắc mặt đã hơi đỏ bừng.

- Rốt cục cậu cũng tỉnh rồi.

Xích Kiếm Tôn Tọa thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt Tiêu Dương:

Vẻ mặt buồn bã, vô cùng đau đớn.

Sắc mặt năm đại Tôn Tọa lập tức thay đổi hẳn.

Bỗng nhiên, một loạt tiếng gào rống như dã thú vang lên. Tiếng rộng chấn động trời đất, khiến trái tim kẻ khác lạnh lẽo.

Rống! Rống! Rống!

Giang Phong Tôn Tọa nói tiếp. - May mà thân phận Tiêu Dương không bại lộ, cho dù đi ra ngoài, người của Thần Tiên môn cũng không biết hắn là người Kiếm Tông chúng ta.

Một bàn tay đặt lên vai Tiêu Dương.

Hồng Đào Tôn Tọa.

Lúc này vẻ mặt Hồng Đào Tôn Tọa trịnh trọng nhìn Tiêu Dương, nói:

- Tiêu Dương, em không giống các đệ tử Kiếm Tông khác. Chuyện thế tục của em rất nhiều, chị biết em không có khả năng ở lại Kiếm Tông trong thời gian dài, cho nên chị có một yêu cầu với em.

- Xin chị Hồng Đào nói đi.

- Bảo vệ bản thân cho tốt.

Hồng Đào Tôn Tọa nghiêm mặt nói.

- Nhớ kỹ, mạng của em không chỉ thuộc về bản thân em.

Tiêu Dương gật đầu.

Trái tim nặng nề.

Mặc dù trận đánh dưới vực sâu đã qua bảy ngày nhưng Tiêu Dương vẫn luôn lâm vào trạng thái hôn mê. Trong mắt hắn, dường như trận đánh đó vừa mới xảy ra.

Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông đang lúc mạnh nhất, tổn thất này căn bản chưa động tới gân cốt. Nhưng mạch Kiếm Tôn lại tổn thất không chịu nổi rồi.

Trận này đại thắng nhưng trong lòng hắn lại không phải thắng lợi trọn vẹn.

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Tiêu Dương không khỏi hiện lên một tâng buồn bã.

- Không sao là tốt rồi. Kiếm Tông chúng ta không thể thừa nhận nổi tổn thất lớn như vậy đâu.

- Tiếng động gì vậy?

Tiêu Dương hỏi một câu theo tiềm thức, trong lòng có cảm giác không tốt lắm.

- Là đại ca đã nhập ma rồi...

Diêm La thiếp cắn môi, buồn rầu nói:

- Đi thôi.

Năm người mang theo Tiêu Dương, bay vút qua ngọn núi. Lúc này Tiêu Dương cũng hiểu rõ trạng thái của La Thiên Tôn Tọa giờ phút này.

- Ma tính xâm lấn!

Sắc mặt Tiêu Dương xanh mét, nội tâm vội hỏi thăm ba người Ngũ Thất Cửu.

- Ba vị tiền bối, có biện pháp gì hay không?

- Nhập ma.

Tiểu Ngũ thở dài, lắc đầu trả lời:

- Từ xưa tới nay, người nhập ma cuối cùng chỉ có một kết quả, đó là ma tính ăn mòn nội tâm, biến thành cuồng ma sát nhân, khiến tất cả mọi người phẫn nộ, lọt vào vây giết.

- Ma vốn là vật quỷ dị khiến mọi người trên thế gian kiêng ky.

Tiểu Cử vội nói tiếp: - Tâm ma của người là chướng ngại lớn trên con đường tu hành. Nếu không thì cũng không có cảnh giới Tâm Lôi Kiếp. Ma vật trên thế gian cực nhỏ nhưng mỗi lần xuất hiện cũng khiến cho gió tanh mưa máu nổi lên. Loại nhập ma mà không còn tinh thân như La Thiên Tôn Tọa này, trái tim sớm đã thành ma, người giống như ma vật, nếu muốn cứu trở lại là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

- Trong lòng La Thiên dù có chấp niệm rất sâu nhưng không kiên trì được mấy ngày nữa. Một khi ma tính hoàn toàn ăn mòn linh hồn, ý thức của La Thiên sẽ hoàn toàn biến mất. Đến lúc đó thì không còn La Thiên mà đã biến thành Ma Thiên rồi!

- Thật ra biện pháp tốt nhất chính là hiện tại thừa lúc gã chưa thành ma hoàn toàn mà giết gã đi.

Giết ông ấy.

Ai có thể ra tay được?

Mấy người nhìn bóng người vẻ mặt dữ tợn, co quắp trôi nổi lơ lửng trên đầm nước, ai cũng đều khó chịu đau đớn, trong lòng có cảm giác bất lực.

- Tiền bối, thật sự không có biện pháp khác sao?

Tiêu Dương vội nói.

Mái tóc đỏ tán loạn của La Thiên Tôn Tọa khiến hắn nhìn cũng đau đớn.

- Chưa bao giờ có người nhập ma còn có thể khôi phục bình thường.

Tiểu Ngũ thở dài.

- Nhân tính dù sao cũng không thể chống nổi ma tính.

Tiêu Dương trầm mặc.

Giương mắt nhìn La Thiên Tôn Tọa đang vung La Thiên kiếm màu đỏ điên cuồng phía xa, trong lòng Tiêu Dương giống như có một tảng đá nặng ngàn cân.

Vô cùng khó chịu.

Giờ phút này La Thiên Tôn Tọa rơi vào tình trạng bị dày vò, vạn kiếp không về, nói một cách nào đó cũng là do hắn.

- Nếu không phải mình...

Trong lòng Tiêu Dương cảm thấy nặng nề.

- Một trận chiến này không có ai đúng ai sai.

Hồng Đào Tôn Tọa vỗ bả vai Tiêu Dương:

- Đệ tử Kiếm Tông chúng ta chờ để được đánh một trận đó đã rất khổ sở rồi. Kể cả đại ca, không ai không khát vọng. Các anh em chết trận dù chết rồi cũng là ngậm cười chém giết kẻ địch mà chết. Giết kẻ địch, bọn họ cảm thấy chết không nối tiếc!

Rống! Rống!

Tiếng gầm thét trâm thấp vang lên, mặt La Thiên Tôn Tọa lộ vẻ đau đớn.

Giữ vững chấp niệm trong lòng, chống lại ma tính. Càng như thế thì tốc độ ma tính ăn mòn linh hôn càng nhanh.

Sắp không thể chống đỡ được nữa rồi.

Hoàn toàn trâm luân, ý nghĩa tức là linh hôn vốn của La Thiên Tôn Tọa sẽ hoàn toàn biến mất.

Tiếng gầm thét kêu rên đau đớn kia vang trong không khí... - Nhập mai

- Rơi vào ma đạo rồi!

Tâm tình Tiêu Dương nặng nề.

Đột nhiên Tiêu Dương ngẩng phắt đầu, hai mắt lóe lên vẻ điên cuồng.

Vùi

Bóng dáng hắn bất ngờ lao vọt tới phía đầm nước chỗ La Thiên Tôn Tọa.

- Tiêu Dương!

Mấy người sợ hãi kêu lên.

Bọn họ hô to:

- Mau chóng trở lại đi!

- Hiện tại đại ca bị ma tính xâm lấn, căn bản không nhận rõ địch ta, nguy hiểm lắm.

- Trở về mau.

Nhưng giờ phút này đôi mắt Tiêu Dương mang theo vẻ điên cuồng, càng có vẻ kiên định, lao về phía trước không quay đầu, ngay cả ba người trong Kim Phủ cũng kinh hãi.

- Tiêu Dương, cậu làm gì đấy?

Tiểu Cửu vội vã nói.

- Đừng có đi chịu chết chứ. La Thiên sẽ giết cậu đấy, ngay cả đoạt xá cũng không kịp đâu. Càng huống chỉ linh hồn cậu đã không thể chịu được lần đoạt xá thứ hai nữa rồi.

Vô cùng lo lắng.

Vù.

Bóng dáng Tiêu Dương đã tới phạm vi ánh kiếm của La Thiên Tôn Tọa bao phủ, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt ông.

Trong lòng Tiêu Dương có một ý niệm điên cuông, mặc dù không nắm chắc chút nào nhưng giờ phút này vẫn liều mình nếm thử.

Khi bóng dáng Tiêu Dương xuất hiện trước mắt La Thiên Tôn Tọa, đôi mắt màu đỏ của La Thiên Tôn Tọa lóe sáng, gào lên một tiếng, ánh kiếm bất ngờ chém thẳng về phía Tiêu Dương.

Vùi! Vùi Vùi

Tiêu Dương nhanh chóng tránh sang. Ngay lúc này, vẻ mặt hắn trịnh trọng, trang nghiêm vô cùng, bóng người né tránh, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, quát lớn hây một tiếng.

Tiếng quát như chuông lớn trống chiều, chấn động linh hồn La Thiên Tôn Tọa!

- La Thiên!!!

La Thiên!

La Thiên!

Hai chữ vang vọng bên trong dãy núi, khiến nước gợn rung động.

La Thiên đương nhiên là hai chữ quen thuộc nhất với La Thiên Tôn Tọa lúc này. Khi Tiêu Dương quát lớn một tiếng này, trong nháy mắt, thanh kiếm màu đỏ trong tay La Thiên Tôn Tọa tựa như ngừng lại, tròng mắt đỏ như máu nhìn Tiêu Dương... Linh hồn lão đã bị ma tính bao phủ hoàn toàn, chỉ dựa vào chấp niệm, bằng bản năng hiển nhiên không thể phán đoán ra thân phận của Tiêu Dương.

Ý nghĩ của Tiêu Dương rất đơn giản, cũng rất điên cuồng.

- Nếu La Thiên Tôn Tọa không thể chống cự nổi ma tính, vậy thì đơn giản liền thuận theo ma tính, để cho ma tùy tâm! Vì thế có thể thử nắm giữ ma lực trong tay ông!

Trong đầu Tiêu Dương hiện lên những lời nói của sư tôn của mình, một vị Kiếm tôn mạnh nhất trên thế gian lưu lại.

- Muốn thành tiên, vấn đạo trước.

- Thế gian có hàng ngàn hàng vạn đạo, đạo nào cũng có thể thành tiên.

- Lấy tình vấn đạo có thể thành Tình Tiên. Lấy đao nhập đạo có thể thành Đao Tiên.

Đôi mắt Tiêu Dương bùng lên thần thái, giọng nói vang vọng chấn động linh hồn La Thiên Tôn Tọa từng chữ một, tận sâu bên trong linh hồn đang bị ma tính ăn mòn của lão...

- Lấy ma nhập đao, có thể thành Ma Tiên!

- Ma vốn là đạo!

- Ma vốn là đạo!

- Ma vốn là đạolI
Bình Luận (0)
Comment