Chương 662: Giết chóc sảng khoái!
Chương 662: Giết chóc sảng khoái!Chương 662: Giết chóc sảng khoái!
Đều nhịp, chứng tỏ đã được huấn luyện tốt.
Thậm chí lúc quỳ xuống đất cũng đồng loạt và không chút tiếng động, giống như đột nhiên có một đám mây đen sụp xuống vậy. Nếu không phát ra âm thanh thì rất khó tưởng tượng được đây là một trăm bốn mươi người đồng thời quỳ xuống đất.
Sát khí vô hình lan tràn ra từ mỗi một thành viên của Cừu Ưng. Sát khí tràn ngập ánh mắt, hơi thở thấy chết không sờn. Trong lòng mỗi người đều chuẩn bị sẵn sàng hy sinh mọi lúc vì Kiếm Tông.
- Một trăm bốn mươi thành viên của Cừu Ưng.
Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa nhìn xung quanh, trầm giọng nói:
- Đây là nhóm Cừu Ưng đầu tiên trở về từ nước ngoài, đêm nay tham dự tập kích. Bảy đội của chúng ta, mỗi đội dẫn theo hai mươi thành viên Cừu Ưng.
Đôi mắt La Thiên Tôn Tọa lạnh như băng, sát khí bừng bừng.
- Hồng Đào, đệ xuất phát đầu tiên.
Tiêu Dương và Kim Văn Tôn Tọa cùng bay song song, hai người nhanh chóng tiến về hướng Đông. Bảy đội đều phụ trách ba cứ điểm riêng, khoảng cách cũng không quá xa. Mục tiêu đầu tiên của Tiêu Dương là một khách sạn ở dưới chân một ngọn núi.
Vùi! Vùi Vùi
- Hồng Lăng! Lê Thiên!
Nơi này là cứ điểm của Thần Tiên môn.
- Giang Phong!
- Còn gần một tiếng nữa.
- Tuân lệnh.
Tiêu Dương dẫn hai mươi mấy người di động trong bóng đêm, chừng hơn hai giờ đã tới đích.
- Cói
Hồng Đào Tôn Tọa dẫn theo hai vị Tôn Tọa, bóng người cất bước nhảy lên. Lập tức có hai mươi thành viên Cừu Ưng theo sát, biến mất trong màn đêm.
Khách sạn mới mở, theo tình báo của Kiếm Tông thì bên trong quán trọ, từng người, thậm chí khách hàng cũng đều là người của Thần Tiên môn đóng giả.
Gần một tiếng sau, giết chóc mới chính thức bắt đầu.
Từng mệnh lệnh được phát ra, chính thức bắt đầu trận chiến tối nay.
Kiêm chế, kiên nhẫn chờ đợi.
Buổi tối mười một giờ.
Đôi mắt Tiêu Dương liếc vê phía khách sạn sáng rực đèn đóm ở phía xa xa, đôi mắt lóe sáng lạnh như Sao trời.
Ông đã chuẩn bị tốt từ sớm, sát thủ Cừu Ưng xung quanh cũng đã được sắp xếp xong.
- Lúc nào cũng có thể chiến đấu. - Cũng chuẩn bị tốt lắm rồi.
- Đã đến giờ rồi.
Đại bộ phận cứ điểm của Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông thiết lập tạm thời tại Vân Nam chẳng qua chỉ là để tìm kiếm tung kích mạch Kiếm Tôn, cường giả chân chính ngoài Cổ trưởng lão và Hoàng Sư Tôn Tọa ra thì thực lực cũng thường thường thôi.
Thời gian trôi qua từng giây một, đêm càng ngày càng đêm.
Trong phòng một khách sạn xa hoa tại khu phố trung tâm Vân Nam.
Giờ chỉ còn cách rạng sáng mười phút đồng hồ.
Biệt thực mục tiêu của La Thiên Tôn Tọa, người có thực lực mạnh nhất cũng chỉ đạt Hóa Tượng hơn hai trăm biến. Đây đã coi như lực lượng mạnh nhất trong các cứ điểm tại Vân Nam của Lưu Tỉnh tông rồi. Chẳng qua hôm nay bị La Thiên Tôn Tọa từng trải qua Ma Lôi Kiếp theo dõi, có thể coi như một chân gã đã bước vào Diêm Vương Điện rồi.
- Đã chuẩn bị xong.
Bóng dáng La Thiên Tôn Tọa âm thầm tiến về phía trước, liếc nhìn đồng hồ. Giờ đã là hai mươi ba giờ bốn mươi lăm phút.
- Còn năm phút nữa.
Bóng dáng La Thiên Tôn Tọa ẩn nấp đi, khí thế đã tập trung vào cường giả của Lưu Tinh tông trong biệt thự từ sớm rồi.
Từng tin tức báo trở lại cho La Thiên Tôn Tọa. La Thiên Tôn Tọa đầy đầu tóc đỏ, mặt lạnh như băng, hai mắt lóe sáng lạnh nhìn chằm chằm về phía trước. Một ngôi biệt thự rộng rãi, ngọn đèn sáng ngời. Nơi đó là một cứ điểm của Lưu Tỉnh tông.
Lần đầu tiên Kiếm Tông xuất kích, không được thất bại.
Trải qua kiếp nạn dưới vực sâu, tâm cảnh La Thiên Tôn Tọa đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, càng cẩn thận, lại càng bình tĩnh ổn định hơn, sát khí trong lòng cũng thu phóng càng tự nhiên hơn.
Ngay lúc này, trong lòng La Thiên Tôn Tọa lại bình tĩnh tới cực điểm.
Cô Lăng và Hoàng Sư Tôn Tọa ngồi đối diện, bên cạnh có mấy đệ tử trong tông phái đứng thẳng.
- Kỳ quái thật. Người của mạch Kiếm Tôn không ngờ đã hoàn toàn biến mất rồi, căn bản chẳng có chút tung tích gì.
Hoàng Sư Tôn Tọa nhíu chặt mày.
- Thời gian gân mười ngày này, chúng ta đã điên cuồng tìm kiếm, căn bản không biết rốt cục bọn họ đã đi đâu.
- Hừi
Khuôn mặt Cô Lỗ thân công đằng đằng sát khí, nắm chặt nắm tay.
- Đám rùa đen rút đầu này, đám giặc cỏ nhát gan! Tôi không tin bọn chúng có thể bay lên trời, chui xuống đất sao? Tôi đã xin tông phái cử thêm nhiều người tới rồi. Cho dù thế nào cũng nhất định phải bắt được đám người Kiếm Tông này, giết không luận tội.
Một trận đánh dưới vực sâu, bên này toàn quân bị diệt.
Đây là một cái tát thẳng tay vào mặt Cổ trưởng lão chứ không còn gì để nói nữa. Hành động tập kích báo thù bắt đầu!
Mệnh lệnh được phát ra.
Hai mắt La Thiên Tôn Tọa bừng lên màu máu, yết hầu gầm khẽ một tiếng.
- GiếtIII
- Một!
- Hail
- Chỉ cần bọn chúng vừa xuất hiện, tôi liền khiến chúng chết không có chỗ chôn!
Khi hai vị cường giả của tông phái đang bàn bạc chuyện đối phó với mạch Kiếm Tôn, thời gian đã tới rạng sáng.
Gió lạnh thổi qua, tinh thần tất cả mọi người phấn chấn hẳn.
Kiếm của sát thủ Cừu Ưng ẩn trong tay áo, bóng dáng lẩn vào đêm tối.
- Mười, chín, tám, bảy...
La Thiên Tôn Tọa âm thầm đếm, sát khí trong đôi mắt càng bùng lên, lạnh lẽo giống như một dòng sông băng ngàn năm.
- Năm!
- Bốn!
- Bal
Đôi mắt Cổ trưởng lão lạnh lẽo.
- Sợ nhất là bọn chúng không dám xuất hiện.
- Nếu cứ tìm kiếm mù quáng như vậy, căn bản khó có thể tìm được nơi ẩn trốn của mạch Kiếm Tôn.
Hoàng Sư Tôn Tọa cau mày.
- Nhất định phải nghĩ ra một biện pháp.
Nếu còn không tìm được người của Kiếm Tông, căn bản lão không thể trở về báo cáo.
Ở sáu nơi khác, điện thoại của sáu vị thủ lĩnh đồng thời chấn động.
Sát khí đồng thời tràn ra trong mắt.
- Giết
- Hành động!
- Rút kiếm, không để lại bất cứ kẻ nào.
- Lục muội, Bát đệ, vong hồn các anh em Kiếm Tông, tôi đến báo thù cho mọi người đây.
La Thiên Tôn Tọa thâm nhủ trong lòng, bóng người đột nhiên hiện ra như ma thần, giáng xuống biệt thự trước mặt. Một luồng hơi thở mênh mông hùng hồn tràn ngập không gian trong khoảnh khắc.
Hầu như không có bất cứ kẻ nào kịp phản ứng, trường kiếm trong tay La Thiên Tôn Tọa đã chém mạnh xuống!
VùiI
La Thiên Kiếm màu đỏ chém xuống, ánh kiếm trào ra như phá vỡ ngân hà, mang theo khí thế bổ đôi Hoa Sơn, đột nhiên đánh xuống mái nhà biệt thự. Kiếm khí kinh khủng như không gì chống nổi. Trong thời gian ngắn, cả tòa biệt thự bị chém thành hai nửa như dao cắt đậu phụ.
-Á.
Trong biệt thự, từng tiếng kêu thảm thiết do bất ngờ không kịp phòng ngự vang lên.
Tiếng kêu bối rối, hoảng sợ.
- Địch tập! Cường địch tập kíchI
- Là Kiếm Tông, là Kiếm Tông tập kích.
Vù! Vùi! Vùi
Căn bản còn chưa kịp có nhiều phản ứng, giờ phút này hai mươi bóng Cừu Ưng đen như mực chợt nhoáng lên đi vào.
Vùi! Vùi! Vùi Vùi! Vùi
Kiếm sắc trong tay đột nhiên xuất hiện, ánh bạc lóe lên, trong khoảnh khắc liền lấy đi mấy tính mạng.
Máu tươi phủ kín đêm tối.
Trong thời gian vài nhịp thở ngắn ngủi, giết chóc đã hình thành.
Căn bản không có bất cứ cơ hội thông báo cầu cứu nào, phàm là cường giả Tôn Tọa đã bị La Thiên Tôn Tọa mắt đầy sát khí đánh chết toàn bộ.
Không nương tay chút nào.
Tận tình giết chóc.
Một kiếm một mạng.
Trong ba phút đồng hồ, chỉ ba phút, cứ điểm đầu tiên, ngôi biệt thự La Thiên Tôn Tọa phụ trách bất ngờ đã là cảnh máu chảy thành sông. Gần trăm người của Lưu Tinh tông chết sạch.
Vùi! Vùi! Vùi
Hai mươi thành viên Cừu Ưng thu trường kiếm vào tay áo, đôi mắt vẫn lạnh băng như cũ, bóng người xuất hiện đồng thời trước mặt La Thiên Tôn Tọa.
Giết chóc đối với bọn họ căn bản là chuyện thường như cơm bữa.
Cả đời này bọn họ chịu huấn luyện là giết người, giết người, không ngừng luyện tập thủ đoạn giết người. Cường giả Tôn Tọa đã chết dưới kiếm của La Thiên Tôn Tọa, bọn họ đối phó với đệ tử bình thường căn bản giống như chẻ tre, một kiếm mất mạng.
Ánh mắt La Thiên Tôn Tọa đảo qua, không dừng lại chút nào, vung tay lên, giọng nói lạnh lùng.
- Xuất phát, cứ điểm tiếp theo.
- Maul
Sau khi đám người La Thiên Tôn Tọa rời đi, trong biệt thự, một ngọn lửa lớn bốc lên.
Ngọn lửa thiêu đốt kịch liệt.
- Ha ha! Thoải mái! Thoải mái quá.
Trường kiếm trong tay Hồng Đào Tôn Tọa giống như sông lớn cuộn chảy, nhanh vô cùng, mạnh mẽ tới cực điểm, cuốn đi từng tính mạng kẻ địch.
Giết thật thoải mái. Không trải qua trận chiến thảm thiết dưới đáy vực, Hồng Đào Tôn Tọa tràn ngập lòng căm thù, thần kiếm nhận chủ trong tay sớm đã khát vọng uống máu. Nó khát vọng giết chóc, giết chóc!
Âm! Âm! Ầm!
Tiếng bình ga nổ mạnh, từng bóng đen dưới sự điều khiển của Hồng Đào Tôn Tọa chạy tới cứ điểm tiếp theo.
Thế giết chóc như chẻ tre.
Hầu như không gặp chút chống cự nào.
Không ít người của Thần Tiên môn và Lưu Tinh tông đã chìm trong mộng đẹp, nằm mơ cũng không ngờ đám người mạch Kiếm Tôn mà ban ngày mình đau khổ tìm kiếm, là đám rùa đen rút đầu trong mắt bọn họ, tối nay đột nhiên là phát động phản kích ác liệt tới vậy, trực tiếp chặt đứt đầu bọn họ trong mộng đẹp.
Giết tới cao hứng, giết tới thoải mái!
Tối nay là một trận giết chóc tới sảng khoái.
La Thiên, Hồng Đào đã thắng địch, chạy tới cứ điểm thứ hai. Lúc này còn lại hai đội ngũ.
- Phóng hỏal
Hai mắt Xích Kiếm Tôn Tọa vô cùng hưng phấn, phất tay, ngọn lửa bùng lên.
Sau lưng là bóng lửa bập bùng, nhanh chóng rời đi.
Giết chóc như chẻ tre, không một người có cảm giác máu tanh. Một nguyên nhân vốn là bởi những người này là sát thủ Cừu Ưng đã chai lỳ với giết chóc, còn một nguyên nhân khác là oán hận trăm năm trong lòng mạch Kiếm Tôn.
Năm đó mạch Kiếm Tôn tới mấy vạn người, trong một đêm bị giết hại chỉ còn mấy trăm người chạy trốn. Nếu so ra thì giết chóc tối nay chỉ như đom đóm với trăng, là thu lại chút lãi từ hai đại tông phái này mà thôi.
- Giết cho sảng khoái đi
Lê Thiên Tôn Tọa cười ha hả điên cuồng:
- Qua đêm nay không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa đâu.
- Giết!
- Giết
Mỗi đội ngũ đều hoàn thành nhiệm vụ giết chóc vô cùng thuận lợi.
- Hoàng Hỏa, thiêu đốt đi.
Cánh tay Tiêu Dương vung lên, một đám lửa màu xanh vọt ra, hạ xuống khách sạn phía trước. Giờ phút này bên trong khách sạn vẫn sáng trưng đèn đóm nhưng lại tràn ngập mùi máu tươi...
Giết chóc ở cứ điểm thứ nhất đã xong.
Không ai bị tổn thương.
Ngọn lửa cắn nuốt khách sạn rất nhanh. Ánh lửa tận trời khiến không ít cư dân bình thường ở gần đó chú ý tới.
Tiêu Dương không đợi lại nửa khắc, cánh tay lại vung lên.
- Đi thôi! Cứ điểm kế tiếp, tiếp tục chém giết!
Bóng dáng lướt nhanh như gió về phía trước. Hai mắt Tiêu Dương cũng lóe lên vẻ sung sướng. Giết chóc đêm nay nhất định phải thoải mái sung sướng!
- Lần đầu tiên lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, làm sao lại không để cho kẻ địch một bài học khó quên được? Tiêu Dương cất giọng cười sảng khoái:
- Kim đại ca, cứ điểm kế tiếp, chúng ta lại thi lân nữa xem ai giết được nhiều kẻ địch hơn đi.
Kim Văn Tôn Tọa cười ha hả:
- Chơi luôn, tôi cũng không sợ cậu.
Trong lòng mọi người đều tràn ngập sát ý...