Chương 651: Thanh Liên làm chứng!
Chương 651: Thanh Liên làm chứng!Chương 651: Thanh Liên làm chứng!
Đứng sừng sững trên vực sâu đen kịt như ma thần, tay cầm chiếc Kim Phủ tỏa sáng lấp lánh, hai tròng mắt trợn to. Trong tích tắc uy phong này, không ai dám đụng vào hắn.
Ba búa đánh chết ba vị cường giả Tâm Lôi Nhất Kiếp.
Uy lực công kích kinh khủng như vậy khiến kẻ khác phải rùng mình.
Trong đám cường giả Tứ đại Tâm Lôi Kiếp chỉ còn một Minh Lão Nhị cuối cùng. Nói về thực lực, lão cũng không phải người cực mạnh trong bốn người. Giờ phút này thấy Tiêu Dương như Ma thần đứng chặn đường lui, sắc mặt lão bỗng trở nên xanh mét, trắng bệch hẳn ra.
Lão nằm mơ cũng không ngờ một mạch Kiếm Tôn lại còn có một đòn sát thủ như vậy.
Đêm nay đã định rõ bại cục rồi.
Có thể giữ được tính mạng hay không đã là chuyện khó nói rồi.
Minh Lão Nhị thấy một luông cảm giác châm chọc dây đặc dâng lên. Vừa rồi mình còn đang quyết định vận mệnh của một mạch Kiếm Tôn này, chỉ một phút sau, tính mạng của bản thân đã không thể được cam đoan rồi.
Lúc công kích đầy trời ập tới Tiêu Dương, đám người Kiếm Tông phía sau mới chuẩn bị xông lên trợ giúp. Mà vào giờ phút này, giọng nói của Tiêu Dương bình tĩnh vang vọng như chuông lớn...
Sát khí bùng lên trong đôi mắt.
Đôi mắt đám người Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông lúc này đều trở nên điên cuồng.
Giết!
- Mọi người cùng nhau xông lên. Nhất định hắn sử dụng một bí pháp nào đó mới có thể trở nên gần như yêu tà như vậy, không kiên trì được bao lâu đâu.
Bởi một trận chiến thảm thiết do bản thân mà áy náy với một mạch Kiếm Tôn.
- Lên đi
Tối nay không giết sạch Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông thì khó nén nổi áy náy trong lòng Tiêu Dương.
- Giết.
Minh Lão Nhị quyết định thật nhanh, vẻ mặt biến đổi, liên tục co quắp vài cái, cất tiếng hô lớn:
- Các anh em, xem tôi giết địch.
Vốn Tiêu Dương định trước khi rời đi sẽ cùng tính sổ với Thần Tiên Môn. Trước đó quá trình xông vào của Thần Tiên Môn và Lưu Tinh Tông cũng đã nằm trong dự tính của Tiêu Dương. Chẳng qua hắn không ngờ đối phương lại ẩn dấu thực lực tiến vào, khiến cho La Thiên Tôn Tọa phán đoán sai lầm...
Ánh chùy bóng roi ập tới tràn ngập đất trời.
Người tính không bằng trời tính.
Áy náy vì trận chiến trước kia không thể tham gia.
Nếu không do mình thả hổ về rừng, Thần Tiên Môn sẽ không tiến công tới. Nhưng cũng không thể trách được Tiêu Dương. Lúc đó hắn và Hồng Lăng Tôn Tọa đã tới muộn một bước, chuyện cơ mật tại vực sâu sau Khung Trúc Tự đã bị tiết lộ ra. Cho dù là đối phương có đến hay không thì cũng không thể lưu lại cứ điểm bí mật này nữa. Minh Lão Nhị đã sớm cảm nhận được uy lực của Kim Phủ kia, không dám đón đỡ, bóng người vội vàng lách sang một bên.
Yết hầu Tiêu Dương gầm lên một tiếng trâm thấp, hai mắt lạnh lẽo như sông băng ngàn năm, Kim Phủ trong tay bỗng rời tay, lao đi chém thẳng về phía trước...
- Thừa lúc này lao lên đi.
Chẳng qua hắn lại ôm tất cả trách nhiệm vào mình. Hôm nay chỉ có thông qua giết địch, chỉ có thông qua giết chóc điên cuồng mới không khiến các Các anh em đã chết thất vọng.
Hai mắt lóe lên hai luông kiếm khí ác liệt.
Tiêu Dương cũng không phải thánh nhân, càng không thể dự liệu tất cả mọi chuyện.
Vùi! Vù! Vùi Vùi
- Bách Kiếm Tề Phil
Hai tay đột nhiên rung lên.
- Giết!
Tiếng hò hét mang theo khát vọng sống. Hai trăm người điên cuồng lao ra ngoài...
Không có binh khí2
Khóe miệng Tiêu Dương hơi nhếch lên, vẻ tươi cười châm chọc nhàn nhạt tràn ngập khuôn mặt trong khoảnh khác.
VùiI
- Hắn không còn binh khí nữa.
Phía sau Minh Lão Nhị, một bóng người bị Kim Phủ bổ trúng, hét thảm một tiếng rồi cả người bị đóng đinh trên mặt đất, không còn chút hơi thở.
- ÁI
Một loạt ánh kiếm như ngọc lượn quanh trên đỉnh đầu Tiêu Dương trong khoảnh khắc này, mang theo uy thế ác liệt như sấm sét. Trăm thanh kiếm vàng vèo một cái liền bay tới đỉnh đầu đám người Lưu Tinh Tông.
- Bách Kiếm!
Mắt đông đảo đệ tử một mạch Kiếm Tôn không nén nổi rung động!
Trước đó bọn họ chỉ biết Tiêu Dương chẳng qua được mười tám thần kiếm nhận chủ mà thôi.
Hiện tại không ngờ lại là Bách Kiếm Tề Phi.
Uy thế kinh người thế nào chứ.
- Trăm thanh thần kiếm nhận chủ!
Giờ phút này ánh mắt Minh Lão Nhị cũng không dấu nổi vẻ chấn động kịch liệt, toàn thân không tự chủ được mà run run. Chẳng qua uy thế của cả trăm thanh thần kiếm này khiến cho lão có cảm giác sợ hãi tới từ tận linh hồn.
- Chết!
- Thanh Liên Kiếm Ca tái hiện nhân gian, từ đó vê sau Kiếm Tông quật khởi.
- Là Thanh Liên Kiếm Ca sao?
- Thanh Liên Kiếm Cai Trong tích tắc này, ánh mắt Tiểu Ngũ, Tiểu Thất trong Kim Phủ cũng không kìm nổi mà mở lớn, vẻ mặt kích động mãnh liệt.
Thanh Liên Kiếm Cal
Kiếm ý vô cùng vô tận tràn ngập trong trời đất.
Trong lòng Minh Lão Nhị lạnh lẽo, run run môi, răng càng không ngừng va vào nhau lập cập, trong đầu vẫn hiện lên uy thế kinh khủng của trăm kiếm cùng phát kia. Lão có cảm giác hai chân mình đã mềm nhữn ra rồi.
Chạy thôi!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Minh Lão Nhị lúc này.
Cho dù là về hướng nào, chỉ cần rời xa ma thần kinh khủng kia là được.
Nương theo màn sương máu, bóng dáng Minh Lão Nhị đột nhiên nhanh chóng lao về một bên.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng từ trên cao xuống, kiếm ý mãnh liệt lan tràn khắp không gian. Lòng bàn tay đột nhiên rung lên, ánh mắt Tiêu Dương lóe lên một tia cười lạnh.
- Qua tối nay chính là lúc Kiếm Tông bắt đầu báo thù. Thanh liên làm chứng.
Vù vù vùi
Vực sâu đen sẫm, cả trăm thanh kiếm nhanh chóng tập hợp, hình thành một bông sen xanh nở rộ giữa không trung.
- Rốt cục hắn là loại quái vật gì chứ?
Đôi môi không ngừng run rẩy. Ngay lúc này, Minh Lão Nhị cảm thấy mình đã tới sát cửa địa ngục rồi...
Trong tích tắc này, bốn phía xung quanh Minh Lão Nhị bỗng trở thành một màn sương mù máu, một vùng hải dương máu. Cảnh tượng như u minh địa ngục, âm u kinh khủng.
Máu tươi bắn ra, trăm luồng máu tươi đồng thời phun tới, tạo thành một hình ảnh vô cùng đồ sô.
Âm ầm ầm!
Tiêu Dương không chút do dự, cánh tay vung mạnh, bắn đi như mũi tên rời dây. Trăm thanh thần kiếm nhận chủ vèo một cái đâm thẳng xuống, đồng loạt đánh tới như sấm sét.
Bốn chữ Thanh Liên Kiếm Ca trong mắt Hộ Long Thế Gia còn lại giống như lá bùa đoạt mạng, kiêng ky kinh khủng tới cực điểm.
Kiếm tiên cực mạnh năm xưa bằng Thanh Liên Kiếm Ca, một lần chinh phục tất cả Hộ Long Thế Gia, không ai dám không cúi đầu xưng thần, không ai dám kháng nghịch Kiếm tiên mạnh nhất.
Đó là thực lực.
Hôm nay Thanh liên làm chứng, Kiếm Tông lại nổi dậy.
Hai tròng mắt Minh Lão Nhị đã tràn ngập sự tuyệt vọng, giương mắt nhìn bông sen xanh như ngọc kia. Giờ khắc này, trong nội tâm lão đã không còn nửa điểm ý nghĩ chạy trốn.
Trong chớp mắt khi sen xanh nở rộ, trong lòng lão đã biết căn bản không chạy trốn nổi rồi.
Ánh kiếm chưa hạ xuống, toàn bộ thân thể lão đã bị tập trung chặt chẽ.
Tử vong cũng không để lão phải đợi lâu.
Tiếng nói vang vọng như chuông đồng giống như đang tuyên án tử... - Nhất điểm hàn quang vạn trượng mang, đồ tẫn thiên hạ hựu hà phương!
Ánh kiếm tỏa sáng!
GiếtI
Luồng kiếm ngập trời hạ xuống, không ai có thể chống cự nổi, kể cả Minh Lão Nhị. Tất cả bị đám sáng lạnh này bao trùm, đâm xuyên tim.
Chết không nhắm mắt.
Ánh kiếm biến mất.
Trước mặt Tiêu Dương đã không còn một bóng người sống.
Ba đại cường giả Tâm Lôi Kiếp của Thần Tiên môn, sáu mươi Tôn Tọa, ba trăm đệ tử. Cự Linh Tôn Tọa của Lưu Tinh Tông, hai mươi Tôn Tọa Hóa tượng cho tới tích tắc này đều chết sạch.
Một nửa chết trước trận giết chóc, một nửa, thậm chí có thể nói là có thực lực mạnh cực điểm cũng chết trong tay mình Tiêu Dương.
Mạng của tôi không quyết bởi trời!
Tối nay Tiêu Dương liều mạng một hồi, ngược lại nắm giữ vận mệnh của mình.
Kẻ địch đã chết hết.
Gió lạnh hiu quạnh thổi qua, Kim Phủ vẫn đóng đỉnh trên mặt đất, ánh sáng vàng lóe lên trong đêm đen.
Một trăm ba mươi lăm người của mạch Kiếm Tôn tác chiến, hôm nay kể cả Tiêu Dương, còn sót lại chỉ có ba mươi mốt người có thể đứng thẳng. Còn lại chết tám mươi người, trọng thương hai mươi bốn người. Trong số người hy sinh, ba đại Tôn Tọa La Thiên, Bạch Liên, Đoạn Hàn. Mười chín Tôn Tọa Hóa Tượng chết, còn lại đều là đệ tử Thực Khí Tam Vân.
Hơn chín mươi vị Tôn Tọa mà mạch Kiếm Tôn rất vất vả tích lũy được, trong trận chiến này đã tổn thất hai mươi hai người!
Tử thương tuyệt đối thảm trọng.
Nhưng ngay lúc này, nhìn thi thể kẻ địch đầy đất, trong lòng ba mươi mốt người còn sống sót ngoài bi thương ra thì còn có sự thoải mái khi kẻ địch mất mạng!
Thậm chí không ít người hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào.
- Giết hay lắm! Giết thật là hay lắm!
- Chết sạch rồi! Kẻ địch tới chết sạch rồi!
- Thanh Liên Tôn Tọa, Thanh Liên Tôn Tọa vạn tuết
Vô cùng kích động!
Trong lúc mạch Kiếm Tôn hoàn toàn rơi vào hắc ám thì Thanh Liên tôn tọa đột ngột xuất hiện, ngăn cơn sóng dữ, cứu mạch Kiếm Tôn từ dưới vực sâu lên.
Là Kim Phủ trong tay hắn đánh chết cường giả đối phương.
Là thần kiếm trong tay hắn giết sạch kẻ địch.
Ánh mắt mọi người đều nóng bỏng nhìn về phía Thanh Liên tôn tọa đang đứng lơ lửng trên không, ánh mắt mang theo sự cuồng nhiệt, kích động, cảm kích...
Nhưng mà đúng lúc này, khi Thanh Liên tôn tọa thu hồi Thiên Hoàng kiếm, hơn nữa sau khi thu lại Kim Phủ, bóng người đang lơ lửng trên không đột nhiên như mất đi toàn bộ sức lực trong nháy mắt, thân thể run lên, bỗng rơi thẳng xuống.
- Tiêu Dương!
Ánh mắt Hồng Lăng Tôn Tọa lóe lên, vội vàng vọt tới, bắt được Tiêu Dương trước khi hắn rơi xuống đất. Hồng Lăng Tôn Tọa đưa tay lên bắt mạch cho hắn theo tiềm thức, sắc mặt chợt biến đổi hẳn.
Lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của Tiêu Dương giống như bị một cơn lốc phá hủy vậy.
Bị thương cực kỳ nghiêm trọng!
Nếu là người bình thường thì với vết thương như vậy, căn bản đã không sống nổi từ lâu rồi.
Nhưng mà giờ phút này Tiêu Dương vẫn đang duy trì tỉnh táo, sắc mặt dù trắng bệch nhưng thân thể vẫn miễn cưỡng đứng thẳng, chống đỡ thân thể nặng nề, giọng nói yếu ớt:
- Em không sao.
Một tiếng không sao khiến Hồng Lăng Tôn Tọa gần như rơi nước mắt. Bị thương như vậy còn không sao, như thế nào mới coi là bị thương đây? Nếu nói không cẩn thận, thậm chí sau này còn phế hết võ công cũng chẳng có gì lạ.
Hồng Lăng Tôn Tọa dù không biết Tiêu Dương dùng thủ đoạn mạnh mẽ gì để tăng thực lực mình lên tới mức dễ dàng đánh chết cường giả Tâm Lôi Kiếp nhưng có thể tưởng tượng, thủ đoạn như vậy sẽ phải trả giá lớn tới đâu.
- Tiêu Dương.
Giờ phút này Diệp Tang đã vọt tới, hốc mắt đỏ bừng.
- Tiêu Dương huynh đệ.
Trên người Kim Văn Tôn Tọa cũng có vết roi.
Chẳng qua tất cả mọi người đều không để ý, ánh mắt rơi lên người Tiêu Dương, mang theo vẻ ân cần và lo âu.
- Tôi không sao đâu.
Tiêu Dương lại lắc đầu lần nữa, ánh mắt chậm rãi nhìn quanh bốn phía, rơi vào mỗi thi thể của đệ tử mạch Kiếm Tôn. Cảm giác bi thương dâng lên, hắn trâm giọng nói:
- Trước tiên chúng ta tập trung thi thể các anh em lại, tiễn bọn họ một đoạn đường đi.
Mọi người đều im lặng gật đầu.
Tất cả tản ra, tìm kiếm thi thể các anh em.
Có một số thi thể còn không đầy đủ, có một số thân một nơi, đầu một nẻo. Mọi người tìm kiếm tỉ mỉ không ít bộ phận thi thể không trọn vẹn, cũng lo lắng nếu tìm không đủ thì anh em mình trên đường xuống suối vàng sẽ không được an tâm.
Mỗi khối thi thể nằm thẳng tắp.
Xích Kiếm Tôn Tọa đưa mắt nhìn về phía La Thiên Tôn Tọa bị đánh vào vách đá, vẻ mặt đau xót, bóng người bay vút vê phía cái hố trên vách đá kia.
Chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên thân thể Xích Kiếm Tôn Tọa chợt bay vù ra.
Vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng hô to:
- Không thấy đại ca rồi!
xkkkx †r