Chương 654: Bảy ngày!
Chương 654: Bảy ngày!Chương 654: Bảy ngày!
Tiêu Dương mang theo Kim Phủ, bị Tiểu Cửu đoạt xá, bộc phát ra uy lực mạnh hơn Tâm Lôi Nhất Kiếp nhiều, căn bản khó có ai có thể tưởng tượng được. Bốn cường giả Tâm Lôi Kiếp dẫn đội chết dưới rìu, Cổ trưởng lão nghĩ đến Phủ tông cũng chẳng có gì là lạ.
Chẳng qua Hoàng Sư Tôn Tọa cũng là người tương đối lý trí, trầm giọng nói:
- Cổ trưởng lão, trước tiên điều tra cho rõ ràng một chút. Phủ Tông là người phe ta, theo lý thuyết sẽ không ra tay.
- Hừ.
Cổ trưởng lão lau máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn chữ kiếm tràn ngập máu tanh kia, hai mắt bừng lên cừu hận.
Nghiến răng nghiến lợi.
- Hoàng sư huynh, phiền ông phát động tất cả lực lượng tình báo của vùng này, cần tìm kiếm nơi trốn của mạch Kiếm Tôn.
- Điểm này không cần Cổ trưởng lão nói, tôi sẽ đi làm.
Tiêu Dương đang hôn mê.
Hồng Lăng Tôn Tọa không nhịn được, hỏi một tiếng.
Trong thung lũng, được trận pháp bí ẩn che lấp cũng có một loạt nhà gỗ sắp xếp giống như dưới vực sâu. Lúc này bóng người đang không ngừng qua lại, chuẩn bị thuốc men điều trị cho anh em bị thương.
- Tam ca, thế nào rồi?
- Phải diệt trừ.
- Không biết Tiêu Dương sử dụng bí pháp gì, không ngờ lại tăng thực lực của hắn từ Hóa Tượng mười lăm biến lên tới mức dễ dàng đánh chết cường giả Tâm Lôi Nhất Kiếp.
Vẻ mặt Hoàng Sư Tôn Tọa nghiêm trọng.
- Ôi.
xkưkưkk,
- Không ngờ một còn có lực lượng như vậy, là tai họa không nhỏ trên đời này.
Nói về y thuật, trong mấy vị Tôn Tọa ở đây, Giang Phong Tôn Tọa là tốt nhất. Lúc này vẻ mặt lão nghiêm trọng, nhẹ nhàng đưa tay bắt mạch Tiêu Dương, thỉnh thoáng nhíu mày, thỉnh thoảng gật đầu, có lúc không tự chủ được lại lắc đầu...
- Nhưng cái giá phải trả rất lớn. Tôi đã kiểm tra thân thể hắn, toàn bộ lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều rơi vào trạng thái tiêu hao phi thường nghiêm trọng.
Mấy người Hồng Đào Tôn Tọa ngồi tập trung trong một gian nhà gỗ. Nhà gỗ đơn giản, một bàn một ghế một giường. Giờ phút này trên giường, một bóng người sắc mặt tái nhợt đang nằm thẳng.
- Mạng chỉ còn một tia.
Giang Phong Tôn Tọa thở dài, lập tức trái tim tất cả mọi người trong phòng đều căng thẳng.
Giang Phong Tôn Tọa nhíu chặt lông mày:
- Trên người Tiêu Dương có Sinh linh đan. Ánh mắt rơi vào người Tiêu Dương, trong mọi người đều không nhịn được thở dài liên tục.
- Trên người Tiêu Dương có Sinh Linh Đan.
- Với nội thương của hắn, tôi bất lực rồi.
Diệp Tang đi tới, lấy từ trong ngực Tiêu Dương ra một bình sứ, đổ ra một viên đan dược.
- Nếu là người bình thường thì sớm đã đi đời nhà ma rồi. Nhưng dường như thân thể Tiêu Dương đặc thù phi thường, dù chỉ còn lại một tia sức lực nhưng tạm thời lại không nguy hiểm mất mạng.
- Quả thật là Sinh Linh đan.
Tinh thân mọi người chấn động.
Mùi thơm tràn ngập căn phòng.
Tất cả mọi người trong nhà gỗ đều trầm mặc.
- Sinh Linh đan!
Vẻ mặt Giang Phong Tôn Tọa đột nhiên chấn động:
- Đây là thánh dược cứu mạng, chuyên điều trị nội thương, chỉ có Dược cốc năm đó mới có, làm sao Tiêu Dương lại...
Bất đắc dĩ.
Giờ phút này vết thương trên người Diệp Tang đã được băng bó đơn giản, khuôn mặt vẫn tái nhợt chưa có màu máu, bước nhanh đến, vội vàng nói:
Là Diệp Tang.
Lúc này, ngoài nhà gỗ vang lên một giọng nói rất lo lắng.
Vẻ mặt Giang Phong Tôn Tọa vui mừng và ngạc nhiên.
- Mau mau cho Tiêu Dương uống đi. Sinh Linh đan hẳn sẽ hữu hiệu để điều trị nội thương của hắn hiện giờ.
Cho Tiêu Dương uống Sinh Linh đan xong, ánh mắt tất cả mọi người đều tụ lại trên người Tiêu Dương, vẻ mặt không yên, đều âm thâm cầu khẩn:
- Nhất định phải hữu hiệu.
Giang Phong Tôn Tọa vừa bắt mạch cho Tiêu Dương, đưa một luồng nội khí yếu ớt vào trong cơ thể hắn.
Bỗng nhiên sắc mặt lão hơi đổi.
- Chuyện gì vậy?
Thấy Giang Phong đột nhiên biến sắc, trái tim mọi người đều căng thẳng.
- Dường như trong cơ thể Tiêu Dương có một luồng sức mạnh thần bí, ngăn cản tôi dò xét thân thể hắn.
Giang Phong Tôn Tọa gật đầu:
- Chúng ta đã tổn thất một cứ điểm quan trọng ở vực sâu sau chùa Khung Trúc, không thể ảnh hưởng hưởng tiếp tới nơi còn lại.
Hồng Đào Tôn Tọa quyết đoán nói:
- Nhất định phải chú ý tới vấn đề bảo mật.
Bọn họ không xa lạ gì hai người này. Vào một trăm năm trước, thực lực hai người này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa cũng tham gia giết hại mạch Kiếm Tôn. Sắc mặt năm vị Tôn Tọa đồng thời hơi thay đổi, mắt lóe lên vẻ thù hận.
- Uyển nhi, con và sư tỷ Diệp Tang trở về nghỉ ngơi đi.
Kim Văn Tôn Tọa ra hiệu bảo Kim Du Uyển đưa Diệp Tang rời đi trước. Sau đó năm vị Tôn Tọa, kể cả Kim Văn Tôn Tọa đi ra khỏi thung lũng.
Trận chiến ở dưới vực sâu cũng chưa phải đã chấm dứt mà ý nghĩa là mạch Kiếm Tôn bắt đầu trả thù thực sự!
- Kim Văn, có tin tình báo gì mới không?
Hồng Đào Tôn Tọa hỏi.
- Có.
Vẻ mặt Kim Văn Tôn Tọa nghiêm trọng nói:
- Có tình báo vừa truyền về, nói lúc bình minh hôm nay, có hai cường giả từ Thần Tiên môn đến cứ điểm vực sâu. Căn cứ theo mô tả của bọn họ, hẳn đó là Cổ trưởng lão của Thần Tiên môn và Hoàng Sư Tôn Tọa của Lưu Tinh Tông.
Cổ trưởng lão, Hoàng Sư Tôn Tọa.
Vì tránh để ảnh hưởng tới Tiêu Dương, lúc này tất cả mọi người đều rời khỏi nhà gỗ.
- Chẳng qua có thể khẳng định, luồng lực lượng này hẳn sẽ không làm thương tổn tới bản thân Tiêu Dương. Có lẽ đó là một loại bảo vệ hắn khi hắn đang hôn mê. Tiêu Dương đã uống Sinh Linh đan rồi, hiện giờ phải dựa vào hắn khôi phục thôi. Chúng ta cũng chỉ có thể làm được vậy.
Giang Phong lắc đầu.
- Tôi cũng không rõ rốt cục đây là lực lượng qì.
Tất cả mọi người trong nhà gỗ đều kinh ngạc, vẻ mặt khó hiểu.
Giang Phong cau mày, đưa tay xuống. Lúc này vừa chạm tay vào bắt mạch cho Tiêu Dương, ngón tay của lão liên bị bắn ra.
- Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông đã bị diệt toàn quân trong trận đánh đó. Với sự cao ngạo của bọn chúng, tuyệt đối sẽ không nuết trôi nỗi giận này đâu. Cộng với cừu hận của Kiếm Tông chúng ta trăm năm nay, nhất định bọn họ sẽ điên cuồng tìm kiếm nơi đóng quân của Kiếm Tông chúng ta.
- Ngừng tất cả nhiệm vụ tại vùng Vân Nam.
Hồng Đào Tôn Tọa nói to:
- Truyền mệnh lệnh của tôi, cần phải ẩn nhẫn, không được để bại lộ tung tích. Một khi lại xảy ra biến cố như Đồ Vũ Hoa...
Ánh mắt Hồng Đào Tôn Tọa lạnh lẽo:
- Người vi phạm, trục xuất khỏi mạch Kiếm Tôn.
Mấy vị Tôn Tọa nghe vậy đều hơi đổi sắc mặt, đồng thời gật đầu.
Thời kỳ phi thường phải sử dụng thủ đoạn phi thường.
- Vậy... Còn lực lượng ở nước ngoài...
Ánh mắt Hồng Lăng Tôn Tọa mang theo vẻ dò xét nhìn Hồng Đào Tôn Tọa.
Lực lượng ở nước ngoài! Mạch Kiếm Tôn khổ tâm xây dựng lại trăm năm, lực lượng tích lũy được đương nhiên không chỉ có mấy cứ điểm ở vùng Vân Nam này. Chẳng qua lực lượng này cũng phân tán bốn phía, hơn nữa còn trải cả ở nước ngoài.
Một khi tập hợp lại, đây cũng là một lực lượng không thể khinh thường được.
- Cũng nên để bọn họ trở về thôi.
Đôi mắt Hồng Đào Tôn Tọa tràn ngập sát khí, từ từ nhấn từng chữ:
- Nếu đã tuyên chiến chính thức với kẻ thù thì với lực lượng hiện giờ của chúng ta còn xa mới đủ.
- Để bọn họ về từng nhóm một, chẳng qua không phải về vùng Vân Nam mà ... Phân tán khắp cả nước. Bảo họ ẩn đi, tại thời điểm chiến đấu sẽ gọi mọi người vê.
- Vâng!
Mạch Kiếm Tôn đang điều binh khiển tướng, khẩn trương bố trí, làn sóng tìm kiếm Tiêu Dương bên ngoài lại càng ngày càng cao.
Vài ngày không tìm được Tiêu Dương, Tiêu Kỳ đại diện cho cao tâng của tộc Thiên Long không ngờ nổi giận, nói thẳng với Dịch Mộc, nếu không tìm được Tiêu Dương trở về sẽ khiến Dịch Mộc phải cút khỏi tộc Thiên Long.
Địa vị của Dịch Mộc tại tộc Thiên Long cũng không coi là thấp. Sau lưng gã còn có nhà họ Dịch mạnh mẽ chống đỡ. Nhưng cho dù là như vậy, nhà họ Dịch cũng không có bất cứ đáp lại gì khi Tiêu Kỳ giận dữ, dường như đã hoàn toàn không coi Dịch Mộc là con cháu nhà họ Dịch nữa rồi.
Trong lòng Dịch Mộc uất ức thế nào cũng có thể hiểu được.
Lục tung mấy thành phố, tìm tất cả những nơi Tiêu Dương có thể đi mà vẫn không thấy tung tích. Ngay cả người còn không thấy, đừng nói chuyện mời hắn về được.
- Đáng ghê tởm.
Dịch Mộc đấm mạnh một cái lên vách tường ầm một tiếng, nghiến răng nghiến lợi:
- Tiêu Dương kia không phải đã chết ở góc nào không ai biết tới rồi chứ.
Quả thật Dịch Mộc hận không thể khiến Tiêu Dương chết.
Tiêu Kỳ đã cho gã thời hạn cuối cùng. Ba ngày, sau ba ngày mà vẫn không có tin tức của Tiêu Dương, lão sẽ khiến Dịch Mộc phải cuốn gói khỏi tộc Thiên Long.
Trục xuất khỏi tộc Thiên Long!
So ra thì Dịch Mộc càng tình nguyện chịu khó đi mời Tiêu Dương trở về còn hơn. Nhưng biển người mênh mông, căn bản không thể tìm nổi hắn.
Mà mặt khác, tất cả mọi người trong tiểu đội tinh anh đã tìm tòi mấy ngày rồi, vẫn không có thu hoạch gì.
Tiêu Dương dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời.
Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Trước mặt bao người, Dịch Mộc bị Tiêu Kỳ nổi giận tát một cái bay ra ngoài.
Trong tộc Thiên Long không còn chỗ cho Dịch Mộc nữa.
- Vẫn không có tin tức của sư phụ.
Phong Dương cau chặt mày. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ngoài việc huấn luyện ra thì bọn họ đều đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Tiêu Dương. Trọng thưởng tìm người, thông báo loa đài đủ loại nhưng đáng tiếc vẫn như đá xuống biển.
- Thi đấu tinh anh bảy nước sẽ bắt đầu ngay thôi.
Trương Kiều Trí thở dài nói.
- Không có sư phụ, chúng ta căn bản không so nổi với nhóm dự bị của tiểu đội Thiên Tử. Đến lúc đó chúng ta cũng chẳng có phần tham gia thi đấu đâu.
- Sư phụ, rốt cục người ở nơi nào?
Vô số tiếng nói đang mong đợi.
kh,
- Chúc mừng Sơn Hà Thư Họa dựa vào một bức tranh Bách thú vương đồ, nhận được tư cách vào chung kết cuộc thi Thi họa đại thi đấu tại Minh Châu.
Một tiếng tuyên bố, tiếng vỗ tay vang lên.
- Hay lắm!
- Đúng là xứng danh mài
- Sơn Hà Thư Họa mời được ông lão Chu Thạch Điển tới, thực lực tăng vọt, hiện tại một lần đã xông thẳng vào vòng chung kết giải đấu tại Minh Châu.
- Thật sự chờ mong lần quyết đấu long tranh hổ đấu tại Minh Châu. Vòng chung kết rất nhiều người mạnh, nếu so sánh thì thực lực của Sơn Hà Thư Họa chỉ như trứng chọi đá thôi.
Ở phía Sơn Hà Thư Họa, tiếng hoan hô vang lên điếc tai.
Bóng người mặc áo lam nhạt ngồi đằng trước nở nụ cười khẽ.
- Thuận lợi vượt qua một cửa nữa rồi.
Ông lão Chu Thạch Điển cũng thở phào một hơi.
- Không để hắn thất vọng rồi.
Hắn ở đây đương nhiên là Tiêu Dương.
Mục tiêu của Sơn Hà Thư Họa trong lần thi đấu thi họa lớn lần này đó là một lần đoạt giải quán quân.
Mà trung tâm chính thức hiển nhiên chính là Tiêu Dương chứ không phải ai khác.
Chẳng qua trước khi Tiêu Dương trở về, Chu Thạch Điển phải thắng liên tục. Nếu như Sơn Hà Thư Họa bị loại từ vòng đầu thì Tiêu Dương có trở về cũng vô dụng.
- Nhất định anh phải trở vê nhanh lên.
Quân Thiết Anh âm thầm nói nhỏ, ánh mắt tràn đầy mong nhớ.
Thời gian trôi qua.
Từ trận chiến dưới vực sâu, giờ đã qua bảy ngày.
Bảy ngày, tất cả như sóng êm gió lặng, không có chút gợn sóng nào.
Tiểu đội tinh anh dù không tìm được Tiêu Dương nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng, tích cực chuẩn bị chiến đấu.
Bọn họ nhớ rõ câu nói của Tiêu Dương, không thể để Tiêu sư phụ phải mất mặt.
Khu nhà ở Thu Tâm. Trong căn phòng xinh xắn, Bạch Khanh Thành rất khó khăn mới tranh thủ trở vê được một chuyến.
Ngồi trên ghế salon, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần trước xảy ra bên trong khu nhà...
Khóe miệng cô khi thì cười cười, sắc mặt lúc giận dữ, lúc ngượng ngùng.
- Úi chà chà, có phải là vẻ mặt nhớ trai hay không hả?
Một giọng nói vang lên, Bạch Tố Tâm đang cầm một đống quân áo từ trong phòng đi ra, vẻ mặt đây ý cười chế nhạo.
Bạch Khanh Thành tỉnh táo lại, giận dữ liếc nhìn Bạch Tố Tâm, ánh mắt rơi vào người cô, không khỏi sửng sốt:
- Quần áo ai vậy?
Bạch Khanh Thành cảm thấy hơi quen mắt.
- Lần đầu khi em nhìn thấy Tiêu Dương, hắn mặc bộ quần áo này.