Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 649 - Chương 653: Tức Giận Và Hiểu Lầm!

Chương 653: Tức giận và hiểu lầm! Chương 653: Tức giận và hiểu lầm!Chương 653: Tức giận và hiểu lầm!

Vùi! VùI

Mười mấy bóng người kéo thân hình mệt mỏi bước vào thung lũng, phía trước đã có rất nhiều bóng người kiễng chân chờ đợi.

Hồng Đào Tôn Tọa và Giang Phong Tôn Tọa cùng Lê Thiên Tôn Tọa đứng ở đầu tiên, vẻ mặt lo lắng không yên. Bọn họ chạy suốt đêm, trở lại cứ điểm lại chờ đợi cả một đêm dài.

Một đêm này, không người nào của Kiếm Tông có thể ngủ.

Đứng đợi trong gió lạnh, hy vọng có thể thấy huynh đệ trở về.

Một đêm không có tin tức, mọi người trong Kiếm Tông có thể đoán được, nhất định cứ điểm dưới vực sâu đã bộc phát đại chiến rồi. Trong lòng tất cả mọi người đều yên lặng cầu khẩn, cho dù là chỉ trái hay chỉ phải. Mặc dù hai chi có khác nhau nhưng đều nhất trí việc bảo vệ vinh quang của Kiếm Tông, tử chiến vì Kiếm Tông.

Yên lặng chờ đợi.

- Nhất định phải bình an trở về.

Trên mỗi người đều có vết thương, máu đỏ khắp người.

- Mau, mang các anh em trở vê chữa thương.

Vù vù vùi

Trận chiến này quá mệt mỏi rồi.

- Đã trở về rồi.

Năm đại Tôn Tọa, giờ còn sót lại hai người trước mặt mình.

Hồng Đào Tôn Tọa không ngừng mặc niệm.

Hồng Đào Tôn Tọa không hỏi tình hình cụ thể, nhanh chóng hạ lệnh trước tiên, ánh mắt đảo qua, trong lòng cảm thấy rung động kịch liệt.

- Các anh em đã trở về!

Cho đến bình minh, hàng loạt tiếng gió rít truyên tới từ phía trước, tinh thân mọi người rung lên, giương mắt nhìn lại...

Không ít người hôn mê bất tỉnh, được các anh em của mình cõng trên lưng. Bôn ba suốt một đêm dài, hơi thở mọi người đều yếu ớt tới cực điểm, thậm chí có một số người thấy người Kiếm Tông ra đón, thần kinh vẫn căng thẳng đang thả lỏng, lập tức ngã xuống đất hôn mê.

Có thể tưởng tượng cuộc chiến dưới vực sâu thảm thiết ra sao.

Hồng Đào Tôn Tọa mang theo đông đảo đệ tử Kiếm Tông vọt tới. Nhưng khi mọi người nhìn thấy người trở về, sắc mặt lập tức thay đổi hẳn.

- Chú Tiêu!

Dự cảm không may cực độ hiện lên.

Một trăm ba mươi đệ tử Kiếm Tông, chỉ còn bốn năm mươi người còn sống trở về, hơn nữa còn bị trọng thương hơn phân nửa.

Kim Văn Tôn Tọa trịnh trọng gật đầu, cống Tiêu Dương trên lưng, lao vào bên trong thung lũng. Hồng Lăng theo sát phía sau, lúc này nhóm người còn lại của Kiếm Tông cũng đỡ mọi người trở vê chữa thương.

Vết thương của Tiêu Dương thật sự quá nặng rồi.

Nghe vậy, đôi mắt hai người Hồng Lăng Tôn Tọa lại đỏ lên lần nữa. Xích Kiếm Tôn Tọa như nhớ ra điều gì, đột nhiên xoay người, đôi mắt rung động, kinh ngạc nói:

Hồng Lăng Tôn Tọa cắn chặt môi, nghiêng mặt ra hiệu cho Kim Văn Tôn Tọa:

Trái tim như bị bóp nghẹt, khó chịu vô cùng.

Trong đám người, một bóng người bay vọt ra, vẻ mặt Kim Du Uyển lo lắng, nhìn Hồng Lăng Tôn Tọa đang ôm Tiêu Dương trong lòng.

Lê Thiên Tôn Tọa không nhịn được, giọng nói cũng run rẩy.

- Đại ca làm sao rồi?

Ba người Hồng Đào Tôn Tọa càng nóng nảy.

- Đệ mang Tiêu Dương về, nhớ không được di động thân thể hắn quá mạnh.

- Đại ca đâu!

Hồng Lăng Tôn Tọa lắc đầu, giọng nói trâm thấp:

- Lúc chúng ta tới đây thì người đã đột nhiên biến mất rồi, hẳn là ở ngay cạnh đây thôi. Nhưng người không có khả năng xuất hiện bên cạnh chúng ta như trước nữa.

Quả thực có thể nói là mạng chỉ còn một đường.

- Đại ca... Bọn họ đâu rồi?

Gió lạnh yên lặng trong chốc lát, Hồng Đào Tôn Tọa không nhịn nổi mở miệng, giọng nói hơi run rẩy.

Cổ họng ba người Hồng Đào Tôn Tọa như có xương cá vướng, trong lòng vô cùng nặng nề.

- Đại ca...

Xích Kiếm Tôn Tọa đỏ bừng đôi mắt, vẻ oán hận cũng lộ ra dày đặc hơn:

- Bị ba cường giả Tâm Lôi kiếp của Thần Tiên môn làm cho ... Nhập ma rồi!

Nhập mai

Linh hồn ba người Dương Hoàn Nghị trong khoảnh khắc này quặn đau kịch liệt, hai mắt nhắm chặt theo tiêm thức, lúc mở ra đã tràn đây nước mắt, mắt cũng đỏ bừng rồi.

Huynh đệ trăm năm sinh tử, dù không phải ruột thịt thì cảm tình còn sâu sắc hơn cả anh em ruột thịt.

Hôm nay nghe thấy tin dữ đại ca nhập ma, ba người dường như cảm thấy tim gan bị dẫm nát.

- Đại calll

Trong giây lát, tiếng rống to vang lên.

Giọng kêu rên mang theo phẫn nộ và oán hận vô hạn...

Vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ bừng lên.

Bỗng nhiên, miệng ba người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Phụt!

Ngực ba người Hồng Đào Tôn Tọa giống như bị từng trận thủy triều liên tiếp đánh tới.

Gió thổi tới dường như cũng mang theo ý lạnh vô tận. Hiện giờ đại ca sống còn đau khổ hơn là chết.

- Trước đó đại ca vẫn đi theo chúng ta, mãi tới vừa rồi mới biến mất.

Giọng Xích Kiếm Tôn Tọa cũng không nén nổi nghẹn ngào.

Ba người cố gắng gạt nước mắt, cảm giác lo lắng vẫn bao trùm linh hồn.

- Lục muội, Bát đệ đâu?

Trong lòng Hồng Đào Tôn Tọa vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Giọng Hồng Lăng Tôn Tọa đau đớn nghẹn ngào:

- Bát đệ vì cứu tôi mà đã chết. Lục muội ... Cũng bị giết chết rồi.

Yên lặng như đất chết.

Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ nhập ma nghĩa là thế nào.

Tin dữ.

Ba người cũng quỳ xuống, vái lên trời một vái.

- Đại cai

Hồng Đào Tôn Tọa quỳ phịch xuống mặt đất, vái về phía trước một vái, hốc mắt đã đỏ bừng, linh hồn giống như bị công kích mạnh mẽ, đau đớn.

Âm!

- Kiếp này không giết hết kẻ địch, tôi chết không nhắm mắt! Chết không nhắm mắt!!!

Aaal

Aaal

Tám người cùng mang gánh nặng và hy vọng xây dựng lại Kiếm Tông, hôm nay chỉ còn năm người.

Cho dù trong lòng bọn họ cũng biết đường báo thù này vô cùng gian nan, lúc nào cũng có thể có anh chị em vĩnh viễn rời xa mình nhưng con đường này vẫn chỉ đi thẳng không quay đầu. Mỗi khi có một anh chị em mất đi đều khiến bọn họ như muốn phát cuồng.

Hận thù ngập trời!

Qua rất lâu, rất lâu sau.

Tâm trạng năm người mới từ từ khôi phục một tia an tĩnh.

Sâu trong ánh mắt bi thương càng có thêm một tia kiên cường.

Đại ca ra đi, chúng ta càng phải biết kiên cường, càng cần dùng bả vai mình mang thêm trách nhiệm của đại ca.

- Trở về đi.

- Xem vết thương của các đệ tử một chút.

- Còn không biết Tiêu Dương có sao không...

Trên đường vào trong, Hồng Lăng và Xích Kiếm đã kể rõ lại chỉ tiết trận chiến dưới vực sâu. Trận chiến kinh động tâm hồn, chiến đấu thảm thiết, sát khí ngập trời kia giống như được tái hiện lại trong đầu.

xkk+

Bình minh, chùa Cung Trúc vô cùng vắng lặng. Dưới chân núi, hai bóng người lao vút lên.

- Ha ha ha, nhiều năm không gặp, thực lực của Cổ trưởng lão lại tiến lên một bậc rồi.

Cưỡi gió tiến tới là hai bóng người, đúng là Cổ trưởng lão của Thần Tiên môn và Hoàng Sư Tôn Tọa của Lưu Tinh tông.

Giờ phút này hai người vui vẻ trò chuyện, vẻ mặt vô cùng thoải mái.

Theo bọn họ thấy, trận đánh dưới vực sâu căn bản không có gì phải lo lắng.

Hiện tại hai người mình tới đây chẳng qua chỉ là để hưởng thụ thắng lợi mà thôi.

- Hắc, thực lực của Hoàng Sư Tôn Tọa cũng tăng lên liên tiếp đó chứ.

Cổ trưởng lão cười sang sảng, giương mắt nhìn về phía trước, mỉm cười nói:

- Vực sâu sau lưng chùa Cung Trúc phía trước chính là chỗ ẩn thân của mạch Kiếm Tôn.

- Đi thôi, hình như tôi đã ngửi thấy mùi máu tươi rồi.

- Ha ha, đi nhanh hai bước, có khi còn có một hai người sống đấy.

Cổ trưởng lão cười lớn:

- Đi nào, nhìn ánh mắt tuyệt vọng của mạch Kiếm Tôn xem có khác gì với một trăm năm trước không.

Hai người nhanh chóng xông lên. Cửa lớn của chùa Cung Trúc đã bị phá vỡ, thi thể của đệ tử Thần Tiên môn ngã trên mặt đất lập tức đập vào mắt hai người.

- Hừ, khí độc và tên độc, mạch Kiếm Tôn cũng sử dụng những thủ đoạn này rồi.

Cổ trưởng lão cũng không thèm để ý. Chết một hai đệ tử là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà một đường đi tới, chứng kiến từng bóng người ngã trong vũng máu, sắc mặt Cổ trưởng lão càng ngày càng âm trầm. Chuyện này đã nằm ngoài dự kiến của lão rồi.

- Không ngờ còn chưa vọt vào đã tổn thất tới mấy chục người.

- Hắc, phải như vậy, đệ tử hai tông chúng ta xông vào chém giết mới càng điên cuồng.

Hoàng Sư Tôn Tọa đã vô cùng chờ mong được chứng kiến tình huống bên trong rồi. Người chết nơi này đều là đệ tử Thân Tiên môn, đương nhiên lão cũng không thèm để ý.

Vù! Vùi

Hai người lao xuống vực sâu, còn chưa chạm đất thì một luông máu tanh đã thẩm thấu tới, khiến kẻ khác phải rùng mình.

Phía dưới tuyệt đối là một trận đồ sát kinh khủng.

Bóng dáng hai người lượn vòng, bay nhanh về phía trước...

Bỗng nhiên thân thể bọn họ khặng lại, đầu óc chấn động âm ầm!

Đồng tử trợn to tới cực điểm, nhìn chằm chằm về phía trước.

Một luồng kiếm khí nghiêm nghị ập tới.

Bốn thanh kiếm xuyên song song trên mặt đất, trên mỗi thanh đều nhuốm máu, cũng ghim chặt một thi thể, bất ngờ lần lượt là bốn vị cường giả Tâm Lôi Kiếp.

Thi thể khắp nơi trên mặt đất, nối liên thành một chữ kiếm thật lớn màu đỏ, đỏ rực tâm mắt.

Trong tích tắc này, hai người đều ngây ra như phỗng, ánh mắt lóe lên vẻ khó lòng tin nổi. Phụt!

Yết hầu Cổ trưởng lão ngòn ngọt, lập tức máu tươi phun lên.

Vốn tưởng rằng tới đây hưởng thụ trái ngọt thắng lợi, cảnh tượng hôm nay chứng kiến lại tương phản hoàn toàn, lập tức khiến Cổ trưởng lão bị lửa giận công tâm, phun một ngụm máu.

- Đáng hận!!!

Đôi mắt Cổ trưởng lão lóe lên vẻ phẫn nộ điên cuồng, nổi giận gào thét lớn:

- Mạch Kiếm Tôn! Các ngươi muốn tự chịu diệt vonglII

Đối mặt với hành động khiêu khích như vậy của mạch Kiếm Tôn, Cổ trưởng lão hoàn toàn bị chọc cho điên cuồng rồi, hận không thể lập tức giết toàn bộ mạch Kiếm Tôn.

- Sao có thể như thế được!

Ánh mắt Hoàng Sư Tôn Tọa cũng lộ vẻ không thể tin, lẩm bẩm tự nhủ:

- Rõ ràng không có Tâm Lôi kiếp xuất hiện, mạch Kiếm Tôn không có khả năng có cường giả Tâm Lôi kiếp, như vậy ai giết bốn cường giả Tâm Lôi kiếp chứ?

Vốn tưởng kế hoạch hoàn toàn chắc chắn, không ngờ lại bị thua thiệt thế này.

Vù! Vùi Vùi

Cổ trưởng lão tức giận, hầu như lục soát khắp xung quanh trong vài nhịp thở, chẳng qua chẳng thấy bất cứ bóng dáng nào.

Đáng giận!

Thân thể Cổ trưởng lão rơi vào bên cạnh thi thể bốn vị cường giả Tâm Lôi kiếp.

Kiểm tra vết thương, sắc mặt lão liên âm trầm hơn vài phần.

- Ba người chết dưới rìu, một người chết dưới kiếm.

- Rìu?

Đồng tử Hoàng Sư Tôn Tọa chấn động mạnh, thoáng cái liền vọt tới, sắc mặt giận dữ:

- Chẳng lẽ người Phủ Tông trợ giúp mạch Kiếm Tôn?

Nhưng khi tâm thần Hoàng Sư Tôn Tọa ổn định lại liền cau mày:

- Nhưng mà năm đó bọn họ cũng tham gia trận chiến diệt Kiếm Tông mà...

- Nhưng làm sao giải thích được vết thương trên ba thi thể này đây?

Cổ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, sát khí tràn ngập.

- Chỉ có Phủ tông mới có cường giả Tâm Lôi kiếp dùng rìu! Nếu Phủ tông trợ giúp thì không khó giải thích vì sao Kiếm Tông tránh thoát được một kiếp nạn này.

- Phủ tông!

Hai mắt Cổ trưởng lão thoáng cái đỏ bừng, hầu như cắn chặt hàm răng.

- Tôi sẽ khiến bọn chúng trả giá đắt!
Bình Luận (0)
Comment