Chương 661: Ám Dạ, Cừu Ưng!
Chương 661: Ám Dạ, Cừu Ưng!Chương 661: Ám Dạ, Cừu Ưng!
Một đêm trôi qua, mặt trời ló rạng, phía đông Minh Châu phủ thêm một tầng sáng vàng tươi đẹp.
Sơn Hà Thư Họa.
- Chu lão tiên sinh.
Vẻ mặt Tây Môn Lãng kỳ quái nhìn Chu Thạch Điển.
- Hình như ông có tâm sự gì à?
Cả buổi sáng, Tây Môn Lãng cảm thấy Chu Thạch Điển như không yên lòng.
Nếp nhăn trên mặt Chu Thạch Điển sau một đêm như nhiều thêm gấp đôi, người đầy tâm sự, cau mày nhíu mặt, mặt dù là ngồi nhưng cũng không tập trung. Tây Môn Lãng hỏi liên tiếp vài câu, Chu Thạch Điển mới giật mình tỉnh táo lại.
Ông lắc đầu:
Đối với ông lão Chu Thạch Điển, đây là một sự dày vò rất lớn.
Một đòn của Quân Vô Lâm đã đánh vào tử huyệt của Chu Thạch Điển rồi.
Nếu cố ý thảm bại tại vòng quyết đấu đầu tiên, trong lòng Chu Thạch Điển biết, điều này nhất định ảnh hưởng rất lớn tới Sơn Hà Thư Họa. Người nhà họ Quân ra tay với Quân Thiết Anh không có khả năng chỉ có một chiêu này.
Đó là cháu độc truyên ba đời của nhà ông.
Xảy ra chuyện như vậy, làm sao ông ấy có thể ngủ được.
- Ngày mai Sơn Hà Thư Họa đều dựa cả vào ông đấy.
- Không sao đâu. Có thể tối qua ngủ không ngon lắm.
- Chu lão, không nghỉ ngơi tốt thì hôm nay về sớm một chút nghỉ ngơi đi.
Vận mệnh của Sơn Hà Thư Họa lúc nằm đang nằm trong tay ông.
Tối qua đúng là Chu Thạch Điển không ngủ được thật, mí mắt lúc này nặng nề vô cùng.
Nhưng ông không thể nói ra. Nếu nói lộ chuyện ra, Quân Vô Lâm đơn giản giết chết cháu ông diệt khẩu thì sao? Chu Thạch Điển không dám đánh cuộc.
Trong lòng Chu Thạch Điển như có một tảng đá lớn đang đè nặng, toàn thân nặng nề vô cùng.
Quan trọng hơn là mình phải đi ngược lại lương tâm của mình, mất tất cả danh tiếng để trợ giúp cho người nhà họ Quân đạt mục đích này.
Sơn Hà Thư Họa tin tưởng mình như vậy càng khiến trái tim Chu Thạch Điển đau đớn vô cùng.
Tây Môn Lãng cũng không nhận ra điều gì, mỉm cười nói:
Dựa cả vào ông.
- Chúng tôi kính Quân thiếu gia một chén mới đúng.
- Các vị giám đốc, Quân Vô Lâm tôi xin mời mọi người một chén.
Một người đàn ông mập mạp bên cạnh Quân Vô Lâm tươi cười gật đầu:
Tây Môn Lãng tưởng Chu lão nghỉ ngơi không tốt thật, không quấy rây ông thêm mà trở về vị trí của mình, tiếp tục bận rộn làm việc. Quân Vô Lâm cười, uống cạn rượu trong chén.
Dày vò kịch liệt.
Ngồi khoanh chân nhập định từ đêm qua, Tiêu Dương ngồi tĩnh tọa giống như một bức tượng, mặc cho thời gian trôi qua vẫn không có cử động gì, nội khí trong người từ từ tăng lên. Lực kiếm đạo của hắn đang nhờ cảm ngộ mà tăng lên.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng, hoàng hôn đang xuống âm thầm yên lặng.
Vùng Vân Nam, trong núi thẳm.
Phố đồ cổ, trong một căn phòng tại một khách sạn.
- Chúng tôi hiểu rõ kế hoạch của Quân thiếu gia rồi. Tất nhiên chúng tôi cũng không thể không nể mặt được.
- Đúng vậy, còn phải cám ơn Quân thiếu gia đã mang tới cho chúng tôi tin tức này. Hóa ra là lão tiên sinh Chu Thạch Điển mai sẽ rời khỏi Sơn Hà Thư Họa rồi.
- Không có Chu Thạch Điển tọa trấn, Sơn Hà Thư Họa là cái thá gì chứ? Quả thực là một công ty thi họa cấp thấp.
Mặt Quân Vô Lâm tươi cười, giơ chén rượu lên. Bên trong phòng có chừng hai ba mươi người, giờ phút này đều tươi cười vui vẻ, có mấy người còn cúi người vội vàng gật đầu.
- Trong tay mọi người nắm 60% đơn đặt hàng của Sơn Hà Thư Họa, hơn nữa cũng chỉ rõ Chu Thạch Điển tự mình ký tên viết chữ. Ngày mai mọi người hẳn biết nên làm gì rồi phải không?
Mặt Quân Vô Lâm mỉm cười, nâng chén rượu nói:
- Không sai. Quân thiếu gia, nào, tôi kính cậu một chén.
Vùi
Một luồng trọc khí hóa thành tên khí bắn nhanh ra, trong khoảnh khắc làm nổ bùng ở một thân cây phía trước.
Thân cây bị xuyên một lỗ lớn.
Bóng dáng Tiêu Dương nhảy vọt lên, lưng mang theo mặt trời lặn, một thanh Thiên Hoàng Kiếm trong tay phóng ra, mũi kiếm sắc bén chợt nhoáng lên, kiếm ca cất lên.
Thời gian gần một ngày một đêm, Tiêu Dương đã cảm ngộ được nhiều nhất là hai đại sát chiêu Phá Tiên Liên và Phá Chuy Liên.
Thanh Liên Kiếm Ga là khắc tinh võ học của mười tám Hộ Long thế gia.
Cảm ngộ của Tiêu Dương đối với Kiếm liên mới ở giai đoạn sơ cấp, căn bản còn chưa thể phát huy ra uy lực chính thức của Thanh Liên Kiếm Ca. Hôm nay đối thủ chủ yếu của Kiếm Tông là Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông. Việc cấp bách đầu tiên là cảm ngộ nhiều hai sát chiêu này một chút, sau đó hiểu ra và sử dụng.
Một kiếm xuyên lá cây, mũi kiếm khống chế vô cùng tinh diệu.
- Kiếm pháp hay lắm.
- Đại ca bảo chúng tôi tới gọi cậu.
Lê Thiên và Xích Kiếm đồng thời gật đầu.
- Kế hoạch đánh lén đã chuẩn bị tốt rồi à?
Đôi mắt Tiêu Dương lóe sáng: Giết cho thoải mái!
Lê Thiên Tôn Tọa cười ha hả, giọng điệu mơ hồ có vẻ kích động, đôi mắt đã không thể chờ đợi nổi.
Tiêu Dương thu kiếm:
- Ngũ ca, thất ca, mọi người cũng đừng giễu cợt em nữa. Loại thực lực này còn chưa lọt vào mắt xanh của mọi người đâu.
- Giễu cợt à?
Xích Kiếm Tôn Tọa trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Cậu không cười chúng tôi đã là tốt lắm rồi. Càng huống chi nếu chiến đấu sinh tử thật, tôi đấu với cậu, người sống sót chưa chắc đã là tôi.
Xích Kiếm Tôn Tọa nói xong lại thâm nhủ trong lòng. Trong trận đánh dưới vực sâu, không ngờ Tiêu Dương lại có thể sử dụng bí pháp giết chết được bốn cường giả Tâm Lôi Kiếp. Loại thủ đoạn này khiến kẻ khác nghĩ mà rùng mình.
Chẳng qua Xích Kiếm Tôn Tọa cũng không biết là loại thủ đoạn này Tiêu Dương phải thừa nhận tổn thương to lớn tới đâu. Nếu không phải trùng hợp có Thất Xảo Linh Lung thể thì Tiêu Dương đã mất mạng từ lâu rồi. Dù là như thế nhưng linh hồn của Tiêu Dương cũng không thể chịu nổi một lân đoạt xá nữa.
Gặp cường giả Tâm Lôi Kiếp, Tiêu Dương chỉ có cắp đuôi đào tẩu.
- Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Nếu muốn giết địch thì đêm nay có thể giết thoải mái.
Vẻ mặt Lê Thiên Tôn Tọa đau khổ.
- Hóa Tượng mười lăm biến đã hiểu được lực kiếm đạo, điều này làm cho mấy người tới trên ngàn biến như chúng ta mà chỉ đạt lực kiếm đạo nhập môn khó lòng chịu nổi.
- Tiêu Dương, nếu chỉ nói riêng về kiếm pháp thì cậu thật đúng là có thể so với mấy người chúng ta rồi.
Giờ phút này ánh mắt Xích Kiếm Tôn Tọa tràn ngập hâm mộ và kính nể:
Xích Kiếm, Lê Thiên.
Tiếng xé gió vang vọng. Hai bóng người bay vút tới.
- Đi thôi, kế hoạch cụ thể trở về mới biết.
Ba bóng người phá không bay vút đi. Khoảng cách ngàn thước đối với bọn họ chỉ mất mấy hơi thở.
Trong sảnh lớn, đám người La Thiên Tôn Tọa cũng đang ngồi chờ ba người Tiêu Dương.
Chỉ có bảy người.
Mái tóc màu đỏ của La Thiên Tôn Tọa vẫn xõa tung. Mái tóc đỏ này là do kẻ địch ban cho, La Thiên Tôn Tọa cũng không bỏ nó đi mà giữ lại để ghi khắc trong lòng.
Ghi khắc thù hận.
- Đến đủ cả rồi.
Ánh mắt nhìn La Thiên Tôn Tọa, lẳng lặng chờ đợi ông bố trí.
- Kế hoạch giống như đề nghị từ tối hôm qua.
La Thiên Tôn Tọa đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng nói:
- Nửa đêm nay, Kiếm Tông xuất kích.
Nửa đêm! Tất cả mọi người mở lớn hai mắt, vô cùng mong chờ.
- Đây là lần đầu tiên Kiếm Tông xuất kích, phải giết cho tàn nhẫn.
Sát khí của La Thiên Tôn Tọa bốc lên cao, giọng nói lạnh lùng:
- Sau trận đánh bất ngờ đêm nay, Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông sẽ nhất định đề phòng gấp bội với Kiếm Tông chúng ta. Sau này muốn đánh lén giết chóc sẽ gặp khó khăn không nhỏ. Cho nên đêm nay phải giết cho thoải mái đii
- Tổng cộng lựa chọn hai mươi mốt cứ điểm của Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông!
- Hai mươi mốt cứ điểm này đều là mục tiêu tập kích của chúng ta tối nay. Thực lực từng cứ điểm bất đồng, bảy người chúng ta nơi này đều tự phụ trách ba cứ điểm.
Bề ngoài Tiêu Dương mới chỉ là Hóa Tượng hai mươi mốt biến, La Thiên Tôn Tọa lại tuyệt đối tín nhiệm và tin tưởng hắn.
- Hiện tại mọi người nhớ kỹ vị trí cứ điểm mình phụ trách và tình huống đại khái chúng ta tìm hiểu được.
Vẻ mặt La Thiên Tôn Tọa nghiêm túc và trịnh trọng sắp xếp. Lần đánh lén này, mặc dù kế hoạch tránh được hai cường giả cực mạnh của hai tông là Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa nhưng La Thiên Tôn Tọa vẫn cẩn thận phi thường.
Ngã một lần sẽ khôn hơn một chút.
La Thiên Tôn Tọa cũng không muốn lại tái phạm một lân phán đoán sai lâm nữa.
Mặc dù không có cường giả Tâm Lôi Kiếp, nhưng mỗi cứ điểm đều có mấy tên Hóa Tượng Tôn Tọa, thực lực cũng không đồng đều, cũng là lực lượng không thể khinh thường.
So sánh ra thì ba cứ điểm La Thiên Tôn Tọa bố trí cho Tiêu Dương phụ trách có thực lực yếu kém nhất! Trong ba cứ điểm này, thực lực mạnh nhất cũng chỉ có Hóa Tượng bảy mươi chín biến.
Hóa Tượng bảy mươi chín biến đương nhiên không phải người Tiêu Dương ứng phó dễ dàng. Nhưng La Thiên Tôn Tọa đã bố trí Kim Văn Tôn Tọa và mấy vị Tôn Tọa Hóa Tượng mấy chục biến trong đội ngũ đột kích của Tiêu Dương. Thực lực của Kim Văn Tôn Tọa đã đột phá Hóa Tượng tám mươi hai biến, có thể tọa trấn đại cục.
Còn lại một ít cứ điểm mạnh mẽ, hiển nhiên là do mấy vị cường giả như La Thiên Tôn Tọa và Hồng Đào Tôn Tọa xử lý.
Thời gian một ngày cũng đủ để La Thiên Tôn Tọa xây dựng một kế hoạch phi thường chỉ tiết.
Kiếm Tông tối nay có bảy đội ngũ xuất kích.
Trong đội ngũ của Tiêu Dương, kể cả Kim Văn Tôn Tọa là có bốn vị Tôn Tọa.
Sáu đội ngũ đột kích còn lại mang theo càng ít người hơn.
La Thiên Tôn Tọa chỉ dùng một câu nói để giải thích.
- Tôn Tọa xuất kích là vì để đối phó với Tôn Tọa của đối phương. Còn lại liền giao cho Cừu Ưng là được.
Cừu Ưng!
Tổ chức sát thủ đứng đầu nổi danh trên toàn thế giới.
Tại khu vực Trung Đông, Âu Mỹ, cái tên Cừu Ưng tương tương với một cơn ác mộng. Bởi vì kiêng ky Hộ Long thế gia nên Cừu Ưng cực kỳ ít xuất hiện tại Viêm Hoàng. Không ai biết Cừu Ưng, con ruồi báo thù này lại là lực lượng tử sĩ tinh nhuệ nhất ẩn dấu của mạch Kiếm Tôn. Thời gian bắt đầu chiến đấu là rạng sáng.
Tiêu Dương trở về nhà gỗ của Kim Văn Tôn Tọa, lúc này ba người Kim Du Uyển, Diệp Tang và Tiểu Thanh đang luyện kiếm. Thấy Tiêu Dương đi tới, ba cô liền ngừng động tác trong tay.
- Chú Tiêu...
Kim Du Uyển nhìn thấy Tiêu Dương, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn nổi lên tiếng hoi:
- Đêm nay cháu có thể đi cùng chú ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không?
Tiêu Dương ngẩn ra:
- Sao cháu lại biết...
Lần hành động đột kích này, vì giữ bí mật tuyệt đối, trừ những Tôn Tọa tham gia chiến đấu ra, căn bản không truyền ra bên ngoài.
- Cháu nghe lén cha và chú Thanh Mộc nói chuyện.
Sắc mặt Kim Du Uyển đỏ bừng.
- Uyển Nhi, thực lực của cháu còn yếu, mặc dù mới đột phát đến Tôn Tọa nhưng cũng còn phải rèn luyện nhiều hơn.
Tiêu Dương cười khẽ:
- Hơn nữa hành động lần này, La Thiên Tôn Tọa đã bố trí hoàn toàn tốt rồi, chú cũng không thể tự tiện dẫn người đi ra ngoài được.
Kim Du Uyển bĩu môi, không nói gì nữa.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn về phía Diệp Tang.
Lúc này Kim Du Uyển lại mở miệng:
- Đúng rồi, chú Tiêu, cả ngày chú không về, khẳng định là đói bụng rồi phải không? Cháu đi hâm ít thức ăn cho chú.
Kim Du Uyển kéo Tiểu Thanh đi vào bên trong ngôi nhà gỗ, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt phức tạp, lập tức bỏ chạy về phía phòng bếp.
- Tang Tang.
Tiêu Dương nhìn Diệp Tang nói:
- Sau khi kết thúc hành động đêm nay, anh chuẩn bị trở lại Minh Châu luôn.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Tang hơi thay đổi, đôi mắt đỏ mọng mở ra, nửa giờ mới như thu lại lời nói, chỉ nói nhỏ:
- Thuận buồm xuôi gió.
Tiêu Dương hơi kéo tay Diệp Tang:
- Em còn bị thương, không bằng theo anh vê Minh Châu cùng chữa thương đi.
Diệp Tang hơi giấy tay Tiêu Dương ra, quay lưng đi, cắn chặt đôi môi đỏ mọng:
- Mình anh đi là được.
- Tang Tang...
- Em còn có nhiệm vụ. Tiêu Dương ngẩn ra, thốt lên hỏi:
- Nhiệm vụ gì chứ?
Ánh mắt Diệp Tang hơi tránh né:
- Đừng hỏi nữa, Tiêu Dương, thuận buồm xuôi gió.
Dứt lời Diệp Tang liền bỏ chạy luôn.
Tiêu Dương gọi hai tiếng, Diệp Tang vẫn không quay đầu lại.
Tiêu Dương nhíu chặt lông mày.
- Rốt cục Tang Tang làm sao vậy?
Thái độ của Diệp Tang đột nhiên khác thường khiến Tiêu Dương cảm thấy vô cùng quái lạ.
Chẳng qua hắn căn bản không kịp hỏi chỉ tiết thì Diệp Tang đã rời khỏi tầm mắt hắn. Đang lúc Tiêu Dương nghỉ hoặc, Kim Văn Tôn Tọa đã trở về. Chẳng qua khi Tiêu Dương hỏi lão chuyện của Diệp Tang thì Kim Văn Tôn Tọa lại cũng tỏ vẻ không biết.
Tiêu Dương chỉ còn có thể nén nghi vấn này vào đáy lòng.
Ngồi ăn cơm tối với Kim Văn Tôn Tọa, chỉ bảo kiếm pháp cho Kim Du Uyển và Tiểu Thanh, thời gian trôi qua rất nhanh. Hơn tám giờ tối, La Thiên Tôn Tọa đã phát lệnh tập trung.
- Cừu Ưng đã tới, chúng ta cũng xuất phát thôi!
Hai mươi mốt cứ điểm ở vị trí khác nhau, thời gian xuất phát cũng phải sớm hơn vài tiếng.
Bên cạnh lục đại Tôn Tọa đều có hai người. Số lượng Tôn Tọa trong đội ngũ của Tiêu Dương là nhiều nhất, có tới năm người. Nương theo bóng đêm đang ập xuống, hai mươi mấy bóng người bay nhanh ra khỏi thung lũng.
- Cừu Ưng đã chờ ở phía trước rồi.
La Thiên Tôn Tọa vung tay lên, bóng dáng vọt qua không trung về phía trước.
Dưới màn đêm, Tiêu Dương nhìn về phía xa xa, đồng tử không nén được hơi chấn động.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo lan tràn ra bốn phía.
Sát khí vô hình, dường như làm đóng băng cả không gian.
Phía trước có một trăm bốn mươi bóng người, toàn bộ mặc đồ đen, che mặt đen kịt, hai mắt vô cùng sắc bén. Trong tay bọn họ đều nắm chặt kiếm, ánh sáng màu bạc bùng lên trong đêm tối.
Sát thủ tinh nhuệ của Cừu Ưng!
- Ra mắt Tôn Tọal
Khi La Thiên Tôn Tọa xuất hiện, một trăm bốn mươi bóng người đồng loạt quỳ xuống đất.