Chương 660: Tôi muốn ông thua!
Chương 660: Tôi muốn ông thua!Chương 660: Tôi muốn ông thua!
Trong thời gian này, ông lão Chu Thạch Điển cảm thấy cuộc sống vô cùng phong phú, toàn thân cũng như trẻ ra mấy chục tuổi, mặt mày hồng hào, tinh thân hưng phấn. Sau khi đi tới Sơn Hà Thư Họa, ông mới thật sự cảm thấy được tình cảm mãnh liệt khi đoàn đội xây dựng sự nghiệp.
Tuy Liên Minh Thi Họa là cự phách trong giới thi họa nhưng cũng bởi vì thế, bên trong Liên Minh Thi Họa, Chu Thạch Điển căn bản không cảm nhận được nửa điểm tình cảm mãnh liệt và động lực, mỗi ngày đều chỉ là nhiệm vụ vẽ tranh cho có.
Ông là danh gia họa tác bốn sao, mà danh gia năm sao bên trong Liên Minh Thi Họa cũng không ít, nhưng không có ai chỉ bảo cho một chút nào. Mặc dù Chu Thạch Điển đã lớn tuổi nhưng tình cảm mãnh liệt của ông đối với sáng tác chưa bao giờ từng hạ thấp, mà sự bình thản bên trong Liên Minh Thi Họa lại áp bức bản tính của ông.
Hôm nay Sơn Hà Thư Họa bắt đầu phát triển, lập tức khiến Chu Thạch Điển cảm thấy có động lực vô hạn.
Nhất là khi một chữ kia của Tiêu Dương đánh bại ông, lại chỉ bảo cho ông một hồi, càng khiến Chu Thạch Điển cảm nhận được ân đức sâu sắc, hơn nữa cảm thấy trước mặt như có một cánh cửa lớn đang từ từ mở ra.
Có thể bước vào cảnh giới cao hơn trong đời, đây là giấc mộng duy nhất còn lại trên đời này của ông lão Chu Thạch Điển.
- Không mệt không mật.
Chu Thạch Điển vội vàng lắc đầu, cười ha hả nói:
Chu Thạch Điển cười ha hả:
Một giọng nói vui vẻ vang lên, mấy người quay đầu nhìn qua.
Nghe vậy, Tây Môn Lãng ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu nói:
- Các người một già một trẻ đừng có nịnh nhau nữa.
Nhìn cả công ty thi họa đang hân hoan tiến vào trạng thái phồn vinh, những khuôn mặt trẻ trung đang sáng tác với tình cảm mãnh liệt, không biết mệt mỏi, mặt Chu Thạch Điển cũng đầy nụ cười, cất bước đi về phía trước. Nhìn một người vẽ tranh, chỉ chốc lát sau, lão mỉm cười:
Mặt Quân Thiết Anh tràn đầy vẻ tươi cười, đứng nơi đó giống như một đóa hoa tiên nở rộ xinh đẹp. Lúc này nhìn Chu Thạch Điển, cô nói:
- Tiểu Trương, tôi cũng không già tới mức đó. Hiện giờ mới hơn chín giờ, làm thêm một chút cũng không thành vấn đề.
- Tam tiểu thư.
- Tây Môn Lãng, thiên phú của cậu quả thật còn trên cả tôi. Sẽ có ngày nhất định cậu sẽ vượt qua tôi.
Người thanh niên tên Tiểu Trương kia cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu. Tình tính của ông lão Chu Thạch Điển này vẫn vậy, mỗi tối hầu như phải đợi Tam tiểu thư thúc giục vô số lần mới bằng lòng tan sở đi vê.
- Người trẻ tuổi có vài phần ngạo khí cũng không sao cả, không cần phải quá khiêm nhường.
Chu Thạch Điển xua tay không để ý:
- Chu lão khiêm tốn rồi. Họa kỹ của ông thì tôi có thúc ngựa cũng không đuổi kịp. - Không sao đâu, tôi tắt cả di động rồi.
- Quân tiểu thư.
- Chu lão, con ông gọi điện thoại tới giục ông về nhà không chỉ một lần thôi đâu.
Quân Thiết Anh nói không lại Chu Thạch Điển, chỉ có thể đành thôi.
Mặc dù con trai gọi điện thoại thúc giục nhưng Chu Thạch Điển biết, con mình đi làm đêm cũng chưa về.
- Yên tâm đi.
Không ngờ ông lão Chu Thạch Điển này cũng bị con mình gọi điện thoại tới mức cảm thấy phiền.
Trong khoảng thời gian này cô cũng đã nhận thấy thực lực của Chu Thạch Điển rồi. Lúc đầu bị một chữ của Tiêu Dương đánh bại cũng không phải là Chu Thạch Điển yếu mà bởi tên Tiêu Dương kia quá mạnh rồi.
Đến gần mười một giờ tối, Quân Thiết Anh thúc giục mãi, hơn nữa còn để Tây Môn Lãng tiễn ông lão Chu Thạch Điển về nhà. Tây Môn Lãng lái xe công ty đưa Chu Thạch Điển về tới tận cửa khu nhà của ông rồi mới quay đầu rời đi.
Đôi mắt Quân Thiết Anh không khỏi nhìn vê ngoài cửa sổ. Gió thổi lá cây rơi xuống đầy đất nhớ nhung.
- Tiêu Dương, bao giờ thì anh mới trở vê?
Chu Thạch Điển chỉ có một người con trai, con trai cũng chỉ có một cháu trai, gửi ra nước ngoài du học. Bạn già của ông mấy năm trước đã rời khỏi thế giới này, hiện tại Chu Thạch Điển về nhà cũng chẳng có ai.
Chu Thạch Điển phi thường tự tin.
- Minh Châu bát cường, tôi tự tin là mình vẫn vào được.
Quân Thiết Anh gật đầu.
Nếu trở vê một mình, chỉ bằng ở lại Sơn Hà Thư Họa cho đông vui.
- Căn cứ quy chế thi đấu, sẽ từ hai mươi nhà tiến vào quyết đấu để chọn ra tám nhà tiến vào đợt hai. Chu lão, hai ngày này nhất định ông phải nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị sẵn sàng.
Quân Thiết Anh nói:
- Ngày mốt chính là quyết đấu vòng thứ nhất tại khu Minh Châu rồi.
Vẫn như mọi ngày, Chu Thạch Điển đi vào khu nhà, sau khi bắt chuyện với bảo vệ khu liền đi dọc theo vườn hoa, về phía khu dân cư. Vừa đến lầu một, bỗng có vài bóng người chặn đường ông lại.
- Xin nhường đường một chút.
Chu Thạch Điển hơi cau mày.
- Vị này là tiên sinh Chu Thạch Điển rồi.
Khuôn mặt trẻ đẹp trai, tay cầm quạt xếp, trông có vẻ như công tử.
Người này nếu Tiêu Dương nhìn thấy thì sẽ chẳng xa lạ gì.
Con cháu nhà họ Quân mà Tiêu Dương đã "dạy dỗ' ở Bắc Kinh, con trai Quân tứ gia Quân Hoa Minh - Quân Vô Lâm.
Lúc này mấy người đứng sau lưng Quân Vô Lâm đều là một số con cháu bình thường nhà họ Quân.
Vẻ mặt Chu Thạch Điển hơi ngạc nhìn, nhìn Quân Vô Lâm, không khỏi cảnh giác:
Chu Thạch Điển cảm thấy hai tay mình đã lạnh lẽo, hai mắt đùng đùng lửa giận nhìn Quân Vô Lâm. Hôm nay Quân Vô Lâm đưa ảnh chụp cháu mình ra, khẳng định là lòng mang ý xấu.
Ba đời đơn truyền, chỉ có một đứa cháu, Chu Thạch Điển coi nó như tim gan mình.
- Cậu đã làm gì Phát Tử rồi.
Chu Thạch Điển đột nhiên ngẩng đầu, tức giận nhìn Quân Vô Lâm:
Trong tay ông rõ ràng đang cầm ảnh chụp cháu trai Chu Phát của ông đang du học ở Pháp.
Hơn nữa ông còn biết, người họ Quân không có chút lòng tốt nào đối với Quân Thiết Anh.
Nhất định Quân Vô Lâm không có ý đồ tốt.
Chu Thạch Điển lạnh nhạt nói:
- Hóa ra là Quân thiếu gia. Thất kính rồi. Chẳng qua nhà cửa đơn sơ, cũng không dám bắt chuyện mời thiếu gia lên rồi.
Quân Vô Lâm cười cười :
- Chu lão tiên sinh khách sáo rồi. Đêm nay tôi tới đây chỉ là có người nhờ vả, mang một phong thư cho lão tiên sinh thôi.
Quân Vô Lâm rút một phong thư từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Chu Thạch Điển.
Chu Thạch Điển hơi cau mày, trong lòng có dự cảm xấu. Nhận thư của Quân Vô Lâm xong, mở thư nhìn thoáng qua, sắc mặt ông đột nhiên thay đổi hắn!
Hai tay ông run rẩy!
†r
Quân Thiết Anh phụ trách Sơn Hà Thư Họa chỉ là thử thách dành cho con cháu trung tâm của nhà họ Quân, điểm này Chu Thạch Điển đã biết từ sớm ở Sơn Hà Thư Họa.
Đồng tử trong mắt Chu Thạch Điển đột nhiên co rút lại.
- Họ Quân?
- Chu lão tiên sinh, không cần lo lắng. Lời đầu tiên tôi muốn giới thiệu, tôi họ Quân.
Mặt Quân Vô Lâm lộ nụ cười nhạt, lên tiếng nói:
- Cậu là ai?
Quân Vô Lâm mở quạt xếp trong tay ra, mặt mỉm cười:
- Chu lão tiên sinh, ông nghĩ đi đâu vậy. Đây là thư cháu ông viết cho ông mà. Ông xem phía sau ảnh chụp một chút đi.
Chu Thạch Điển lật ảnh lại, sắc mặt lại càng xanh mét.
- Ông, Quân tiên sinh ông phái tới đối với cháu rất tốt. Anh ấy đưa cháu đi rất nhiều nơi thú vị ở Pháp du lịch...
Viết không nhiều lắm, chỉ mấy câu đơn giản, Chu Thạch Điển càng nhìn, sắc mặt càng tái nhợt.
Ý lạnh tràn lên trong lòng.
Đây quả là nét chữ của cháu ông. Từ lời nó nói thì có một tiên sinh họ Quân đang đưa nó đi chơi. Cháu mình chỉ mới có mười bảy tuổi, căn bản là chưa hiểu nhiều chuyện.
Chu Thạch Điển thấy vậy, càng hiểu rõ là Quân Vô Lâm đang muốn thể hiện ý đồ.
Chu Phát cháu mình hiện đang ở trong tay gã. Sắc mặt Chu Thạch Điển xanh mét, nắm chặt tấm ảnh, nhìn Quân Vô Lâm, cắn răng nói:
- Rốt cục cậu muốn thế nào?
Quân Vô Lâm phất khẽ quạt, mỉm cười nói:
- Lão tiên sinh đừng tức giận. Tất nhiên là tôi muốn cho cháu ông được thể nghiệm một chút cuộc sống xa hoa nơi đất Pháp mà thôi. Nếu lão tiên sinh không thích thì hai ngày tới tôi sẽ tiễn gã trở về. Chẳng qua...
Quân Vô Lâm hơi dừng lại, cười khẽ:
- Theo tôi biết thì ngày mốt chính là quyết đấu vòng đầu tiên của Liên Minh Thi Họa ở Minh Châu rồi.
- Tôi muốn ông thua.
Quân Vô Lâm lạnh nhạt nói một câu.
Mặt Chu Thạch Điển đổi sắc.
Ánh mắt lập tức nổi lên vẻ phẫn nộ, nhìn Quân Vô Lâm, nghiến răng nghiến lợi:
- Hèn hạ.
Đồng thời trong lòng Chu Thạch Điển tràn ngập sự bất đắc dĩ.
Không thể tránh né.
Nếu cháu mình rơi vào trong tay người khác thì mình căn bản không còn bất cứ sự lựa chọn nào.
Vẻ mặt Chu Thạch Điển đau khổ. Lại muốn mình cố ý thua trận?
Sơn Hà Thư Họa, Tiêu Dương đối với mình có ơn. Mà hiện tại mình lại phải đạp đổ bức tường cao mà Sơn Hà Thư Họa vừa mới bắt đầu xây dựng.
Mặc dù ở Sơn Hà Thư Họa thời gian không dài nhưng trong lòng Chu Thạch Điển có sự trung thành mãnh liệt. Nhưng làm sao được?
Cháu Phát ở trong tay bọn chúng!
Vẻ mặt Chu Thạch Điển co quắp, đôi mắt phẫn nộ nhìn Quân Vô Lâm.
- Người họ Quân không ngờ lại sử dụng loại thủ đoạn bẩn thỉu này. Các người bắt cóc cháu tôi, nhất định sẽ bị pháp luật xử lý!
Quân Vô Lâm cười:
- Lão tiên sinh, ông nghĩ đi đâu vậy. Chẳng qua tôi chỉ cho người đi chơi đùa với cháu ông thôi, làm gì xem là bắt cóc?
Chu Thạch Điển lập tức rút di động ra gọi điện cho Chu Phát.
Không gọi được.
- Chu lão tiên sinh, đã khuya rồi, tôi cũng không nhiều lời với ông nữa.
Quân Vô Lâm cười gian nhìn Chu Thạch Điển.
- Ông là một người thông minh, hẳn hiểu ý tôi.
Dứt lời Quân Vô Lâm lập tức dẫn người rời đi. Trước khi đi, còn lấy phong thư ảnh trong tay Chu Thạch Điển đi.
Chu Thạch Điển đứng như trời trồng ở đó, gió lạnh thổi hun hút, làm linh hồn cũng phải rùng mình. Đôi mắt ông toát ra vẻ do dự kịch liệt.
- Làm sao bây giờ? Chu Thạch Điển thì thào, nắm chặt bàn tay.
Vùi
Chiếc Mercedes-Benz xa hoa phóng thẳng về phía trước.
Bên trong xe, Quân Vô Lâm tươi cười tự tin.
- Quân thiếu gia, lão già này sẽ đồng ý sao?
Một người không nhịn được hỏi.
- Lão có gan vì Sơn Hà Thư Họa mà đánh bạc sinh mạng của đứa cháu duy nhất à?
Quân Vô Lâm mỉm cười hỏi ngược lại một tiếng. Đợi người nọ gật đầu xong, đôi mắt Quân Vô Lâm lóe lên ý lạnh:
- Càng huống chỉ tôi đã chuẩn bị cho Quân Thiết Anh không chỉ một cửa ải này đâu.
- Nói ngắn gọn, tuyệt đối không để Quân Thiết Anh vực dậy Sơn Hà Thư Họa. Lúc này cô ta bò lên được càng cao, tôi liên muốn cô ta rơi xuống không thể nhấc người.
Đôi mắt Quân Vô Lâm lóe lên ánh sáng lạnh:
- Chỉ là một ả đàn bà tàn tật hai mươi năm, căn bản không xứng nắm trong tay nhà họ Quân.
- Chỉ cần diệt trừ Quân Thiết Anh, vị trí gia chủ nhà họ Quân mới có thể rơi vào tay chỉ thứ chúng ta.
Đôi mắt Quân Vô Lâm bình tĩnh nhìn về phía trước.
- Vị trí gia chỉ nhất định là sẽ chọn một trong ba người là tôi, Quân Vô Ngân, Quân Vô Vũ.
Dù chỉ là có hy vọng được chọn nhưng Quân Vô Lâm cũng lựa chọn ra tay tấn công Sơn Hà Thư Họa không chút do dự. Còn có một nguyên nhân là lần hội nghị của họ Quân tại Bắc Kinh, Quân Vô Lâm bị Tiêu Dương đánh bại nhục nhã. Nỗi hận này gã vẫn chưa nuốt trôi.
- Ngày mốt, Quân Thiết Anh, cô lại rơi xuống vực sâu đi!
Đôi mắt Quân Vô Lâm lạnh như băng. Ngày mốt, thủ đoạn gã chuẩn bị cũng không chỉ có mình Chu Thạch Điển.
Giờ phút này Quân Vô Lâm đã không thể chờ tới ngày đó nữa.