Chương 652: Mang đại ca trở về nhà!
Chương 652: Mang đại ca trở về nhà!Chương 652: Mang đại ca trở về nhà!
Không thấy nữa!
Tiếng nói vang lên, vẻ mặt mọi người đều kinh hãi quay đầu nhìn lại.
Vùi
Bóng người Hồng Lăng Tôn Tọa nhoáng lên, nhằm về phía cái hố trên vách đá kia.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, La Thiên Tôn Tọa bị đánh đầy vết roi, cuối cùng bị Cự Linh Tôn Tọa dùng Khung Thiên Chùy đập thẳng vào trong vách đá, không còn hơi thở.
Tất cả mọi người đều cảm thấy La Thiên Tôn Tọa không thể sống nổi.
Nhưng giờ phút này lại không thấy thi thể La Thiên Tôn Tọa đâu?
Chỉ chốc lát sau, bóng người Hồng Lăng Tôn Tọa vọt ra, lông mày nhíu chặt, lắc đầu nói:
La Thiên Tôn Tọa đã nhập ma, ma tâm xâm lấn, căn bản không thể khôi phục bản thân. Ông còn sống, đợi khi khôi phục thực lực, vô cùng có khả năng sẽ trở thành ma đầu một phương, ác ma giết người.
Tìm tòi cẩn thận vài lần xung quanh xong vẫn không thấy bóng dáng La Thiên Tôn Tọa.
Trong lòng mọi người cũng dâng lên một tia hy vọng, đồng thời cũng cảm thấy buồn bã...
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
- Chẳng lẽ La Thiên Tôn Tọa còn sống?
Vẻ mặt ba mươi mốt người nghiêm nghị đứng thẳng, còn có hai mươi mấy đệ tử trọng thương, giờ phút này dù khó đứng lên nhưng cũng đều quỳ trên mặt đất, hướng về phía các anh em.
- Không thấy đại ca.
Thi thể đệ tử mạch Kiếm Tôn còn lại cũng đã được tập trung lại.
Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên.
Mất tích!
La Thiên Tôn Tọa như vậy, đệ tử mạch Kiếm Tôn còn có thể tiếp nhận sao?
Tiêu Dương và Hồng Lăng Tôn Tọa đứng đầu, gió lạnh hiu quạnh thổi tới, khuôn mặt đau đớn, trái tim quặn thắt.
Còn sống thì sao nào?
Ánh mắt từ từ rơi vào mỗi đệ tử Kiếm tông, thậm chí có một số thi thể còn chưa đầy đủ.
Bảy mươi chín bộ thi thể.
Tiễn anh em một lần.
Bỗng nhiên, Tiêu Dương vung mạnh tay. Một thanh kiếm sắc bay lên từ mặt đất, kêu leng keng một tiếng rồi gấy thành từng mảnh.
Nhưng ván đã đóng thuyền, có hối hận cũng không có tác dụng gì.
Leng keng!
Vẻ mặt Tiêu Dương buồn bã, trong lòng khẽ mặc niệm, toàn thân hơi co quắp, hít thở thật sâu.
Gió lạnh hiu quạnh thổi qua gương mặt, đau tới tâm can. - Các anh em, lên đường bình an.
Ngọn lửa bắt đầu bốc lên, từ từ cắn nuốt bảy mươi chín thi thể...
Đường báo thù, một hồi chiến đấu còn xa mới đủ.
Lửa vàng dâng lên, chiếu rọi trên mặt mỗi đệ tử Kiếm Tông. Ánh mắt mọi người đều vô cùng kiên định.
Nếu không phải mình đề nghị đánh một trận...
Mảnh kiếm rơi xuống mặt đất như băng tuyết.
Trong chốc lát, sát khí trong mắt đệ tử Kiếm Tông cũng dày đặc hơn vài phần.
- Không diệt kẻ thù, chết không nhắm mắt!
Tiêu Dương nắm chặt nắm tay, cảm nhận một luông không khí khó chịu, khiến kẻ khác hít thở không thông.
- Kiếp này không diệt được kẻ thù của Kiếm Tông, tôi sẽ giống như kiếm này!
Đôi mắt Tiêu Dương từ từ trở nên lạnh như băng, cố nén sát khí trong lòng:
- Tiêu Dương tôi thê với vong hồn các anh em.
Vùi
Mọi người đồng loạt giơ kiếm, ánh kiến lóe lên, chiếu sáng đường xuống suối vàng cho các anh em.
Giờ phút này Tiêu Dương vẫn gắng gượng chống đỡ thân thể, Tam Lão trong Kim Phủ cũng vô cùng lo lắng.
- Tình trạng cơ thể Tiêu Dương giờ phút này hầu như đã tới nước dầu hết đèn tắt. Hiện tại hắn hẳn nên điều trị thương thế trước đã.
- Tiêu Dương, lập tức tìm một địa phương an toàn chữa thương đi.
Nhưng cho dù Tam Lão quát to thế nào, ánh mắt Tiêu Dương cũng vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào bảy mươi chín thi thể bị ngọn lửa cắn nuốt hoàn toàn.
Đầu óc hắn vô cùng nặng nề, thân thể hơi lảo đảo.
Hai người Hồng Lăng Tôn Tọa đứng bên cạnh cũng chú ý tới tình trạng của Tiêu Dương, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ lo lắng.
Đợi ngọn lửa từ từ biến mất, các anh em đã rời đi hết.
Chữ Kiếm màu máu khiến máu trong người đệ tử Kiếm Tông bùng lên trong khoảnh khắc, cả đám nắm chặt bàn tay.
Giống như có một thanh kiếm báo thù màu đỏ đang nằm trên mặt đất, lúc nào cũng có khả năng phóng vọt lên, giết chóc kẻ thù.
Kiếm!II
Tất cả thi thể cuối cùng tập hơn thành một chữ to đỏ như máu, vô cùng dữ tợn...
Cuồng phong ngừng lại.
Ánh mắt liếc quanh bốn phía một cái, bỗng vung tay lên. Một trận cuồng phong cuốn tới. Trong phút chốc, thi thể trên mặt đất chuyển động như con quay, tập hợp lại từ bốn phương tám hướng. Gió lạnh thổi tới, mùi máu tươi thấm khắp không gian. Từng luồng hơi thở màu đỏ tràn ra.
Chôn sâu bi thương vào lòng, khiến bi thương hóa thành lực lượng giết địch. Tối nay có thể xem như khải hoàn.
Hy sinh bảy mươi chín người, kể cả mười chín Tôn Tọa. Mà đối phương bị diệt toàn bộ.
Tứ đại cường giả Tâm Lôi kiếp, ba trăm đệ tử Thực Khí Tam Vân.
Tất cả đều bỏ mạng.
Cứ điểm vực sâu đã bị bại lộ, phải rút lui.
- Thi thể của Thần Tiên môn và Lưu Tinh Tông này...
Xích Kiếm Tôn Tọa hơi chần chừ.
Tiêu Dương vừa bước ra nửa bước đã dừng lại.
Ưỡn ngực.
Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều đứng thẳng, dìu những anh em trọng thương không thể đi lại.
ĐĨI
- Đám người nhị ca đang chờ chúng ta trở về tại cứ điểm khác.
Trái tim Hồng Lăng Tôn Tọa vô cùng nặng nề, vung tay lên:
- Đi thôi.
Lúc nào bọn họ cũng có thể chiến đấu tiếp vì Kiếm Tông, dù là thực lực cách biệt, dù là đánh một trận sẽ chất.
Không oán không hối.
- Lên
Hai tay Tiêu Dương vung lên. Trong phút chốc, bốn thanh kiếm sắc trên mặt đất bay dựng đứng lên.
Leng keng! Leng kenglLeng keng!ILeng kengl!
Bốn thanh kiếm sắc bén đồng thời cắm vào đầu thi thể tạo thành chữ Kiếm kia. Bốn thi thể này chính là bốn cường giả Tâm Lôi Kiếm.
Tứ đồng âm với tử.
Đây là một loại khiêu khích phát ra cho Lưu Tinh tông và Thần Tiên môn, khiêu khích tới từ Kiếm Tông.
Nhìn chữ Kiếm đầm đìa máu tươi, trong mắt hiện lên bốn thanh kiếm lấp lóe sáng, đột nhiên đầu óc Tiêu Dương ầm ầm chấn động, trong khoảnh khắc ý thức bị cắn nuốt, hai mắt tối sầm.
Bịch.
Thân thể Tiêu Dương ngã luôn ra đất.
Một trận chiến này, Tiêu Dương đánh cuộc lần cuối, gánh chịu giá đắt! Nếu không phải hắn có thể chất đặc thù, Thất Xảo Lung Linh, sau khi Tiểu Cửu đoạt xá rời đi, linh hôn Tiêu Dương cũng đã tan thành mây khói từ lâu rồi.
Dù sao hôm nay Tiêu Dương đã tiếp cận Hóa tượng mười lăm biến mà thôi.
Đã trải qua trận đánh vốn không thuộc về cấp độ của hắn này, tâm cảnh Tiêu Dương giống được tẩy lễ lột xác, trong nháy mắt hôn mê, liếc về phía trước một cái, bóng người ầm ầm ngã xuống đất.
- Em à.
Hồng Lăng nhanh chóng bay tới, ôm lấy Tiêu Dương, ánh mắt nhìn thoáng qua chữ Kiếm đẫm máu kia xong liền xoay người, vẻ mặt trịnh trọng: - Xích Kiếm, mang mọi người rời đi.
Ba mươi người vẫn còn hành động tự nhiên được mang theo hai mươi bốn người khác, thêm cả Tiêu Dương đang hôn mê, bay nhanh vê một con đường yên tĩnh trong khu rừng đầy chướng khí.
Kiếm Tông dưới vực sâu quả thật đã chuẩn bị một đường lui khác. Đáng tiếc một trận chiến này, trước đó là cục diện không thể rút lui.
Bóng người bay nhanh về phía trước.
- Em ơi, nhất định phải cố gắng kiên trì.
Cảm nhận thấy hơi thở của Tiêu Dương đã yếu ớt tới cực điểm, tâm trạng Hồng Lăng Tôn Tọa càng ngày càng lo lắng. Bà thử dùng nội lực vận chuyển tiến vào cơ thể Tiêu Dương nhưng kỳ kinh bát mạch của hắn đã gấy nát, nội khí vừa tiến vào liên hoàn toàn biến mất.
Trái tim Hồng Lăng Tôn Tọa đã nặng nề vô cùng rồi.
Theo bà thấy, vết thương của Tiêu Dương như vậy, cho dù cuối cùng may mắn bảo vệ được tính mạng thì cũng bị phế hết võ công.
Vùi
Trong quá trình chạy về phía trước, bỗng nhiên Xích Kiếm Tôn Tọa xoay phắt người lại.
- Làm sao vậy?
Hồng Lăng Tôn Tọa cất tiếng hỏi.
Xích Kiếm Tôn Tọa nhướn mày:
- Đệ cảm thấy phía sau có người đang theo chúng ta.
Nghe vậy, mặt Hồng Lăng Tôn Tọa đổi sắc.
Ánh mắt đảo về phía sau, chú ý tất cả các ngõ ngách.
Bà cũng không phát hiện bất cứ gì.
- Xích Kiếm, đệ suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hồng Lăng Tôn Tọa lắc đầu, ra hiệu mọi người tiếp tục chạy.
Đêm xuống, dọc con đường núi nhỏ, người Kiếm Tông chạy tới một cứ điểm khác.
Trong quá trình di chuyển, Xích Kiếm lại có loại cảm giác quái dị kia, theo tiềm thức muốn xoay người nhưng lại bị Hồng Lăng Tôn Tọa âm thầm ngăn cản.
Xích Kiếm Tôn Tọa nhìn Hồng Lăng Tôn Tọa khó hiểu. Lúc này Hồng Lăng Tôn Tọa lật nhẹ bàn tay, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện một tấm gương nhỏ tinh xảo. Một tay còn lại ôm Tiêu Dương, tay trái di chuyển tấm gương một chút...
Một bóng người xuất hiện trong ánh mắt Hồng Lăng Tôn Tọa giống như sấm sét bất ngờ giáng xuống.
Khuôn mặt biến sắc, suýt không nhịn nổi mà dừng lại, hốc mắt đỏ lên.
Xích Kiếm Tôn Tọa chuẩn bị xoay người ...
- Đừng quay đầu lại.
Giọng nói Hồng Lăng Tôn Tọa mang theo vài phần nghẹn ngào, giọng điều tràn ngập bi thương.
- Là đại ca.
Đại cai Vẻ mặt Xích Kiếm Tôn Tọa chấn động mạnh.
Bóng dáng hai người vẫn chạy về phía trước không nhanh không chậm...
Bên trong gương, bóng người như đẫm máu kia, hơi thở toàn thân đã hơi yếu ớt, tóc đỏ tán loạn bên hông, trong tay cầm La Thiên kiếm đỏ như máu.
Hai mắt đỏ bừng, người ngây ngẩn.
Là La Thiên Tôn Tọal
Nhìn trạng thái của đại ca như vậy, Xích Kiếm Tôn Tọa cảm thấy trái tim quặn đau.
- Đừng quay đầu lại, để đại ca theo chúng ta về nhà đi.
Hai mắt Hồng Lăng Tôn Tọa đỏ lên, nói:
- Nghe đồn người nhập ma qua thời gian nổi giận kia sẽ có vài ngày ngắn ngủi bình tĩnh. Mấy ngày này có lẽ sẽ xuất hiện một tia thần trí, tốt hơn so với đại ca lúc này. Hiện tại chấp niệm của người với Kiếm Tông quá sâu, chúng ta đang về nhà, theo tiềm thức người cũng muốn theo chúng ta về nhà.
Để đại ca về nhà.
Cảm giác bi thương lan tràn trong lòng.
- Đừng quay đầu lại làm đại ca sợ hãi.
Hồng Lăng Tôn Tọa dặn dò, đôi mắt đỏ lên lộ vẻ đau thương, cắn chặt môi:
- Để đại ca hưởng thụ những ngày bình tĩnh cuối cùng đi.
Bình tĩnh trôi qua, ma tính bộc phát, hoàn toàn nhập ma đạo. Đến lúc đó, nếu chấp niệm trong lòng với Kiếm Tông bị xóa đi nốt thì La Thiên Tôn Tọa đã như mất mạng thật rồi.
Đệ tử Kiếm Tông phía trước cũng chú ý phía sau có người khác thường, chẳng qua Hồng Lăng Tôn Tọa đã dặn dò, cũng không người nào quay đầu lại.
Yên lặng mà chạy, dưới sự bao phủ của đêm tối, mang La Thiên Tôn Tọa về nhà.
Mặc dù cùng ở vùng Vân Nam nhưng một cứ điểm khác của Kiếm Tông lại xa nơi cũ cả trăm cây số. Đoạn đường đi đều là núi non trùng điệp, đường nhỏ lũng sâu. Vùng Vân Nam dày đặc núi non, mạch Kiếm Tông lựa chọn cứ điểm bí ẩn cũng nằm trong đó. Tuy nói rằng Đại ẩn ở thành thị nhưng nếu ẩn ở thành thị thì đệ tử Kiếm Tông tu luyện lại là vấn đề khó khăn.
Chi bằng ẩn tại trong rừng sâu núi thẳm.
Trong một vùng núi non, ở phía trên một con đường quốc lộ bất ngờ có rừng cây trải rộng, ở phía dưới có một thung lũng hoang vắng, một dòng sông lặng lẽ chảy xuôi.
Vùi! Vùi! Vùi
Bôn ba một đêm, vào lúc bình minh, bóng dáng mọi người Kiếm Tông đã xuất hiện trong thung lũng.
Phía sau một trận pháp bí ẩn che dấu, đó là một cứ điểm khác của mạch Kiếm Tôn.
Về tới nhà rồi.