Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 651 - Chương 655: Hôn Một Chút Cũng Không Mang Thai!

Chương 655: Hôn một chút cũng không mang thai! Chương 655: Hôn một chút cũng không mang thai!Chương 655: Hôn một chút cũng không mang thai!

Bạch Tố Tâm trả lời:

- Đám quần áo này bẩn quá thể, dù sao hôm nay cũng rảnh, giặt đi một chút, nếu không cần thì ném đi.

Trước mặt chị cả, Bạch Tố Tâm không thể nói rõ. Chẳng qua mấy bộ quần áo này của Tiêu Dương, cô đã giặt không chỉ một lần rồi.

Mỗi lần cầm mấy bộ quần áo này, trong đầu Bạch Tố Tâm không tự chủ được lại hiện lên cảnh lần đầu gặp mặt. Bộ áo bào trắng kia chợt nhìn như kiểu nhà nghệ thuật. Mà nghĩ lại cẩn thận, bộ áo bào trắng này dường như lại hoàn toàn phù hợp với khí chất của hắn.

Không hiểu sao, khi mang tên kia về nhà liền có những chuyện sau đó xảy ra.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, khóe miệng Bạch Tố Tâm không khỏi mỉm cười khẽ.

- Quần áo của Tiêu Dương sao?

Bạch Khanh Thành đứng lên, hai mắt mở lớn, nhận bộ trường bào màu trắng kia từ tay Bạch Tố Tâm, quan sát cẩn thận.

- Là hắn?

Không ngờ đó lại là Tiêu Dương!!

Bạch Khanh Thành tròn xoe mắt.

Bóng lưng lúc đó đã khắc sâu trong lòng mình.

Bạch Khanh Thành cau mày, suy nghĩ từ từ chuyển động, bỗng nhiên trong não lóe lên ánh sáng...

Trong thời gian bảy ngày, tại vùng Vân Nam, Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông điên cuồng điều tra nơi trốn của mạch Kiếm Tôn. Nhưng mà mạch Kiếm Tôn giống như đột nhiên biến mất từ đêm đó, hoàn toàn không xuất hiện bất cứ dấu vết gì nữa.

Vô cùng quen thuộc.

Bạch Khanh Thành thoáng cái đờ đẫn bất động.

Khi mình đá cửa mà vào, ở ban công, một bóng người mặc áo trắng nhảy xuống rồi biến mất.

- Chị đã nhìn thấy thứ này ở đâu rồi nhỉ?

Bạch Khanh Thành há to miệng, nhất thời ngây người ra.

Mạch Kiếm Tôn biến mất trăm năm lại xuất hiện, lần đầu tiên xuất kích liên khiến toàn quân của hai tông bị diệt. Kẻ địch như vậy ẩn nấp trong chỗ tối khiến bọn họ ăn ngủ không yên.

Lần đó mình đang có hoạt động chống mại dâm!

Ở sâu bên trong thung lũng, bên trong một hồ nước yên tĩnh, mặt nước không chút sóng gợn. Đột nhiên, một đám lá rụng xuống, tạo nên một trận rung động.

Bảy ngày.

Chẳng qua Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông vẫn không từ bỏ tìm kiếm, ngược lại còn càng hăng hái hơn.

Liêu mạng thể hiện ma tính trong lòng mình.

Hồ nước giống như bị cả tấn thuốc nổ đánh trúng, bắn tung lên, sôi trào lên.

Đau đớn từ tận linh hồn, tới tan nát tim gan. Giống như một dây thần kinh mẫn cảm bị va chạm, bỗng nhiên những tiếng nổ mạnh chấn động thính giác xuất hiện. Trong tiếng âm ầm, hồ nước giống như có một con quái vật đang bay lên rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã lao tận lên trời. Cột nước phun lên cao ngập trời, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Vài ngày trước, năm người phát hiện ra La Thiên Tôn Tọa ẩn nấp ở dưới một hồ nước. Hầu như mỗi ngày La Thiên Tôn Tọa đều nổi điên vô số lần. Hầu như mỗi giờ mỗi phút, ông đều phải chịu đựng sự giày vò vô cùng đau đớn.

Âm ầm ầm!

Giọng điệu Hồng Đào Tôn Tọa trâm thấp và đau đớn vô cùng, hốc mắt cũng đỏ bừng. Nhìn đại ca mình ở chung sớm chiều cả trăm năm giờ phút này phải chịu đau đớn như vậy, không ai đành lòng nổi.

- Ma tính xâm lấn, căn bản không có bất cứ người nhập ma nào có thể ngăn cản được.

Người thường khó có thể tưởng tượng được sự dày vò của nhập ma.

Dưới mái tóc đỏ tung bay, đôi mắt đỏ bừng lúc này giống như phải chịu sự đau đớn dày vò thật lớn, ngửa mặt lên trời gâm thét dài.

Ở một ngọn núi xa xa, năm bóng người nhìn thấy cảnh này, hốc mắt cũng đỏ lên, nước mắt chảy dài.

- Đại cai

Giọng nói bi thương, nghẹn ngào.

Thân hình màu đỏ di động trên hồ nước, hơi thở toàn thân vô cùng rối loạn, trong tay là thanh La Thiên kiếm màu đỏ điên cuồng vung lên chém xuống xung quanh. Trong phút chốc, có cảm giác đất trời sụp đổ.

Có thể tưởng tượng được, ngay lúc này La Thiên Tôn Tọa đang phải chịu đựng đau đớn tới mức nào.

-AIAI

Nhưng mà nước cũng không thể ngăn cản ma tính xâm lấn. Sâu trong linh hồn giống như đang bị đau đớn giày vò kịch liệt, khuôn mặt co quắp lại, hai mắt đỏ bừng. Mặt ông từ từ biến từ tím thành đen.

Nhưng mà chỉ có thể trơ mắt, bất lực nhìn. Tiếng kêu rên đau đớn vô cùng vang vọng bên tai mọi người. Trong lòng bọn họ cũng phải chịu đựng đau khổ lớn, nước mắt cũng ươn ướt cả khuôn mặt.

- Không chống giữ được thì sẽ trâm luân. Gắng gượng chống đỡ sẽ là đau đớn vô tận.

Ánh mắt Giang Phong Tôn Tọa tràn đầy đau khổ, linh hồn quặn thắt:

- Phần chấp niệm trong lòng đại ca quá sâu, cho nên người mới chống đỡ được đến hiện giờ. Thời gian bảy ngày mà còn không hoàn toàn bị ma tính ăn mòn.

- Một khi bị ma tính an mòn hoàn toàn thì sẽ rơi vào ma đạo hoàn toàn, trọn đời không được siêu sinh, rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Linh hồn chấn động và đau đớn.

Toàn thân lạnh lẽo.

Mấy ngày nay, mỗi ngày thấy đại ca chịu đựng đau đớn khó ai chịu nổi như vậy, thậm chí có đôi khi năm người hy vọng đại ca có thể hoàn toàn giải thoát. Nhưng người nhập ma làm sao có thể giải thoát được?

Trừ khi chết đi, ngoài ra không được siêu sinh.

- Kiếm Tông còn rất nhiều chuyện cần chúng ta làm.

Hồng Đào Tôn Tọa nặng nề phất tay.

- Trở về thôi. Mà đám người mình chỉ có thể đứng ở đây, không thể chia sẻ nỗi đau trên người đại ca.

Dày vò như vậy đúng là nỗi đau khổ nhất trên thế gian.

Hầu như mấy giờ đều bộc phát một lần.

Đau đớn của La Thiên Tôn Tọa như giảm bớt vài phần, vẻ mặt thừ ra. Đột nhiên ánh mắt ông bỗng như nhìn về phía xa theo tiêm thức, về hướng năm vị tôn tọa.

Ánh mắt này như đâm xuyên qua linh hồn, càng khiến lòng năm người đau quặn.

Đại ca không thể quay trở lại bên cạnh mình nữa rồi.

Âm.

Bóng dáng La Thiên Tôn Tọa lại rơi vào bên trong đầm người. Sóng nước tung lên, chỉ trong chốc lát, mặt đầm rộng này lại yên tĩnh trở lại.

Mấy ngày nay, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như thế.

- Hôm nay ma tính trong cơ thể đại ca đã bộc phát sáu lần rồi.

Hồng Lăng Tôn Tọa đau lòng nói.

- Tân suất càng ngày càng cao rồi. Giờ mới là giữa trưa.

Máu tươi rơi xuống đầm nước.

Khí đen trên mặt La Thiên Tôn Tọa càng ngày càng nhiều, vẻ mặt bị đau đớn giày vò, gào lên điên cuồng. La Thiên kiếm trong tay công kích bốn phía. Chỉ chốc lát sau, La Thiên Tôn Tọa bỗng phun ra một ngụm máu tươi đen như mực.

Ánh mắt năm người lộ vẻ đau đớn.

- Đại cai

Tình nguyện tự sát cũng không có khả năng ra tay giết đại ca được.

Năm người hợp lực có lẽ có thể giết chết La Thiên Tôn Tọa, nhưng ai có thể ra tay đây?

Năm bóng người bay vút đi rồi biến mất.

Trong nhà gỗ.

Diệp Tang vắt nhẹ khăn tay, vô cùng cẩn thận đưa tay qua, lau khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say kia, ánh mắt nhìn chăm chú, ngây ngẩn chờ đợi.

- Anh còn chưa tỉnh đi...

Diệp Tang thì thào nói nhỏ:

- Anh có biết là có rất nhiều người lo lắng cho anh, có rất nhiều người đang chờ đợi anh không.

- Tiêu Dương, anh mau tỉnh lại đi.

Diệp Tang ngây ra nhìn Tiêu Dương.

Bảy ngày nay, trừ Diệp Tang tới lau mặt cho Tiêu Dương một chút ra, bất cứ người nào tới gân Tiêu Dương đều bị một luông sức mạnh vô hình đẩy ra ngoài.

Không thể tới gần, càng không thể biết tình hình trong cơ thể Tiêu Dương lúc này thế nào.

Lo lắng, vô cùng lo lắng.

Lúc này ý thức của Tiêu Dương cũng chưa tỉnh táo lại, trong đầu ngoài một thanh kiếm hư vô tượng trưng cho lực lượng kiếm đạo vẫn xoay tròn từ từ như cũ, giống như trừ chủ nhân điều động ra thì tất cả không có liên quan gì tới mình.

Trong cơ thể Tiêu Dương, ở vị trí ngực có một luồng sáng bạc bao phủ.

Đây là lực lượng của Sinh Linh đan!

Giờ phút này không ngờ nó đang tập hợp tại trái tim Tiêu Dương, nhẹ nhàng chảy từng tia về bốn phía.

Toàn bộ kinh mạch của Tiêu Dương đều được cứu chữa, từ từ khôi phục.

- Không hổ là Thất xảo linh lung thể mà.

Trong Kim Phủ, vẻ mặt của Ngũ Thất Cửu tam lão kích động. Tiểu Cửu cất tiếng nói:

- May mà chúng ta sớm đã khống chế lực lượng của đan dược. Nếu Sinh Linh đan thoáng cái đã chữa trị tốt cho kinh mạch tổn thương của Tiêu Dương thì ngược lại không làm cho thể chất đặc thù của hắn thể hiện tác dụng được.

- Hiện tại lực lượng của Sinh Linh đan chảy ra từng chút một, lúc này bị thương nặng mới làm cho Tiêu Dương có cơ hội kích thích ra tiềm lực của Thất Xảo Linh Lung thể.

Tiểu Ngũ kích động nói.

- Theo lý thuyết mà nói thì chắc chỉ nửa ngày nữa là hắn có thể tỉnh lại rồi.

Tiểu Thất nghiêm trang.

- Bảy ngày tuy thực lực của hắn sẽ không tăng cường nhiều lắm nhưng hiện tại chẳng qua mới chỉ là Hóa tượng hai mươi biến mà kinh mạch đã được mở rộng, kích thích ra thể chất Thất Xảo Linh Lung thể, ẩn chứa dung nạp được tất cả thuộc tính, khiến con đường tu luyện từ nay về sau của Tiêu Dương càng thêm bằng phẳng.

- Đó là đường lối trong tương lai. Lầu cao vạn trượng cũng phải bắt đầu từ đất bằng. Rèn luyện trụ cột hiện tại cho tốt, với tư chất của hắn, tương lai nhất định là thế giới của Kiếm tiên mạnh nhất của mạch Kiếm Tôn rồi!

- Người này nhất định có thể mang lại thời đại cho kiếm của mạch Kiếm Tôn một lần nữa.

Tam lão vô cùng kích động.

Trải qua trăm năm, ba người bọn họ cũng không hề phai nhạt lòng thù hận hơn so với đệ tử Kiếm Tông chút nào.

Bọn họ cũng khát vọng vinh quang của Kiếm Tông.

- Kiên nhẫn chờ đợi đi. Nhất định hắn có thể làm được.

Kim Phủ đang lóe lên ánh sáng hy vọng trong cơ thể Tiêu Dương.

Trong nhà gỗ, Diệp Tang lẳng lặng nhìn Tiêu Dương, thì thào tự nói, dường như nói cho Tiêu Dương nghe, dường như lại muốn đánh thức hắn.

Bóng dáng Tiêu Dương vẫn hoàn toàn không thấy đâu ở thế giới bên ngoài.

Bên ngoài nhà gỗ, một loạt tiếng bước chân nhỏ vang lên.

Kim Du Uyển và Tiểu Thanh.

Diệp Tang ngước lên, hốc mắt đỏ giờ đã hơi thâm quầng. Khóc sưng đỏ, thức đêm không ngủ biến thành màu đen.

Vẻ mặt Kim Du Uyển hiện lên nét đau lòng.

- Tang Tang sư tỷ, chị vê nghỉ ngơi trước đi. Kim Du Uyển nói:

- Để em và Tiểu Thanh trông người này cho.

Diệp Tang khẽ cắn môi, nhìn Tiêu Dương.

Một khắc cô cũng không muốn rời đi.

- Đúng vậy, Tang Tang sư tỷ.

Tiểu Thanh nói:

- Chúng em cũng mong chú Tiêu tỉnh lại, cũng không hy vọng thấy dáng vẻ này của chị. Thế sẽ khiến người đau lòng lắm.

Diệp Tang ngẩn ra, nửa ngày sau mới nói nhỏ:

- Cũng đúng. Chị không thể làm hắn... Làm hắn có cảm giác đau lòng được.

Diệp Tang nhìn lên nói:

- Uyển Nhi, Thanh Nhi, Tiêu Dương tỉnh, các em phải lập tức báo cho chị biết.

- Vâng, nhất định sẽ báo.

Tiểu Thanh vội vàng mở miệng. Mấy ngày nay rốt cục Diệp Tang cũng đồng ý đi nghỉ rồi. Đương nhiên cô cũng phải thúc dục cho cô ấy rời đi ngay.

Diệp Tang cũng nên đi nghỉ ngơi cho thật tốt rồi.

Đợi Diệp Tang rời đi rồi, trong nhà gỗ lại khôi phục yên tĩnh.

Thời gian trôi qua từng giây một, trong nháy mắt đã từ trưa tới hoàng hôn.

Hai cô gái ngồi trước giường, nhìn khuôn mặt đẹp trai dường như đang ngủ say.

- Chú Tiêu, mau tỉnh lại đi.

Kim Du Uyển mở miệng nói nhỏ.

Con mắt Tiểu Thanh cũng nhìn Tiêu Dương, đột nhiên kỳ lạ nói:

- Nhìn vẻ mặt Chú Tiêu thì có vẻ như cũng không làm sao cả, sao lại vẫn chưa tỉnh. Chẳng lẽ là...

- Là cái gì?

Kim Du Uyển không tự chủ được, vội vàng hỏi.

Tiểu Thanh nghiêm trang nói:

- Chị Uyển Nhi, chị chưa đọc truyện sao? Trong truyện nói công chúa ngủ say, hoàng tử tới hôn một chút là tỉnh lại.

- Hôn một chút là tỉnh?

Kim Du Uyển hơi dở khóc dở cười:

- Cái con nhóc này...

- Chị không tin à?

Tiểu Thanh nóng nẩy:

- Dù sao chú Tiêu cũng không tỉnh, cứ thử dùng cách này xem sao. Hôn một chút cũng không mang thai mà. Kim Du Uyển đã bị Tiểu Thanh đánh bại hoàn toàn, ánh mắt từ từ chuyển qua khuôn mặt Tiêu Dương, trong nội tâm cũng không khỏi hơi bị bị đánh động... ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment